Mục Hoan Hoan đầy mặt không tưởng tượng nổi nhìn hắn, nàng không tin Triệu Tín sẽ nói với nàng như vậy, "Anh đang nói gì a? Sao anh có thể nói như vậy với em?"
Triệu Tín lạnh lùng nhìn Mục Hoan Hoan, đôi môi mỏng lãnh khốc nhếch lên, Mục Hoan Hoan nói: "Anh có biết em vì anh mà..."
"Không cần nói nữa, giữa chúng ta không còn gì để nói." Triệu Tín đứng lên nhìn Mục Hoan Hoan một lần cuối cùng nói: "Chuyện tôi hối hận nhất chính là ban đầu mềm lòng đáp ứng kết giao với cô."
Triệu Tín sải bước rời khỏi quán ăn, Mục Hoan Hoan ngây ngốc ngồi tại chỗ. Nàng không biết tại sao sẽ như vậy, mình chẳng qua là gọi điện thoại khóc kể với Triệu mẫu mà thôi, kết quả lại thành như thế này. Bản thân vì Triệu Tín bỏ nhà ra đi, ăn nhiều khổ như vậy, hắn đã biết mình bỏ nhà ra đi, lại trước nay không hề quan tâm mình.
Quán ăn hiện tại có không ít người, Mục Hoan Hoan vẫn cứ ngồi như vậy. Nàng muốn khóc, nhưng tính cách hiếu thắng từ nhỏ đến lớn để cho nàng không cách nào khóc lên nơi công cộng. Nhưng mà nàng thật sự là không nhịn được, vì vậy nàng nghiêng mặt qua, hướng về cửa sổ. Sau đó nàng liền nhìn thấy Đào Nhiên đứng ở bên ngoài, yên lặng nhìn nàng.
Mục Hoan Hoan không biết hắn nhìn bao lâu, cũng không biết hắn nhìn bao nhiêu, khoảnh khắc nhìn thấy Đào Nhiên nàng bỗng nhiên xông ra ngoài, vọt tới trước mặt Đào Nhiên nói: "Tại sao cậu lại đi theo tôi?"
Đào Nhiên nói: "Tôi lo cho cô."
"Ai cần cậu lo? Cậu có biết hay không, cậu thật rất phiền..." Mục Hoan Hoan đưa tay đẩy Đào Nhiên, kết quả đẩy không nhúc nhích, nàng nện ngực Đào Nhiên, lại nhìn thấy trên trán Đào Nhiên có vết sẹo màu hồng. Đó là lần trước nàng đánh, nàng có tư cách gì đem bi thương phẫn nộ của mình phát tiết trên người người khác?
"Hu..." Mục Hoan Hoan đỏ bừng đôi mắt, nàng xoay người đưa lưng về phía Đào Nhiên ngồi chồm hổm xuống, che miệng dùng sức khóc.
Đào Nhiên đứng ở bên cạnh nàng, yên lặng nhìn nàng khóc.
Người chung quanh đi ngang qua hai người cũng không nhịn được nhìn, bọn họ đang suy đoán đôi tiểu tình nhân này có phải là gây gổ? Nam hài kia rốt cuộc làm cái gì, lại để cho một nữ hài thương tâm thành như vậy.
Mục Hoan Hoan khóc một lúc lâu, Đào Nhiên đi tới nói: "Đứng lên đi, về nhà ăn cơm."
Mục Hoan Hoan ngây ngẩn nhìn xuống mặt đất, cứ như không nghe thấy Đào Nhiên nói chuyện vậy. Đào Nhiên khom người nắm cánh tay nàng, sau đó kéo nàng lên.
"Hu hu hu..." Mục Hoan Hoan lại khóc, "Chân tôi tê rần rồi, hu hu hu..."
"Chậc." Đào Nhiên một tay ôm lưng nàng, một tay vói tới chân nàng, sau đó liền đem Mục Hoan Hoan bế lên.
Mục Hoan Hoan vùi ở trong ngực Đào Nhiên, đưa tay bụm mặt nói: "Nơi này nhiều người như vậy, để tôi xuống đi."
Đào Nhiên không để ý tới nàng, mặc kệ ôm nàng đi. Dần dần Mục Hoan Hoan cũng không nói thêm gì nữa, một nữ nhân hiếu thắng không có nghĩa là nàng không muốn được thương yêu, nàng chỉ là khinh thường biểu hiện ra mà thôi. Nàng đã từng cho rằng chỉ cần mình yêu Triệu Tín đủ nhiều, Triệu Tín liền sẽ đáp lại mình tình yêu ngang bằng. Cho tới bây giờ nàng mới phát hiện, nàng trước nay đều không hiểu được Triệu Tín.
Trên đường có đôi tình nhân nhìn thấy hai người bọn họ, đằng gái liền đập bạn trai mình một cái, oán trách nói: "Anh trước nay chưa bao giờ bế em như vậy."
Đằng trai cực kỳ oan uổng, "Vậy thì cũng phải bế nổi mới được a."
"Anh có ý gì?"
Đào Nhiên đem Mục Hoan Hoan mang về, Mục Hoan Hoan ngơ ngác ngồi trên ghế, không khóc cũng không cười, cả người lộ ra một cảm giác thất hồn lạc phách.
Đào Nhiên cảm thấy nàng khóc lâu như vậy, chắc hẳn miệng rất khát rồi, dẫu sao lượng nước trôi mất nhiều như vậy.
Hắn rót ly nước đặt ở trước mặt Mục Hoan Hoan, "Uống đi, uống xong mới có nước mắt đi ra."
Trong đầu Mục Hoan Hoan không ngừng nhớ về lời Triệu Tín nói, nàng nói: "Cậu nói xem có phải tôi rất tệ hại? Tôi thật làm người ta chán ghét như vậy sao?"
"Cô quan tâm người khác nghĩ gì như vậy sao?" Đào Nhiên nhìn mắt nàng nói: "Một nam nhân bất kể lúc nào cũng không nên đối với nữ nhân thích hắn nói ra những lời đả thương người như vậy, nếu hắn đã nói với cô như vậy, chứng minh hắn trước nay đều không để cô ở trong lòng, hơn nữa hắn còn là một tên cặn bã. Cô muốn bởi vì lời của một tên cặn bã mà phủ định bản thân sao?"
Mục Hoan Hoan nhìn Đào Nhiên, đưa tay lau nước mắt một chút nói: "Cậu biết không, nhà tôi kỳ thực rất có tiền. Nhưng mà hắn chọc giận cha mẹ tôi, tôi vì để cùng hắn ở bên nhau liền không mang theo gì chạy ra ngoài. Nguyên bản tôi cảm thấy chỉ cần có thể cùng hắn cùng một chỗ thì không cần quan tâm gì cả, kết quả hắn lại nói tôi như vậy."
Đào Nhiên đưa tay vỗ vỗ lưng nàng. Mục Hoan Hoan vốn đang cảm mạo, hơn nữa khóc rất lâu, hiện tại lỗ mũi đều bị nghẹt, nước mũi chảy không ngừng.
Đào Nhiên cho nàng cầm một hộp khăn giấy, cứ thế ngồi ở bên cạnh Mục Hoan Hoan, nhìn nàng không ngừng nói chuyện không ngừng xì nước mũi. Khóc lâu Mục Hoan Hoan mệt mỏi, nàng cúi đầu nói: "Cảm ơn cậu nghe tôi oán trách."
Đào Nhiên mỉm cười nói: "Nếu như cô thật muốn cảm ơn tôi thì liền quên người kia đi, hắn không đáng giá để cô buồn như vậy."
Mục Hoan Hoan hai mắt đờ đẫn nghĩ một chút, sau đó nói: "Nếu như không có Tô Mạt, có phải hắn sẽ luôn là của tôi?"
Hệ thống Tiểu Mỹ đột nhiên nhảy ra nói: "Báo động báo động! Nữ phụ sắp hắc hóa nữ phụ sắp hắc hóa!"
Đào Nhiên đưa tay bắt bả vai Mục Hoan Hoan nói: "Cô tỉnh táo một chút, hắn và Tô Mạt quen nhau trước cô."
"Nhưng mà Tô Mạt tại sao phải trở về?" Mục Hoan Hoan nói: "Nếu cô ta trở về chậm một chút, tôi và Triệu Tín đã kết hôn rồi."
"Tôi cảm thấy cô hẳn nên cảm ơn cô ta đã trở về lúc này."
Mục Hoan Hoan ngẩng đầu, "Hả?"
"Cô có nghĩ tới hay không, đã nhiều năm như vậy Triệu Tín vẫn thích cô ta. Nếu các người kết hôn xong Tô Mạt mới tới, Triệu Tín muốn ly dị cô làm sao đây? Nếu cô chính đang mang thai, Tô Mạt trở về rồi cô làm sao đây?"
Mục Hoan Hoan nói: "Vậy thì tình hình cũng không giống nhau, đó là con hắn..."
"Hắn trẻ tuổi như vậy hắn sẽ thiếu con sao? So với đứa con của cô biết đâu hắn lại càng thích đứa con của Tô Mạt hơn?" Đào Nhiên trầm giọng nói: "Hắn hôm nay có thể nói ra với cô như vậy, hắn sẽ còn quan tâm con của cô sao? Tô Mạt bây giờ trở về cô không có bất kỳ thiệt hại nào, cô hẳn nên cảm ơn cô ta không quay lại trễ..."
Mục Hoan Hoan ngơ ngác trở về phòng, nàng nằm trên giường nghĩ đến lời Đào Nhiên nói, liền nghĩ tới từng ly từng tí giữa bản thân và Triệu Tín. Nàng ở đại học đối Triệu Tín vừa gặp đã yêu, sau đó bắt đầu đối Triệu Tín tử triền lạn đánh, cuối cùng Triệu Tín đáp ứng cùng nàng cùng một chỗ.
Nàng khi đó thật vui vẻ, lại trước nay chưa từng nghĩ đến thái độ của Triệu Tín đối với bản thân. Triệu Tín hắn dường như vẫn luôn như vậy, đối với bản thân lãnh lãnh đạm đạm, nếu bản thân không nói, hắn thậm chí còn không tặng mình quà sinh nhật.
Bất tri bất giác Mục Hoan Hoan liền ngủ, nàng thật giống như đã rất lâu không ngủ an ổn như vậy, lúc tỉnh lại trời đã sắp tối, có mùi thơm mê người từ trong khe cửa bay vào.
Mục Hoan Hoan đẩy cửa ra ngoài, trong phòng khách không có người. Nàng đi tới cửa phòng bếp, Đào Nhiên đang quơ xẻng xào đồ ăn.
Ánh lửa hơi chiếu lên trên mặt thiếu niên, thiếu niên đứng ở nơi đó, tựa như năm tháng an bình.
Mục Hoan Hoan nói: "Sao cậu còn không có bạn gái?"
Đào Nhiên vừa múc thức ăn vừa nói: "Vừa ngồi tù ra, ai làm bạn gái tôi?"
"Cậu..." Mục Hoan Hoan nói: "Xin lỗi, tôi không biết."
"Không sao, tôi trước nay đều không trốn tránh quá khứ của mình." Đào Nhiên đưa món ăn cho nàng.
Mục Hoan Hoan nhận lấy cái đĩa, lại không đưa đến phòng khách, mà chỉ nói: "Cậu có hận không?"
Đào Nhiên mặt không hiểu ra sao, "Tôi hận cái gì?"
"Cậu nhìn xem, từ nhỏ đã không có cha mẹ, bà nội cũng rất nhanh rời khỏi. Cậu không thể đi học bình thường có phần công việc bình thường như những đứa trẻ khác, cậu có hận vận mệnh không?"
Quan điểm ngô nghê như vậy thật không biết nàng làm sao nghĩ ra được, Đào Nhiên hết ý kiến nói: "Tôi không hận, tôi cảm thấy hiện tại rất tốt. Có ăn có uống có chơi có bạn, cô nói xem những đứa trẻ đi học bình thường cuộc sống bình thường kia, bọn họ có chỗ nào mạnh hơn tôi?"
Mục Hoan Hoan xoay người bày thức ăn đến trên bàn phòng khách, Đào Nhiên làm xong bốn món liền lên bàn, Mục Hoan Hoan theo thói quen múc hai chén cơm. Hai người đối diện nhau không nói gì, đều trầm mặc ăn cơm. Hệ thống không nhắc nhở Mục Hoan Hoan hắc hóa, chứng tỏ nàng chắc hẳn nghe lọt lời mình nói.
Đào Nhiên nói: "Thân thể thế nào rồi?"
Mục Hoan Hoan: "Trừ đói ra, thứ khác vẫn tốt."
"Biết đói đã nói rõ vấn đề không lớn." Đào Nhiên nói: "Bao giờ cô về nhà?"
Mục Hoan Hoan lại nghĩ tới những lời kiên quyết lúc mình rời khỏi nhà, nàng nhức đầu thở dài nói: "Tạm thời không trở về."
Đào Nhiên nhíu mày nói: "Cô còn nghĩ cùng Triệu Tín kia có cái gì?"
"Không vì hắn tôi cũng không thể trở về." Mục Hoan Hoan sầu mi khổ kiểm nói: "Trước khi tôi đi, đem người trong nhà đắc tội sạch."
Được rồi, đây chính là điển hình chết còn muốn sĩ diện. Đào Nhiên nói: "Vậy ngày mai có đi trường học không?"
"Đi chứ, không đi không có tiền ăn cơm."
"Không nghỉ ngơi thêm một ngày?"
"Không được." Mục Hoan Hoan nói: "Lão sư khác dạy thay, tôi phải trả tiền, xem ra ngày mai phải mệt chết."
Thấy nàng có vẻ như tâm tình tốt hơn nhiều, Đào Nhiên cũng cảm thấy vui vẻ, "Ừ, mệt mỏi một chút cũng tốt, như vậy cô liền không rảnh nghĩ linh tinh nữa."
Mục Hoan Hoan buồn khổ bĩu môi, ngước mắt nhìn Đào Nhiên bình tĩnh ăn cơm, bỗng nhiên nàng đưa tay bóp mặt Đào Nhiên một cái.
Đào Nhiên sợ hết hồn, "Cô làm gì?"
"Cậu còn nhỏ sao mà nói chuyện già cỗi như vậy?" Mục Hoan Hoan nói: "Nhìn đám học sinh trong lớp tôi xem, tuổi so với cậu không kém nhiều lắm, từng đứa nghịch ngợm đến mức để cho người nghĩ muốn vén tay áo đánh chết."
Đào Nhiên mặt lạnh lùng nói: "Cô biết không? Đôi khi tôi cũng nghĩ muốn vén tay áo lên đem cô đánh chết."
Mục Hoan Hoan: "..." Loại cảm giác này chẳng lẽ chính là sát khí sao?
Ăn xong cơm Mục Hoan Hoan rửa chén lau bàn, thuận tiện đem cả căn phòng quét một lần. Sau đó nàng đi tắm rồi lên giường nằm, ban ngày ngủ quá lâu, hiện tại một chút cũng không buồn ngủ,
Nàng nằm ở trên giường, đèn trong nhà mờ mờ màu phân vàng. Bên ngoài hình như trời mưa, hạt mưa đánh vào trên kiếng phát ra tiếng ồn rào rào. Trước nay nàng sợ nhất loại khí trời mưa dông như vậy, nàng nghe thấy ở phòng khách bên ngoài có tiếng Đào Nhiên đi đi lại lại, có một loại cảm giác an lòng rất kỳ dị.
Mở ra điện thoại di động, màn hình nền chính là Triệu Tín.
"... Mời cô cách xa chúng tôi ra được không?"
Lời của Triệu Tín tựa như còn ở bên tai, ngón tay Mục Hoan Hoan vòng vo một vòng trên màn ảnh, sau đó nhấn vào album. Lật từng tấm hình, nàng phát hiện trong điện thoại di động hình của Triệu Tín và bản thân cũng không ít, nhưng mà hình hai người chụp chung lại cơ hồ không có.
Ngay cả hồi ức đều ít ỏi đến đáng thương, còn có cái gì mà không bỏ được?
Mục Hoan Hoan ghét bỏ xóa từng tấm phiền toái, lại sợ hãi bản thân sẽ không quyết tâm, vì vậy nàng liền đem tất cả hình bên trong album đều xóa bỏ.
Sáng sớm hôm sau Đào Nhiên thức dậy, phát hiện Mục Hoan Hoan đứng ở trong sân chụp tự sướng.
Xem ra đã hoàn toàn khôi phục, đều học làm dáng rồi. Đào Nhiên chuẩn bị đi rửa mặt, Mục Hoan Hoan hào hứng chạy tới nói: "Tới tới tới, tôi chụp cậu một tấm."
Đào Nhiên đưa tay che mặt, "Tôi còn chưa rửa mặt."
"Không sao." Mục Hoan Hoan nhón chân vươn cánh tay trái vòng trụ cổ Đào Nhiên, cưỡng bách Đào Nhiên nhìn ống kính nói: "Bỏ tay ra, chụp một tấm đi mà."
Đào Nhiên: "Nữ nhân, cô thật đáng ghét."
"Ghét cũng phải chụp." Mục Hoan Hoan đem ống kính đối chuẩn, ba hai một liền chụp một tấm hình chung.
Đào Nhiên trong hình mặt cau mày ghét bỏ, nhưng mà tóc trên đầu nhổng lên lại phá hư toàn thể hình ảnh, Mục Hoan Hoan mặt chen ở bên cạnh cười giống như bị đần. Mục Hoan Hoan thưởng thức chốc lát, khen: "Cậu có biết không, cậu rất ăn ảnh a."
Đào Nhiên cười lạnh một tiếng, xoay người đi rửa mặt.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴