"Đừng quá mức." Có thanh âm trầm thấp nói: "Hắn nói thế nào cũng là người nổi danh trong giới, chúng ta cầm tiền lấy mạng hắn, về phần thứ khác thì không cần nghĩ."
"Khì khì." Chu lão tam thả ra tay đặt trên cổ Đào Nhiên, tiếng bước chân bắt đầu cách xa Đào Nhiên, "Tiểu tử kia dáng dấp thật là dễ nhìn, ta lớn bằng này rồi chưa gặp mấy ai đẹp mắt được như hắn..."
"Được rồi, chờ làm xong chuyện này, lão tử mời ngươi đi quán chơi..."
Đào Nhiên nằm ở trên mặt đất lạnh băng, cảm giác tay chân đều rất vô lực. Hắn ở trong lòng nói: "Tiểu Mỹ, ngươi có thể giúp ta không?"
Tiểu Mỹ chớp chớp con mắt nói: "Tiểu Mỹ có thể giúp ký chủ cởi dây, nhưng mà không cách nào giúp ký chủ đánh ngã người xấu."
"Có thể cởi dây là được." Đào Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nếu như lời bọn họ vừa nói chính là thật, buổi tối đem mình ném xuống sông, mình ngược lại có thể mượn cơ hội này thoát thân giữ mạng.
Mục Hoan Hoan lòng như lửa đốt chờ ở nhà, nàng không biết phát sinh cái gì, còn tưởng là thù địch của Lão Lang bọn họ mang Đào Nhiên đi. Nàng mặc dù sốt ruột nhưng lại không có biện pháp nào, chỉ có thể một mình ở nhà chờ. Đồ ăn Đào Nhiên làm cho nàng vẫn còn ở trong hộp giữ nhiệt, Mục Hoan Hoan ôm hộp giữ nhiệt, không nhịn được muốn rơi lệ.
Quạ Đen khuyên nhủ: "Chị dâu cũng đừng quá gấp, đại ca hắn không sao đâu."
Mục Hoan Hoan không nói lời nào, chỉ đỏ mắt.
Quạ Đen gấp đến độ gãi đầu, hắn khó chịu đi ra sân ngồi. Tuy nói nhiệm vụ bảo vệ chị dâu rất trọng yếu, nhưng mà hắn cũng muốn cùng các anh em đi cứu đại ca a.
Mục Hoan Hoan ngồi yên một hồi, chuông điện thoại di động reo.
Là ca ca gọi cho nàng, rời nhà lâu như vậy đây là lần đầu tiên ca ca gọi điện thoại cho nàng. Nhưng tại sao cứ nhất định vào lúc này, nếu Chung Hiểu cũng ở đây thì tốt rồi.
Mục Hoan Hoan cúp điện thoại, hết thảy chờ Chung Hiểu trở lại hẵng nói đi.
Ai ngờ ca ca lại kiên nhẫn không bỏ tiếp tục gọi tới, Mục Hoan Hoan tiếp điện thoại, "Ca ca."
"Hoan Hoan, mau trở lại." Mục Tuấn Tuấn nói: "Chuyện của ngươi Triệu Tín đều nói với ta rồi, sao ngươi có thể cùng loại người như vậy trộn lẫn cùng một chỗ? Ngươi thật là quá chẳng ra làm sao."
"Loại người như vậy?" Mục Hoan Hoan vút cao giọng nói: "Chung Hiểu hắn rất tốt, hắn là người tốt nhất em từng gặp, không cho phép anh nói hắn như vậy!"
"Hắn tốt? Một tên tội phạm cưỡng gian cũng tốt?!" Mục Tuấn Tuấn nói: "Ngươi lập tức trở lại cho ta, nếu không ta liền đánh gãy chân ngươi đem ngươi trói trở về."
Mục Hoan Hoan bị tin tức này chấn kinh, nàng nói: "Anh gạt người, Chung Hiểu hắn làm sao có thể là loại người đó."
"Ngươi không tin? Bạn gái cũ kia của Triệu Tín chính là bị hắn làm nhục, hắn vừa ngồi tù ra, ta còn có thể lừa gạt ngươi chắc? Ngươi trở lại, ta đem chứng cớ cho ngươi nhìn."
Mục Hoan Hoan ngồi ngơ ngẩn, nhớ tới ngày đó ở phòng ăn vô tình gặp được. Chung Hiểu cùng Tô Mạt biểu hiện không giống như không nhận thức, nhưng mà mình hỏi Chung Hiểu, Chung Hiểu lại cố ý nói sang chuyện khác. Chung Hiểu trước kia cũng từng nói hắn mới từ trong tù ra, chẳng lẽ ca ca nói là thật sao?
Mục Hoan Hoan nghĩ một chút, liền cầm lên xách tay muốn xông ra.
Quạ Đen ngăn cản nàng, "Chị dâu, chị muốn đi đâu?"
Mục Hoan Hoan nhìn Quạ Đen nói: "Cậu nói thật đi, Chung Hiểu trước đó vào nhà lao vì tội danh gì?"
Quạ Đen sửng sốt một chút, nói: "Chị hỏi cái này làm gì?"
Mục Hoan Hoan: "Cậu nói thật cho tôi!"
"Bởi vì cưỡng hiếp." Quạ Đen mặt âm trầm nói: "Nhưng mà chị cũng đừng để ý, đại ca đối với chị như vậy bọn em đều nhìn ở trong mắt, chị không thể có lỗi với đại ca."
"Tránh ra!" Mục Hoan Hoan khóc xông ra ngoài.
Quạ Đen nhìn bóng lưng nàng, ói nước miếng, "Mẹ nó, đám đàn bà này!"
Khi Mục Hoan Hoan về đến nhà cha mẹ đều không ở, bảo mẫu nói với nàng Mục Tuấn Tuấn ở trên lầu. Mục Hoan Hoan xông tới, Mục Tuấn Tuấn nhìn nàng, xoa xoa mi tâm nói: "Đã về rồi à."
"Ừ."
"Trở về là được, người nhà với nhau ngươi giận dỗi cái gì a." Mục Tuấn Tuấn đi qua sờ đầu Mục Hoan Hoan một cái, nói: "Ngươi gầy rồi, ở bên ngoài ăn không ít khổ chứ gì? Có phải cảm thấy vẫn là trong nhà tốt?"
Mục Hoan Hoan nói: "Ca, anh đem chứng cớ cho em nhìn."
"Chứng cớ của tội phạm cưỡng gian kia?" Mục Tuấn Tuấn nhíu mày nói: "Ngươi làm gì quan tâm hắn như vậy? Sẽ không thật như Triệu Tín nói, ngươi và hắn cùng một chỗ chứ?"
"Em không quan tâm, anh đưa cho em nhìn!"
"Được được được, cho ngươi nhìn." Mục Tuấn Tuấn ở trong máy vi tính đem tài liệu Triệu Tín gửi cho hắn đưa Mục Hoan Hoan nhìn.
Mục Hoan Hoan nhìn hình Chung Hiểu, ba năm trước trên mặt hắn có một loại lệ khí bây giờ không có. Bên dưới viết phán quyết của hắn, người bị hại là Tô Mạt.
Mục Hoan Hoan tê liệt ngồi trên ghế, không cách nào tưởng tượng đây là Chung Hiểu mà nàng nhận thức. Chung Hiểu nàng nhận thức là một người độc miệng lại mềm lòng, tự luyến lại cũng rất có trách nhiệm. Hắn sẽ nấu cơm cho mình ăn, biết khuyên bảo mình, sẽ bị mình bức bách không rửa mặt đã phải chụp hình.
Hắn tốt như vậy, hắn làm sao có thể là một tội phạm cưỡng gian?
Mục Hoan Hoan gục ở trên bàn khóc lên, Mục Tuấn Tuấn thấy muội muội khóc thương tâm như vậy, hắn tiến lên vỗ lưng muội muội, "Đừng khóc, để ngày mai ca ca giới thiệu cho ngươi đại soái ca..."
"Anh ra ngoài!" Mục Hoan Hoan gào thét nói: "Anh ra ngoài! Đừng có phiền em!"
"Được rồi, vậy ngươi yên tĩnh một chút đi."
Mục Tuấn Tuấn đi rồi, một mình Mục Hoan Hoan ở trong phòng hung hăng khóc một trận. Khóc xong nàng nghĩ, Chung Hiểu xảy ra chuyện nhất định là Triệu Tín làm, mới vừa gặp mặt hắn, ngày hôm sau Chung Hiểu liền xảy ra chuyện. Hơn nữa Triệu Tín quan tâm Tô Mạt kia như vậy, làm sao có thể bỏ qua cho Chung Hiểu?
Mục Hoan Hoan xoa xoa nước mắt, gọi điện thoại cho Lão Lang.
Lão Lang nói: "Chị đi đâu vậy? Quạ Đen nói chị chạy rồi."
"Tôi biết là ai muốn đối phó Chung Hiểu." Mục Hoan Hoan nói: "Là Triệu Tín, công tử tập đoàn Triệu thị, chính là bạn trai của cô gái ba năm trước Chung Hiểu... làm nhục kia."
"Sặc!" Lão Lang mắng: "Hóa ra là thằng cháu trai kia."
"Chị dâu, làm sao chị biết? Chị..."
Mục Hoan Hoan cúp điện thoại, nàng hiện tại không muốn nói chuyện với bọn họ. Nàng cảm giác trong lòng rất loạn, thật vất vả thích một người cũng thích mình, không nghĩ tới lại là kết cục như vậy. Nàng biết rất rõ hẳn không nên có dính dáng với người như Chung Hiểu, nhưng vẫn là không nhịn được muốn cứu hắn, vẫn sợ hắn sẽ xảy ra chuyện.
Đêm khuya, bên trong kho hàng bến tàu. Mấy người đi tới bên cạnh Đào Nhiên, đạp hắn mấy đạp, nói: "Còn chưa tỉnh, xem ra bị đánh dữ quá."
Chu lão tam kia đáng tiếc nhìn Đào Nhiên một cái, nói: "Nhìn tay nhỏ chân nhỏ kìa, làm sao chịu được bị đánh như vậy."
"Được rồi không nói nữa, buộc tảng đá lên người hắn, sau đó liền thả hắn chìm đi."
Mấy người ngồi chồm hổm dưới đất, trói một tảng đá to trên người Đào Nhiên.
Chu lão tam đi ra kho hàng nhìn xung quanh một hồi, lại tiến vào nói: "Đi ra đi, bên ngoài không người."
Mấy người cong lưng khiêng Đào Nhiên ra khỏi kho hàng, sau đó đi tới bờ sông, nhìn nước sông bọt sóng đục ngầu. Chu lão tam liếc nhìn Đào Nhiên, hắn tựa như không đành lòng nói: "Mẹ nó, sao không sớm biết hắn xinh đẹp như vậy chứ?"
"Đừng nói nữa." Lão đại của bọn họ nói: "Ném xuống đi."
"Hey yo!"
Hai người khiêng Đào Nhiên đong đưa một chút, sau đó liền đem Đào Nhiên ném một cái qua ngoài hàng rào. Đào Nhiên rơi xuống sông, cũng không văng lên bao nhiêu bọt sóng.
"Tảng đá lớn như vậy, người còn hôn mê, căn bản không sống nổi."
Mấy người thấy mặt nước không chút động tĩnh nào, cũng rời đi.
Đào Nhiên vừa vào bên trong nước, sợi dây trên người liền được cởi ra. Hắn ở trong nước lặn một lúc, sau đó đem đầu lộ đi lên, thấy nơi này không có ai, liền từ sông leo lên.
Một đôi tình nhân nhỏ đêm khuya ở bờ sông làm bậy trên ghế, hai người chính đang lúc gian tình nóng sốt. Đằng gái ngồi trên đùi đằng trai, hưởng thụ ngước cổ lên. Nam nhân không ngừng rung động hạ thân, bỗng nhiên nữ nhân đối diện với mặt sông dường như nhìn thấy cái gì, mắt càng lúc càng to, miệng càng lúc càng lớn.
"A!!!"
"Sặc!" Nam nói: "Đột nhiên kẹp chặt như vậy, lão tử không xong rồi."
Nữ nhân tiếp tục hét: "Quỷ a!"
"Đồ chơi gì vậy?"
Nam nhân trong lúc đang bận rộn ở thời khắc mấu chốt dành thời gian quay đầu một cái, liền thấy bên dưới ánh trăng, từ dưới nước sông cuồn cuộn bò ra ngoài một cái bóng đen như mực. Cái bóng kia bò lên bờ, không nhúc nhích nhìn bọn họ. Sau đó bóng giật giật, trên người phát ra thanh âm răng rắc. Phần bụng của cái bóng động đậy rất rõ ràng, giống như bên trong có cái gì muốn phá mà ra.
"Quỷ a!!!"
Nam nhân cũng phát ra một tiếng thét thê lương, sau đó hai người lập tức tách ra, quần cũng không kịp kéo lên liền lăn một vòng chạy.
Đào Nhiên đứng ở trên bờ toét miệng nói: "Hít, thật đau a, may mà xương không gãy."
Hắn thò nắm tay vào trong quần áo, sau đó móc ra một con cá. Tiện tay ném cá ra sông, Đào Nhiên nói: "Aiz, mỗi ngày làm một việc thiện."
Tiểu Mỹ nói: "Ký chủ lần này có thể coi như lần làm nhiệm vụ thảm nhất từ trước tới nay, có cảm nghĩ gì không?"
"Cảm nghĩ? Ta có thể đổi hệ thống không?" Đào Nhiên đi về phía công viên bên bờ sông, vừa nói: "Ta muốn đổi một hệ thống miệng không thiếu đánh."
Tiểu Mỹ ủy khuất ôm lấy thân hình mập mạp, "Ký chủ thật quá đáng, người ta mới vừa cứu ngươi xong."
"Thật là cám ơn nhiều... Đau quá..."
Đào Nhiên đặt mông ngồi trên ghế dài, nói: "Cũng không biết Mục Hoan Hoan có sốt ruột hay không, ta không thể về với bộ dáng này."
"Thế thì ngươi định về kiểu gì đây?"
Thời điểm Lão Lang bọn họ từ cái đầu mối Triệu Tín này tìm được nhóm người Chu lão tam, đám người này chính đang ở trong hộp đêm kêu tiểu nam hài chơi. Lão Lang trực tiếp dẫn người bao vây khu này, Liệp Ưng - lão đại của nhóm người kia ngồi trên ghế sa lon nhìn Lão Lang nói: "Lang ca, ngươi đây là ý gì?"
"Ngươi trong lòng rõ ràng." Lão Lang móc ra một thanh dao găm nói: "Đại ca ta đâu?"
Liệp Ưng cười nói: "Đại ca ngươi? Ta làm sao biết? Ta cũng không biết ngươi đang nói gì."
"Chết đến nơi rồi còn cứng miệng." Lão Lang một đao đâm vào bắp đùi Liệp Ưng, "Triệu Tín thằng cháu trai kia bảo ngươi làm gì lão đại rồi?"
Đối phương ngay cả người thuê đều biết rõ, còn không chịu nói thật thì có chút ngu. Liệp Ưng đau đến cả người bốc mồ hôi lạnh, "Hắn bảo chúng ta làm lão đại các ngươi biến mất, vừa mới thả hắn chìm sông..."
"Ta giết con mẹ ngươi!" Lão Lang cuồng nộ, "Đánh cho ta, đánh vào chỗ hiểm!"
Các huynh đệ sau lưng tất cả đều xông tới, trong lúc nhất thời trong phòng đều là tiếng kêu bi thảm nhất trần gian.
Lão Lang giờ thì hoảng rồi, hắn nói: "Quạ Đen, mang người theo ta đi bờ sông."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴