Khoảng chừng năm trước, Tô Lâm Đình bắt đầu nghiên cứu về thuốc T, vì vậy, ông từ bỏ gia đình, tiêu hết tiền tiết kiệm, dành hết năng lực cả đời cho loại nghiên cứu này, chỉ vì ông mang theo lòng tin rằng: T sẽ đưa thế giới đi đến một kỷ nguyên mới.
Một khi có sự trợ giúp của thuốc di truyền, mọi người sẽ không cần sợ hãi cái chết và bệnh tật, những người đứng đầu trong các lĩnh vực cũng sẽ không phải chịu sự hạn chế, bọn họ có thể phát huy hết trí tuệ của mình, sáng tạo ra vô số thành tựu mà những người đi trước không thể làm.
Nhưng quá trình nghiên cứu T hết sức khó khăn, cứ thất bại hết lần này đến lần khác, sự nghi ngờ bản thân cứ lặp đi lặp lại, dường như mục tiêu ấy rất xa vời.
Cuối cùng, đến năm thứ , các thành viên trong viện nghiên cứu, những người đã từng có tham vọng như ông lần lượt rời đi, các nhà đầu tư cũng bắt đầu rút vốn, không ai muốn lãng phí tiếp tục chờ đợi nữa. Lúc ấy, người có chung niềm tin, bằng lòng chịu ở lại với ông chỉ có Phan Duy và Sầm Vĩ, và Tần Nam Tùng cũng trở thành nhà đầu tư duy nhất vẫn tiếp tục kiên trì.
Lý do mà Tần Nam Tùng vẫn kiên trì đầu tư rất đơn giản, là bạn bè, ông ấy hiểu quyết tâm của Tô Lâm Đình khi nghiên cứu T, đó là niềm tin mà ông đã có từ thời Đại học. Ông ấy cũng lo lắng lỡ như mình đi quá sớm, chỉ dựa vào một mình thằng lớn thì sẽ không chống đỡ cả Tần thị. Vì vậy, ông ấy bắt Tô Lâm Đình phải hứa rằng, sau khi T thành công thì ông ấy sẽ có quyền lợi ưu tiên sử dụng trước, hơn nữa, ông ấy cần phải biết rõ tiến trình của toàn bộ dự án.
Nhưng chỉ dựa vào mình tài chính của Tần thị thì tương lai của phòng thí nghiệp vẫn có đầy rủi ro. Đúng lúc này, khi Phan Duy sang nước Anh giao lưu lần nữa, vô tình kết bạn được với Hàn Sâm. Lúc đó, Hàn Sâm chỉ là một sinh viên xuất sắc biết cách nói năng, hoàn cảnh gia đình khá giả, hắn hết sức hứng thú với dự án thuốc T này, nên nhanh chóng quyết định bỏ tiền ra đầu tư, hơn nữa còn giúp tạo một trang web cho phòng thí nghiệm.
Ban đầu, việc tạo trang web chỉ để tuyển dụng tình nguyện viên ở các lĩnh vực khác để giúp sức cho việc nghiên cứu T, nhưng mà, Hàn Sâm nhanh chóng gặp phải vụ tai nạn đó, vì vậy trang web rơi vào trạng thái nửa tạm dừng, gần như không có thành viên nào gia nhập nữa, dần dà, Phan Duy cũng không còn tâm trạng để duy trì trang web nữa.
Nhưng vào năm trước, nghiên cứu T đã có thành công đáng kể, trong lúc lô T đầu tiên được chế tạo ra, gần như ai nấy đều mừng rỡ, thế nhưng họ nhanh chóng phát hiện rằng T gặp khó khăn khó có thể vượt qua trong quá trình thí nghiệp lâm sàng.
T không thể thử nghiệm trên động vật, bởi vì không phải động vật nào cũng có bộ gen giống hệt con người, vì vậy nó cần phải làm thí nghiệm trên cơ thể người: nội tạng hoặc máu tươi, thậm chí là cơ thể vẫn còn sống sờ sờ nhưng mà việc thí nghiệm trên cơ thể người đều bị cấm hoàn toàn bất kể ở quốc gia nào.
Việc này như một đòn chí mạng đối với phòng thí nghiệm. Nó giống như một chuyến đo khó khăn, cuối cùng cũng có chạm đến ánh sáng Mặt trời nơi cuối con đường, thế nhưng lại bị một vực thẳm tàn nhẫn vô tình phá huỷ, thậm chí còn tuyệt vọng hơn cả khi hoàn toàn không nhìn thấy con đường.
Lúc bấy giờ, Sầm Vĩ đã đề xuất: Có thể chi tiền mua những người tự nguyện thực hiện thí nghiệm trên cơ thể người ở chợ đen, nhưng đề nghị này lập tức bị Tô Lâm Đình bác bỏ. Ngay cả người nghèo khổ nhất thì cũng có quyền được sống, cho dù bọn họ có bằng lòng bán rẻ cuộc sống của mình đi chăng nữa, thì cũng không nên chết một cách tàn nhẫn như thế. Hơn nữa, ai có thể đảm bảo rằng những người đó thật sự là tự nguyện chứ?
Vi vậy, việc nghiên cứu T lại lần nữa bị trì hoãn, cho dù bọn họ có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng không tìm ra được cách thay thế nào. Lúc đó, Hàn Sâm lại xuất hiện lần nữa.
Lúc hắn liên lạc qua mạng với Phan Duy, biết được tình cảnh khó khăn của viện nghiên cứu thì cực kỳ thoải mái đề xuất một cách.
Đó chính là dùng những người đã phạm tội ác để hoàn thành thí nghiệm thử thuốc T, ví như những tội phạm giết người,……Đôi tay của bọn họ dính đầy máu tươi, phạm phải tội lỗi không thể tha thứ, vốn không xứng để sống trên thế giới này, đúng lúc dùng cơ thể của bọn họ để làm bước cống hiến cuối cùng, cũng xem như là sự chuộc tội.
Phan Duy cũng dao động ngay lập tức, chỉ có cách này mới có thể hoàn thành được thí nghiệm T, cũng có thể giảm thiểu cảm giác cắn rứt lương tâm. Nhưng mà đi đâu để tìm người, con đường công khai bị cấm hoàn toàn, vì vậy không thể thông qua con đường nhà tù được. Lúc này, Hàn Sâm lần nữa nhớ đến trang web kia.
Trên thế giới có quá nhiều tội ác không thể giải quyết bằng pháp lý được, những sự hận thù và không cam lòng không có chỗ đặt, những tên ác nhân nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, vừa hay có thể sử dụng bọn họ đúng chỗ.
Lúc bấy giờ, hắn đặt cho trang web một cái tên là JM.
Josef Mengele, một nhà khoa học thích thí nghiệm trên cơ thể người trong thời kỳ phát xít. Đối với hầu hết mọi người, gã là một con quỷ khét tiếng, nhưng đối với lĩnh vực y tế, gã cũng là một người tiên phong táo bạo. Nếu ai đồng ý với quan điểm này thì mới được phép truy cập vào trang web này và trở thành thành viên nòng cốt. Sau đó, bọn họ có thể phát triển người tìm kiếm giúp đỡ, sau khi bọn họ trải qua cuộc thí nghiệm dữ dội thì mới có thể nói ra thông tin của kẻ ác đó.
Sau đó tất cả các thành viên sẽ cùng quyết định xem người đó có tội hay không, nếu kết quả là có tội, vậy thì JM sẽ giúp đỡ cung cấp hết mọi thứ mà những người xin trợ giúp muốn: Cách giết người, công cụ, tài chính, cả cách trốn thoát hoàn hảo nhất, nhưng mà kée hoạch giết người cuối cùng phải do đích thân người xin trợ giúp hoàn thành, và đổi lại, bọn họ cần cung cấp các cơ quan nội tạng và máu tươi cho người đến nhận, thậm chí là cả cơ thể đang hấp hối.
Đây là một kế hoạch vô cùng bạo gan, hơn nữa, trong lòng Phan Duy biết rõ đây là tư hình (), là phạm tội, nhưng anh ta vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ này.
() Tư hình là một sự trừng phạt ngoài vòng pháp luật bởi một nhóm không chính thức. Từ này thường được sử dụng để mô tả xử tử công khai không chính thức bởi một đám đông, thường bằng cách treo cổ, để trừng phạt một kẻ bị cáo buộc phạm tội, hoặc để đe dọa một nhóm thiểu số.
Anh ta giống với Tô Lâm Đình, vô cùng chờ mong thuốc T sẽ thay đổi thế giới, cũng chờ đợi tên của bản thân có thể để lại dấu ấn quan trọng trong lịch sử y học, cho dù đằng sau cái tên ấy là đầy vết nhơ.
Nhưng trong lý trí của anh ta vẫn cảm thấy Tô Lâm Đình tuyệt đối sẽ không đồng ý đề xuất này, vì thế mới lén nói với Sầm Vĩ.
Ngoài ý muốn của anh ta là Sầm Vĩ rất ủng hộ đề xuất này, gần như là gấp gáp muốn bắt tay vào làm ngay lập tức. Anh ta kích động nói với Phan Duy rằng dưới phòng thí nghiệm của mình có một hầm trú ẩn, đúng lúc có thể cải tạo thành một nhà kho đông lạnh để bảo quản các cơ quan nội tạng dùng cho thí nghiệm. Trước tiên, bọn họ có thể lén tiến hành, tạm thời không cho Tô Lâm Đình biết.
Khi ấy, bọn họ vẫn còn giữ lại điểm mấu chốt cuối cùng, chính là cố gắng hết sức chỉ lợi dụng cơ quan nội tạng và máu để thí nghiệm, nhưng Phan Duy nhanh chóng phát hiện, đến khi cống vỡ đê, sau khi thiện ác đã không còn được phân rạch ròi nữa thì tất cả điểm mấu chốt cuối cùng cũng sẽ sụp đổ.
Dùng nội tạng và máu để thí nghiệm quá chậm, nếu muốn nhanh chóng có sự đột phá thì cần phải sử dụng cơ thể người.
Nhưng mà sử dụng cơ thể người quá nguy hiểm, cũng rất dễ bị bại lộ, lúc này, Sầm Vĩ nhớ tới người bạn cùng quê của mình là Chu Văn Hải, vì vậy hắn trở thành người tham dự đầu tiên mà JM thi hành.
Vì thế, một ngày nọ, bọn họ tận mắt chứng kiến bị tra tấn rồi chết thế nào, cánh tay hắn bị chém đứt, sau đó sử dụng thuốc tái sinh……Vì để che giấu, bọn họ không thể không chặt đứt toàn bộ tứ chi của hắn.
Bọn họ bảo tồn mảnh mô tái sinh ấy, cẩn thận nuôi dưỡng, cuối cùng phát hiện vốn không thể phát triển thành một cánh tay hoàn chỉnh. Nhưng cũng nhờ lần thí nghiệm này mà bọn họ biết được những chỗ khiếm khuyết của T, sự tiến bộ này cũng khiến bọn họ vui vẻ không thôi.
Nhưng sự việc lại bị bại lộ ở giai đoạn này, không ai nghĩ tới mục tiêu mà Chu Văn Hải chọn lại chính là con trai của Tần NAm Tùng. Vì vậy mà Sầm Vĩ và Phan Duy xảy ra cuộc tranh cãi gay gắt, cộng thêm có quá nhiều trình tự cần thiết cho thí nghiệm trên cơ thể người, cuối cùng, việc này không thể tránh khỏi mà bị Tô Lâm Đình phát hiện tất cả.
Vì vậy Tô Lâm Đình rất tức giận, gần như là muốn đuổi bọn họ ra khỏi phòng thí nghiệm, mà khi ông biết được thành quả của cuộc thí nghiệm này thì lại không tránh được mà cảm thấy phấn khích.
Thành công của T gần ngay trước mắt, là mục tiêu mà cả đời này ông muốn hoàn thành, chỉ cần bước qua một bước nho nhỏ này nữa thôi là có thể chào đón một tương lai tươi sáng rồi.
Thế là sau vô số lần vùng vẫy khó khăn, rốt cuộc ông ấy cũng thoả hiệp, nhưng rõ ràng việc thí nghiệm trên cơ thể người bị cấm hoàn toàn, chỉ có thể sử dụng cơ quan nội tạng và máu, cho dù có hơi chậm hơn nhưng ít nhất có thể khiến lương tâm của ông đỡ cắn rứt.
Ý tưởng này cũng trùng khớp với Phan Dy, nhưng lại khiến Sầm Vĩ khó có thể chấp nhận, anh ta cảm thấy nếu làm thì phải làm cho triệt để, nếu thí nghiệm trên cơ thể người là nhanh nhất, vậy thì hà tất gì còn phải giả nhân giả nghĩa mà che giấu chứ.
Cuối cùng, sau khi anh ta phát hiện mình bị bệnh nan y thì bắt đầu càng thêm gấp gáp hối thúc Tô Lâm Đình lập tức tiến hành thí nghiệm cơ thể người sống tiếp theo, bởi vì anh ta không thể chờ được nữa, anh ta cần phải có T, anh ta không cam lòng phát chết trước khi T hoàn thành.
Nhưng Tô Lâm Đình lại một mực từ chối, vì vậy lúc Sầm Vĩ ở một mình trong phòng thí nghiệm, đe doạ sẽ nói ra nhà kho đông lạnh bí mật kia, lúc hai người tranh chấp, không cẩn thận chạm nhầm vào công tắc, Tô Lâm Đình chạy trốn được nhưng còn Sầm Vĩ thì không.
Lúc Phan Duy vội vã đóng cửa lại, thậm chí anh ta không thể rõ thật sự là anh ta sợ khí độc sẽ bay ra ngoài, hay sợ Sầm Vĩ điên cuồng nói ra hết mọi chuyện.
Chuyện này từ khi ấy bắt đầu hoàn toàn mất khống chế.
Lúc này, cuộc trả thù của Hàn Sâm cũng bắt đầu. Hắn nói quyền chủ đạo của Tần thị sớm muộn gì cũng rơi vào tay của Tần Mộ, nên cần phải kéo Tần Mộ vào thì mới đáng tin, nhưng không ai nghĩ tới hắn lại dùng cách giết người, dùng các loại phương pháp tàn nhẫn để giết người.
Khi ấy Phan Duy mới hiểu được, thứ Hàn Sâm theo đuổi vốn chẳng phải là sự tiến bộ do T mang lại, mà là lợi dụng JM để tìm cảm giác kiểm soát mà hắn muốn, còn có niềm vui từ việc tuỳ ý phán quyết và thi hành cuộc sống của người khác.
Nhưng tất cả đã quá muộn rồi, Hàn Sâm biết quá nhiều, bọn họ vốn không dám cản hắn, cũng không thể thừa nhận rằng nếu hắn nói ra mọi chuyện thì phòng thí nghiệm có khả năng sẽ bị phá huỷ không báo trước được. Vì vậy, hôm ở ngoài kho hàng ngày ấy, không chỉ có cảnh sát theo dõi Hàn Sâm mà còn có Phan Duy và các thành viên khác của JM, bọn họ cần nghĩ cách khống chế Hàn Sâm, việc phán xét hắn chỉ có thể do bọn họ hoàn thành.
Cuối cùng, Hàn Sâm là người thí nghiệm sống tiếp theo, lúc đó bọn họ không hề có cảm giác tội lỗi, nhưng trong lòng Phan Duy hiểu rằng có vài thứ đã không thể quay trở lại được nữa rồi, con đường mà anh ta đi này đã không còn đơn thuần như hắn đã nghĩ, trên tay của hắn dính đầy máu tươi, cho dù có thành tựu đến mấy cũng không thể gột rửa được.
Vì vậy, lúc Tô Nhiên Nhiên phát hiện ra phòng thí nghiệm có vấn đề thì Tô Lâm Đình gần như đứng ngồi không yên, vì thế Phan Duy trực tiếp đổ hết lên Sâm Tùng, người đang có ý định muốn trả thù, hắn giả vờ hợp tác với anh ta, hướng dẫn anh ta biểu hiện giống như một người trong cuộc, sau đó vào khoảnh khắc cuối cùng thì quyết đoạn ra tay giết chết Sầm Tùng……
Ngay sau khi Tần Duyệt nghe hết toàn bộ sự việc, anh ngồi dưới bóng cây tối tăm, ánh trăng mờ nhạt chiếu vào đôi vai đã cứng ngắc từ lâu.
Lần đầu tiên, anh đưa mắt nhìn xung quanh đều cảm thấy một mảnh mơ hồ: Không thể phân biệt được phương hướng, không thể tìm thấy đường ra.
Cuối cùng, anh vuốt mặt, hỏi Tần Mộ một câu cuối: “Tại sao anh biết được?”
Tần Mộ nở nụ cười khổ: “Bởi vì bố biết, bố vẫn một mực tiếp tục đầu tư dưới tình huống tồn tại này của phòng thí nghiệm, chắc em cũng hiểu rõ, nếu chuyện này bị bại lộ thì Tần thị sẽ phải chịu ảnh hưởng thế nào. Đương nhiên bố vốn không biết sự tồn tại của Hàn Sâm, cũng không biết chuyện của chúng ta có liên quan đến T. Anh phát hiện ra chuyện này sau khi sắp xếp lại tài liệu cho bố.” Anh ấy đi đến bên cạnh và khoác vai của Tần Duyệt, từng câu từng chữ như đánh vào lòng của anh: “Anh biết em rất khó chấp nhận được chuyện này. Nhưng mà Tần Duyệt, bố cần T, bố đã đợi nhiều năm vậy rồi, chỉ cần T được nghiên cứu thành công thì bố mới có thể trở lại bên cạnh chúng ta lần nữa! Anh nghĩ chắc em cũng biết được nên chọn như thế nào.”