Lúc Lưu Mẫn Quý nhìn thấy Trần Mặc đi theo phía sau Liễu Thừa Phong thì sửng sốt một tí, hai ngày trước hắn chỉ thấy bên người Liễu Thừa Phong chỉ có một người hầu tên là Minh Thu, sao hôm nay lại có thêm một nha hoàn? Nhưng hắn càng nhìn càng thấy không đúng, nha đầu này không mặc trang phục của nha hoàn, khí chất lạnh lùng trên người cũng không phải là thứ nên có trên người một nha hoàn, lại thấy trên vai nàng mang theo một cái hòm gỗ, lập tức nhớ lại hai ngày trước Liễu Thừa Phong phát bệnh có thỉnh một tiểu thần y tới, phỏng chừng chính là nàng.
Xem ra bệnh của Liễu công tử rất nghiêm trọng, nếu không đi xử lí vụ án sao còn dẫn đại phu theo? Hôm nay là ngày cuối cùng mà Liễu Thừa Phong ở đây, nếu như hắn vẫn chưa tìm ra thủ phạm vậy thì vụ án này coi như xong!
Lưu Mẫn Quý âm thầm thở dài, hắn chỉ có một vụ án này là chưa giải quyết, phỏng chừng năm nay không được lên chức rồi.
Nghĩ một hồi hắn mới bày ra bộ mặt khách khí mời Liễu Thừa Phong vào bên trong nha môn.
Liễu Thừa Phong mang theo Trần Mặc và Minh Thu cùng vào phòng xử án, nhìn lại một lần cái hồ sơ của vụ án kia, Trần Mặc cực kì buồn chán đứng phía sau của Liễu Thừa Phong, rảnh rỗi cùng đọc hồ sơ với hắn.
Thì ra mọi chuyện cũng chỉ mới phát sinh khoảng bảy ngày trước, lúc ấy một nông dân trở về nhà lúc chạng vạng thấy trời đã tối nên đi về bằng đường tắt, nhưng về gần tới nhà thì bị một cái gì mềm mềm từ trên trời rơi xuống, mới đầu người nọ còn tưởng là chó hay mèo gì đó chết rồi rớt xuống thôi, ai ngờ nương theo ánh trăng thì thấy đó là một cái xác không đầu! Lúc ấy người nọ cũng hoảng sợ quá mà chạy thẳng về nhà, chờ tới khi định thần lại thì mới đi báo quan.
Sau khi người của quan phủ tham gia điều tra thì không thấy có gia đình nào đăng tin mất tích. Hơn nữa thân thể này còn bị chặt mất đầu, xác chết cũng đã bị thối rữa, căn bản không thể xác định người chết là ai.
Tốc độ đọc của Trần Mặc cực kì mau, bình thường nàng đọc sách phải nói là nhanh như gió, không nghĩ tới nàng vừa xem xong Liễu Thừa Phong cũng gấp hồ sơ lại.
Trần Mặc có chút kinh ngạc nhìn Liễu Thừa Phong, không lẽ người này cũng có khả năng nhìn một cái là nhớ?
Đôi lông mày nhợt nhạt của Liễu Thừa Phong nhíu chặt lại, ngón tay thon dài như ngọc gõ nhẹ xuống bàn, trầm ngâm một lát mới đúng lên đi về phía Lưu Mẫn Quý, “Lưu đại nhân, chúng ta đi xem tử thi đi”.
Lưu Mẫn Quý chắp tay ra phía sau làm tư thế thỉnh, sau đó liền mang Liễu Thừa Phong và thuộc hạ đi tới nhà xác.
Lưu Mẫn Quý thấy Trần Mặc cũng không có một chút do dự mà đi vào phòng khám nghiệm tử thi thì lông mày có chút giật giật, phóng ánh mắt nghi ngờ về phía Liễu Thừa Phong, trong lòng thắc mắc sao một tiểu nha đầu có thể vào nhà xác được chứ, nếu vào mà bị dọa tới ám ảnh thì làm sao bây giờ? Nên nhớ là khám nghiệm tử thi của phủ nha khi nhìn thấy cái xác kia cũng không nhịn được mà nôn ra, trực tiếp chạy hết.
Liễu Thừa Phong bây giờ đang rơi vào trạng thái tập trung phá án, cũng quên dặn Trần Mặc ở bên ngoài chờ họ, chờ tới khi hắn nhớ ra thì Trần Mặc đã bước vào phòng khám nghiệm tử thi rồi.
“Tiểu Mặc, đừng!” thấy Trần Mặc rất tự nhiên mà tiến vào, đã vậy còn xốc cái khăn che tử thi lên, Liễu Thừa Phong lập tức muốn ngăn nàng lại, nhưng đã không kịp rồi, tốc độ của Trần Mặc rất nhanh.
“Nôn!” đột nhiên hai người nha dịch phía sau Trần Mặc nhìn đến cái thi thể kia thì đồng loạt tông cửa chạy ra ngoài, hai người chạy một mạch không quay đầu nhìn lại, đến cả Lưu Mẫn Quý cũng không nhịn được mà lui về phía sau một bước, chỉ liếc mắt một cái thôi đã khiến hắn ăn không vô rồi!
Trần Mặc khinh thường nhướng mày, thấy Liễu Thừa phong cũng không phản ứng kịch liệt như mấy người kia, sắc mặt hắn chỉ trắng bệt hơn một chút, trên khuôn mặt tuấn dật vẫn còn tia trấn định, trong lòng nàng thoáng vừa lòng, mặt không đổi sắc gằn từng tiếng với Liễu Thừa Phong, “Nghiệp vụ của tôi chắc chắn giúp ích cho vụ án”.
Lưu Mẫn Quý tuy không hiểu nghiệp vụ là gì nhưng vì câu có thể giúp bọn họ phá án mà suy tư trong lòng, không lẽ nha đầu này không chỉ là thần y mà còn có thể khám nghiệm pháp y? Nhịn không được mà quay đầu, cố gắng không nhìn về phía cái xác mà đánh giá Trần Mặc.
Phong khám nghiệm pháp y thực tế cũng không khác cái phòng ở bình thường là bao, bây giờ là ban ngày nên trong phòng cũng sáng rực, nhưng không hiểu sao hình ảnh Trần Mặc mặt không đổi sắc đứng bên cạnh một cái xác chết không đầu lại khiến người ta rợn tóc gáy.
Liễu Thừa Phong thấy Trần Mặc không một chút e sợ, ngược lại nàng rất thản nhiên nhìn cái xác thì không nói một lời, đứng ở bên cạnh quan sát từng hành động nhỏ của nàng.
Biểu tình vừa rồi của Trần Mặc nói cho hắn biết bản lĩnh khám nghiệm pháp y của nàng có thể giúp bọn họ tìm ra mấu chốt của vụ án. Rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi nhưng nhìn sắc mặt của nàng bây giờ khiến Liễu Thừa Phong không nhịn được mà tin phục.
Thật giống như mỗi lần hắn định liệu trước hung thủ là ai!
Trần Mặc lưu loát mở cái hộp gỗ mà Lưu Mẫn Quý cho là cái hòm thuốc, sau đó nhanh nhẹn lấy một cái bao tay ra, bắt đầu cẩn thận kiểm tra từng khúc xương.
Đúng vậy, là xương đó!
Trước kia sở trường của Trần Mặc chính là khám nghiệm những xác chết đã gần như thối rữa không còn nguyên vẹn hoặc bị đốt, bị phanh thây, nên nàng có thể thông qua từng khúc xương để xác định được thân phận của người chết.
Cái tử thi này được phát hiện khoảng bảy ngày trước, nhưng trên thực tế người này đã bị giết cách đó một khoảng thời gian, xác chết đã bị thối rữa hoàn toàn, giòi bọ đã xuất hiện, thịt đã bắt đầu phân hủy tạo ra mùi thối, đầu của người chết đã biến mất, quần áo cũng rách rưới không chịu nổi, không thể xác định.
“Người chết là nam, từ xương ngực ta có thể phán đoán tuổi của người chết nằm trong khoảng…” Trần Mặc giống như không còn biết tới cái gì nữa, trong mắt nàng chỉ có tử thi kia, một bên nàng cẩn thận quan sát xương ngực của người chết, một bên nói ra phán đoán, không hề biết mọi người trong phòng đã bị nàng dọa cho ngây người.
Một tiểu cô nương sao có thể to gan tới trình độ này chứ, đối mặt với một cái xác chết mà còn dám đưa tay ra sờ!
Trần Mặc thấy mọi người xung quanh không hề có động tĩnh thì kinh ngạc nhìn Liễu Thừa Phong, “Sao lại không ghi chép lại? Bộ không cần làm báo cáo khám nghiệm tử thi sao?”
Liễu Thừa phong cũng bị dọa bởi hành vi to gan của nàng, nhưng rất nhanh hắn lại khôi phục tinh thần, có chút ngờ nghệch hỏi, “Ghi? Ghi cái gì?”
Sau đó mới cẩn thận nghiền ngẫm lại từng lời của Trần Mặc, lúc này hắn mới giật mình hiểu ra là nàng muốn ghi lại phán đoán của nàng, để dễ dàng cho việc điều tra.
Hai mắt của Liễu Thừa Phong sáng ngời, nhanh chóng bước ra ngoài sai Thu Minh đi lấy giấy bút tới.
Đầu óc của Lưu Quý Mẫn và mấy người trong nha môn hoan toàn đình công, trong căn phòng khám nghiệm tử thi chỉ vang lên tiếng nói lành lạnh của Trần Mặc.
“Người chết là nam, từ xương ngực ta có thể phán đoán tuổi của người chết nằm trong khoảng từ tới , cao khoảng sáu thước năm tất, nặng khoảng cân. Trên xác chết xuất hiện nhiều giòi bọ chứng tỏ thời gian tử vong khoảng một tháng trước. Trên miệng vết thương ở cổ không có dấu hiệu bị vật sắc nhọn chém vào, đầu bị mất tích vô cớ không liên quan tới hung thủ, nguyên nhân dẫn tới cái chết cụ thể vẫn còn cần xem xét thêm”.
Sau khi Trần Mặc nói xong thì Lưu Mẫn Quý mới hồi hồn lại, tuy rằng những lời Trần Mặc nói hắn cũng không hiểu bao nhiêu nhưng đại khái thì vẫn có thể hiểu, nghe câu từ chắc chắn của nàng cũng không quá tin tưởng, một pháp y dày dặn kinh nghiệm còn chưa thể liếc mắt một cái đã nhìn ra chiều cao cùng cân nặng của một người huống chi là một tiểu nha đầu! Nhất là về phần đầu bị mất tích bọn họ đều cho rằng là do hung thủ gây nên, “Cô nương, ngươi có chứng cứ gì mà khẳng định đầu của nạn nhân mất tích không liên quan tới hung thủ?”
Tuy Lưu Mẫn Quý bội phục lá gan của Trần Mặc nhưng hắn vẫn không tin nàng có năng lực gì, dù sao nàng cũng chì là một tiểu nha đầu, không phải sao?
Trần Mặc nghe Lưu Mẫn Quý hỏi như thế thì có chút suy tư, “Nếu ta đoán không lầm thì cái đầu này cũng không cách chỗ tìm thấy xác quá xa đâu, nên chú ý một chút chỗ cái cây phát hiện ra thi thể” nếu có thể tìm được cái đầu thì vụ án sẽ đi được một bước tiến lớn.
Trong lòng Lưu Mẫn Quý cũng không tin, sao lại có người giấu xác trên cây chứ? Đúng là lời nói không có căn cứ. Vừa định cự tuyệt lại nghe Liễu Thừa Phong nói, “Vậy thì xin Lưu đại nhân phân phó người đi tìm thử xem”
Liễu Thừa Phong khôi phục lại nụ cười ấm áp trên mặt, miệng tuy nói thỉnh cầu nhưng vào tới tai Lưu Mẫn Quý lại là lời nói không thể cự tuyệt, giống như hắn bất mãn việc Lưu Mẫn Quý xem thường Trần Mặc, Lưu Mẫn Quý nhìn thấy nụ cười ấm áp của Liễu Thừa Phong thì lạnh người, người đứng sau tên Liễu Thừa Phong này người làm quan ở Tây Lam quốc ai mà không biết? Đắc tội Liễu Thừa Phong thì coi chừng cái đầu trên cổ đi!