Thời gian trôi qua rất nhanh, Trần Mặc cứ đi như thế cả ngày, bởi vì phiền lòng nên cơm trưa nàng cũng không về ăn.
Sắc trời đã sắp tối rồi, bởi vì hiện tại đang là cuối mùa hè nên nhiệt độ không khí cũng không nóng như một tháng trước, đến chạng vạng như bây giờ lại có chút mát mẻ. Trần Mặc nhàm chán tản bộ một mình.
Bởi vì khi mặt trời đả về tây trên con đường nhỏ lại có thêm tốp năm tốp ba nông dân vác cuốc cười ha ha nói chuyện vui trong thôn , trên nóc nhà của mấy hộ dân rải rác trên bờ ruộng cũng đã lấp ló ánh đèn, khói bếp phiêu tán trong không trung. Có mấy đứa trẻ nhỏ thì đang nô đùa dưới một gốc cây lớn, chúng trông rất vui vẻ, cười tới đỏ cả mặt, không biết là chơi trò gì. Mấy chú chó được nuôi trong mấy hộ dân nhìn thấy Trần Mặc đi ngang qua thì hung ác sủa ầm lên, bị chủ nhân quát lên thì ngoan ngoãn nằm ở một góc, cái đuôi đưa qua đưa lại dưới đất khiến chúng bị dính dơ.
Không biết vì sao Trần Mặc lại thấy mũi chua sót.
Không khí an bình yên tĩnh như vậy giống như không thể hòa hợp với nàng, tuy rằng nội tâm lạc quan không ngừng tự trấn an nhưng thời khắc yên bình này khiến lòng nàng ẩn ẩn phát đau. Lần đầu tiên nàng phát hiện thì ra nàng không chỉ cô tịch trong lĩnh vực y học mà giữa cuộc sống này nàng cũng cô đơn đến thế. Đúng vậy, chính là cảm giác cô đơn!
Không có ai để tâm sự, không có ai để dựa dẫm, cuộc sống dường như mất đi sắc thái vốn có của nó. Trong lòng nàng càng lúc càng hốt hoảng, cảnh vật xung quanh trong mắt nàng càng lúc càng xa vời, trong lúc nàng đang chìm đắm trong cảm xúc của chính mình thì một đạo âm thanh thê lương truyền tới kéo tâm trí của nàng về thực tại.
“A… con của tôi! Con của tôi!” sau đó là một tiếng khóc thảm thiết, dù ai có khuyên nhủ thế nào thì tiếng khóc ấy cũng không dừng lại, giống như một giây tiếp theo người phụ nữ ấy sẽ uất ức quá mà khó thở chết.
Lúc này Trần Mặc đã đi tới chỗ phát ra tiếng khóc kia, đối thoại của những người trong thôn cũng rơi vào tai nàng, “Vân đại nương, ngươi cũng đừng khóc nữa, coi chừng ảnh hưởng tới sức khỏe, Cẩu Tử coi như là bạc mệnh, ngươi… ai!” một đại thẩm mặc áo vải bố màu lam nhiều lầm nuốn thử nâng Vân đại nương dậy nhưng không thành công.
“Đúng vậy, đúng vậy, con dâu Vân gia, ngươi đừng khóc nữa” mấy đại thúc xung quanh cũng không nhịn được an ủi vài câu, sau đó sai vài thanh niên chạy tới Vân gia báo tin.
Giờ phút này Vân đại nương còn nghe cái gì được nữa chứ, trong đầu óc bà hoàn toàn trống rỗng, trái tim cũng đau như vỡ ra, bà không rõ vì sao đứa con yêu quý của mình hồi trưa vẫn còn chạy nhảy nô đùa, bây giờ lại không thể nói nữa nằm trong lòng bà, không thể kêu bà một tiếng ‘nương’ nữa.
Trần Mặt liếc mắt về pía con sông đang chảy xiết cách đó không xa, đại khái hiểu được đứa nhỏ này chắc nghịch nước mà chết đuối, trong lòng thở dài một hơi. Đang tính nhấc chân rời đi, ánh mắt nàng vô tình lại nhìn tới đứa bé kia, cả người nàng ngẩn ra, sải bước vọt vào trong đám người, một tay đoạt đứa trẻ trong lòng Vân đại nương, còn Vân đại nương thì nhất thời không kịp phản ứng nên bị Trần Mặc đoạt đi đứa nhỏ.
Sắc mặt của cậu bé gọi là ‘Cẩu Tử’ này xanh tím sưng lên, trong lỗ mũi và khoang miệng đều tràn ngập rong rêu và nước sông, tứ chi lạnh như băng, tim đã ngừng đập! Nhưng khi Trần Mặc vạch mí mắt nó lên xem thì phát hiện hai mắt của thằng bé này vẫn còn tơ máu, đồng tử chưa giãn ra, mắt vẫn chưa bị đục đi. (mấy nàng có coi conan chắc biết khi người chết thì đồng tử sẽ bị giãn ra hết cỡ, đôi mắt sẽ đục ngầu, như vậy ta có thể nói, cậu bé này chỉ chết lâm sàn thôi, còn cứu được)
Trái tim của Trần Mặc thoáng thả lỏng một chút, hồi nãy khi nhìn đứa nhỏ này nàng thấy có chút gì đó không đúng lắm, xem ra là còn cứu được!
Vân đại nương thấy có người từ đâu tới đoạt con trong tay mình thì trong nháy mắt đã mất bình tĩnh. Ngay lập tức bà liền đẩy Trần Mặc ra, khóc lóc đòi nàng trả con lại cho bà.
Người phụ nữ áo xanh là người trọng nghĩa khí, thích giúp người yếu nên nhìn tình huống như vậy saocó thể nhịn được, duỗi hai tay ra muốn cướp đứa nhỏ về, “Mau trả đứa nhỏ lại đây!”
Trần Mặc ôm đứa nhỏ lùi về sau một bước, tư thái cự tuyệt như vậy khiến người trong thôn phẫn nộ. Trần Mặc là người ngoài , mọi người trong thôn đều đồn nàng là một tiểu thư đại gia tộc nào đó, nghe nói phạm phải sai lầm nên bị đuổi tới đây, nhìn cách ăn mặc của nàng và Xuân Hương cũng không giống bọn họ, hơn nữa hai người cũng không giao thiệp với người xung quanh nên người trong thôn đều khách sáo với hai nàng.
Hôm nay vị tiểu thư này không biết phát bệnh gì mà lại đi đoạt xác của Cẩu Tủ, không lẽ cái gọi là phạm lỗi là cô nương này bị bệnh điên?!
Đang lúc mấy thanh niên bao vây Trần Mặc muốn đoạt đứa nhỏ về thì nàng chỉ thong thả nói một câu, “Nếu muốn cứu sống đứa trẻ này thì đứng yên đó”.
Trong nháy mắt người trong thôn như bị điểm huyệt toàn bộ, Vân đại nương lập tức ngừng khóc, mấy phụ nhân cũng ngừng chửi bậy, mấy thanh niên cũng đứng hình tại chỗ nhìn Trần Mặc. Nàng cũng không để ý tới mấy người này, lập tức thả đứa nhỏ xuống đất, tay nhanh nhẹn lấy mấy thứ tạp chất trong mũi và miệng của đứa trẻ, sau đó đặt lênngực của nó làm mát xa tim. Trần Mặc cực kì nghiêm túc, nhẹ nhàng bởi vì xương ngực của đứa nhỏ còn rất yếu, nếu dùng sức quá độ sẽ bị gãy xương ngực rất nguy hiểm. Nàng không chế tốt lực đè xuống, sau khi làm khoảng ba mươi cái nàng liền mở miệng đứa nhỏ thổi hơi vào, mọi người xung quanh hít vào một hơi.
Có người muốn đi ra ngăn cản nhưng lại bị Vương đại thẩm ngăn cản, bà thấy trên trán Trần Mặc chảy rất nhiều mồ hôi, hai tay vì không ngừng mát xa tim mà có chút run rẩy, khuôn mặt cực độ nghiêm túc ấn ngực sau đó thổi khí, bộ dạng nghiêm nghị thần thánh như thế không khỏi khiến người ta tin tưởng nàng sẽ cứu được đứa nhỏ trở về.
Đột nhiên đầu của Cẩu Tử giật một cái, sau đó ho khan vài tiếng, hai mắt tuy rằng chưa mở ra nhưng mọi người xung quanh đã ồ lên, nàng ấy thật sự cứu sống đứa trẻ!
Mọi người đều không tin nhìn chằm chằm Trần Mặc, trên đời này không lẽ thật sự có biện pháp cứu người chết sống lại?
Trần Mặc mệt mỏi ngã ngồi bên cạnh Vân đại nương, hô lên một tiếng, “Cái khăn”
Vân đại nương lập tức đưa cái khăn của mình cho Trần Mặc.
Trần Mặc một tay lấy cái khăn bao lấy đầu ngón tay của mình lại rồi kéo cái lưỡi của đứa bé ra, một tay cởi nút thắt trước ngục của thằng bé để nó tự hô hấp, sau đó ôm thắt lưng của nó mà xốc ngược lên, chẳng bao lâu thôn dân liền nghe thấy Cẩu Tử “oa” lên một tiếng, hộc ra rất nhiều nước, mắt cùng dần mở ra.
Trần Mặc trả đứa nhỏ lại cho Vân đại nương, bà mừng rỡ như điên nhận lấy đứa nhỏ, không dám tin lấy tay run run thử hơi thở của con, lại sờ sờ cơ thể dần khôi phục nhiệt độ, miệng thì thào nói, “Cảm ơn, cảm ơn!”
Ánh mắt của mọi người cũng không nháy mà nhìn Cẩu Tử, sợ rằng nếu nháy một cái đứa trẻ kia sẽ lại nằm im như vừa rồi. Trải qua xác nhận, mọi người cuối cùng cũng tin đây không phải là mộng, Cẩu Tử rốt cục đã sống lại! Vân đại nương “oa” một tiếng khóc lớn lên.
Trần Mặc cũng không so đo mà từ từ đứng dậy, nhấc chân đi ra ngoài.
Người dần trong thôn thấy Trần Mặc rời đi thì đều tự giác tránh đường, rõ ràng mười phần khâm phục, muốn tiến lên nói mấy câu nhưng thấy bộ mặt không phận sự miễn tới gần của nàng thì mọi người đều khiếp đảng, chỉ dám dùng hành động để tỏ rõ sự cảm phục.
“Vân nương, Vân nương!” Vân đại nương vừa nghe thấy tiếng mẹ chồng kêu thì lấp tức ôm lấy con chạy về hướng của mẹ chồng, mọi người cũng nhắm mắt theo đuôi Vân đại nương tiến lên phía trước.
“Nương, không có chuyện gì! Không có chuyện gì! Cẩu Tử được một tiểu thư tốt bụng cứu rồi” Vân đại nương vui sướng đến phát khóc, lớn tiếng nói.
“Đúng vậy, thím Trương vị tiểu thư đó là người mới chuyển tới đó, nàng ấy đúng là thần mà, rõ ràng Cẩn Tử đã ngừng thở, vậy mà tiểu thư kia có thể kéo nó từ quỷ môn quan trở về!” Vương đại thẩm vui mừng xem mồm, ngũ quang vì vui mừng mà có chút sáng lên.
“Vậy vị tiểu thư kia đâu?” bà Trương vừa nghe tới đây, lại nhìn cháu nội của mình vẫn còn sống, trong lòng cũng thả lỏng, liền muốn hảo hảo cảm ơn ân nhân.
Mọi người lúc này mới nhìn lại, bóng dáng của Trần Mặc đã biến mất tự lúc nào.