Editor: Song Ngư
Beta-er: Chi Chi
Một ngọn đèn cô độc, bức tường trắng bố phía chiếu sáng rực tỡ chữ to đùng: Thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm. (thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị)
Tiếu Đống và Lạc An Kỳ đã tới phòng thẩm vấn này rất nhiều lần rồi, người ngồi đối diện lúc nào cũng dạ dạ vâng vâng, không thì khóc lóc thảm thiết, có người còn cực kỳ hung ác, cũng có người cuồng loạn, nhưng giống khách du lịch nhàn nhã như người trước mắt này thì đúng là lần đầu tiên thấy được.
Tần Duyệt nheo hai mắt lại, chân dài tuỳ ý gác lên bàn, thân trên thì dựa ngửa ra sau, đáng tiếc lưng ghế có hơi cứng, miễn cưỡng lấy tay gối mới thoải mái hơn một tí. Nếu không phải cảnh sát đối diện không kiên nhẫn vỗ cái bàn một cái thì có lẽ anh đã dựa vào ghế rồi ngủ một giấc rồi, bởi vì đã thật lâu rồi anh chưa từng dậy sớm như thế này.
Tiếu Đống nôn nóng kéo cổ áo cảnh phục, không nề hà phiền phức mà lặp lại câu hỏi: “Cuối cùng anh có nói hay không! giờ tối hôm trước có rất nhiều nhân chứng đã nhìn thấy Chu Văn Hải đến tìm anh, có phải hai người xảy ra tranh chấp không? Trong khoảng thời gian giờ đến giờ sáng hôm qua anh đang ở đâu?”
Tần Duyệt nghiêng người liếc mắt nhìn cậu ta một cái, biểu tình lười nhác: “Cà phê của tôi đâu? Không có cà phê để nâng cao tinh thần thì cái gì tôi cũng không nhớ nỗi.”
Tiếu Đống quăng cái bút trong tay xuống, hưng dữ trừng mắt nhìn anh.
Đáng tiếc bên trên đã nói qua, ông bố của người này là một nhân vật rất có sức ảnh hưởng ở Hân Thành, tốt nhất là không nên đắc tội, cho nên cho dù Tần Duyệt có càn quấy đi chăng nữa thì cậu ta cũng chỉ có thể dùng mắt mắt phóng dao này thôi.
Lúc này cửa phòng thẩm vấn mở ra, có người cầm ly cà phê hầm hập nóng đi vào, Tần Duyệt thong thả ung dung bưng lên uống một hớp, sau đó lại cau mày, phụt một tiếng phun ra, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Cà phê hoà tan à? Tôi chưa bao giờ uống loại này, cho tôi một tách cà phê mới xay ấy, đúng rồi, đậu cà phê tốt nhất nên dùng loại Columbia đó.”
Lạc An Kỳ cuối cùng không nhịn nổi nữa, rầm một tiếng đập bàn đứng lên: “Anh đừng nghĩ rằng sau lưng mình có chống lưng thì ở đây chơi mấy trò mưu mẹo với chúng tôi, ở đây là Cục cảnh sát, không phải nơi anh có thể đùa giỡn đâu!”
Tần Duyệt giương khoé môi lên, trong giọng nói lại mang theo vài phần không đứng đắn: “Tôi thích chơi mưu mẹo đấy, hơn nữa mưu mẹo của tôi còn nhiều lắm, cô có rảnh thì thử xem.”
Cùng lúc đó, trong căn phòng được ngăn bằng một tấm kính, Lục Á Minh lắc đầu đốt điếu thuốc, nói với mấy cảnh sát đứng bên cạnh: “Tiểu Tiếu và tiểu Lạc vẫn còn quá non, gặp phải loại khó chơi này thì mất kiên nhẫn ngay.”
Ông nhìn về phía vòng khói Tần Duyệt nhả ra, ánh mắt bèn trở nên kinh thường: “Tần Duyệt người này thật sự nổi tiếng trong đám công tử ở thành phố. Ỷ vào việc ông bố cậu ta là người giàu nhất thành phố này nên luôn hành xử kiêu ngạo, cái trò gì kích thích cũng chơi hết, cũng coi như khét tiếng. May mà cậu ta còn có một người anh trai cũng biết tranh đua, bằng không Tần gia này cho dù có núi vàng núi bạc thì cũng bị phá sản mà thôi.”
Phó đội trưởng đứng bên cạnh ông nhăn mày hỏi: “Đã hơn tiếng rồi nhưng một câu cũng không hỏi được. Lục đội, anh có nghĩ anh ta giết Chu Văn Hải không?”
Lục Á Minh hừ nhẹ một tiếng, cúi đầu gõ điếu thuốc: “Bây giờ bộ phận còn lại của thi thể còn chưa tìm được, chứng cứ không đủ. Nhưng cái loại người này thì chuyện gì mà làm không được làm chứ, nói không chừng đã hít ma tuý đến đầu óc mơ hồ rồi, nói không chừng là không kiểm soát được giết người luôn.”
Khoé mắt ông liếc nhìn Tô Nhiên Nhiên vừa ôm chồng báo cáo đi vào, nhìn cô cười rồi thuận miệng hỏi: “Tiểu Tô, cháu cảm thấy thế nào?”
Tô Nhiên Nhiên giật mình, xoay người nghiêm túc quan sát Tần Duyệt ở bên phía đối diện tấm kính, sau đó bắt đầu phân tích: “Cháu cảm thấy anh ấy chắc là chưa đụng vào ma tuý đâu. Thứ nhất, người nghiện ma tuý bình thường sẽ thích ngủ, nhưng từ lúc chúng ta bắt anh ấy cho đến bây giờ thì tinh thần anh ấy vẫn luôn rất tốt. Thứ hai, chúng ta đến nhà anh ấy vào khoảng giờ, đến bây giờ đã gần tiếng đồng hồ rồi, cộng với thời gian ngủ, nếu anh ấy thật sự nghiện ma tuý thì cũng đã đến lúc phải nên lên cơn rồi. Nhưng anh ấy vẫn bình tĩnh như vậy mà đi loanh quanh với chúng ta, có thể nói lên rằng anh ấy không lo bị kéo dài thời gian, cũng không lo bị nhìn đến lúc lên cơn nghiện.” Cô dừng một lát rồi bổ sung một câu: “Hơn nữa, trong mắt anh ấy có tia sáng.”
Những người nghiện ma tuý đã xác định rằng sẽ hy sinh phần đời còn lại của mình để đổi lấy khoảng khắc vui vẻ trong nháy mắt kia. Cho nên, ánh mắt của một tên xì ke có thể điên cuồng, suy sút, hung ác nham hiểm, nhưng thứ duy nhất không có chính là hy vọng, cũng sẽ không có tia sáng nữa.
Loại ánh mắt đó cô chỉ gặp qua một lần liền mãi mãi không thể nào quên.
Lục Á Minh gật đầu, Tô Nhiên Nhiên tuy trẻ tuổi nhưng đã có được bằng thạc sĩ, hai năm trước lấy điểm cao nhất mà vào Cục cảnh sát thành phố, thái độ chuyên nghiệp cực kỳ ưu tú, là nhân tài trọng điểm được Cục bồi dưỡng. Chỉ tiếc tính cách có hơi quái gở, nói chuyện hay làm việc đều rất cứng nhắc, ngoại trừ trên công việc thì không hề có bất kỳ giao lưu nào với đồng nghiệp, thời gian riêng tư cũng đều mình ên, nhìn cực kỳ đáng thương.
Cho nên ông có suy nghĩ kéo gần khoảng cách giữa cô và đồng nghiệp lại, vừa lúc gặp được cơ hội này, hy vọng mọi người có thể nhờ vào cuộc thảo luận mà hài hoà hơn, vì thế ông nhìn những người khác, nói: “Tôi cảm thấy tiểu Tô nói rất đúng, mọi người cảm thấy thế nào.”
Trong đội còn hai nam hình cảnh trẻ tuổi khác cũng nóng lòng muốn thử, đang chuẩn bị mở miệng thì Tô Nhiên Nhiên lại giơ báo cáo trên tay lên, nói ra kết luận cuối cùng: “Còn nữa, kết quả kiểm nghiệm nước tiểu của anh ấy đã có rồi, là âm tính.”
Chỉ với một câu này đã làm lời đang muốn nói của hai người kia bị nghẹn lại trong cổ, nửa vời, cực kỳ xấu hổ.
Trường hợp này lập tức trở nên khó coi, Lục Á Minh ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng hoà giải thay cô: “Không tồi, không nghĩ tiểu Tô còn có thể kể truyện cười nhạt nhẽo nữa.”
Lần này đến lượt Tô Nhiên Nhiên nhíu mày, vẻ mặt không thể nào hiểu được: “Truyện cười? Cháu kể truyện cười hồi nào?”
Giờ phút này, không khí trong phòng cuối cùng cũng đóng băng, thế là Lục Á Minh nhanh chóng quyết định, gõ vào tấm kính nói: “Được rồi, cho dù cậu ta không dùng ma tuý, thì cũng là bại hoại, cặn bã của xã hội!” Mọi người vội vàng đi đến, anh một lời tôi một lời tỏ vẻ kinh thường, may là có người đó có giá trị thu hút sự cừu hận nên trường hợp này mới có thể hài hoà hơn một tí.
Tô Nhiên Nhiên không phát hiện bầu không khí chung quanh biến hoá, chỉ nhìn Tần Duyệt cà lơ phất phơ đối diện tấm kính như cũ, nói: “Cháu cảm thấy hình như anh ấy cố tình kéo dài thời gian, anh ấy đang đợi người nào đó.”
Lục Á Minh khen ngợi nhìn cô một cái, đột nhiên giơ tay ra hiệu mọi người yên lặng.
Lúc này, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân lẹp xẹp, Lục Á Minh dập tắt điếu thuốc trên tay đi, hừ lạnh nói: “Không sai, hơn nữa người cậu ta chờ đã đến rồi.”
Cửa phòng thẩm vấn bên kia bị mở ra, đoàn người đi vào, người đi đầu mày rậm môi mỏng, ngũ quan cực kỳ tuấn tú, cộng thêm chiếc áo khoác còn được cắt may thượng thừa càng tôn lên dáng người đĩnh bạt, khí chất đoan chính.
Anh ấy vừa vào cửa đã thu hút ánh mắt của mọi người ở trong và ngoài phòng thẩm vấn, chỉ có Tần Duyệt là bĩu môi khinh thường, còn hừ nhẹ một tiếng.
Người đàn ông trung niên mặc tây trang mang giày da đứng phía sau lưng anh ấy móc danh thiếp ra đưa cho Tiếu Đống và Lạc An Kỳ, nói: “Tôi là luật sư đại diện cho anh Tần Duyệt, Vương Gia Thành, vị này chính là người nhà của anh ấy, tới để làm thủ tục bảo lãnh. Chúng tôi đã nói qua với Cục rồi, sẽ tham gia thẩm vấn với anh Tần Duyệt đây.”
Tiếu Đống và Lạc An Kỳ rất ít khi gặp phải tường hợp này, đang do dự thì Lục Á Minh đã sải bước đến, nói: “Vẫn là để tôi đến đi.”
Ông bắt tay với luật sư Vương, lại nhìn người đi đầu cười nói: “Đại thiếu gia Tần Mộ của tập đoàn Tần thị, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Tần Mộ cười sang sảng: “Rất xin lỗi, chuyện của em tôi đã gây thêm phiền phức cho mọi người.” Tuy Tần Mộ cũng xuất thân từ hào môn nhưng xử sự rất khiêm tốn lễ phép, rất có phong phạm của quân tử, hơn nữa ngoại hình cũng xuất sắc, dễ dàng làm mọi người có nhiều thiện cảm hơn.
Tần Duyệt híp mắt đung đưa mũi chân, giống như lúc này mới phát hiện sự tồn tại của anh trai mình, ra vẻ khoa trương, nói: “Anh hai, anh cuối cùng cũng tới rồi, những người này đổ oan em giết người kìa, anh nhất định phải giúp em đó nha.”
Tần Mộ trừng mắt liếc xéo anh một cái, nói: “Chú đúng là càng chơi càng khác người, còn chơi đến ra mạng người kiện tụng nữa, ông già bị chú làm cho tức muốn bệnh luôn rồi!”
Tần Duyệt ngẩn người, lại quan sát sắc mặt của Tần Mộ, sau đó lộ ra biểu tình không để ý nói: “Dù sao ông ấy cũng bị em làm tức bệnh không phải lần một lần hai, quen thì được rồi.”
“Em!” Tần Mộ khó thở, giơ bàn tay thật mạnh lên, nghĩ lại sau vẫn thu tay về.
Anh ấy cũng không biết, mấy đôi mắt trong ngoài tấm kính này ngóng trông bàn tay này có thể đánh xuống tiếp thế nào, trút giận thay bọn họ.
Tần Mộ điều chỉnh cảm xúc, xoay người nói với Lục Á Minh: “Đội trưởng Lục, mọi người yên tâm, nếu thực sự có chuyện gì thì chúng tội nhất định sẽ không vì em ấy là người Tần gia mà bao che đâu.”
Lục Á Minh nhàn nhạt cười, không tỏ ý kiến. Nhưng thật ra Phó đội trưởng ở trong căn phòng khác thở dài nói: “Mọi người nhìn xem, đều cùng một mẹ sinh ra mà sao khác biệt lớn dữ vậy.”
Tô Nhiên Nhiên vẫn trầm mặc như cũ nhìn phòng thẩm vấn, chỉ thấy Tần Mộ lấy một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Tần Duyệt, tất cả ánh sáng lập tức như tập trung trên người anh ấy, mà ánh mắt Tần Duyệt lạ hơi tối xuống, không được tự nhiên hơi nghiêng đầu, muốn tránh thoát cái mũi dao nhọn bên cạnh.
Lúc này, trong phòng thẩm vấn cuối cùng có thể tiến hành như bình thường, Lục Á Minh gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, trên mặt tuy cười nhưng ánh mắt có sự sắc bén: “Tần thiếu gia nói như vậy là tôi yên tâm rồi. Như vậy đi, tôi sẽ nói lại vụ án này một lần nữa, giờ chiều ngày hôm qua có người phát hiện một đầu người ở sân trường Đại học T, qua so sánh DNA thì phát hiện người chết chính là con trai thư ký của thành phố Chu Văn Hải, mà bây giờ có chứng cứ cho thấy em trai anh chính nghi phạm lớn nhất, cho nên mới mời cậu ấy về đây hỗ trợ điều tra.”
Người chết là con trai của một quan chức cấp cao, nghi phạm lớn nhất lại là con trai của người giàu nhất, thi thể lại chỉ có một cái đầu, vụ án này rơi xuống đầu ai thì cũng đều giống như một quả bom khó giải quyết. Cho nên Lục Á Minh mới có thể tạm thời án binh bất động, trước tiên để hai người mới tới thẩm vấn, hy vọng có thể hỏi bậy hỏi bạ mà hỏi được manh mối có giá trị, ai dè cái tên ăn chơi điểm nào ông cũng xem thường kia lại cực kỳ bình tĩnh, nhịn đến khi luật sư tới mới mở miệng.
Nghĩ đến đây thì ông lại cảm thấy hơi đau đầu, vì thế lặp lại vấn đề lần nữa: “ giờ tối hôm trước, Chu Văn Hải đến tìm anh làm gì? Vì sao hai người lại xảy ra tranh chấp?”
Luật sư Vương nghe xong liền gật đầu với Tần Duyệt, ý bảo anh có thể trả lời.
Tần Duyệt lúc này mới thong thả ung dung mở miệng: “Hôm đó nhà tôi mở party, đang lúc chơi vui vẻ thì Chu Văn Hải lại chạy tới tìm tôi, còn hỏi tôi có phải cố tình chơi anh ta hay không.” Khoé miệng anh nhếch lên: “Tôi nói không sai, tôi chính là cố tình chơi anh ta đó. Sau đó anh ta tức quá rồi cãi nhau với tôi.”
“Trước đó hai người có ân oán thù hận gì sao?”
Tần Duyệt cười đắc ý: “Tôi chỉ cá cược lừa anh ta một chiếc xe mà thôi.”
Lục Á Minh nhíu mày, ông không quan tâm đến việc tranh đấu tàn nhẫn giữa mấy tên phú nhị đại này, hỏi tiếp: “Sau đó thì sao, xảy ra chuyện gì nữa? Anh giải thích thế nào về vết máu ở trong phòng.”
Tần Duyệt nhún vai: “Sau đó anh ta cãi không lại tôi nên muốn đánh tôi, rồi bị tôi đấm cho một phát vào mũi, máu chảy ra. Tôi thấy xuống tay cũng không nặng lắm nên để anh ta nằm đó cho thanh tỉnh rồi tiếp tục xuống lầu chơi, sau đó anh ta đi lúc nào thì tôi không để ý.”
Lục Á Minh nhớ tới báo cáo kiểm tra thi thể của phần đầu kia, xác thật có ngoại thương gãy xương ở mũi, vì thế mở ra tập ghi chép, nói: “Nhưng tôi đã hỏi những người tham gia buổi party hôm đó, không ai thấy anh ta đi ra ngoài từ cổng lớn cả.”
Tần Duyệt vẫn giữ vẻ mặt không cho là đúng, “Ngày đó có nhiều người như vậy, ai mà biết anh ta đi từ đâu được chứ? Dù sao sau khi tôi lên lầu lại thì không thấy anh ta nữa.” Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua, nói: “Được rồi, tôi chỉ biết được nhiêu đó thôi. Mấy người không phân phải trái nói tôi đã giết người, vậy chứng cứ đâu? Hung khí đâu? Cái gì cũng không có mà muốn đổ tội hết lên đầu tôi, mỗi năm bố tôi đều đóng không ít tiền, thế mà nuôi ra loại người như mấy người đây đó hả.”
“Tần Duyệt! Chú bớt nói nhảm lại cho anh!” Không đợi mấy người trong phòng phản ứng thì Tần Mộ đã nhăn mày quát bảo dừng lại.
Luật sư Vương lúc này lên tiếng: “Anh Tần nói không phải không có đạo lý, nếu không có chứng cứ trực tiếp thì cảnh sát nên thả người.”
Sắc mặt Lục Á Minh thay đổi liên tục, lúc này Tần Mộ lại nhìn ông nói: “Đội trưởng Lục, hôm qua bố tôi nghe xong tin liền ngã bệnh, bây giờ còn nằm trên giường không dậy nổi. Anh xem, nếu tiện thì để em tôi về trước, nếu còn cần điều tra thêm gì thì chúng tôi nhất định sẽ phối hợp.” Anh ấy lại cười nói: “Quan hệ của bố tôi và Cục trưởng Đỗ rất tốt, vừa rồi trước khi ra cửa bác ấy còn gọi điện thoại dặn dò bố tôi nghỉ ngơi cho tốt, không thể chịu kích thích gì được.”
Lục Á Minh lạnh lùng nhìn hai người bọn họ kẻ xướng người hoạ, tuy lời nói của Tần Mộ rất chân thành, nhưng trong tối ngoài sáng chính là tạo áp lực cho ông, làm ông không khỏi âm thầm cắn răng trong lòng, hai tên Tần gia này đều không phải dễ đối phó.
Lúc này, luật sư Vương móc điện thoại ra gọi mấy cuộc điện thoại, nói: “Đã nói chuyện hết cả rồi, đội trưởng Lục cứ yên tâm, chỉ cần có thêm chứng cứ mới thì chúng tôi nhất định sẽ dốc sức hợp tác giúp cảnh sát phá án, bây giờ tôi sẽ đi tìm hiểu tỉ mỉ thủ tục bảo lãnh.”
Tần Duyệt thấy quả nhiên không có việc gì, cợt nhả vươn tay về phía anh trai: “Cho em điếu thuốc với nào, nhịn sắp chết luôn rồi!”
Tần Mộ trừng mắt nhìn anh nói: “Chú thành thật nhịn cho ông đây.”
Lúc này, cửa phòng thẩm vấn lại bị đẩy ra, Tô Nhiên Nhiên nhận lấy ánh mắt của mọi người mà đi vào, đôi tay chống lên bàn, gắt gao nhìn thẳng vào Tần Duyệt, nói: “Vết máu ở hiện trường vốn không phải do một cú đánh là có thể hình thành được, anh nói dối.”
Ánh mắt của Tần Duyệt trống rỗng, sau đó lại thoải mái nói: “Chắc do tôi nhớ nhầm, sau đó tôi lại đánh anh ta mấy cú nữa.”
Ánh mắt của Tô Nhiên Nhiên vẫn không thả lỏng, nói từng câu từng chữ: “Anh còn có chuyện gạt chúng tôi, tôi nhất định sẽ điều tra ra.”
Đây là một câu kết luận, cũng giống như một câu khiêu khích, Tần Mộ nhíu mày, nhịn không được mở miệng: “Vị cảnh sát này……..” Nhưng lời anh còn chưa nói xong thì Tô Nhiên Nhiên đã xoay người rời đi.
Sắc mặt Tần Duyệt thay đổi nhiều lần, cuối cùng cũng cười to một cách thái quá, Tần Mộ nhịn không được trừng mắt nhìn anh: “Cười cái rắm ấy!”
Tần Duyệt nhìn anh ấy chớp mắt vài cái, biểu cảm cực kỳ vui sướng: “Từ lúc vào cửa cô ấy chưa từng liếc mắt nhìn anh một cái, hơn nữa người ta cũng không có ý định trả lời anh, anh hai à, anh còn chưa bị ăn quả bơ như vậy bao giờ đâu nhỉ.”
Tần Mộ lười để ý đến anh, trong lòng cũng có ít nhiều không thoải mái. Cho dù là nói về gia thế hay vẻ ngoài thì anh ấy đã quen đi đến chỗ nào cũng là tâm điểm của sự chú ý, xác thật còn chưa trải qua cảm giác bị người khác lờ đi như vậy.
Lúc này, anh ấy đột nhiên nhớ tới gương mặt vừa rồi hình như có hơi quen, trí nhớ của anh ấy rất tốt, cho dù là người gặp qua một hai lần thì cũng sẽ không dễ dàng quên được. Vậy nên, anh ấy nhất định đã gặp qua cô ở đâu rồi!