Nói thế nào đi nữa Mục Hoan Hoan cũng là người từng bị đủ loại tin tức rác rưởi trên mạng xã hội đầu độc qua, dĩ nhiên là biết nam nhân làm sao đi nhà cầu. Cho nên khi Đào Nhiên nói ra những lời này, phản ứng đầu tiên của nàng lại là thật có thể sao? Phản ứng thứ hai mới là đỏ mặt, nàng đỏ mặt nói: "Cái người này tại sao lại như vậy."
Đào Nhiên tự nhủ đối với nữ hài tử thì nói đôi câu là được, không thể quá mức, hắn liền nói: "Em giữ người là được, để anh tự làm."
Mục Hoan Hoan: "Không phải nói là em làm sao?"
Đào Nhiên: "..."
Triệu Tín bị câu lưu mười hai tiếng, sau đó hắn chờ được luật sư của hắn tới, luật sư nói với hắn Triệu thái thái rất tức giận, tiếp đó chính là chuyện này của hắn có chút phiền toái. Thủ phạm chính của cố ý giết người không thành, dựa theo luật pháp là có thể xử tù thời hạn từ ba năm đến mười năm. Nhưng mà Chung Hiểu cũng chưa chết, hơn nữa Triệu thái thái có không ít bằng hữu, cho nên chuyện này của Triệu Tín có chuyển cơ.
Hắn bây giờ có thể trước đem Triệu Tín ra ngoài, có điều khoảng thời gian này Triệu Tín không được tự do xuất hành.
Có thể ra ngoài đối với Triệu Tín mà nói cũng đã rất tốt rồi, sau khi hắn theo luật sư ra ngoài, trước tiên liền gọi cho Tô Mạt một cú điện thoại.
Tô Mạt tắt máy không nghe điện thoại. Trong lòng Triệu Tín liền có dự cảm xấu, hắn rời khỏi luật sư, lập tức đến nhà Tô Mạt. Sau khi đến phát hiện nhà Tô Mạt mở cửa ra, khóa cửa như gặp phải hư hại, bên trong không một bóng người.
Triệu Tín lòng trầm xuống, thầm nghĩ Tô Mạt nhất định là xảy ra chuyện.
Hắn đứng ở trong phòng mờ mịt nhìn chung quanh, nhưng không biết nên đi nơi nào tìm Tô Mạt.
Sau khi hắn đi ra vừa vặn nhìn thấy ngoài cửa có người dắt một con chó đi ngang qua, Triệu Tín ngăn lại nói: "Xin chào, cho hỏi cô có biết nhà này xảy ra chuyện gì không?"
Phụ nữ dắt chó kia nói: "À, là cậu à. Sáng hôm nay có một nam nhân dáng dấp rất hung dữ tới, hướng về cửa vừa đập vừa đạp, nhìn thật dọa người."
Triệu Tín nói: "Vậy cô có biết sau đó thế nào không?"
"Không biết." Phụ nữ nói: "Tôi có hơi sợ hãi, không dám tiếp tục nhìn."
Triệu Tín khẩn trương chạy xung quanh, đột nhiên hắn nghĩ tới một khả năng. Chung Hiểu kia không chết, hắn có phải là vì để trả thù bản thân, cho nên bắt giữ Tô Mạt? Triệu Tín càng nghĩ càng thấy có khả năng này, hắn mặt mày âm trầm vội vàng đi ra ngoài.
Bởi vì bị thương Đào Nhiên hiếm có ngủ đến trưa mới rời giường, Mục Hoan Hoan vui vẻ phục vụ Đào Nhiên rửa mặt. Không biết vì sao, có thể chăm sóc Đào Nhiên như vậy nàng cảm thấy siêu cấp vui vẻ. Đào Nhiên ngồi trên xe lăn nói: "Hôm nay em cũng đừng nấu cơm nữa, anh muốn ăn mì của quán đầu hẻm."
Mục Hoan Hoan làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của Đào Nhiên, nàng mặt cưng chiều mỉm cười nói: "Không thành vấn đề, vậy em đi mua cho anh."
Đào Nhiên: "..." Nàng đây là cái biểu tình gì?
Mục Hoan Hoan mua xong, ca hát đi trở về, thời điểm vào ngõ hẻm liền nhìn thấy một người nàng tuyệt đối không nghĩ tới.
"Triệu Tín?"
Triệu Tín bỏ tay ra khỏi túi, hắn đi về phía Mục Hoan Hoan nói: "Tôi tìm Chung Hiểu."
Mục Hoan Hoan lui về phía sau một bước, cảnh giác nói: "Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết Chung Hiểu căn bản không làm loại chuyện đó với Tô Mạt, ngươi đem hắn hại thành như vậy, ngươi còn muốn thế nào?"
Triệu Tín nói: "Chuyện lúc trước tôi không muốn nói thêm nữa, hôm nay tôi tới chỉ là muốn bảo các người thả Mạt Mạt ra, Tô Mạt nàng là vô tội."
Mục Hoan Hoan mặt mờ mịt, "Gì?"
Đào Nhiên ngồi trên xe lăn phơi nắng trong sân, hắn nhắm mắt lại, rõ ràng vừa tỉnh ngủ vậy mà phơi một hồi hắn dường như lại muốn ngủ. Nghe được một loạt tiếng bước chân truyền tới, Đào Nhiên nhắm mắt lại nói: "Đã về rồi à, tốc độ thật là chậm."
Mục Hoan Hoan chỉ Đào Nhiên trên xe lăn nói: "Nhìn đi, đây đều là ngươi hại, hắn đều đã như vậy còn bắt Tô Mạt kiểu gì?"
Đào Nhiên nghi hoặc mở mắt ra, liền thấy Triệu Tín đứng ở trong sân nhìn hắn. Đào Nhiên lập tức nhíu mày, chịu đựng phiền chán trong lòng, nói: "Ngươi tới đây làm gì? Mẹ ngươi vớt ngươi từ trong tù ra rồi?"
Triệu Tín không nhịn được muốn nổi giận, nhưng mà vì Tô Mạt hắn nhịn xuống, hắn chịu nhịn tính tình nói: "Ta biết lần này ta đắc tội ngươi, nhưng mà có gì ngươi cứ hướng về phía ta mà tới, xin ngươi bỏ qua Tô Mạt được không?"
Đào Nhiên quay đầu nhìn Mục Hoan Hoan, ý tứ là hắn làm sao vậy? Não hỏng rồi?
Mục Hoan Hoan nói: "Tô Mạt biến mất, hắn cứ nói là chúng ta bắt Tô Mạt."
Đào Nhiên nhìn Triệu Tín nói: "Ngươi đầu óc có bệnh phải không, ta bắt Tô Mạt làm gì?"
"Đương nhiên là vì trả thù ta." Triệu Tín nói: "Ngươi muốn thế nào thì nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, xin ngươi đừng làm khó Tô Mạt."
Đào Nhiên nhìn Triệu Tín giống như nhìn kẻ thiểu năng nói: "Nếu như ta thật sự bắt Tô Mạt, ta còn sẽ ở chỗ này hòa nhã nói chuyện với ngươi sao? Tô Mạt không phải ta bắt, ngươi không tin có thể đi báo cảnh sát a, để cho cảnh sát tới tra được rồi."
Triệu Tín thấy Đào Nhiên như vậy, cũng có chút tin tưởng Tô Mạt không phải hắn bắt, hắn nhỏ giọng nói: "Vậy thì Mạt Mạt rốt cuộc là bị ai mang đi?"
Mục Hoan Hoan nhìn thấy hắn liền tức lên, nói: "Ngươi không phải bản lãnh rất lớn sao? Ở chỗ này lãng phí thời gian, còn không bằng nhanh đi tìm người."
Đào Nhiên nói: "Ngươi làm sao biết là có người bắt nàng, mà không phải là nàng tự đi?"
"Nàng luôn luôn tắt máy, ta đi tìm nàng, phát hiện cửa phòng mở, khóa giống như bị hư. Hàng xóm nói sáng hôm nay có một nam nhân rất hung ác đi đạp cửa, sau đó Mạt Mạt liền không thấy tăm hơi."
Đào Nhiên sờ cằm một cái, thầm nghĩ Tô Mạt thật đúng là bị người bắt đi?
Lúc này Lão Lang từ bên ngoài đi tới nói: "Lão đại, cô nàng hại anh ba năm trước trở lại rồi, chòi má, nàng lại còn dám trở về."
Vừa đi vào liền phát hiện Triệu Tín đứng ở đây, Lão Lang tức thì quái dị hú lên: "Chòi má, thằng cháu trai này sao lại tới đây? Người đâu, xào nó!"
Triệu Tín hiển nhiên là nghe được lời của Lão Lang, hắn kích động nắm cánh tay Lão Lang nói: "Nàng ở nơi nào? Nàng ở nơi nào?"
Lão Lang hận chết Triệu Tín, thấy thằng cháu trai này lại còn dám động thủ động cước với mình, hắn liền một đấm đảo lên mặt Triệu Tín. Mắng: "Cháu trai aiz, dám động thủ với ông nội ngươi à."
Triệu Tín bị đánh một cái ong đầu, mắt nổ đom đóm ngã xuống đất, máu mũi chảy đầy mặt. Đào Nhiên nhìn nắm đấm to bự bẩn của Lão Lang, đưa tay sờ lỗ mũi một cái, nói: "Ngươi nói ngươi nhìn thấy Tô Mạt? Cô ta ở đâu?"
"Không phải là trong nhà cũ của cô ta sao, còn có ông cậu cũng trở lại." Lão Lang nói: "Bọn họ thật đúng là có gan, vẫn còn dám trở lại."
Đào Nhiên nghĩ một chút, nói với Lão Lang: "Đem theo Triệu Tín, chúng ta đi xem một chút."
Nhà Tô Mạt đã ba năm không có ai, trong tiểu thuyết Tô Mạt được bố trí là một cô nhi, từ nhỏ được cậu nuôi lớn. Nhưng mà giai đoạn sau nữ chính và nam chính cùng một chỗ, người cậu này liền không xuất hiện nữa, Đào Nhiên nguyên bản còn tưởng rằng cậu nàng chết rồi, không ngờ là còn sống.
Ba năm không người ở, trong sân nhà đều là rác rưởi và lá cây, Lão Lang kéo Triệu Tín đi vào, trên đất xuất hiện dấu vết. Cửa đóng sít sao, Đào Nhiên cảm giác có chút kỳ quái, người bình thường trở lại căn nhà đã lâu không người trụ sẽ không đem cửa đóng chặt như vậy, chưa nói đến quét dọn cái gì đó, chỉ riêng vấn đề thoáng khí thôi cũng đã thấy không nên như vậy a.
Bọn họ đi tới cửa, Triệu Tín vẫn đầu choáng váng không đứng nổi, nhưng mà triệu chứng ù tai thì hòa hoãn được một chút. Ngay vào lúc này bên trong truyền ra tiếng thét chói tai của một nữ nhân: "Ngươi tên súc sinh này, tại sao ngươi không thể bỏ qua ta?"
"Bỏ qua ngươi? Vậy ta lỗ biết bao a." Một thanh âm nam nhân nói: "Lão tử cực cực khổ khổ nuôi lớn ngươi, không phải là ngủ ngươi mấy lần sao, làm sao vậy? Đứa con gái điếm thúi nhà ngươi giống mẹ ngươi như đúc, chỉ toàn muốn leo cành cao, cũng không đi tiểu soi mặt mình một cái, người ta căn bản coi thường ngươi."
Tô Mạt tan vỡ khóc lên, "Ngươi là đồ súc sinh, ngươi phá hủy ta, ngươi phá hủy cả đời ta, ta hận ngươi chết đi được..."
"Mẹ nó, dám đẩy lão tử? Xem lão tử có giết chết ngươi hay không."
Triệu Tín mơ màng trầm trầm bỗng nhiên kích động, ở dưới đất bò đến cạnh cửa. Đào Nhiên cau mày, nói với Lão Lang: "Đạp cửa."
Lão Lang thần tình nghiêm túc nhìn cửa, đang chuẩn bị đạp cửa, bên trong bỗng nhiên truyền tới một tiếng hét thảm. Triệu Tín từ trên đất nhảy bắn lên, thật nhanh nhào vào trên cửa, "Mạt Mạt!"
Lão Lang một chưởng hất ra Triệu Tín, bắp đùi vừa nhấc, một cước đá văng cửa.
Cửa phát ra một tiếng vang thật lớn, trong nhà bụi bặm sặc sụa làm người không mở mắt được. Thật lâu sau bụi bặm không nhiều như vậy nữa, mấy người mới nhìn rõ cảnh tượng trong phòng. Tô Mạt quần áo xốc xếch ngồi dưới đất, trước mặt nàng nằm một người nam nhân, bên dưới thân thể nam nhân kia tất cả đều là máu, mà Tô Mạt cầm trong tay một con dao.
"Mạt Mạt?" Triệu Tín liền lăn một vòng xông lên ôm lấy Tô Mạt, "Mạt Mạt em làm sao vậy?"
Tô Mạt biểu tình tựa như khóc tựa như cười, nàng bỗng nhiên cầm dao cười ra tiếng, "Hắn chết rồi, hắn cuối cùng chết rồi... Hu hu hu... Ta giết hắn rồi..."
Đào Nhiên nhìn Tô Mạt, nói: "Kỳ thực ba năm trước cưỡng hiếp cô, là cậu cô phải không?"
Mục Hoan Hoan tràn đầy chán ghét nhìn Tô Mạt nói: "Chung Hiểu chỗ nào đắc tội ngươi? Ngươi lại hại hắn như vậy? Ngươi hại hắn ngồi tù ba năm, ngươi suýt nữa phá hủy hắn ngươi biết không?"
Tô Mạt ngây ngẩn nhìn Đào Nhiên nói: "Xin lỗi."
Mục Hoan Hoan giận đến nổi điên, "Một câu xin lỗi là xong sao? Ta đánh chết ngươi."
Triệu Tín một phen ôm Tô Mạt, chịu đựng Mục Hoan Hoan quyền đấm cước đá.
Đào Nhiên đưa tay kéo Mục Hoan Hoan trở về, nói: "Đừng làm rộn." Sau đó nói với Tô Mạt: "Cô hiện tại có thể nói với tôi ngày đó rốt cuộc xảy ra cái gì không?"
Tô Mạt liếc nhìn Triệu Tín, biểu tình trên mặt tựa hồ như giải thoát, nàng nói: "Ngày đó cậu tôi về nhà, bỗng nhiên nói muốn mang tôi rời khỏi, sau đó tôi mới biết là Triệu thái thái cho hắn tiền, bảo hắn mang tôi rời xa A Tín."
Khi đó Tô Mạt chẳng qua là học sinh đại học năm thứ hai, nàng vô cùng yêu Triệu Tín, lại cùng Triệu Tín lưỡng tình tương duyệt, nàng làm sao chịu đi. Nàng cảm thấy Triệu thái thái chỉ là không hiểu nàng, chờ nàng từ từ để cho Triệu thái thái hiểu được bản thân, Triệu thái thái sẽ thích bản thân.
Vì vậy nàng liền bùng phát xung đột cực lớn với cậu mình, ngày đó gã cậu cầm tiền trong lòng sung sướng, liền uống rượu. Trong quá trình tranh chấp với Tô Mạt, có thể là đánh hơi được mùi thơm cơ thể mê người của thiếu nữ, cũng có thể là nhìn thấy làn da thiếu nữ trắng nõn nhẵn nhụi. Tóm lại hắn ngay một khắc đó hóa thân thành cầm thú, Tô Mạt gầy yếu làm sao có thể là đối thủ của hắn, buổi tối hôm đó, ở trên nền đất phòng Tô Mạt, nàng bị cậu ruột mình cưỡng gian.
Xong việc Tô Mạt giống như con cá đang trên bờ hấp hối nằm dưới đất, toàn thân nàng đều đau, nơi tư mật càng là đau không chịu nổi. Nhưng mà trên người có đau, cũng không bằng một phần vạn thống khổ trong lòng.
Gã cậu từ trên người Tô Mạt leo xuống tựa như bỗng nhiên tỉnh rượu, hắn có chút sợ hãi nhìn Tô Mạt, nói: "Ngươi... Đều là tiện nhân ngươi câu dẫn ta!"
Nước mắt Tô Mạt ở trên mặt quanh co chảy xuống, nàng tâm như tro tàn nhìn cậu. Sau đó nàng liền nhìn thấy cậu đang gọi điện thoại cho ai đó, "A lô, xảy ra chuyện rồi. Bất kể thế nào bà cũng phải giúp tôi, nếu tôi ngồi lao, con trai bà bị Tô Mạt dây dưa chắc rồi."
Một khắc kia Tô Mạt bỗng nhiên ý thức được mình phải đối mặt chính là cái gì, nàng yêu Triệu Tín thì có ích lợi gì, mẫu thân Triệu Tín căn bản sẽ không dung nạp bản thân.
Cậu đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau hắn trở lại rồi, hơn nữa còn cõng một người thiếu niên trở lại. Tô Mạt nằm trên đất, nhìn cậu đem y phục của người thiếu niên kia cởi xuống, nhìn hắn bài bố đủ loại chứng cớ giả tạo. Người thiếu niên kia nàng nhận biết, hồi cấp ba mỗi ngày đi học nàng đều có thể ở đầu hẻm nhìn thấy người thiếu niên kia.
Thiếu niên nhìn so với bản thân còn nhỏ hơn, song lại sẽ mặc áo ba lỗ, lộ ra hình xăm phức tạp trên người. Trong miệng ngậm khói, lúc nhìn thấy bản thân còn hướng về bản thân cười.
Cậu hung tợn nói: "Nếu ngươi không muốn để cho tiểu tử Triệu Tín kia biết ngươi ngủ với cậu ruột, thì hãy đem chuyện này đẩy tới trên người hắn."
Tô Mạt hai mắt vô thần nằm trên đất, sau đó cảnh sát liền vọt vào. Nữ cảnh sát dùng y phục bọc lại thân thể bẩn thỉu của nàng, bọn họ hỏi nàng có phải do thiếu niên kia làm không, nàng nhìn vào đám người thấy được ánh mắt của cậu, sau đó nàng gật đầu.
Cuộc đời nàng đã bị phá hủy, sau đó nàng lại tự tay phá hủy một người khác.
Tô Mạt nói xong những chuyện này, Triệu Tín đã sớm lệ rơi đầy mặt. Hóa ra hết thảy những chuyện này đều là mẹ hắn làm, mẹ hắn phá hủy nữ hài hắn thích nhất, mà hắn vẫn còn đang ngây ngốc mong đợi có một ngày mẹ có thể tiếp nhận Tô Mạt.
Cảnh tượng này Lão Lang nhìn cũng đặc biệt khó chịu, nhưng mà hắn vẫn cầm điện thoại di động lên báo cảnh sát. Sau khi báo cảnh sát Lão Lang nói: "Mẹ nó, không ngờ cũng có một ngày ta chủ động gọi ."
Tinh thần Tô Mạt phảng phất có chút không bình thường, Triệu Tín ôm Tô Mạt ôn nhu nói: "Mạt Mạt... Mạt Mạt... Đi ngủ đi, tỉnh dậy cái gì cũng sẽ tốt."
Tô Mạt tựa vào trong ngực hắn ngủ, Triệu Tín đem con dao gọt trái cây kia từ trong tay Tô Mạt cầm xuống, sau đó dùng y phục lau sạch vân tay phía trên. Hắn tự cầm dao, nói với Đào Nhiên: "Chuyện lần trước là ta có lỗi với ngươi, nhưng mà Mạt Mạt cũng là người bị hại, ta sẽ cho ngươi một khoản tiền, chỉ cần ngươi có thể chứng minh kẻ giết người là ta."
Đào Nhiên nhìn hắn nói: "Ngươi cần gì phải vậy chứ?"
"Ba năm trước nếu không phải do mẹ ta, ngươi cũng không có khả năng bị định tội, hết thảy những thứ này hãy để cho con trai bà tới trả lại đi."
Lão Lang liền nói: "Vậy còn Tô Mạt? Không phải nàng thích ngươi sao? Sẽ chịu nhìn ngươi vào ngục sao?"
Triệu Tín nhìn Tô Mạt nói: "Ta có biện pháp." Sau đó hắn liền gọi một cú điện thoại.
Trước khi cảnh sát tới Tô Mạt bị một người mang đi, sau đó cảnh sát tới đem Triệu Tín mang đi. Triệu Tín thừa nhận sau khi mình biết hóa ra cậu của Tô Mạt mới là người cưỡng hiếp nàng, nhất thời xung động liền thất thủ giết người. Bất luận Triệu thái thái nói thế nào, ở trước mặt Triệu Tín khóc cầu khẩn hắn làm sao, Triệu Tín vẫn cứ không thay đổi khẩu cung, cuối cùng Triệu Tín vì tội cố ý giết người bị phán hai mươi năm tù.
Ngày phán quyết đó Đào Nhiên cũng đi, dưới bầu trời đổ mưa. Triệu thái thái ngông cuồng tự đại nay thất hồn lạc phách từ trên bậc thang tòa án lăn xuống, tóc tai bù xù cả người chật vật rời khỏi.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴