Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

chương 91: lão gia gia của ta ⑥

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một con thú kềnh càng khổng lồ toàn thân bốc lửa từ lòng đất nhô ra, ngọn lửa trên thân làm bốc hơi hết nước trong đầm lầy. Nhìn quái vật trên người đều là vảy kia, Hàn Y Lãnh cả kinh nói: "Là Hỏa Kỳ Nhông, Hỏa Kỳ Nhông Trúc Cơ đỉnh phong!"

Tất cả mọi người đều thất kinh sắc mặt trắng bệch, bắt đầu chạy trốn khắp nơi, Hàn Y Lãnh ôm Viên Phỉ nói: "Tống sư muội nàng..."

Viên Phỉ khóc, "Linh Ngọc nàng cũng là vì ta."

Hàn Y Lãnh vừa cảm kích lại đau lòng, Tống Linh Ngọc xảy ra chuyện hắn rất đau khổ, nhưng mà Viên Phỉ xảy ra chuyện hắn sẽ sụp đổ. Hắn cũng là người quyết đoán, biết nhóm người mình không thể nào đánh bại Hỏa Kỳ Nhông, chỉ có thể ra ngoài sau đó tìm chưởng môn sư phụ tới báo thù cho Tống sư muội.

Hắn ôm Viên Phỉ hướng về phía mọi người hô: "Chạy mau, không được chạy cùng một hướng!"

Mọi người chạy trốn tứ tán, Hàn Y Lãnh đem Viên Phỉ đẩy ra xa, nói: "Muội đi trước, ta cản nó một chút."

Viên Phỉ khóc lóc nói: "Không, sư huynh, ta muốn cùng huynh cùng đi!"

Hàn Y Lãnh xách kiếm tiến lên nghênh đón Hỏa Kỳ Nhông, hôm nay cho dù liều tính mệnh cũng phải tranh thủ thời gian cho các sư đệ sư muội chạy trốn. Ngay ở thời điểm hắn chuẩn bị liều mạng, bỗng nhiên từ sau lưng Hỏa Kỳ Nhông toát ra một người, Tống Linh Ngọc vọt ra thấy vẫn còn hai người, cả kinh thất sắc nói: "Tại sao còn chưa đi? Đi mau a!"

Hàn Y Lãnh vui vẻ nói: "Tống sư muội! Muội chưa có chết?"

"Dĩ nhiên là không." Tống Linh Ngọc nói: "Các ngươi đi mau, ta ngăn Hỏa Kỳ Nhông."

Hàn Y Lãnh nói: "Ta làm sao có thể để cho một mình sư muội đối mặt nguy hiểm? Hẳn là sư muội ngươi đi, sư huynh ta tới ngăn lại Hỏa Kỳ Nhông mới phải."

Ngươi ngăn cản Hỏa Kỳ Nhông vậy nhiệm vụ của ta không phải thất bại sao? Như vậy không chỉ không lấy được tích điểm, mà còn khấu trừ tất cả tích điểm, bản thân vừa rồi không phải uổng phí bị lửa nướng một hồi sao?

Tống Linh Ngọc phát ra từ nội tâm nói: "Đi nhanh đi, nơi này không cần huynh, cầu huynh đi cho!"

Hàn Y Lãnh: "..."

Trong giọng nói của sư muội nồng nặc ghét bỏ là chuyện gì xảy ra?

Tống Linh Ngọc: "Huynh đi mau, còn không đi ta liền sắp không kiên trì nổi nữa."

Hiện tại cũng không phải thời điểm mè nheo, Hàn Y Lãnh xoay người nói: "Vậy sư huynh đi trước, sư muội cẩn thận a."

Mắt thấy Hàn Y Lãnh đã đi, Tống Linh Ngọc vui vẻ yên tâm nghĩ, quá tốt, cuối cùng không có người đoạt tích điểm với ta nữa.

Hỏa Kỳ Nhông dị thường ghét đám sâu bọ dám chạy loạn ở cửa nhà mình còn kéo vây mình chơi này. Thấy trước đó một ngụm lửa không đốt chết được con sâu xuất hiện trước mặt, còn ở trước mắt mình phân tâm, nó liền dị thường tức giận, giương ra miệng to dùng sức phun một ngụm lửa đỏ tươi như máu.

Tống Linh Ngọc hỗn loạn tránh ra, vừa lúc nghênh đón cái đuôi của Hỏa Kỳ Nhông đánh tới, nàng phun máu thiếu chút nữa ngất đi. Đào Nhiên thật tâm mệt nga, thời điểm liều mạng lại còn thất thần. Hắn đưa tay chỉ mặt đất một cái, một cánh cửa đen nhánh liền mở ra.

Tống Linh Ngọc đã vô lực chạy trốn, vừa vặn nhìn thấy có một cánh cửa mở ra, nghĩ cũng không nghĩ liền vọt vào. Hỏa Kỳ Nhông giận dữ, chạy loạn ở cửa nhà mình kéo vây mình thì thôi đi, lại còn muốn cướp đồ của mình.

Nó đung đưa thân thể to lớn muốn đuổi theo, Đào Nhiên đột nhiên hiện ra thân hình, hướng về Hỏa Kỳ Nhông lạnh như băng nhìn một cái. Hỏa Kỳ Nhông tức thì toàn thân cứng ngắc nằm tại chỗ, trời nà cảm giác trên người kẻ này thật là hung dữ a, người ta thật là sợ mà.

Đào Nhiên xoay người đi theo Tống Linh Ngọc vào động phủ của tu sĩ cổ đại, cửa động phủ đóng lại phía sau bọn họ.

Vào động phủ cảm giác an toàn hơn rất nhiều, Tống Linh Ngọc liền thân thể mềm nhũn té xuống. Hỏng bét, Sinh Sinh Tạo Huyết Đan ăn hết rồi.

Nhưng mà lại không đụng tới xúc cảm lạnh như băng trên mặt đất, Tống Linh Ngọc cảm giác bản thân rơi vào trong một vòng tay. Sau đó có một loại cảm giác rất thoải mái truyền khắp toàn thân, trước khi hôn mê hai mắt Tống Linh Ngọc mở ra một kẽ hở, nhìn thấy trước mắt có y sam màu xanh da trời, cùng đầu tóc đen nhánh, còn có một cái cằm tinh xảo trắng ngần.

Ý nghĩ cuối cùng của nàng là, người này là ai a? Dáng dấp thật đẹp mắt.

Đào Nhiên tiếp lấy Tống Linh Ngọc hôn mê, sau đó chữa thương cho nàng, cũng coi như hắn phán đoán sai lầm, cho rằng Tống Linh Ngọc ít nhất có thể chống đỡ đến khi động phủ mở, nào biết nàng mau như vậy đã không xong. Động phủ này là động phủ của một Âm Thần tôn giả thời thượng cổ, đồ vật bên trong Đào Nhiên không hiếm lạ gì, nhưng đối người khác mà nói đều là bảo bối.

Đào Nhiên ôm Tống Linh Ngọc đến trên giường nhỏ của động phủ, thương tổn của Tống Linh Ngọc đã được bản thân chữa khỏi chín phần, nàng vẫn còn đang hôn mê, lông mày nhíu lại có vẻ như rất khó chịu. Đào Nhiên nhìn thấy, đưa tay vỗ trên lưng Tống Linh Ngọc một cái, "Không sao, ngủ đi."

Tống Linh Ngọc tựa như nghe được, chân mày giãn ra, thân thể buông lỏng ngủ một giấc.

Lúc nàng tỉnh lại đầu tiên là thất kinh, sau đó lập tức từ trên giường ngồi dậy, phát hiện bản thân nằm ở trên giường, vết thương trên người cũng đã khỏi không sai biệt lắm. Tống Linh Ngọc rất là ngạc nhiên, nàng nói: "Hệ thống, xảy ra cái gì?"

Đào Nhiên nói: "Phát hiện ký chủ có nguy hiểm tánh mạng, hệ thống tự động tiêu hao tích điểm chữa thương cho ký chủ."

Tống Linh Ngọc dưới sự kinh hãi bắt đầu kiểm tra tích điểm, kết quả phát hiện tích điểm của mình không còn dư lại chút nào, tức thì vẻ mặt đưa đám nói: "Hu hu hu... Quá đáng, người ta là vì hoàn thành nhiệm vụ mới bị thương."

Đào Nhiên cảm giác có chút buồn cười, hắn nói: "Hệ thống người tốt không xử lý tai nạn lao động."

Tống Linh Ngọc: "..."

Tống Linh Ngọc đứng lên quan sát động phủ này, một lát sau nàng trợn mắt há hốc mồm nói: "Trời ơi, đây... đây là động phủ của Âm Thần tôn giả? A ha ha ha ha... Ta phát tài rồi..."

Nàng hết sức phấn khởi dự định đem động phủ này hốt sạch, không hiểu sao chợt nhớ tới trước khi hôn mê thấy được người kia. Thiếu niên áo xanh ôm nàng, nàng cảm giác trên người mát lạnh thoải mái một trận, sau đó thương tổn dần lành. Hệ thống nói là khấu trừ tích điểm giúp nàng chữa thương, có phải nói cách khác là, người thiếu niên kia chính là hệ thống?

Hệ thống là cái bộ dáng này?

Tống Linh Ngọc cảm giác nhịp tim không ngừng tăng tốc độ, đầu năm nay hệ thống đều dáng dấp đẹp mắt như vậy sao? Nàng trước kia còn tưởng rằng hệ thống đều là động vật nhỏ a hoặc là biểu tượng linh vật cái gì đó, không nghĩ tới hệ thống còn có thể đẹp mắt như vậy. Nàng trước đó trong lòng còn âm thầm gọi hệ thống lão gia gia, nhưng đây mà lão gia gia cái gì a? Đây là... oppa?

Đào Nhiên dù đã là Nguyên Thần chân nhân, nhưng cũng không thể tùy tiện biết được trong lòng người khác đang suy nghĩ gì. Hắn cảm giác được nhịp tim Tống Linh Ngọc đột nhiên tăng tốc, cho rằng nàng là do trước nay chưa từng nhìn thấy nhiều bảo bối như vậy, cho nên kích động tim đập rộn lên.

Thật là không có tiền đồ, Đào Nhiên thầm nghĩ, thế trận mới có chút ít đã kích động như vậy, về sau sao mà tự thành Âm Thần tôn giả được?

Tống Linh Ngọc một mặt không nhịn được suy nghĩ kỳ quái, một mặt đem đồ vật trong động phủ vơ vét sạch sẽ. Từ khi có hệ thống bản thân liền bắt đầu đổi vận rồi, ngay cả kỳ ngộ chỉ có nhân vật chính trong tiểu thuyết mới có thể gặp được đều bị bản thân đụng phải, bản thân không quật khởi quả thực thiên lý khó dung.

Nàng đắc ý nghĩ, chờ đến khi tu vi mình đến được Kim đan kỳ nhất định phải để cho sư huynh làm đại lão công của mình, hệ thống hắn liền làm...

Phi phi phi! Cái thứ xấu xa nhà ngươi đang suy nghĩ gì? Ngươi tâm ma nhập thể sao?

Đào Nhiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Tống Linh Ngọc tự tát mình hai bàn tay, lòng nói Tống Linh Ngọc chẳng lẽ tẩu hỏa nhập ma sao? Thế thì không được, tu sĩ tẩu hỏa nhập ma rất dễ dàng hắc hóa. Đào Nhiên vội vàng kiểm tra thân thể Tống Linh Ngọc, kết quả phát hiện nàng một chút vấn đề cũng không có, giờ thì Đào Nhiên càng kỳ quái, một người đang yên đang lành sao lại vô duyên vô cớ bạt tai mình? Còn tát ác như vậy.

Tống Linh Ngọc cầm đồ lên chuẩn bị ra ngoài tìm đám người Hàn Y Lãnh, lại nghĩ tới bên ngoài còn có một Hỏa Kỳ Nhông đang chờ, Tống Linh Ngọc liền ưu sầu hết sức.

Đào Nhiên nói: "Năm mươi tích điểm có thể đổi một cái Ẩn Thân Phù, tu vi Kim Đan kỳ trở xuống đều không thể phát hiện ngươi."

Tống Linh Ngọc mừng rỡ khôn xiết, lại nghĩ tới bản thân đã không còn một điểm bọ nào, nàng u oán nói: "Hệ thống, ngươi còn nhớ không? Ngươi vừa nãy xài hết tích điểm của ta rồi, một chút cũng không còn."

Đào Nhiên: "..." Ngươi không nói ta thật đúng là quên.

Hắn lập tức nói: "Thấy ký chủ uy tín lương hảo, có thể vượt chi năm mươi tích điểm."

Tống Linh Ngọc mặt mờ mịt, đầu năm nay ngay cả tích điểm đều có thể chi nhiều hơn thu sao? Bản thân nhận được hệ thống mới có chút thời gian như vậy, không biết hệ thống từ nơi nào phát hiện mình uy tín lương hảo.

Nhưng mà bùa chú có thể lấy sao lại không lấy, Tống Linh Ngọc đổi một tấm Ẩn Thân Phù để đi ra ngoài.

Đào Nhiên vốn không có Ẩn Thân Phù, tuy là hắn cũng biết làm, nhưng bây giờ cũng không kịp đúng không? Vì vậy thời điểm Tống Linh Ngọc vừa ra khỏi động phủ, Đào Nhiên liền dùng mắt trừng Hỏa Kỳ Nhông.

Đáng thương Hỏa Kỳ Nhông chỉ có tu vi Trúc Cơ mà thôi, bị một Nguyên Thần chân nhân trợn mắt nhìn như vậy làm sao chịu được. Nó chỉ có thể đáng thương không dám làm một cử động nhỏ nào nằm mọp trên đất, nghĩ chờ tên sát tinh này rời khỏi. Tống Linh Ngọc nơm nớp lo sợ đi ra ngoài, thấy Hỏa Kỳ Nhông to lớn quả nhiên có vẻ như không nhìn thấy bản thân không nhúc nhích chút nào, nàng vui vẻ nói: "Hệ thống xuất phẩm đúng là tinh phẩm, Hỏa Kỳ Nhông quả nhiên không nhìn thấy ta."

Nàng gan lớn cũng không vội đi, hai bước đi tới bên cạnh Hỏa Kỳ Nhông, Tống Linh Ngọc càn quấy nói: "Ngươi vừa rồi không phải rất trâu sao? Ngươi không phải lấy lửa phun ta sao? Có ngon ngươi lại phun một lần a?"

Hỏa Kỳ Nhông lòng nói ngươi để cho sát tinh sau lưng ngươi tránh ra, bổn kỳ nhông lập tức đem ngươi nướng cho ngoài khét trong mềm. Tống Linh Ngọc lớn lối một hồi, đắc ý rời đi, hôm nay thật đúng là thắng lợi trở về nha.

Tất cả đệ tử La Phù đều chạy trốn tới địa phương an toàn, Hàn Y Lãnh nói: "Dọc đường đi ta đã lưu lại ký hiệu La Phù, Tống sư muội rất nhanh sẽ tìm tới, mọi người ở nơi này chờ một hồi."

Sau đó một mạch đến tận khi trời tối Tống Linh Ngọc cũng chưa có tới, sắc mặt Hàn Y Lãnh đã rất khó nhìn. Viên Phỉ lại muốn khóc, nàng khó chịu nói: "Tại sao còn chưa tới, Linh Ngọc làm sao vậy?"

Đệ tử khác cũng chụm đầu ghé tai nói chuyện.

"Tống sư tỷ sao còn chưa tới?"

"Tống sư tỷ không phải đã thân tử đạo tiêu chứ?"

"Nói bậy nói bạ cái gì? Tống sư tỷ làm sao mà chết được?"

"Làm sao không thể? Đây chính là Hỏa Kỳ Nhông Trúc Cơ đỉnh phong a, bản thân nó đã có một tia huyết thống thần thú."

"Tống sư tỷ người tốt như vậy, đáng tiếc..."

Viên Phỉ nói với Hàn Y Lãnh: "Sư huynh, hay là chúng ta đi tìm Linh Ngọc đi."

Hàn Y Lãnh nói: "Muội lưu ở chỗ này trông chừng các sư đệ sư muội, một mình ta đi."

Nói xong hắn đứng lên đi về phía phương hướng Hỏa Kỳ Nhông, tuy rằng hắn đi tìm, nhưng cũng không có bao nhiêu hy vọng. Tống sư muội nếu như trốn được thì rất nhanh đã có thể tìm thấy mình rồi, nhưng mà nàng lâu như vậy còn chưa tới, trên căn bản có thể xác định nàng đã xảy ra chuyện.

Hàn Y Lãnh tâm tình nặng nề, bản thân mời Tống sư muội tới bí cảnh, kết quả không những không chiếu cố nàng cho nàng được chỗ tốt gì, còn để cho nàng trẻ tuổi như vậy liền xảy ra ngoài ý muốn. Nàng trẻ tuổi như vậy đã là Trúc Cơ tu sĩ, thiên tư so với mình còn cao hơn, thế mà lại chết như vậy, thật không đáng giá.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Truyện Chữ Hay