Nơi này không thể ở tiếp nữa, cho dù sát thủ kia đã bị giết, nhưng mà Diệp Nam Thiên đã biết bản thân ở chỗ này, tiếp tục sống ở đây sẽ chỉ càng ngày càng nhiều phiền toái.
Diệp Ngạo Thiên từ đường mòn vội vàng chạy về, thời điểm nàng chính đang xức oxy già lên đầu, Thôi Xán tới.
Thôi Xán đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy Diệp Ngạo Thiên phía chính diện trừng mắt tự bôi thuốc, hắn căng thẳng trong lòng, nói: "Chuyện gì xảy ra?"
Diệp Ngạo Thiên: "Có người muốn giết tôi."
Thôi Xán nhíu mày nói: "Ai, ai lại muốn giết cô?"
"Cậu nói xem?" Diệp Ngạo Thiên hỏi ngược một câu, tiếp tục tự bôi thuốc.
Thôi Xán muốn giúp một tay, bị Diệp Ngạo Thiên cự tuyệt, hắn nói: "Là Diệp Nam Thiên? Làm sao hắn biết cô trở lại rồi? Làm sao có thể tìm được cô?"
"Cái này thì phải hỏi cậu." Diệp Ngạo Thiên bắt đầu dán băng cho mình, "Sao cậu không tự hỏi xem gần đây cậu làm cái gì?"
Thôi Xán suy nghĩ một chút nói: "Hôm qua tôi liên lạc một ít thành viên ban quản trị của Diệp thị, nhưng mà bọn họ đều là người không muốn phụ thuộc vào Diệp Nam Thiên mà?"
Diệp Ngạo Thiên đều sắp bị tức mà cười, nàng nói: "Đã nói tạm thời không được liên lạc bọn họ, sao cậu lại tự chủ trương như vậy?"
Thôi Xán nói: "Cô đang trách tôi? Cô cảm thấy tôi hại cô sao? Cô đừng quên, là tôi xa xôi đem cô từ Thần quốc trở lại, nếu không nhờ tôi cô hiện tại ngay cả nước Cộng Hòa đều không về được."
Diệp Ngạo Thiên mãnh liệt quay đầu, "Tôi cầu xin cậu đi tìm sao? Tôi cầu xin cậu đem tôi trở về sao?"
"Cô đây là ý gì?" Thôi Xán kích động đỏ bừng mặt nói: "Cô có phải còn đang nghĩ đến tiểu tình nhân kia của cô ở Thần Quốc? Cô vì hắn ngay cả thù của ba mình cũng không báo?"
Diệp Ngạo Thiên: "Cậu đang nói nhăng gì đó?"
"Cô có tin hay không, tôi lập tức phái người đi Thần Quốc đem tiểu tình nhân kia của cô giết chết?"
"Cậu dám!" Diệp Ngạo Thiên trợn mắt nhìn hắn, "Cậu điên rồi sao?"
Thôi Xán thở hổn hển thật mạnh, một lát sau hắn giống như hòa hoãn lại, hắn nói: "Diệp tổng, cô hiện tại không thể suy nghĩ những chuyện không đâu nữa, hiện tại trọng yếu nhất chính là đoạt Diệp thị trở lại nha."
"Tôi biết." Diệp Ngạo Thiên nói: "Nơi này đã không thể ở lại, trước khi tôi chuẩn bị xong, cậu không được liên lạc lại với những đổng sự kia nữa."
"Được." Thôi Xán nói: "Cô đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô."
Diệp Ngạo Thiên thu xếp ổn thỏa đến nơi ở mới, buổi tối hôm đó nàng lại nằm mơ. Vẫn như cũ không biết trong mộng rốt cuộc có cái gì, nhưng mà cảm giác thiếu đi thứ gì đó trong lòng càng thêm mãnh liệt. Nàng ở trên giường ngồi dậy, bầu trời bên ngoài vẫn còn sao. Nàng dựa ở trên giường ngây ngẩn nhìn căn phòng mờ tối, bỗng nhiên nói: "Đang ở đâu vậy?"
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, cũng không có người nào từ trong bóng tối nhảy ra trả lời nàng.
Diệp Ngạo Thiên nghĩ một chút, đi tới phòng bếp. Trong tủ lạnh không có gì cả, nàng dựa vào tủ lạnh nói: "Hiện tại ra cửa mua đồ ăn, liệu có bị nguy hiểm hay không?"
Cũng không biết là đang nói chuyện với ai, Diệp Ngạo Thiên nghĩ một chút, bỗng nhiên đưa tay cầm lên một con dao. Nàng dùng dao hướng về cổ tay, thở dài nói: "Tuy rằng làm như vậy có chút tiêu cực, nhưng mà cảm giác thật mệt mỏi."
Nói xong trên tay dùng một chút sức, trên cổ tay trắng như tuyết lập tức xuất hiện một đạo vết máu. Lúc này, một cái tay bắt lấy tay nàng.
Diệp Ngạo Thiên có chút cười đắc ý nói: "Xem ra tôi thắng rồi, anh quả nhiên luôn luôn theo tôi."
Đào Nhiên lạnh lùng nhìn nàng, Diệp Ngạo Thiên cong môi nói: "Bây giờ anh có thể nói tại sao muốn đi theo tôi chưa?"
Đào Nhiên nhìn nàng không nói lời nào, Diệp Ngạo Thiên suy nghĩ một chút nói: "Anh trước đó theo bên cạnh Phùng Lộ Dịch, chắc không phải là hắn bảo anh đi theo tôi chứ?"
Đào Nhiên vẫn không nói lời nào, Diệp Ngạo Thiên nói: "Phùng Lộ Dịch không giống như người sẽ làm ra loại chuyện này, anh... Là tự anh muốn đi theo tôi sao? Tại sao?"
"Anh sẽ không phải là... thích tôi chứ?"
Đào Nhiên như cũ duy trì cái tư thế này không nhúc nhích, Diệp Ngạo Thiên có chút lúng túng nói: "Làm gì lãnh khốc như vậy, chỉ đùa một chút thôi, bất kể nói thế nào vẫn là phải cảm ơn anh. Hôm nay nếu không nhờ anh, tôi nhất định phải chết rồi."
Diệp Ngạo Thiên nhìn nhìn Đào Nhiên, sau đó nói: "Dù sao tôi cũng đã biết anh đi theo tôi, về sau anh vẫn tiếp tục đi theo sao?"
Đào Nhiên chỉ chỉ cổ vết thương trên tay nàng, nói: "Đi bôi thuốc."
"À."
Diệp Ngạo Thiên ngoan ngoãn đi bôi thuốc, Đào Nhiên đứng ở cửa sổ nhìn nàng, đang chuẩn bị đi, Diệp Ngạo Thiên nói: "Dù sao anh vẫn còn muốn đi theo tôi, không bằng quang minh chính đại đi theo đi, không cần trốn nữa."
"Trước kia anh bảo vệ Phùng Lộ Dịch cũng sẽ cùng hắn ăn cơm sao?" Diệp Ngạo Thiên nói: "Chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi."
Đào Nhiên nhìn nàng, tựa như đang nhìn một kẻ ngu đần, mình mặc bộ đồ này nhìn giống như có thể ra ngoài ăn đồ sao?
Diệp Ngạo Thiên dường như cũng nhận ra được vấn đề này, nàng lúng túng sờ sờ vải xô trên đầu nói: "Vậy... để tôi gọi đồ ăn ngoài đến."
May mà hiện tại đã sắp đến giờ ăn sáng, chờ đồ ăn ngoài được đưa tới, trời đã hơi sáng. Diệp Ngạo Thiên đem cháo loãng được đưa tới đặt ở trên bàn nói: "Sáng sớm tôi thích ăn cháo loãng, anh có thích không?"
Đào Nhiên mang khăn trùm đầu ngồi ở đối diện Diệp Ngạo Thiên, Diệp Ngạo Thiên không nhìn thấy biểu tình của hắn, liền nói: "Có thể hơi đem miệng lộ ra một chút không? Dù có làm vậy tôi cũng sẽ không thấy rõ bộ dáng của anh."
Người đối diện không đáp lại câu nào, Diệp Ngạo Thiên nói: "Không hiểu sao, ở trên người anh tôi cảm thấy một loại cảm giác rất quen thuộc."
Đào Nhiên đang nghĩ mình có phải nên đi rồi, Diệp Ngạo Thiên húp một hớp cháo nói: "Từ lúc ở Thần Quốc anh đã bắt đầu đi theo tôi sao? Vậy anh có phải là biết tôi có người bạn trai? Cũng không biết hắn hiện tại ra sao rồi."
Diệp Ngạo Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút phiền muộn nói: "Hắn rất thích ăn cháo loãng kèm đồ ăn, có lúc tôi cũng hoài nghi hắn kỳ thực là người nước Cộng Hòa, nếu không phải hắn tóc vàng mắt xanh."
"Tôi cảm thấy thật có lỗi với hắn, bởi vì sợ cô đơn cho nên đến gần hắn, lại bởi vì chuyện của mình mà tuyệt tình rời khỏi hắn. Cũng không biết đến lúc nào mới được gặp lại, khi đó nói không chừng hắn có bạn gái mới rồi, sáng sớm cũng có người bồi hắn cùng ăn cháo..."
Đào Nhiên trầm mặc ngồi đối diện Diệp Ngạo Thiên, an tĩnh nghe nàng lầm bầm lầu bầu.
Diệp Ngạo Thiên điều chỉnh trạng thái một chút, nói: "Tôi không biết tại sao anh lại đi theo tôi, nhưng nếu anh đã giúp tôi, không bằng giúp tôi một chuyện đi."
Diệp Ngạo Thiên xoay người vào phòng ngủ, sau đó cầm một vật đi ra, nàng nói: "Anh có thể giúp tôi đem máy nghe lén này thả vào trong nhà Diệp Nam Thiên không? Cái này đối với thiên hạ đệ nhất sát thủ mà nói không khó lắm đúng không?"
Đào Nhiên đưa tay nhận lấy máy nghe lén, không đáp ứng cũng không có cự tuyệt. Diệp Ngạo Thiên không biết hắn đang suy nghĩ gì, có chút hồi hộp nhìn hắn.
Sau đó Đào Nhiên liền đứng lên rời đi.
Hắn đã đáp ứng, Diệp Ngạo Thiên biết. Nàng lại nâng bát lên húp một hớp cháo loãng, lỗ mũi có chút nổi chua, bỗng nhiên rất nhớ mùi vị cháo loãng không chính tông lắm ở Thần Quốc kia.
Lúc Đào Nhiên lặng lẽ lẻn vào nhà Diệp Nam Thiên, Diệp Nam Thiên đang gọi điện thoại.
"Lại không tìm được người? Đồ phế vật nhà ngươi, không phải nói hắn là sát thủ rất lợi hại sao?"
"Cái gì? Trừ sát thủ Ôn Nhu không ai có thể bảo đảm tuyệt đối không sai sót? Ngươi đem Ôn Nhu tìm tới cho ta xem a?"
"Không tìm được Diệp Ngạo Thiên thì đi tìm Thôi Xán, đem hắn trói lại cầm đao hỏi hắn, ta cũng không tin vì Diệp Ngạo Thiên ngay cả mệnh hắn cũng không cần."
Vừa tới đã nghe được mấy lời kinh bạo, Đào Nhiên lập tức đem máy nghe lén dính vào bên dưới góc bàn ăn.
Có thanh âm truyền tới, Đào Nhiên xoay người trốn vào sau rèm cửa sổ.
Chu Bảo Châu đi ra nói: "Làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ bị Diệp Ngạo Thiên tra được, là chúng ta hại chết ba nàng thì làm sao bây giờ?"
Đào Nhiên lại thầm khen một câu, máy nghe lén này thật là tới quá kịp thời.
Diệp Nam Thiên nói: "Không phải chúng ta hại chết ba nàng, là bà hại chết nàng và ba ba ta."
"Cái gì? Ngươi lúc này tới trách mẹ?" Thanh âm của Chu Bảo Châu giống như con ếch bị bấm cổ họng, "Ta làm như vậy không phải cũng vì ngươi sao? Nếu không nhờ ta, ngươi có thể ngồi lên vị trí tổng tài Diệp thị sao?"
Đào Nhiên móc ra điện thoại di động, bắt đầu thu hình tại hiện trường.
Diệp Nam Thiên hít sâu một hơi nói: "Vì ta, chẳng lẽ không phải vì chính bà sao? Bà muốn làm Diệp thái thái muốn điên rồi, nhưng mà lão đầu kia chính là không muốn cưới bà, cho dù bà sinh một đứa con trai cho hắn. Hắn ghét bà, dẫn đến cũng ghét ta, bà có biết từ nhỏ đến lớn bị người cười nhạo là con riêng mà lớn lên thống khổ bao nhiêu sao?"
"Chẳng lẽ ngươi muốn sinh ra ở nhà nghèo sao?" Chu Bảo Châu thét to: "Ngươi có biết người nghèo có bao nhiêu thống khổ sao? Bọn họ thậm chí không thể tắm nước nóng trong ngày mưa, ta chịu đủ rồi, ta chịu đủ loại cuộc sống này rồi, bất luận sử dụng thủ đoạn gì đi nữa ta đều sẽ không lại trôi qua sinh hoạt như vậy."
Đào Nhiên nghe hai người này lẫn nhau thoái thác, người đều là như vậy, chỗ tốt đều là của mình, chuyện ác đều do người khác làm, cho dù là hai mẹ con cũng giống vậy.
Diệp Ngạo Thiên cũng nghe được những lời đối thoại này, nàng bắt đầu gọi điện thoại cho Thôi Xán.
Thôi Xán chảy máu mũi núp trong một kho hàng mờ tối, người kia cũng tiến vào, hắn nghe được tiếng bước chân. Diệp Nam Thiên đáng chết kia điên rồi, lại muốn giết mình.
Hắn núp trong một đống giấy, âm thầm cầu nguyện người kia không phát hiện được mình.
Sát thủ kia nhìn kho hàng đầy hộp giấy cũng có chút khó khăn, tìm được một người tận lực trốn ở chỗ này quả thật có chút phiền toái. Không tốn ít thời gian căn bản không tìm được, nhưng mà nơi này cũng không phải không ai tới, thời gian dài bị phát hiện thì không tốt.
Ngay lúc hắn đang khó xử, bên trong hộp giấy bỗng nhiên truyền ra một trận âm nhạc.
Thôi Xán sắc mặt trắng bệch nhìn điện thoại di động, hắn liều mạng muốn tắt điện thoại, nhưng mà trong lúc hỗn loạn tay hắn run đến ngay cả điện thoại đều cầm không vững.
Bên kia Diệp Ngạo Thiên thấy Thôi Xán không nghe điện thoại, nàng tiếp tục gọi tới, nàng nhất định phải nhắc nhở Thôi Xán, Diệp Nam Thiên dự định hạ thủ với hắn.
Sát thủ thật nhanh xông về địa phương truyền tới thanh âm, Thôi Xán kinh hoảng vứt bỏ điện thoại di động, lăn một vòng chạy.
Sát thủ thấy hắn chạy thành như vậy, trong mắt thoáng qua một tia tàn nhẫn, cầm súng nhắm ngay chân Thôi Xán. Thôi Xán hỗn loạn chạy, dưới chân không biết đạp phải cái gì, bỗng nhiên trượt một cái. Hắn nhào xuống đất, lúc này một tiếng súng vang lên, hai mắt hắn trợn trừng ngã xuống, đến chết còn không biết tại sao Diệp Nam Thiên phải hạ sát thủ với mình, hắn không muốn tìm thấy Diệp Ngạo Thiên sao?
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴