Khi tất cả mọi người trong phòng nhìn thấy tên Sammi xuất hiện thì lập tức hoảng sợ, ai ấy đều không nhịn được mà cảm thấy run rẩy cả người.
“Tại sao cô ta muốn làm như vậy? Tại sao phải dùng bản thân làm mồi nhử?” Một người cảnh sát khó hiểu hỏi.
“Cô ta muốn ép Tần Mộ đến đường cùng, làm anh ấy sụp đổ, giết chết người mà anh ta cho rằng mình luôn hận……..”
Nhưng nếu anh ấy phát hiện mình giết sai người thì thế nào, người anh ấy giết chẳng qua chỉ là một con rối do Hàn Sâm sắp đặt, thậm chí chỉ là một người vô tội bị cuốn vào, khi đó anh ấy phải đối mặt với bản thân thế nào……..
Không ai dám nghĩ đến câu trả lời, Lục Á Minh siết chặt nắm đấm rồi đấm lên bàn, xoay người hét lớn: “Định vị đâu? Có tìm được định vị không?”
Trong kho phế liệu bỏ hoang, ánh Mặt trời xuyên qua cửa sổ thông gió rồi chiếu lên bốn người đang giằng co trên mặt đất.
Cả người Tần Mộ đầy mồ hôi, tay giơ súng lên không ngừng run rẩy, nhưng có thế nào cũng không bấm cò được.
Trần Nhiên đỡ chân bị thương nằm trên mặt đất, ánh mắt phẫn nộ giận dữ nhìn về phía Sammi.
Sammi cuộn tròn cả người lại, hơi thở thoi thóp, ả ngửa đầu dùng sức lực yếu ớt nói: “Tần tổng, nhanh giết anh ta đi, chờ anh ta hồi phục thể lực thì sẽ không kịp nữa đâu!”
Trần Nhiên há miệng muốn nói gì, nhưng gcổ họng lại đau đớn đến nỗi không thể phát ra âm thanh được, lúc này anh ta chợt nhớ tới chai nước mà Sammi đưa cho anh ta trước khi Tần Mộ tới.
Ả đàn bà này là một con rắn độc, anh ta đã hiểu rõ lúc ả dạy anh ta cách giết chết Phong Tĩnh mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Nhưng ai bảo anh ta mê ả như điếu đổ, cam tâm tình nguyện làm bất cứ điều gì vì ả.
Ả nói với anh ta rằng Tần Mộ là kẻ thù của ả, vì vậy muốn vẽ ra một cái bẫy rồi dụ anh ấy vào, sau đó lại diễn một vở kịch khiến anh ấy phải sợ hãi đến tột cùng, bị giết chết bởi người anh ấy tin tưởng nhất.
Anh ta không lưỡng lự mà đồng ý, thậm chí còn dựa theo kế hoạch mà nhổ một cái răng của ả trước camera, lúc đó anh ta luôn kiềm chế để đôi tay không run rẩy, hệt như khi anh ta giết chết Phong Tĩnh vậy.
Nhưng anh ta không muốn bị ả coi thường, anh ta cần phải chứng minh bản thân có năng lực để đứng bên cạnh ả. Ai ngờ tới cuối cùng, anh ta cũng chỉ là một quân cờ trong tay của ả thôi, ả còn cố tình cầm con dao bên chân mà đâm vào đùi của anh ta, cuối cùng giọng nói của anh ta cũng mất đi khả năng biện mình do chính kế hoạch mà ả thiết kế.
Nỗi hận thù điên cuồng và đau đớn ở trong lòng anh ta đang quay cuồng thành một cơn lốc xoáy, chôn vùi hết thảy lý trí còn sót lại, vì thế anh ta cũng bất chấp cái họng súng đang chĩa về phía mình mà dữ tợn nhào qua phía Sammi…..
Anh ta muốn bóp chết ả! Cho dù có chết thì bọn họ cũng phải chết chung một chỗ!
Vẻ mặt của Tần Mộ thay đổi, không thong dong suy nghĩ nữa mà hạ quyết tâm, sau đó run rẩy ấn vào cò súng……
Nhưng lúc này Tần Duyệt lại bất ngờ lao đến và húc ngã Trần Nhiên xuống đất, sau đó lại áp cánh tay lên cổ của anh ta, rồi ngẩng đầu hét lớn: “Anh! Anh bình tĩnh lại đi, anh giết hắn thì anh sẽ khiến mình trở nên giống hắn mà thôi!”
Cả người Tần Mộ run rẩy dữ dội. Đúng vậy, Hàn Sâm đã từng nói rằng bọn họ rất giống nhau, vì vậy mới cố chấp muốn anh ấy trở thành bạn đồng hành của hắn.
Nhưng anh ấy thì không phải! Anh ấy không thể vì hận thù và ham muốn cá nhân mà cướp đi mạng sống của một người được, cho dù người này là một tên ác ma hai tay dính đầy máu thì cũng phải chờ sự kết án của pháp luật.
Tần Duyệt thấy vẻ mặt của anh ấy dần thả lỏng thì lại húc vài cú đấm làm Trần Nhiên hôn mê, sau đó dùng dây thừng trên mặt đất trói hai tay anh ta ra đằng sau, rồi cười nói: “Không sao rồi!”
Lúc này, Tần Mộ mới chần chờ buông khẩu súng xuống, anh ấy thấy Trần Nhiên đã không còn có năng lực chống trả nữa thì cuối cùng cũng thở phào, cong người há to miệng mà thở hổn hển, chỉ cảm thấy cả người đều mềm nhũn.
Vào lúc này, Sammi vốn đang nằm trên mặt đất bỗng đứng bật dậy, túm lấy Tần Duyệt đang đứng trước mặt, rồi đặt con dao trong tay lên cổ của anh, sau đó quay đầu và lạnh lùng nói: “Frank, mày làm tao thật thất vọng.”
Giọng nói của ả bất ngờ trở nên trầm thấp khiến cả người Tần Mộ như bị sét đánh, không dám tin tưởng mà lảo đảo về sau vài bước, “Cô!”
Ả lại nở một nụ cười quyến rũ: “Sao, không nhận ra tao à? Xem ra tao đóng giả rất thành công.” Ả thở dài, dùng mũi chân đá Trần Nhiên trên mặt đất và nói: “Vốn dĩ mày giết hắn ta thì tất cả có thể kết thúc rồi, nhưng mày cứ khăng khăng đấu tranh vô ích, vậy bây giờ……..Đành phải lấy mạng sống của em trai này tới trao đổi thôi.”
Tần Mộ gần như không thể chấp nhận được sự thật trước mắt, nhưng ngay sau đó, từng mảnh vỡ nhỏ vụn trong đầu của anh ấy được chắp ráp lại, dần dần phác thảo nên một hình dáng rõ ràng…….
Lúc Lục Á Minh tới hỏi thăm thì ả giả vờ nhớ tới vụ án tấn công tình dục của bộ phận Nhân Sự, cố tình ám chỉ mục tiêu tiếp theo là Vương Văn Khuê, đại diện cho sự dâm dục.
Anh ấy chạy vào trong văn phòng của Trần Nhiên để hỏi rõ, khi ấy Trần Nhiên rõ ràng như muốn nói cái gì đó, nhưng đúng lúc đó thì Sammi lại xông vào cắt ngang.
Hơn nữa, tại sao Sammi có thể hiểu rõ thói quen và sở thích của anh ấy, căn bản không cần anh ấy nói nhiều mà ả có thể xử lý hết mọi việc khiến anh vừa lòng hợp ý.
Rõ ràng là một người quen thuộc như vậy nhưng tại sao anh không thể nghĩ tới, bởi vì Hàn Sâm đã sử dụng cách nguỵ trang an toàn nhất, vì vậy hắn mới dám công khai đứng bên cạnh anh ấy, và tất nhiên lên kế hoạch dụ anh sập bẫy.
Mà bây giờ, ả đứng ở nơi đó, hệt như bảy năm trước trong phòng thí nghiệm, nở nụ cười đầy húng thú, nói: “Không bằng chúng ta lại chơi một trò đi.”
Con dao của ả càng ép chặt vào, sau đó lại liếc mắt nhìn Trần Nhiên trên mặt đất và nói: “Mạng của hắn ta với em trai mày, mày chọn một người đi.”
Cơ bắp cả người Tần Duyệt căng cứng, cao dao dính máu vẫn cứ ấn vào cổ của anh, vì vậy anh cố gắng lùi về sau và nói: “Anh, anh đừng nghe hắn! Hắn muốn huỷ hoại anh đấy, chúng ta không thể để hắn được như ý muốn.”
Hàn Sâm hừ lạnh một tiếng: “Mày tưởng tao không dám giết mày hả, nếu không phải mày may mắn thì bây giờ đã xuống lỗ chờ anh trai mày từ lâu rồi.” Nói xong thì tay của ả dùng thêm lực, mũi dao lập tức vẽ một đường trên cổ của Tần Duyệt.
Tần Duyệt đau đến mức hít một hơi lạnh còn Hàn Sâm thì bật cười sung sướng.
Nói cũng đáng tiếc, nếu Tần Duyệt thật sự bị nổ chết thì hôm nay Tần Mộ nhất định sẽ càng thêm điên cuồng, chứ không có khả năng còn cơ hội mà nương tay với Trần Nhiên.
May là tình huống của Tần Mộ bây giờ cũng chả khá hơn là bao, anh ấy giơ cây súng lên chĩa vào Trần Nhiên, trên trán hiện lên đầy gân xanh, như là đang đau khổ chọn lựa.
Hàn Sâm hài lòng nheo mắt lại và nói: “Tao đếm đến , nếu mày không nổ súng giết Trần Nhiên thì có thể mày không còn gặp lại được em trai của mày đâu.”
Sau đó, ả chầm chậm đếm số, cũng không vội đếm tiếp mà kiên nhẫn thưởng thức vẻ mặt đau đớn giãy giụa của Tần Mộ, mấy lần anh ấy giơ súng lên nhưng rồi lại yếu ớt thả xuống, sau đó che lại gương mặt bị đẩy đến bờ vực sụp đổ.
Lúc này, Tần Duyệt bỗng lên tiếng: “Này, mày làm gì mà cứ nhất định phải ép anh trai của tao thế? Bộ thú vị lắm sao?”
Hàn Sâm bị anh cắt ngang nên tay cầm dao không kiên nhẫn mà ấn sâu vào một tấc, quát lên: “Mày câm miệng cho tao!”
Tần Duyệt cẩn thận né ra sau, nói tiếp: “Thật ra sao mày cứ nhất định phải bắt anh tao trở thành bạn đồng hành chứ, tao thấy tao thích hợp hơn nè. Mày xem đi, tao tàn nhẫn hơn so với anh ấy, cũng chẳng băn khoăn nhiều như anh ấy, còn nữa, tao còn đẹp trai hơn anh ấy nữa.”
Hàn Sâm tỏ vẻ thích thú, cười nói: “Tao rất thích tính cách của mày đấy, nhưng mà mày lại không có tư cách này.”
“Tại sao? Bởi vì anh trai tao nắm quyền thừa kế của tập đoàn Tần thị sao?”
Vẻ mặt của Hàn Sâm thay đổi, Tần Duyệt quay đầu đi, nửa thật nửa giả nhìn chằm chằm ả: “Thứ mày muốn không chỉ là người bạn đồng hành đơn giản như vậy, đúng không?”
“Câm miệng!” Hàn Sâm siết chặt cổ của anh lần nữa, trong mắt hiện lên ý muốn giết người.
Lúc này, Tần Mộ như tỉnh táo lại, bắt đầu cố gắng thương lượng với Hàn Sâm: “Cuối cùng là mày muốn cái gì, có lẽ chúng ta có thể thương lượng.”
Hàn Sâm nghiêng đầu cười khẩy: “Sao, muốn kéo dài thời gian à? Tưởng tao ngu lắm chắc? Chờ mày giết hắn ta thì tao sẽ từ từ nói với mày.”
Tần Duyệt nhân lúc ả không tập trung, bèn nhanh chóng di chuyển tay phải về phía cửa, sau đó chỉ thấy một cái bóng đen men theo bức tường và chạy vào, không đợi Hàn Sâm phản ứng lại thì nhanh chóng nhảy lên trên mặt của ả, hai đôi tay múa may cào loạn xạ khắp mặt của ả.
Hàn Sâm đột ngột không kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy đau nhức, theo quán tính duỗi tay ra muốn che mặt lại, Tần Duyệt nhân cơ hội dùng khuỷu đẩy con dao kia xuống trên mặt đất.
Sau đó anh che cổ lại rồi chạy đến Tần Mộ đang giơ súng ở bên cạnh, rồi lại huýt sáo về phía bên kia, đắc ý chào hỏi: “Lỗ Trí Thâm, lại đây nào.”
Lúc này, Lỗ Trí Thâm mới rời khỏi mặt của Hàn Sâm, nhảy bắn vào lồng ngực của Tần Duyệt, nó ngửa mặt lên nhe răng cười với anh tựa như tranh công.
Hàn Sâm ôm mặt chửi ầm lên, lúc ngẩng đầu thì thấy Tần Mộ chĩa họng súng vào ả, nên thẹn quá hoá giận hét lớn: “Tụi mày!”
Tần Duyệt khen ngợi nhìn Lỗ Trí Thâm trong lồng ngực, may lúc anh ra cửa cũng cẩn thận mà nhét Lỗ Trí Thâm trong lồng ngực, sau đó lại lén thả nó ra ở ngay ngoài cửa, rồi giải thích với nó phải tuỳ cơ ứng biến, không ngờ nó thật sự có thể hiểu được ý của anh.
Anh xoa đầu của Lỗ Trí Thâm như khen thưởng, quyết định khi trở về sẽ sắp xếp buổi xem mặt cho nó, không thể cứ bắt nó làm con khỉ FA chỉ biết ‘quay tay’ được.
Tần Mộ thấy Tần Duyệt không sao thì thở phào, sau đó lại chĩa họng súng về phía Hàn Sâm và nói: “Tự lấy dây thừng trói mình lại đi, tao nghĩ cảnh sát cũng sắp đến rồi.”
Trong mắt Hàn Sâm đầy dữ tợn, hắn chầm chậm lấy một chiếc điều khiển từ xa trong người ra, lau đi vết máu trên mặt rồi cười nói: “Mày vui sớm quá rồi đấy, xung quanh đây đã chôn bom rồi, mày mà dám nổ súng thì chúng ta chết chung.”
Tần Mộ và Tần Duyệt nhìn nhau một cái, nhất thời không đoán được lời nói của ả là thật hay giả.
Đúng lúc này, một viên đạn từ cửa sổ thông khí bay vào, trực tiếp xuyên qua tay phải đang cầm chiếc điều khiển từ xa của Hàn Sâm, rồi một viên đạn khác lại bắn thủng vào đầu gối của ả khiến ả đau đớn kêu rên thảm thiết, chiếc điều khiển từ xa rơi xuống đất, Tần Duyệt ngay lập tức lao tới rồi đá văng nó ra xa.
Sau đó, cả đám người từ ngoài chạy vào, Lục Á Minh đi đằng trước, ra lệnh cho hai cảnh sát còng tay Hàn Sâm đang nằm trên mặt đất lại, sau đó đi đến bên cạnh Tần Mộ và hỏi: “Sao rồi, không có việc gì chứ?”
Tần Duyệt liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Tô Nhiên Nhiên đứng trong đám người, đang nôn nóng nhìn về phía này, thế là anh vội vàng bước lên ôm chặt lấy cô làm Lỗ Trí Thâm ở trong lồng ngực bị ép đến kêu chít chít.
Tô Nhiên Nhiên giơ tay chạm nhẹ vào vết thương trên cổ của anh, nhíu mày hỏi: “Anh có đau không?”
Tần Duyệt ghé sát bên tai của cô, và nói: “Em hôn một cái thì hết đau ngay.”
“Khụ khụ!” Lục Á Minh thật sự không nhịn được mà lớn tiếng ho khan, Tần Duyệt quay đầu thì thấy ai nấy đều là biểu cảm không nỡ nhìn thẳng, nhưng amh vẫn bám chặt vào Tô Nhiên Nhiên: Cho mấy người loé mù mắt luôn!
Lục Á Minh nhịn xúc động muốn vỗ trán xuống, ông quay đầu lớn tiếng ra lệnh: “Còng Trần Nhiên lại rồi đưa anh ta về cùng luôn.”
Lúc này, Hàn Sâm nằm trên mặt đất vẫn còn đang đau đớn, tay và đùi của ả không ngừng chay máu, Lục Á Minh nhíu mày suy nghĩ rồi nói với hai người hình cảnh áp giải ả: “Gọi thêm hai người nữa đưa cô ta tới bệnh viện trước đã, sau khi cầm máu rồi thì đưa về. Nhớ kỹ nhất định phải cẩn thận, không thể để cô ta chạy thoát.”
Có điều ông dặn dò thế thôi nhưng trong lòng thì cũng hiểu rõ, bây giờ Hàn Sâm xem như là tên vô dụng bỏ đi rồi, căn bản chẳng thể làm cái gì được nữa.
Ông lại nhìn về phía Tần Mộ: “Anh Tần, anh cũng cùng chúng tôi về Cục lấy lời khai đi.” Sau đó ông liếc nhìn vết thương trên cổ của Tần Duyệt, rồi nói với một người cảnh sát khác: “Tiểu Tiếu, cậu dẫn anh ấy đến bệnh viện đi, lấy lời khai ở đó cũng được.”
Tần Duyệt không mấy hài lòng, mỏi mắt trông mong nhìn Tô Nhiên Nhiên, Lục Á Minh đã nhìn thấu ý đồ của anh, bèn nói: “Tô chủ kiểm cũng quay về Cục thôi, vụ án này có vài chứng cứ cần xử lý.”
Tô Nhiên Nhiên chỉ đành quay đầu dỗ dành: “Anh đến bệnh viện trước đi, về nhà đợi em.”
Lúc này, Tần Duyệt mới chẳng mấy tình nguyện thả tay ra, sau đó lại suy nghĩ, chỉ cần chịu đựng đến khi cô trở về thì muốn thế nào cũng được, thế là anh lại không nhịn được mà cười trộm.
Cuối cùng, Lục Á Minh sắp xếp yên ổn hết tất cả mọi việc rồi dẫn mọi người lên xe, mấy chiếc xe dọc theo đường nhỏ yên ắng quay trở về, không một ai chú ý có một chiếc xe SV màu đen từ trong rừng cây chạy ra, xa xa đã đuổi kịp chiếc xe chở Hàn Sâm kia……
Lúc Tô Nhiên Nhiên hoàn thành xong công việc trong tay thì trời cũng đã tối, cô nhớ đến vết thương của Tần Duyệt, nên móc điện thoại ra nhắn tin WeChat cho anh: Vết thương của anh thế nào rồi, em về ngay đây.
Tần Duyệt trả lời rất nhanh: Đã rửa ráy sạch sẽ, đang đợi em đây.
Mặt Tô Nhiên Nhiên nóng lên, cái người này không lúc nào đứng đắn được hết.
Cô cất điện thoại đi, một chiếc xe đột ngột dừng bên cạnh cô, Tần Mộ ló đầu ra khỏi cửa sổ xe, cười nói: “Trùng hợp vậy, để anh đưa em về.”
Vì thế cô mở cửa xe ra, Tần Mộ mới vừa gỡ bỏ được rắc rối nên tâm trạng hiếm khi được thả lỏng, anh ấy cực kỳ nghiêm túc nói với Tô Nhiên Nhiên: “Nói nữa, lần này đúng thật là rất cảm ơn em, nếu không nhờ có em thì có lẽ anh đã bị Hàn Sâm hãm hại từ lâu rồi.”
Tô Nhiên Nhiên thất thần “ừ” một tiếng, ánh mắt nhàn nhạt dừng bên ngoài cửa sổ, cô buồn rầu suy nghĩ lỡ như lát nữa anh lại bắt mình nói ra cái câu kia thì làm sao bây giờ, hơn nữa…..Anh sẽ không thật sự muốn…….Rõ ràng anh còn bị thương mà…..Trong lúc hoảng hốt thì hình như cô nghe thấy Tần Mộ nói tiếp gì đó.
Tần Mộ thấy cả đường đi mình cứ bị phớt lờ thì trong lòng ít nhiều cũng hơi không thoải mái. Đến khi tới dưới lầu Tô gia thì Tô Nhiên Nhiên mới hoàn hồn, cô đang định cởi đai an toàn ra thì Tần Mộ đột nhiên rướn người lại gần và cười nói: “Em có biết theo nghi thức phương Tây thì bây giờ nên làm gì không?”
Tô Nhiên Nhiên còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị anh ấy nhẹ nhàng hôn lên má và nói: “Goodbyekiss.”
Cả người Tô Nhiên Nhiên cứng đờ, trong khoảnh khắc đó, cô đột nhiên nhận ra: Hoá ra cô chỉ có thể chấp nhận mình Tần Duyệt hôn cô.
Tần Mộ vốn dĩ muốn chọc cô thôi, ai biết cô chẳng có phản ứng gì mà cứ thừ người ra ngồi đó, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn anh ấy một cái, vì thế anh ấy đành hận hực quay đầu đi, ai ngờ lúc này lại phát hiện Tần Duyệt không biết đã đứng trước cửa sổ xe từ khi nào, anh đang khoanh tay giận dữ nhìn hai người họ.
Anh ấy dựa lưng vào ghế rồi thè lưỡi ra và nói: “Tiêu, bị bắt quả tang rồi.”