Nghe Hiên Viên Nghiễn nói, Hiên Viên Mặc rất lâu không mở miệng nói chuyện. Lời nàng nói có nên tin không? Nếu nên tin, vậy là mình làm sai sao?
Nhìn lại Hiên Viên Nghiễn, muội muội này là từ nhỏ đã cùng nàng quan hệ tốt nhất. Hai người cũng có rất nhiều hứng thú yêu thích giống nhau, ví dụ như yêu thích hoa quế, vì vậy hằng năm đều sẽ cùng đi vườn quế ngắm hoa. Ngự hoa viên bên trong hoàng cung, đến nay vẫn còn cây quế hai người cùng nhau trồng.
Đều nói thiên tử cô đơn tịch mịch, nhưng mà có thể cùng một muội muội hoàn toàn yên tâm cùng nhau đánh cờ tán gẫu như vậy cũng là không tệ. Đến tột cùng giữa hai người từ lúc nào không còn như trước? Thật sự là từ Cố Ảnh Liên bắt đầu sao?
Bên trong ngự thư phòng trầm mặc một mảnh, sau hồi lâu Hiên Viên Mặc nói: "Ngươi hôm nay tới, chính là vì những lời này sao?"
Hiên Viên Nghiễn nói: "Thần là đi cầu thuốc giải, ái thiếp của thần nguy hiểm tính mệnh, chỉ có bệ hạ có thể cứu hắn."
Hiên Viên Mặc cảm thấy có chút hoang đường, bản thân đề phòng nàng căm ghét nàng, cuối cùng nàng thích lại là một tiểu thiếp đê tiện. Nếu không phải Dạ Đàm độc phát, đối thoại hôm nay cũng không biết lúc nào mới bắt đầu. Bản thân luôn luôn sợ nàng đoạt thứ mình yêu mến, lại không biết nàng đã sớm tìm được người mình mến yêu.
"Mà thôi." Hiên Viên Mặc nói: "Trẫm cho ngươi Hồi Xuân Hoàn, về sau luyện chế xong thuốc mới, cũng sẽ đưa đến Vương phủ."
Đại cung nữ luôn tránh ở phía sau bưng hộp đi ra, đưa đến trên tay Hiên Viên Nghiễn. Mở nhìn, bên trong đều là từng viên thuốc tròn vo. Hiên Viên Nghiễn nói: "Cũng chỉ có thể luôn luôn ăn vào sao? Chẳng lẽ không có giải dược?"
"Không có." Hiên Viên Mặc lắc đầu nói: "Thuốc này nghe nói là thỉnh một vị bán tiên điều chế, chỉ có thể luôn luôn ăn vào, không có giải dược."
Hiên Viên Nghiễn bưng hộp thuốc, đứng lên muốn trở về Vương phủ.
Đi ra ngoài điện vừa vặn nhìn thấy Cố Ảnh Liên nghe lén đã lâu, nàng kinh ngạc nói: "Liên phi?"
Hiên Viên Mặc toàn thân chấn động một cái, bỗng nhiên có chút kinh hoảng nói: "Ai ở nơi đó?"
Mấy bước đi tới nhìn, liền thấy Cố Ảnh Liên mặt đầy nước mắt nhìn mình. Hiên Viên Mặc nâng tay lên, bị Cố Ảnh Liên tránh, nàng nói: "Ảnh Liên, trẫm..."
Cố Ảnh Liên lệ rơi đầy mặt nói: "Còn có cái gì để nói?"
Mới vừa nói xong bụng quặn đau một trận, có chất lỏng ấm áp chảy ra, trong nháy mắt liền thấm ướt áo quần.
Hiên Viên Mặc thót tim, thất thanh nói: "Ảnh Liên ngươi làm sao vậy? Người đâu mau tới... Truyền thái y..."
Nhìn Hiên Viên Mặc ôm Cố Ảnh Liên sải bước ra ngoài, Hiên Viên Nghiễn bưng hộp thuốc, suy nghĩ một chút vẫn là trực tiếp xuất cung. Bản thân hôm nay thoái thác hết thảy, tất nhiên là dính dáng với hoàng cung này càng ít càng tốt, trong nhà còn có ái thiếp chờ cứu mạng, không cần chui vào vũng nước đục này.
Hiên Viên Nghiễn nhét cái hộp vào trong ngực, khẩn cấp tức tốc ra khỏi cung.
Đào Nhiên nằm ở trên giường sắc mặt càng thêm đỏ, mà môi lại nổi lên tím bầm. Hiên Viên Nghiễn đem một viên Hồi Xuân Hoàn nhét vào trong miệng Đào Nhiên, sắc mặt Đào Nhiên lấy tốc độ mắt thường có thể thấy khôi phục bình thường.
Cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, Hiên Viên Nghiễn cảm thấy mình có chút buồn cười, vì một tiểu thiếp mạo hiểm như vậy, đây là Hiên Viên Nghiễn sao?
Đào Nhiên dần dần bình ổn hô hấp, không biết bao lâu sau, hắn tỉnh lại, mở mắt ra câu nói đầu tiên là, "Ta bây giờ là lão gia gia tùy thân sao?"
Sau đó liền nghe thấy một thanh âm tràn đầy ý cười nói: "Ngủ một giấc liền muốn làm lão gia gia?"
Đào Nhiên định thần nhìn lại, chỉ thấy trong căn phòng mờ tối, Hiên Viên Nghiễn ngồi ở mép giường hướng về bản thân cười.
Tiểu Mỹ nói: "Ký chủ ngươi trúng vận cứt chó a, nữ phụ ác độc lấy Hồi Xuân Hoàn trở lại cho ngươi rồi."
Đào Nhiên khóe miệng giật giật một cái, thầm nghĩ ta rốt cuộc ngủ mê man bao lâu, Hiên Viên Nghiễn đã xách đao tạo phản đem Hiên Viên Mặc đuổi xuống ngôi hoàng đế rồi sao? Như vậy tính là hắc hóa sao? Bản thân vẫn chạy không thoát mệnh làm lão gia gia tùy thân sao?
Đối với ý tưởng của Đào Nhiên, Tiểu Mỹ lờ mờ mặt gấu, ký chủ trí tưởng tượng quá phong phú đến tột cùng là chuyện tốt hay không tốt?
Thấy Đào Nhiên đỡ hơn, Hiên Viên Nghiễn cười đắc ý nói: "Mạng nhỏ của ngươi là bổn vương mạo hiểm nguy hiểm cực lớn cứu lại được, ngươi nói xem làm sao hồi báo bổn vương?"
Đào Nhiên ngẩn người một chút, bỗng nhiên mặt đưa đám nắm tay Hiên Viên Nghiễn nói: "Tại sao phải cứu ta, ngươi có thể làm người tốt ta đã mỉm cười dưới cửu tuyền rồi, hu hu hu..."
Hiên Viên Nghiễn: "..." Rõ ràng vừa mới đem hắn cứu tỉnh, tại sao hiện tại lại bắt đầu muốn đánh hắn?
Hiên Viên Nghiễn nghiêm mặt nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, nơi này tất cả đều là Hồi Xuân Hoàn, nhớ đúng hạn uống thuốc."
Đào Nhiên nhìn một hộp đầy ắp Hồi Xuân Hoàn, thầm nghĩ nàng thật đã tạo phản thành công sao? Nhất định là như vậy không sai đúng không?
Mắt thấy Đào Nhiên dáng vẻ ngơ ngác ngây ngốc, Hiên Viên Nghiễn lo lắng nói: "Sẽ không phải là cháy hỏng đầu óc chứ?"
Nàng đưa tay ôm Đào Nhiên nói: "Ngươi còn nhớ lần trước ta muốn ngươi bao nhiêu lần không?"
Đào Nhiên lập tức khinh thường nói: "Muốn ta? Là ta muốn ngươi mới đúng chứ?"
Hiên Viên Nghiễn đại hỉ, "May qua, đầu óc không hỏng!"
Không ít ngày trôi qua, bên trong Phúc Hỉ Cung như cũ một mảnh buồn rầu ảm đạm, Liên phi nguyên bản bào thai vững chắc đột nhiên sanh non, trong cung vô số phi tử trộm nguyền rủa hắn từng người vỗ tay khoái trá. Đối với cung nhân Phúc Hỉ Cung mà nói Liên phi sinh non chẳng tính là gì, loại chuyện này ở trong cung bình thường hết sức.
Để cho bọn họ lo lắng chính là, sau khi sinh non Liên phi đóng cửa không ra, ngay cả bệ hạ giá lâm cũng chặn ngoài cửa. Nhóm cung nhân nơm nớp lo sợ, cũng lo lắng Liên phi vì vậy mà thất sủng, như vậy thì người phục vụ ở Phúc Hỉ Cung như bọn họ những cũng không qua được ngày lành.
Cố Ảnh Liên là thật sự thương tâm muốn chết, vừa biết được nữ nhân mình yêu sâu đậm hóa ra luôn luôn hoài nghi mình, trong nháy mắt lại liền mất đứa nhỏ. Song trọng đả kích, thân thể hắn cũng càng ngày càng kém, sinh non lại còn ưu tư quá nặng, nhìn khí sắc càng ngày càng tệ.
Hiên Viên Mặc cũng biến thành hỉ nộ vô thường, bởi vì đủ loại nguyên nhân ban chết hết mấy phi tần. Nàng vừa bực bội lại vừa thương tiếc, hiểu lầm đều đã giải, tại sao không thể yên lành cùng một chỗ, giày vò thân thể bản thân như vậy là đang trừng phạt trẫm sao?
Cố Ảnh Liên nằm ở trên giường, sắc mặt một mảnh ảm đạm, cả ngày nghĩ đến hài nhi chưa xuất thế kia của mình. Nàng biết mẫu hoàng không thích mình, cho nên mới không muốn đi tới cõi đời này sao? Nếu thật sự như thế ngược lại cũng tốt, không cần kiếp sau chịu khổ.
Đối với chuyện trong cung Hiên Viên Nghiễn cũng có nghe thấy, nhưng nàng căn bản không quan tâm. Chuyện cho tới bây giờ nàng làm tiêu dao vương gia cái gì cũng không để ý là đủ rồi, cái gì lâm triều a thương lượng đại sự cái gì đó hết thảy không tham dự, ngay cả trong cung có cái gì yến hội đều báo bệnh không đi. Tỷ muội khác cũng nhìn thấu chút gì, có chuyện cũng không tìm nàng, dù có tìm nàng cũng đều là mấy chuyện chơi đùa dắt chó chọi gà.
Gần đây Đào Nhiên sống rất là thống khổ, vốn dĩ không có việc gì ăn ngon một chút, cùng Hiên Viên Nghiễn ở trên giường làm chút chuyện không thẹn không ngượng là đủ rồi, không biết vui vẻ bao nhiêu. Nhưng mà Hiên Viên Nghiễn không biết lắp sai cọng gân nào rồi, cứ nhất định muốn cho hắn ăn một ít thuốc bổ đắng chết người, bảo là muốn dưỡng tốt thân thể hắn, về sau càng ngày càng mạnh.
Nữ nhân, chính là không biết thỏa mãn!
Đào Nhiên không nhịn được lắc đầu, mình có thể nói là tiểu lang quân kiểu mẫu duy trì được kim thương không ngã. Hiên Viên Nghiễn thực đúng là người có phúc mà không biết, còn muốn bản thân mạnh hơn. Loại nhu cầu này đã không phải là người có thể thỏa mãn nữa rồi, sớm biết thì đã để cho đầu gấu Tiểu Mỹ này tới thỏa mãn nàng.
Tiểu Mỹ xấu hổ nói: "Ký chủ ngươi biết tại sao gấu trúc số lượng ít như vậy không?"
Đào Nhiên: "Tại sao?"
Tiểu Mỹ: "Bởi vì ngắn đến không có bạn gái."
Đào Nhiên: "..."
Hiên Viên Nghiễn ngồi trong thư phòng, trước mặt nàng đứng đầy một đám người. Những người này trang phục loại nào cũng có, đến từ loại địa phương nào cũng có. Hiên Viên Nghiễn khổ não nói: "Các ngươi đều là thần y tới từ các nơi, cho thuốc cũng không ít, uống cũng không ít, nhưng vì sao tiểu tâm can của bổn vương hắn vẫn là không mang thai? Chỉ uống một chén tuyệt tử thang cũng thật hiệu nghiệm như vậy sao?"
Một nữ nhân mặc da báo trong đó nói: "Vương gia, theo lý thuyết mà nói công hiệu của một chén tuyệt tử thang, trải qua nhiều thời gian điều chỉnh như vậy hẳn không còn hiệu quả mới đúng. Nhưng mà mỗi người thể chất bất đồng, không chẩn mạch cho Vương phi, chúng ta cũng không dám nói tuyệt đối nắm chắc a."
Hiên Viên Nghiễn buồn chính là cái này, ban đầu là bản thân Dạ Đàm yêu cầu tuyệt tử thang, nàng sợ mình nói thật ra, Dạ Đàm liền không muốn.
Hiên Viên Nghiễn khổ não xoa xoa mi tâm nói: "Chờ một chút đi, nếu lại không được thì, bổn vương liền mạo hiểm tính mạng đi thương lượng với tiểu tâm can."
Nghe lời này, tất cả những người có mặt đều chịu đựng không đem tâm tình biểu hiện ra. Không nghĩ tới thân là Vương gia thân muội hoàng đế cũng sẽ sợ nội tử, đúng là nhà nhà đều có quyển kinh khó niệm a.
Hiên Viên Nghiễn ra sau viện, Đào Nhiên đang đọc chuyện kể thuận tiện phơi nắng. Hầu nam bưng một chén thuốc đắng từ xa đã có thể ngửi được mùi đi tới, nói: "Công tử, nên uống thuốc rồi."
Đào Nhiên nhìn thuốc đen thùi lùi kia, lập tức đem hai hàng lông mày nhíu thành một hàng, vô cùng khó chịu nói: "Không uống, hôm nay bất luận như thế nào cũng không uống, còn uống nữa, đoán chừng ta sẽ trở thành người đầu tiên trong lịch sử bị đắng chết."
Tiểu hầu nam cuống cuồng a, "Công tử ngài liền uống đi, bằng không Vương gia sẽ tức giận."
"Để cho nàng tức giận đi." Đào Nhiên mặt biểu tình ai sợ ai, "Nàng dám tức giận, ta liền dám để cho nàng không xuống được giường."
Hiên Viên Nghiễn: "..."
Không thể lại để hắn nói nữa, cho hắn nói thêm mấy câu, điểm bí sự giường chiếu kia liền đều bị người biết hết.
"Khụ khụ." Hiên Viên Nghiễn giả khụ hai tiếng đi ra nói: "Lại nháo tính tình cái gì? Còn không mau đem thuốc uống."
"Thân thể ta rất khỏe, không cần uống thuốc." Đào Nhiên nói: "Ngươi còn ép ta uống thuốc, ta sợ ta sẽ không nhịn được làm chút chuyện gì để cho chính ta đều sợ."
Hiên Viên Nghiễn vẫn là khuyên, tự mình lấy thuốc nói: "Muốn bổn vương đút sao? Tới tới tới há miệng, bổn vương thổi một cái, a..."
"..." Đào Nhiên phát điên, "Ta không uống a!!!"
Chén thuốc bị đánh ngã trên đất, Hiên Viên Nghiễn thất thanh nói: "Không uống thuốc sao được? Không uống thuốc làm sao mới có thể sinh con của hai chúng ta nha?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Hiên Viên Nghiễn liền biết sắp xảy ra chuyện rồi. Quả nhiên liền nghe Đào Nhiên ngữ khí âm trầm nói: "Ngươi cho ta uống thuốc là vì để cho ta sinh con?"
Đã nói lỡ miệng, Hiên Viên Nghiễn liền dứt khoát mở buổi thuyết giảng, nàng nói: "Nam nhân làm sao có thể không sinh con? Bổn vương mời không ít thần y ở trong phủ, chờ bọn họ chẩn mạch cho ngươi, ngươi uống thuốc, là có thể sinh cái khuê nữ trắng trắng mập mập."
Vừa nghĩ tới sinh con Đào Nhiên liền muốn nổ, hắn nói: "Không sinh con thì làm sao? Ngươi liền dẹp ý niệm này đi, ta chết cũng không sinh."
"Ngươi đây là nói lời gì? Ngươi không sinh con, vương vị để ai thừa kế?"
Đào Nhiên: "Ngươi thích tìm ai sinh thì cứ sinh."
"Bổn vương không thích cùng người khác sinh con, bổn vương chỉ muốn ngươi sinh!" Hiên Viên Nghiễn lớn tiếng nói: "Ngươi uống tuyệt tử thang nếu không uống thuốc điều chỉnh, làm sao ngươi có thể sinh con?"
Đào Nhiên bị giận sặc, nghe vậy cười lạnh nói: "Ngươi còn nhớ chuyện tuyệt tử thang à, ban đầu không phải ngươi tự mình đem tuyệt tử thang đưa đến trước mặt ta sao? Làm sao, bây giờ hối hận, lại muốn ta ngày ngày chịu khổ?"
Hiên Viên Nghiễn nhất thời cứng họng, "Ta..."
Đào Nhiên tức giận hừ hừ đi, Hiên Viên Nghiễn nhìn hắn đi, nhớ lại ban đầu mình chính miệng phân phó đem tuyệt tử thang đưa đến trước mặt Đào Nhiên.
Một loại cảm giác chua xót đau lòng khó mà hình dung lan tràn ra, bất tri bất giác nàng cũng đã chảy nước mắt giàn giụa.
"Đúng vậy, là ta tự mình đem tuyệt tử thang đưa đến trước mặt hắn... Là ta làm..."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴