Edit: Meoxuxu
Dĩ Nhu không có chút tửu lượng nào, một khi uống tính tình sẽ thay đổi lớn. Hoặc là nói chính xác thì tính tình được phóng thích ra, dùng lạnh lùng bao vây để phá đi vỏ cứng bên ngoài.
"Này, không phải anh cố ý chọn mấy món này chứ?" Dĩ Nhu bất chấp đồ ăn có rượu vàng hay không, lại uống lên mấy ngụm canh gà.
Hương vị thuần túy nồng đậm, hoàn toàn không có một chút mùi hôi, tinh tế thưởng thức mùi rượu nhàn nhạt, ngon đến nỗi làm cho người ta muốn cắn rớt đầu lưỡi.
Nghe cô gọi anh là "Này", Khúc Mịch nở nụ cười, "Về sau em không được uống rượu trước mặt người khác, nhất là đàn ông!"
"Anh dựa vào cái gì mà quản tôi!" Dĩ Nhu chau mày.
Khúc Mịch nghe thấy lời này đột nhiên nhỏm người sang, vươn tay chạm vào môi cô. Mặt Dĩ Nhu lập tức nóng như thiêu như đốt, trong đầu xuất hiện một đoạn đêm qua. Ách, giả vờ đã quên cũng khó như vậy!
Tay anh nhẹ nhàng vuốt qua môi Dĩ Nhu một cái, sau đó lấy khăn giấy ra lau tay, "Dính rượu, ngay cả ăn uống cũng trở nên lỗ mãng hơn." Nhưng mà rất đáng yêu, câu cuối cùng này anh không nói ra.
Ách, hóa ra khóe miệng mình dính đồ ăn!
"Nếu không em cho rằng trước mắt mọi người anh sẽ làm gì?" Nhìn thấy cô đầu tiên là khẩn trương sau lại hiện vẻ tức giận, Khúc Mịch cười như không cười hỏi.
Dĩ Nhi cúi đầu dồn sức ăn, không trả lời câu hỏi của anh.
"Ha ha."
Đây là kiều cười gì? Rõ ràng là đang chê cười cô! Dĩ Nhu có chút tức giận, không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao? Đều là người trưởng thành, có gì đặc biệt hơn người! Cô mới không để cho Khúc Mịch lấy chuyện này làm nhược điểm.
"Khúc Mịch, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, chỉ là nụ hôn mà thôi." Dĩ Nhu bày ra một bộ không thèm quan tâm, " Bây giờ là xã hội hiện đại, không thể nói rằng ai chiếm tiện nghi của ai. Về sau anh không được nói đến chuyện này!"
Khúc Mịch tựa lưng vào ghế, trên khuôn mặt nhàn nhã chứa đựng vẻ bất kham, bất kể làm động tác gì cũng mang theo khuôn phép.
Kỳ thật, người đàn ông này rất đẹp mắt, bản thân mình cũng không thiệt! Trong lòng Dĩ Nhu âm thầm nghĩ.
"Anh có nói cái gì sao?" Anh nhìn chằm chằm Dĩ Nhu, trong mắt tràn đầy ý cười.
"Anh còn muốn nói gì nữa đúng không?" Dĩ Nhu hỏi lại, "Em biết ý nghĩ trong lòng anh."
"A? Em nói xem."
Dĩ Nhu nghe thấy lời này, "Đừng có dùng dáng vẻ cảnh sát kia, em không thích bị tra khảo. Em không phải sau khi say rượu mà biến chất, tuy rằng say rượu nhưng ý thức rất thanh tỉnh, mỗi lời nói ra đều nhớ rõ rành mạch!" Nếu giả vờ mặc kệ không được, vậy đơn giản cứ nói trắng ra. Mở lời trước, miễn cho về sau gặp mặt lại xấu hổ!
"Anh nghĩ rằng em muốn giả bộ không nhớ được."
"Một người lớn thành thục sẽ không trốn tránh vấn đề!" Dĩ Nhu mới không nói mình vốn dĩ tính làm như vậy!
"Thành thục? Ừm, dường như vẫn còn không gian để nơi nào đó phát triển tiếp." Khúc Mịch liếc mắt một cái vào nơi nào đó của cô, nghiêm trang nói.
Người này? Dĩ Nhu theo bản năng lấy tay che ngực, lập tức cố gắng bỏ tay xuống. Tốt xấu gì mình cũng cỡ B+ và C-, dựa theo thân hình của người phương Đông, có thể nói là tương đối hoàn mỹ. Quá lớn có cái gì tốt, cực kỳ dễ sệ xuống! Đàn ông chính là nông cạn như vậy!
Đột nhiên, di động Khúc Mịch vang lên, sắc mặt Dĩ Nhu lập tức trở nên ngưng trọng. Trong ấn tượng của cô, di động Khúc Mịch vang lên chính là có liên quan đến án mạng. Đây là lại làm ra mạng người, hay là vụ án Kim Chí Thành có tiến triển?
Quả nhiên, sắc mặt Khúc Mịch khi nhấc máy liền nghiêm túc lên.
"Chúng ta lập tức trở về!" Khúc Mịch lập tức thanh toán, vừa đi vừa giải thích với cô, "Điện thoại là của Lưu Tuấn bên Thái Lan gọi tới, hồ sơ bệnh án Kim Chí Thành chúng ta điều tra không có gì sai lầm. Nhưng mà ở Thái Lan cậu ta điều tra ra phát hiện kinh người!"
"Về Lục La?" Dĩ Nhu theo bản năng hỏi, trực giác nói cho cô, Lục La này có vấn đề. Hơn nữa cô mơ hồ cảm thấy được, Lục La đang trốn ở một góc tối nào đó mọi người không thấy, luôn luôn theo dõi nhất cử nhất động của mọi người, nhất là người Kim gia!
Khúc Mịch gật gật đầu, "Lưu Tuấn muốn điều tra thời gian cụ thể Kim Chí Thành xuất nhập cảnh ở Thái Lan, lại phát hiện ra hành tung của Lục La. Chính là bên Thái Lan có ghi chép thông tin nhập cảnh của Lục La, nhưng không có ghi chép xuất cảnh của cô ta. Điều tra lại bản ghi chép xuất nhập cảnh của Kim Chí Thành, lại phát hiện bản ghi chép của hắn không thích hợp, nhiều hơn một lần xuất cảnh."
Đây là ý gì? Dĩ Nhu suy nghĩ một lúc mới hiểu ra, "Nói cách khác, đi Thái Lan chính là Kim Chí Thành và Lục La, mà thời điểm quay về lại là hai Kim Chí Thành!"
"Chúng ta yêu cầu gặp Kim Chí Thành! Anh nghi ngờ......"
Giả thiết này quá lớn, thế nên khiến tim Dĩ Nhu đập có chút nhanh hơn. Khúc Mịch nói cũng không hết, cô cũng không hỏi tiếp.
Khúc Mịch gọi điện thoại cho Lục Ly, để anh ta đem Kim Chí Thành về cục cảnh sát, chờ sau khi anh về sẽ tự mình thẩm vấn.
Khúc Mịch và Dĩ Nhu ngồi tàu hỏa trở về, không tới một giờ liền đến Giang Nam, Lục Ly lái xe đến nhà ga đón, trên đường báo cáo tình huống.
Kim Chí Thành đã được đưa về cục cảnh sát, Diệp Hồng lập tức đem luật sư cố vấn đến, nộp tiền bảo lãnh. Làm sao Lục Ly có thể để cô ta đem người đi, thái độ vô cùng cứng rắn. Diệp Hồng thấy thế yêu cầu gặp Kim Chí Thành, yêu cầu này tự nhiên cũng bị từ chối.
Khúc Mịch về đến cục cảnh sát không lập tức thẩm vấn Kim Chí Thành, mà đến phòng họp. Trong máy tính ở phòng họp có tất cả tư liệu liên quan đến vụ án, anh tỉ mỉ xem lại từng chi tiết.
Sau một giờ, anh gọi Vương Tịnh vào. Không biết hai người nghiên cứu cái gì bên trong, hơn nửa giờ sau Vương Tịnh mới đi ra.
Bọn họ đem Kim Chí Thành đến không có chứng cứ gì chính xác, cho nên nhiều nhất chỉ có thể giữ anh ta bốn mươi tám tiếng. Tư liệu này đã nghiên cứu qua nhiều lần, dường như Lục Ly đã lục tung hết, đoán chừng cũng không có phát hiện gì mới. Sau đó chỉ có thể dựa vào việc thẩm vấn Kim Chí Thành mà ra, hẳn là dùng phương thức thẩm vấn "bánh xe" với hắn. Không cho hắn uống nước, xem hắn có thể duy trì tới khi nào!
Lãng phí thời gian điều tra tư liệu làm gì? Còn có thể tra ra hoa sao? Trong lòng Lục Ly sốt ruột, đi qua đi lại ngoài cửa phòng họp. Anh ta thấy Vương Tịnh đi ra, vội vàng hỏi cô ta.
"Hiện trường sát hại nhà Đồng Huy, từng lưu lại một dấu giày mơ hồ trên ván cửa của phòng ngủ. Hiện trường sát hại Kim Hâm, còn có dấu chân dính máu rõ ràng. Căn cứ vào dấu chân đó, Đội trưởng Khúc kêu tôi xác nhận có phải cùng thuộc một hung thủ hay không, đem chiều cao, cân nặng của hung thủ tính rõ đến từng số lẽ một!" Vẻ mặt Vương Tịnh có chút ủy khuất, yêu cầu này rất hà khắc.
Cô ta nhớ rõ biểu tình của Khúc Mịch khi mình lắc đầu, sợ tới mức đành phải sửa miệng nói để thử xem. Căn cứ vào dấu vết giày mà phỏng đoán chiều cao, cân nặng, khác biệt hai trị số đều là điều bình thường. Cô thật sự không có tin mình có thể tính ra chính xác như vậy, hơn nữa Khúc Mịch còn muốn cô đoán ra dáng đi của hung thủ.
Lục Ly nghe xong cau mày, không biết đến tột cùng Khúc Mịch muốn làm cái gì.
Chỉ sau chốc lát, Khúc Mịch lại gọi Cố Thành đi vào. Hai người ôm máy tính mân mê một hồi, hơn nửa ngày hai người mới đi ra.
"Vương Tịnh, cô đi đưa Kim Chí Thành vào phòng thẩm vấn." Khúc Mịch hạ lệnh, để cho Dĩ Nhu cũng đi vào quan sát.
Một lát sau, Vương Tịnh mang theo Kim Chí Thành. Hắn ta đi trước, Vương Tịnh theo sau nghiên cứu dáng đi của hắn, cảm thấy dường như không vừa chân lắm, nhưng lại không dám khẳng định. Trong chốc lát Khúc Mịch hỏi cô phải trả lời thế nào? Nói sai sẽ làm chậm trễ việc!
Vào phòng thẩm vấn, vẻ mặt hắn không vui ngồi xuống, "Đội trưởng Khúc, anh đưa tôi tới đây là có ý gì? Tôi nói rồi, tôi chưa từng giết bất luận kẻ nào!"
"Đừng nóng vội, tôi có vài điểm đáng ngờ cần anh hỗ trợ điều tra." Khúc Mịch ngồi đối diện hắn, đánh giá hắn, "Chiều cao và cân nặng của anh là bao nhiêu?"
"Cao m, trước đó cân nặng là kg, bây giờ gầy đi, hơn kg. Anh cũng biết điều trị bệnh tâm thần đối với cơ thể tôi là một loại tàn phá, ai đi vào trở ra cũng sẽ sụt cân." Hắn giải thích.
"À." Khúc Mịch đồng ý gật đầu, "Giọng của anh vẫn chưa khỏe sao?"
Giọng nói của hắn ta khàn hơn so với trước kia, lần trước gặp mặt ở nhà trọ Khúc Mịch liền chú ý tới.
"Nghe bác sĩ nói là dây thanh quản bị thương tổn, đoán chừng rất khó." Hắn giải thích, "Anh biết không, trạng thái lúc tôi mới đi viện tâm thần không được tốt lắm. Có đôi khi hét to, còn phát điên đập phá đồ vật. Bọn họ liền đem tay chân tôi trói lại, tôi còn hét lớn tiếng hơn nữa, đến khàn cả giọng, cuối cùng không phát ra được tiếng nào. Đều là tật xấu lúc đó tạo ra, chỉ sợ sẽ theo tôi suốt."
Hắn nói nghe ra đều rất hợp với lẽ thường, thế nhưng quá phú hợp lẽ thường, lại giống như đã chuẩn bị lý do thoái thác trước đó, làm cho người ta không chỉ ra được lỗ hổng nào. Hơn nữa hắn không trả lời một vấn đề, đều muốn giải thích cho mình, sợ Khúc Mịch hiểu lầm cái gì. hắn như vậy giống như giấu đầu lòi đuôi, như thế nào có thể thoát nổi nhãn tinh của Khúc Mịch?
Khúc Mịch lại hỏi: "Kim Chí Thành, chị Lục La của anh hẳn là sinh đôi cùng trứng?"
"Cái này tôi không biết, chẳng qua tôi cảm thấy chị ấy vô cùng giống tôi, nếu cách ăn mặc giống nhau, ngay cả tôi cũng không nhận ra được ai là ai."
"Chúng tôi tra được từ người đỡ đẻ cho mẹ anh một chuyện, trong đó có một chi tiết nhỏ. Bà mụ kia rất thích ăn cuống rốn, bất kể đỡ đẻ cho ai, đều sẽ đem cuống rốn về nhà. Theo lời con dâu của bà đỡ, lúc ấy mẹ chồng bà mang về một cái cuống rốn, còn nói hương vị không có ngon như cuống rốn khác. Bởi vì hai cái thai dùng chung, dinh dưỡng bên trong đều bị hấp thụ."
Khúc Mịch thuận tiện phổ cập khoa học cho mọi người, "Sinh đôi cùng trứng khác với sinh đôi khác trứng, sinh đôi này sẽ có ADN hoàn toàn giống nhau, thậm chí trong lúc đó còn có cảm ứng tâm linh tương thông mãnh liệt. Bọn họ sẽ vì hỉ nộ ái ố của đối phương mà thay đổi tâm tình, sẽ cảm ứng được đối phương đau ốm. Anh có thể cảm ứng được chuyện của Lục La sao?"
Kim Chí Thành nghe xong nhướng mày, nói: "Quả thật như thế! Tôi thường xuyên cảm thấy không hiểu sao lại bi thương, vui vẻ, thậm chí một lần còn cảm thấy làn da đau đớn giống như bị cắt. Tôi không biết vì sao, sau đó lại nói chuyện phiếm với Lục La mới biết được chị ấy có cảm giác giống như vậy. Lúc ấy tôi liền cảm nhận được, song sinh thật sự rất thần kỳ.
Sau đó, chị ấy nói muốn đi Hàn Quốc, tôi liền không gặp được chị ấy. Thế nhưng tôi có loại cảm giác, dường như chị ấy đã trải qua quá trình lột xác đau đớn. Có một lần, tôi còn mơ màng thấy chị ấy giết người, lại hình như là tôi giết người, suy nghĩ của tôi bắt đầu hỗn loạn."
"Vậy bây giờ anh còn có thể cảm ứng được sự tồn tại của cô ta không?" Khúc Mịch truy vấn.
Hắn lắc đầu, "Từ khi tinh thần tôi chuyển nên tốt hơn, tôi không cảm giác được sự tồn tại của chị ấy nữa. Có lẽ.......Chị ấy đã chết rồi cũng nên! Đội trưởng Khúc, bất kể chị ấy có liên quan đến vụ án này hay không, mong anh có thể giúp tôi tra ra chỗ của chị ấy. Tôi là người thân duy nhất trên đời này của chị ấy, bây giờ chị ấy mất tích, tôi muốn báo án!"
"Được!" Khúc Mịch sảng khoái đồng ý, "Vậy anh nói xem chiều cao và cân nặng của cô ta cho tôi biết."
"Chị ấy thấp hơn so với tôi một chút, người gầy, không biết nhiều năm rồi, chị ấy có thay đổi gì không. Các anh đã đến Lục gia, điều tôi biết còn không kỹ càng bằng các anh. Từ mười lăm năm trước chị ấy nói đi Hàn Quốc, chúng tôi chưa từng gặp qua."
Hắn nhấn mạnh vài lần chuyện mười lăm năm trước Lục La đi Hàn Quốc, lúc sau hai người không gặp mặt nữa.
"Đội trưởng Khúc, hiện tại đã đến giờ cơm chiều, anh xem....."Lục Ly tiến vào xin chỉ thị, đoàn người ở bên ngoài đói bụng chờ đợi, ai cũng không dám tự tiện đi ăn cơm trước.
Khúc Mịch xem đồng hồ, "Giờ này căng tin đã sớm đóng cửa. Đi ăn thịt bò, tôi mời khách."
"Đội trưởng Khúc, quán sư phó Lưu được chứ?". Đừng nghe danh xưng "Sư phó Lưu chuyên thịt bò" không thể vang dội hơn, thật ra là một quán ăn vặt nổi tiếng gần đó. Thịt bò của bọn họ chế biến theo công thức bí mật, mì sợi lại mềm, nước canh ngọt, là độc nhất vô nhị.
Khúc Mịch gật đầu, "Tôi thì canh không, còn pháp y Tằng thì phải cay! Anh Kim, rất hân hạnh mời anh? Nơi này chúng tôi không có gì chiêu đãi, mặc dù là phạm nhân cũng không thể để cho người ta đói bụng, huống chi là hỗ trợ điều tra?"
"Được rồi, tôi thế nào cũng được." Kim Chí Thành biết mình đừng nghĩ có thể rời đi, cùng với việc giả bộ chịu đói bụng, còn không bằng nhận ý tốt.
Chỉ sau một lát, đồ ăn đã đưa tới. Lục Ly còn quyết định gọi bốn món là rau cải, đậu xào bơ, cánh gà xào cay, đầu vịt cay, còn có một đĩa rong biển.
Quán sư phó Lưu này không chỉ trình bày ngon, ăn cũng rất tuyệt. Nhất là cải cay, khiến cho người ta muốn ngừng mà không ngừng được. Vừa uống nước, vừa ăn tiếp. Nhà hàng rất tinh ý tặng kèm theo một hộp găng tay, đeo vào để ăn đầu vịt, cánh gà rất tiện.
Khúc Mịch cho người đem mì, rau dưa đến phòng họp, đoàn người ngồi vây quanh, bắt đầu ăn!
Vương Nhân Phủ giữa trưa không được ăn cơm, bưng lên chén lớn mà ăn, hút mì sợi sùm sụp khiến cho người ta phải liếc mắt.
"Ăn mì phát ra tiếng động, đúng là đầu bếp giỏi nhất!" Cậu ta vừa cười giải thích vừa ăn tiếp.
Một bát đều đã thấy đáy, lại đeo găng tay lên ăn cánh gà. Đội cảnh sát nam giới chiếm đa số, ngày thường màn trời chiếu đất không để ý nhiều như vậy, đoàn người không ai làm bộ làm tịch, bỏ tay cầm lấy cánh gà mà gặm.
Khúc Mịch cũng đeo găng tay vào, trước tiên anh bẻ hết các đốt xương cánh gà, sau đó cẩn thẩn rút xương ra, đem thịt đặt vào trong cái đĩa nhỏ.
Đại thần chính là không giống thường, ngay cả ăn cánh gà cũng tao nhã như vậy. Vương Tịnh liếc liếc mắt một cái, cũng cầm lên một cái cánh gà.
Ách, trước mắt bao người, Khúc Mịch đẩy cái đĩa đến trước mặt Dĩ Nhu, nhẹ giọng nói: "Ăn ít thôi, rất cay, sẽ hại dạ dày."
"Tự em làm, ai ăn cánh gà khác người như vậy chứ?" Dĩ Nhu không chút cảm kích, ngược lại nói anh một câu.
Anh cũng không giận, khóe miệng còn mang theo tia cười.
Tay Vương Tịnh dừng một chút, yên lặng đem cánh gà nhét thẳng vào miệng.
Đây là loại tình tiết gì đây? Hay là pháp y Tằng còn đang buồn bực? Không khí hai người dường như không đúng nha!
Kim Chí Thành ngay từ đầu ăn rất nhàn nhã, thấy mọi người ăn cũng không khách khí. Dường như hắn rất thích đầu vịt, ăn liên tiếp mấy miếng, còn ăn rất sạch sẽ.
Ăn uống no nê, lại uống thêm cà phê, lần này là phó đội trưởng Lục Ly mời khách.
"Lục La, muốn thêm đường hay không?"
"Thêm ba viên đi......" Kim Chí Thành nghe thấy Lục Ly gọi, rất tự nhiên đáp lại.
Hắn vừa nói xong, trong phòng họp nhất thời yên tĩnh một mảnh ánh mắt mọi người đều nhìn hắn.
"Mọi người làm sao vậy?" Dường như hắn còn không có ý thức được không thích hợp.
"Tôi vừa gọi là " Lục La"."
Ách, vẻ mặt hắn rõ ràng cứng đờ, lập tức giải thích nói: "Trong phòng loạn, tôi không có nghe rõ."
"Không có nghe rõ? Vậy làm sao anh biêt người Lục Ly gọi là anh?" Khúc Mịch hỏi lại, "Mới vừa rồi anh ta gọi không có nhìn anh, mà anh cũng đang nói với người bên cạnh."
Kim Chí Thành bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, nói quanh co một hồi: "Tôi từ nhỏ từng đổi thân phận với Lục La, cho nên có người gọi tôi Lục La, tôi cũng theo đó mà trả lời."
"Theo như anh nói, vậy là chuyện mười lăm năm trước. Gần đây mười lăm năm qua, không ai gọi anh là Lục La, bản năng này của anh cũng theo anh lâu thật đó."
"Có lẽ đi." Kim Chí Thành dáng vẻ muốn chơi xấu.
Dù sao không thể trở thành căn cứ chính xác, ai cũng không bắt hắn được. Hắn cắn chết nói mình là Kim Chí Thành, tình huống nào cũng không nhả ra!
Đến lúc này, mọi người đã đoán được ý định của Khúc Mịch. Anh là nghi ngờ Kim Chí Thành trước mắt là Lục La, hơn nữa ý đồ muốn chứng minh.
Chỉ là như vậy có thể tìm được chứng cứ gì? Người ta không thừa nhận, đều là tay trắng.
"Chúng ta đổi nơi nói chuyện đi." Khúc Mịch đưa Kim Chí Thành vào phòng thẩm vấn, "Anh rốt cuộc là ai?"
"Kim Chí Thành!"
"Anh xác định?"
"Đội trưởng Khúc, tôi hết bệnh rồi." Kim Chí Thành tựa vào ghế, dáng vẻ ăn uống no nê mỹ mãn, "Thời điểm tinh thần mất không chế, tôi còn rất hoài nghi thân phận mình. Bây giờ tôi rất rõ ràng, tôi chính là Kim Chí Thành!"
"Vậy anh nhìn xem cái này!" Khúc Mịch ném tới trên bàn một bản ghi chép.
Kim Chí Thành chẳng hề để ý cầm lên xem, đợi cho đến khi xem rõ nội dung phía trên, sắc mặt không khỏi đại biến.
Phía trên bản ghi chép là từ Thái Lan, viết một đoạn tiếng Trung. Đại khái nói Kim Chí Thành mẫn cảm với thịt bò, hơn nữa vô cùng nghiêm trọng, chỉ cần ăn một miếng cả người sẽ mắc tiêu chảy. Hắn còn không thể ăn cay, ăn một lần liền phát bệnh dạ dày.
"Đội trưởng Khúc, tôi gọi đến người làm ở Kim gia. Theo lời người làm, Kim Chí Thành không ăn thịt bì, hơn nữa không ăn cay." Hắc Minh tiến vào nói.
Khúc Mịch nhìn chằm chằm Kim Chí Thành,"Giải thích một chút đi?"
"Không có gì ghê gớm cả. Dị ứng cũng chia làm giai đoạn, trước đó tôi không thể ăn thịt bò và ăn cay, giờ đã tốt rồi." Kim Chí Thành bắt đầu giả ngu nói hươu nói vượn.
Khúc Mịch nghe thấy cười lạnh một tiếng, anh chưa bao giờ đánh mà không nắm chắc gậy!