Editor: Song Ngư
Vào tháng ba, gió xuân ấm áp bắt đầu nhẹ nhàng chạm vào làn tóc người đi đường, nhưng có một chỗ lại được sắp đặt là không có tí ấm áp nào cả, mãi mãi lộ ra sự lạnh lẽo âm u.
Trong phòng giải phẫu, dưới ánh đèn trắng sáng, chiếu lên một thân thể như “cây gậy”, sau đó, có người chầm chậm gắn cho hắn ta cái đầu, cẳng chân, cánh tay……….
Tô Nhiên Nhiên cúi đầu, cẩn thận “ghép nối” tứ chi của Chu Văn Hải, sau khi vụ án kết thúc thì thi thể sẽ được trả về cho gia đình nạn nhân để an táng, tuy rằng người nằm ở đây tội nghiệt đầy mình, nhưng cô cũng không muốn để gia đình hắn ta nhận được một đống phần thi thể xấu xí, đây cũng là tôn trọng cuối cùng đối với người chết.
Lúc đang “nối” cánh tay phải thì cô nhẹ nhàng nhăn mày lại, rất nhanh phát hiện ra có chỗ không đúng lắm, cúi đầu lại sát thêm chút, rồi dùng bàn tay tinh tế đụng vào chỗ đứt lìa kia, ngón tay trắng trẻo lặp lại động tác vuốt ve đống thịt nát màu xanh đen cùng với xương vụn, tuy rằng cách một bao tay nhựa, nhưng làm cậu pháp y bé nhỏ ở bên cạnh nhìn đến nổi hết da gà.
Cậu ta thử hỏi: “Chị Tô, có gì không đúng sao?”
Tô Nhiên Nhiên chăm chú nhìn chỗ nối tiếp kia, một hồi lâu mới mở miệng, “Cậu không cảm thấy miệng vết thương này không đúng………..”
“Cái gì? Cháu nói vụ án của Chu Văn Hải còn có ẩn tình sao?” Ly trà chiều Lục Á Minh vừa uống suýt chút nữa đã bị phun ra, cái vụ án này khó khăn lắm mới kết thúc được, cả đội vừa mới thở phào xong, như thế nào mà lại có tình huống mới nữa!
Tô Nhiên Nhiên đưa một phần báo cáo cho ông, nói: “Cháu đã kiểm tra nhiều lần, miệng vết thương bị cưa đứt trên cánh tay phải và xương vai phải không thể nối sát vào nhau được, ở giữa hình như bị thiếu một phần.”
“Chỉ có như vậy thôi?” Lục Á Minh thở phào một hơi, giọng điệu thoải mái nói: “Tiểu Tô cháu xem, hung thủ này đã nhận tội rồi, hung khí cũng không có vấn đề gì cả, qua mấy ngày nữa thì Toà sẽ tuyên án thôi. Vụ án này đã kết thúc, nếu không có chứng cứ mới thì không thể bắt đầu tra lại một lần nữa. Còn việc đáng ngờ mà cháu nói, địa điểm vứt xác có nhiều chó hoang như thế, nói không chừng bị chúng nó gặm mất một phần rồi, không nối sát được nữa là điều đương nhiên.”
Tô Nhiên Nhiên lắc đầu, lại nhìn chằm chằm ông, nói: “Cháu đã kiểm tra đo lường rồi, nhưng không phát hiện có DNA của động vật.”
Lục Á Minh cảm thấy hơi đau đầu, cấp dưới này của ông cái gì cũng tốt, nhưng là quá mức cứng đầu, hoàn toàn không rõ cách đối nhân xử thế, trong lòng ông thở dài, chậm chạp buông chén trà nói: “Vậy là được rồi, đây là chuyên môn của cháu, cháu nói xem chuyện là thế nào.”
Tô Nhiên Nhiên lộ ra vẻ mặt mờ mịt nói: “Cháu cũng không biết nữa, nhưng cháu cứ cảm thấy Lâm Đào còn che giấu điều gì đó. Cháu đã xem qua hồ sơ vụ án rồi, trước khi Lâm Đào bị bắt đã ném một ổ cứng của notebook, ngay cả tội giết người mà hắn ta cũng nhẹ nhàng nhận tội được, vậy còn có chuyện gì mà sợ chúng ta biết nữa chứ.”
Lục Á Minh giật mình nói: “Ổ cứng đó chúng ta đã lấy về rồi, nhưng bộ phận Kỹ thuật nói nó bị nhúng nước quá nghiêm trọng cho nên không khôi phục lại được nữa.”
Tô Nhiên Nhiên thất vọng cụp mắt xuống, lại nói: “Còn nữa, trước khi hắn ta bị dẫn đi thì có nói với cháu một câu, sau đó cháu đã xác nhận lại, câu nói đó là của Galileo. Ông ấy bởi vì kiên trì thuyết nhật tâm bị coi là dị đoan tà thuyết lúc bấy giờ mà bị giáo phái chính thống hãm hại bắt nhận tội, cuối cùng uất ức mà chết. Lục đội, cháu cảm thấy hắn ta lấy chân lý kiên trì của Galileo rồi tự cho là mình, có thể thấy rằng bản thân hắn ta đã làm một việc hết sức vĩ đại.”
Lục Á Minh cười lạnh nói: “Loại người vặn vẹo như hắn ta sử dụng tư hình để giết một tên phú nhị đại thì đã coi mình là anh hùng rồi, trừ hại vì dân, nên hắn ta đương nhiên cảm thấy vĩ đại rồi.”
() Tư hình là một sự trừng phạt ngoài vòng pháp luật bởi một nhóm không chính thức.
Tô Nhiên Nhiên mím miệng, không biết nên biểu đạt thế nào, bố cô là một nhà Khoa học nhiệt thành, cho nên cô hiểu được nhận định chân lý loài người này, chắc chắn không chỉ giết người báo thù đơn giản như thế được. Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nói: “Cháu có thể xin đến xét phòng ngủ của Lâm Đào lần nữa không ạ?”
Lục Á Minh biết con người của cô sẽ không dễ dàng từ bỏ cho đến phút cuối cùng, nên chỉ thở dài nói: “Được rồi, chú sẽ xin lệnh khám xét cho cháu, dẫn theo tiểu Lạc đi với cháu đi, nhưng mà đây là lần cuối cùng, không có lần sau nữa đâu.”
So sánh với sân trờng Đại học T náo nhiệt thì phòng ngủ của Lâm Đào có vẻ cực kỳ quạnh quẽ, nhớ tới tên tội phạm giết người phanh thây từng ở căn phòng ngủ này thì mấy người bạn cùng phòng đều cảm thấy không thể nào ở tiếp được nữa, vì thế nên người thì đổi phòng, người thì đi thuê nhà, chỉ để lại những thứ mà Lâm Đào chưa kịp thu dọn cùng với chỗ ngồi trống trơn.
Tô Nhiên Nhiên lật từng cuốn đặt trên bàn sách, về cơ bản đều là một ít sách chuyên ngành, cùng với một tờ giấy ghi chú được kẹp giữa vài cuốn sách dày, Tô Nhiên Nhiên nghĩ ngợi rồi xé tờ trên cùng xuống, giơ lên ánh sáng rồi nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện có dấu bút đè lộ ra ở mặt trên, chỉ là hai chữ cái rất đơn giản: JM. Trực giác nói với cô rằng, hai chữ cái này nhất định cất giấu tin tức quan trọng gì đó, chỉ là tạm thời không thể hiểu được.
Nhưng chỉ có như vậy thì không thể nói lên được hai điểm đáng ngờ, căn bản không có khả năng bắt đầu lại vụ án được. Lục Á Minh nhìn thấy bộ dáng thất vọng của cô, nhịn không được lại an ủi: “Không sao cả, miễn là sự thật thì sẽ không bị che giấu, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày tra ra được manh mối thôi.” Ông cười rồi tiếp tục nói: “Gần đây không có vụ án lớn nào cả, hiếm khi không cần tăng ca, cháu cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”
Tô Nhiên Nhiên giật mình, nhớ tới trong nhà có thêm một người thì cảm thấy đau đầu, không khỏi nhớ tới phiền toái bắt đầu từ ngày đó………….
Ngày đó, Tần Nam Tùng và Tô Lâm Đình tuyên bố Tần Duyệt ở tại Tô gia thì người kháng nghị không chỉ có Tần Duyệt mà còn có Tô Nhiên Nhiên. Cô đối với nhiều việc đều không quá để ý, nhưng không có nghĩa là cô có thể chịu được có người lạ vào nhà mình ở, huống chi còn là một người xạ làm người ta chán ghét nữa chứ.
Cô đấu tranh cùng Tô Lâm Đình hồi lâu, nhưng Tô Lâm Đình vẫn trước sau như một: Không có cách nào khác, bộ dáng bất đắc dĩ đã quyết định, thật sự nói không được nữa rồi đơn giản tìm cái cớ chuồn mất.
Bên kia, Tần Nam Tùng thì dứt khoát trực tiếp ném con trai và hành lý xuống, tiêu sái dẫn theo bảo vệ rời đi. Trước khi đi còn nói, căn biệt thự của Tần Duyệt bên kia đã có người trông giữ, cho dù anh có trở về thì cũng đừng nghĩ sẽ vào được. Kỳ hạn Tô gia tiếp quản là tháng, nhất định phải quý trọng cơ hội này mà cố gắng cải tạo làm người lần nữa.
Tần Duyệt ngơ ngác ngồi trên sô pha, cảm thấy bản thân như con chó nhỏ bị bỏ rơi vậy, đột nhiên sinh ra cảm giác ai oán, hồi lâu sau, anh mới tiếp thu được sự thật này, quay đầu lại ồn ào lớn tiếng: “Tôi ở chỗ nào?”
Tô Nhiên Nhiên lạnh lùng liếc anh một cái, dẫn anh đến một căn phòng nhỏ dưới cầu thang, nói: “Anh ở đây tạm đi.”
Tần Duyệt nhìn vào trong, căn phòng chỉ to bằng cái bàn tay, còn không rộng bằng phòng WC nhà mình nữa, vì thế ghét bỏ nhướng mày: “Muốn tôi ở đây á hả? Đây là phòng của người giúp việc ở!”
Tô Nhiên Nhiên ngửa mặt lên, giọng điệu lạnh lùng: “Nhà của chúng tôi không có giúp việc.”
Tần Duyệt nhất thời nghẹn lời, cứ cảm thấy lời này nghe là lạ làm sao, nhưng anh cũng không thể vừa tới đã bị người ta chèn ép, vì thế đúng tình hợp lý chỉ vào trên lầu nói: “Tôi muốn ở trên lầu.”
“Hai phòng đó là của tôi và bố.”
“Trên lầu có ba phòng mà!”
“Còn một phòng đó thì anh không thể vào, bằng không anh sẽ hối hận!”
Tần Duyệt giật mình, nhưng nghe giọng nói cô cực kỳ nghiêm túc, cũng không giống như cố ý hù doạ mình, vì thể có thêm vài phần tò mò với căn phòng kia, nhịn không được suy nghĩ ra rất nhiều cảnh tượng khủng bố quái dị.
Chỉ trong giây lát, Tô Nhiên Nhiên đã kéo hành lý tới trước cửa phòng, sau đó lập tức tránh ra, cũng không thèm phản ứng với anh, thái độ cực kỳ rõ ràng: “Anh ở căn phòng này, không được cũng phải được!”
Tần Duyệt cắn chặt răng, ngã người nằm trên cái giường nhỏ chỉ có thể vừa đúng cơ thể mình, bực mình đến mức không ngủ được, anh nhịn không được mà nghĩ: “Thôi, đại trượng phu co được dãn được, nhịn tháng thôi, sau đó mày vẫn là cậu Tần không sợ trời không sợ đất kia!”
Ở trong trại tạm giam mấy ngày nên cơ thể anh đã cực kỳ mệt mỏi, mơ mơ màng màng nằm hồi lâu, lại sực nhớ ra bản thân mình đã nhiều ngày chưa tắm, bây giờ trên người nhất định thúi hoắc rồi. Vì thế anh xốc lại tinh thần xoay người xuống giường, lục tìm quần áo và khăn lông trong vali hành lý, cũng lười gọi người, tự mình mò tìm được phòng tắm, cũng chả nhìn được bồn tắm mà chỉ có vòi sen, cũng đành tạm chấp nhận mà tắm rửa.
Tắm rửa xong, mới vừa lau khô người, đang chuẩn bị lấy quần áo thay thì đột nhiên anh phát hiện có chỗ không thích hợp, bộ quần áo mình đã xếp ngay ngắn hình như đang động đậy.
Anh dụi đôi mắt rồi tuỳ tiện lấy khăn tắm quấn lại người, cẩn thận đi về phía trước nhìn thử, sau đó thì kinh ngạc khi thấy chiếc túi đang phồng lên trong đống quần áo, đột nhiên được đẩy từ bên trong ra, một con quái vật có hình dáng đáng sợ bò ra ngoài…….
Anh sợ tới mức lùi về sau mấy bước, hoảng loạn hét to: “A! Có quái vật!”
Tô Nhiên Nhiên đang ở bên ngoài nôn nóng tìm thứ gì đó, vừa nghe thấy tiếng hét này thì trong lòng đột nhiên thấy không ổn.
Cô không đắn đo chạy về phía phòng tắm, sau đó thấy con thằn lằn thú cưng của mình đang nằm trên đống quần áo, cúi đầu xuống bình tĩnh lè lưỡi ra với người nọ. Còn Tần Duyệt thì đang cởi trần trốn vào trng góc tường, trừng đôi mắt lên nhìn nó, trên mặt thì đầy hai chữ ĐM.
Cô xụ mặt đi qua ôm con thú cưng của mình lên, bình tĩnh giải thích: “Đây là con cự đà xanh, một con thằn lằn thú cưng được sinh ra ở Nam Mĩ, tập tính ổn định, không có tính công kích, ăn chay. Đúng rồi, nó tên là Alpha.”
Cô ôm con thằn lằn kia thờ ơ đi ra cửa, lại nhìn Tần Duyệt vẫn còn đang sốc, nói: “Tôi thấy anh nên xem lại định nghĩa về quái vật trong đầu của anh đi.”
Tần Duyệt cảm thấy cái liếc mắt này rất có ý vị sâu xa, mang theo chút khinh thường. Cả đời này anh lúc nào từng bị phụ nữ khinh bỉ qua như vậy chứ, nhưng tình cảnh vừa rồi quả thật quá mất mặt, nếu không hoà được một ván thì sao anh có thể làm người trong cái nhà này được chứ.
Khoé mắt liếc nhìn đến chiếc gương đối diện thì phát hiện ra mình chỉ quấn có mỗi chiếc khăn tắm trên người, anh lập tức nảy ra một ý tưởng. Vì thế anh nhanh chóng chạy đến trước mặt cô, khom lưng cúi sát xuống mặt cô, còn cố ý để vài giọt nước trên tóc chưa kịp lau khô nhỏ xuống trên tay cô, lại treo lên một nụ cười ngả ngớn, giọng điệu ái muội nói: “Cô xem, tôi còn chưa có mặc quần áo đâu, con thằn lằn này chạy vào thế nào nhỉ? Chẳng lẽ…….Là cô ao ước thân xác hoàn mỹ của tôi nên cố ý thả nó đi vào sao?”
Hơi thở xen lẫn hơi nóng ướt át của người đàn ông phả vào gương mặt của Tô Nhiên Nhiên khiến cô nhíu mày lại, không được tự nhiên lùi về sau một bước, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi mà trả lời: “Thứ nhất, thân xác của đàn ông tôi thấy rất nhiều rồi. Thứ hai, cái này của anh cũng hoàn toàn không được xem như là hoàn mỹ nhất đâu.”