Tần Khắc có chút ngại ngùng, hắn không nhịn được đưa tay gãi đầu để che giấu quẫn bách, lại làm động tới vết thương. Chân Lăng thấy Tần Khắc đau run một cái, nàng quan tâm nói: "Đau lắm hả?"
Tần Khắc an ủi cười nói: "Không sao."
Chân Lăng lo lắng nói: "Nếu Tiền Linh Linh ở đây thì tốt rồi, nàng nhất định có thể chữa khỏi cậu."
"Thật không sao." Tần Khắc nói: "Tôi rất nhanh sẽ khỏi."
Chân Lăng không phải kẻ ngu, dĩ nhiên sẽ không bởi vì Tần Khắc nói liền thật sự tin hắn không sao. Chỉ là loại tình huống hiện tại này nàng cũng không có biện pháp gì tốt, vì vậy nàng nói: "Nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Tần Khắc nhìn ra nàng rất mệt mỏi, liền nói: "Cậu cũng nghỉ ngơi đi."
Chân Lăng quả thật mệt đến mức ngã xuống đất là có thể ngủ, nhưng mà trên người nàng vô cùng bẩn, nàng không cách nào nhịn được bản thân bẩn như vậy mà không tắm đã ngủ. Nhưng bây giờ cũng không có cách gì tắm, với lại nàng cũng không còn khí lực gì để đi tẩy rửa mình.
Tần Khắc cho rằng nàng sợ hãi, liền đưa tay đem Chân Lăng vòng vào trong ngực, nói: "Ngủ đi, có tôi ở đây."
Những lời này phảng phất có ma lực thần kỳ, Chân Lăng trong lòng chợt an tĩnh, mí mắt nặng nề trong thoáng chốc liền ngủ mất.
Xa xa bên trong thôn trang phía sau núi nhỏ, đã mấy năm qua mới lần nữa có người ở. Đào Nhiên mang đến không ít con mồi cùng rau củ dại trở lại, làm rất nhiều thức ăn. Bởi vì là nấu nồi lớn, Đào Nhiên đối với mùi vị thức ăn có chút không hài lòng, nhưng hắn cũng hơi mệt, cho nên cứ tạm thời để vậy.
Cũng không ít nhà còn chưa dọn dẹp xong, mọi người dời bàn ghế dài đi ra ngoài, giống như về nông thôn làm tiệc rượu ngoài trời ở bên ngoài dùng cơm.
Trên bàn có thịt heo rừng thịt hươu thịt dê núi còn có cả cá sông, bữa cơm so với thời điểm ở trong trấn còn tốt hơn. Mọi người cuối cùng có một chỗ an thân, lúc này tâm tình thả lỏng dùng bữa, trên mặt người người đều mang nụ cười hạnh phúc.
Đào Nhiên cùng Quỳ Thanh Thanh ngồi ăn chung, Quỳ Thanh Thanh vừa ăn cơm vừa nhìn Đào Nhiên. Nàng luôn cảm thấy Đào Nhiên có chút khác khác, không nói ra được rốt cuộc có chỗ nào khác. Là thành thục sao? Hình như cũng không phải. Có lẽ là bởi vì hai ngày nay Đào Nhiên không ở nàng trước mặt nói đùa, nàng có chút không quen.
Quỳ Thanh Thanh ở bên tai Đào Nhiên nói: "Cậu làm sao vậy?"
Đào Nhiên đang gặm móng heo, nghe vậy quay đầu miệng đầy vết bẩn nói: "Cái gì làm sao vậy?"
Quỳ Thanh Thanh: "Cậu có phải là không vui?"
Đào Nhiên không hiểu ra sao, "Không có a."
Quỳ Thanh Thanh muốn nói vậy tại sao cậu không nói mấy lời tiện tiện, nhưng nếu thật hỏi ra, nàng sẽ liền trở thành kẻ tiện tiện kia. Vì vậy nàng không nói ra được, Đào Nhiên cũng không có gì để nói. Trong tiểu thuyết trấn nhỏ lần này thiệt hại nặng nề, nhưng Chân Lăng cũng không mất tích, cho nên Tần Khắc cũng không cùng mất tích theo.
Hiện tại trấn nhỏ không thiệt hại bao nhiêu người, nhưng Tần Khắc lại không thấy, diễn biến bắt đầu hoàn toàn khác với nguyên tác. Quỳ Thanh Thanh cũng không dễ tán, cho đến nay vẫn chưa khuất phục dưới mị lực của Nhiên ca giống như nữ phụ khác. Cho nên Đào Nhiên liền có chút phiền não, không biết trong loại tình huống này Quỳ Thanh Thanh còn có thể hắc hóa hay không.
Nghĩ một chút, Đào Nhiên nói: "Tỷ tỷ, chị cảm thấy Tần Khắc còn sống không?"
Quỳ Thanh Thanh biểu tình nghiêm túc một chút, sau đó nói: "Không biết."
"Vậy chị muốn đi tìm hắn không?"
Quỳ Thanh Thanh đương nhiên là muốn tìm Tần Khắc, chưa nói đến chuyện có thích hắn hay không, dù sao thì năm đó chính là Tần Khắc cứu mạng nàng. Quỳ Thanh Thanh mặc dù không phải người tốt lành gì, nhưng cũng là người tri ân báo đáp, chỉ là hiện tại cư dân trấn nhỏ còn chưa thu xếp ổn thỏa, nàng thật sự không đi được. Chờ nàng có cơ hội đi tìm Tần Khắc, cũng không biết Tần Khắc còn sống không.
Nghĩ như vậy, trên mặt Quỳ Thanh Thanh liền mang theo ưu sầu. Nàng buồn bã, Đào Nhiên cũng buồn theo. Hắn thở dài, nữ phụ cố chấp như thế hắn cũng không có biện pháp gì tốt.
Quỳ Thanh Thanh nói: "Cậu than thở cái gì?"
Đào Nhiên nói: "Chị thích Tần Khắc như vậy sao nha, nhưng mà hắn thích Chân Lăng a, chị thấy rồi đó, hắn nguyện ý vì Chân Lăng đi chết."
Quỳ Thanh Thanh lòng nói tiểu thí hài nhà ngươi hiểu cái gì, Lão Trương còn nguyện ý vì Tần Khắc đi chết kia kìa, chẳng lẽ Lão Trương cũng yêu Tần Khắc? Huống chi nàng lo lắng Tần Khắc cũng không chỉ vì thích hắn, trên thực tế đoạn thời gian trước đó Quỳ Thanh Thanh quả thật rất khó chịu. Nàng thích Tần Khắc, nhưng Tần Khắc thích người khác. Theo tính tình nàng trước kia, nàng đã sớm xông tới giết chết nữ chân câu dẫn Tần Khắc kia rồi, nhưng không hiểu sao nàng nhịn được, ngược lại thường xuyên nghĩ đến Đào Nhiên.
Nghĩ đến tiểu tử trong nhà nói những lời chọc tức người kia, nghĩ đến đồ ăn ngon hắn làm, thậm chí Tiền Linh Linh nói thích Đào Nhiên nàng còn có một chút không vui.
Quỳ Thanh Thanh liếc mắt Đào Nhiên bên cạnh một cái thật sâu, bắt đầu suy tính tiểu tử này chắc không phải bỏ thuốc mình chứ?
Đào Nhiên bị Quỳ Thanh Thanh ý vị thâm trường liếc qua, trên người lạnh lẽo, vội vàng cúi đầu ăn cơm. Từ lúc đi tới thế giới này Đào Nhiên quả thật theo thói quen đi câu dẫn nữ phụ, nhưng sau khi phát hiện Quỳ Thanh Thanh có vẻ như không mắc câu hắn cũng có chút thu lại tâm tư rồi, chỉ cần Quỳ Thanh Thanh không hắc hóa, những chuyện khác thế nào cũng được.
Lúc này Quỳ Thanh Thanh sâu xa nói: "Hiện tại ta đã là người đứng đầu nơi này, đem Tần Khắc tìm về làm gì? Phân quyền sao?"
Đào Nhiên: "..." Nị hại nị hại, không nghĩ tới cô còn có dã tâm như vậy.
Ăn xong cơm, một số người thu thập tàn cuộc, những người còn lại liền đi nghỉ.
Đào Nhiên cứ theo lẽ thường cùng Quỳ Thanh Thanh vào ở một nhà, vào phòng mới phát hiện có phiền toái, tuy rằng nóc nhà đã sửa xong, nhưng mà trên giường không có chăn. Ban đầu trốn ra ai còn có tâm tư mang chăn chạy trốn? Cũng chỉ có La Song là quản loại chuyện này, cho người mang theo một chút.
Chỉ là những thứ chăn này chia ra cũng không đủ, Quỳ Thanh Thanh được xem như người đứng đầu trấn, mới được chia tới một giường có đệm lưng.
Đào Nhiên nhìn tấm đệm duy nhất trong phòng, suy nghĩ sâu xa nói: "Trong thôn này không tìm được chăn sao?"
"Kỳ thực tìm được không ít." Quỳ Thanh Thanh nói: "Nhưng mà đều bị lên mốc sâu mọt gặm gần hết rồi."
Đào Nhiên: "Vậy chúng ta làm sao ngủ?"
Quỳ Thanh Thanh nghĩ mình dù sao cũng lớn hơn hắn vài tuổi, lại là thủ lãnh của mọi người, loại thời khắc này hẳn nên lấy mình làm gương. Vì vậy nàng nói: "Cậu ngủ đi, con bà nó tạm bợ một đêm."
Đào Nhiên nói: "Một đêm sợ không được, tình huống này mà muốn tìm đến đủ chăn sợ rằng trong thời gian ngắn là không được."
Quỳ Thanh Thanh nhìn hắn, lòng nói như vậy cũng không được, vậy ngươi muốn làm sao?
Đào Nhiên nói: "Được rồi, dù sao dị năng của tôi vẫn hữu dụng, tôi liền lơ lửng một đêm đi."
Lềnh bềnh ngủ là cảm giác gì Quỳ Thanh Thanh đã thử, một chút cũng không dễ chịu. Nàng ngồi ở trên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: "Lắm chuyện, ngủ chung không được sao?"
Đào Nhiên bỗng nhiên sắc mặt kỳ quái, ánh mắt hắn phức tạp nhìn Quỳ Thanh Thanh một cái, nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, tôi lại là thanh niên tuổi trẻ khí huyết phương cương, ngủ chung tôi sợ mình không cầm giữ được a."
Quỳ Thanh Thanh: "..." Được rồi, tiểu tử thúi quen thuộc trở lại rồi.
Nàng giật giật khóe miệng một cái, sau đó nói: "Đối với một người toàn thân là lửa, ta tin tưởng ngươi có năng lực tự kiềm chế."
Đào Nhiên: "..."
Nửa đêm, trong thôn một mảnh tĩnh lặng. Quỳ Thanh Thanh kỳ quặc không ngủ được, mà bên cạnh nàng Đào Nhiên lại là ngủ ngoan ngoãn.
Ban đêm trong núi nhiệt độ rất thấp, cộng thêm không có chăn, trong giấc mộng Đào Nhiên cảm giác lạnh. Sau đó hắn vô thức dựa vào bên cạnh Quỳ Thanh Thanh toàn thân nóng hừng hực, dị năng hệ hỏa tương đối kháng lạnh, Quỳ Thanh Thanh không cảm thấy lạnh chút nào.
Quỳ Thanh Thanh đang lúc suy nghĩ, bỗng nhiên một cái tay ôm hông mình, nàng lúc ấy nghĩ tát qua một cái. Bất quá nàng vẫn là kịp thời dừng tay, bởi vì nàng phát hiện Đào Nhiên cũng không có tỉnh.
Vì vậy nàng liền chuẩn bị đem tay Đào Nhiên lấy ra, còn chưa kịp động tác, một cái đầu mềm mượt liền lao qua, vẹo vào giữa cổ Quỳ Thanh Thanh. Quỳ Thanh Thanh toàn thân cứng đờ, trong hô hấp đều là mùi vị thuộc về nam nhân. Tiểu tử này luôn nói thích bản thân, giống như đứa trẻ nói thích ăn kẹo vậy, một chút cũng không đáng tin.
Nàng nghĩ như vậy, nhưng lại không nghĩ tới, đứa trẻ nói thích ăn kẹo, đó là thật rất thích ăn kẹo, thích phát ra từ nội tâm.
Nàng trước kia tuy nói là người số hai của trấn nhỏ, nhưng ngày thường cơ bản không quan tâm chuyện gì. Cần đánh nhau nàng lên, cần làm việc nàng cũng có thể lên, nhưng nàng thông thường không chủ động suy nghĩ vấn đề. Hiện tại bản thân thành người đứng đầu, dưới tay có mấy trăm người đều nhìn nàng gào khóc đợi cho ăn, áp lực của nàng không chỉ đơn giản là lớn.
Nếu đây là thế lực khác nàng khẳng định phủi mông không làm, nhưng trấn nhỏ thì khác. Nàng trước kia một mình một người đắc tội không ít người, người dị năng đều không tha cho nàng. Có một lần nàng bị đuổi giết đến sắp chết, là Tần Khắc cứu nàng, đem nàng mang về trấn nhỏ.
Cư dân trấn Tiền Linh Linh trị thương cho nàng, La Song cho nàng ăn mặc ở. Mọi người tuy rằng sợ nàng, nhưng cũng thật lòng hoan nghênh nàng, phiêu bạc đã lâu Quỳ Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy loại cảm giác này rất tốt, vì vậy nàng lựa chọn lưu lại. Từ đó chuyện nàng làm cho trấn nhỏ càng ngày càng nhiều, trung thành của nàng đối với trấn nhỏ liền càng ngày càng mạnh.
Nguyên tưởng rằng hết thảy những thứ này đều là Tần Khắc đưa đến cho nàng, cho nên nàng rất sợ hãi có một người xuất hiện đem Tần Khắc cướp đi. Hiện tại Tần Khắc không có ở đây, mọi người đối với nàng cũng không có gì thay đổi, cái này làm cho Quỳ Thanh Thanh vừa mờ mịt lại an tâm. Bất tri bất giác cảm giác lệ thuộc vào Tần Khắc liền giảm bớt, trấn nhỏ ở trong lòng nàng dần dần trở nên so với Tần Khắc còn trọng yếu hơn.
Đào Nhiên lạnh muốn chết, bắt đầu tới trong ngực Quỳ Thanh Thanh ủn tới ủn lui. Quỳ Thanh Thanh phát hiện hắn lạnh, quả thực không chịu nổi hắn tiếp tục ủn, vì vậy nàng ôm Đào Nhiên không để cho hắn động, giống như sờ con vỗ nhẹ sau lưng Đào Nhiên.
Ngày cứ như vậy an ổn trôi qua, nửa tháng sau thôn trang căn bản đã được thu dọn xong. Dã thú biến dị chung quanh núi cũng bị Đào Nhiên mang Lông Mượt đi gieo họa một lần, sẽ không xuất hiện chuyện dã thú tập kích thôn nữa. Thái độ mọi người đối với Đào Nhiên cũng khác đi, mơ hồ đem hắn làm nhị gia trong thôn. Giống như Quỳ Thanh Thanh trước kia ở bên cạnh Tần Khắc vậy, mạnh mẽ để cho người có cảm giác an toàn, lại cơ hồ không quan tâm chuyện gì.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴