CHƯƠNG : CHÂM CỨU TRỊ LIỆU
Trước kia Trần Mặc có chữa cho một bệnh nhân bị viêm khớp mãn tính, để giảm bớt đau đớn cho người đó nàng đã sử dụng biện pháp châm cứu để khai thông các gân mạch, cho nên nàng cũng có sẵn một bộ ngân châm, toàn bộ đồ nghề của nàng đều được Xuân Hương giữ cẩn thận và bộ ngân châm kia cũng không ngoại lệ.
Chờ tới khi Xuân Hương được đưa tới, vừa thấy nàng nàng ấy đá nhào tới ôm, khóc bù lu bù loa.
Khi Trần Mặc bị bắt đi một lúc thì Xuân Hương mới hồi hồn, thấy trong nhà trống trơn không có một bóng người Xuân Hương liền phát điên mà đi tìm Trần Mặc khắp nơi, nhưng tìm khắp thôn cũng không thấy bóng dàng của Trần Mặc đâu, mãi tới khi thuộc hạ của Hạ Hầu Giác tìm được Xuân Hương thì nàng ấy đang ngồi ngoài bệ cửa mà ngẩn người.
Có thể nói cuộc sống nương tựa vào nhau của hai người nhìn bề ngoài là Trần Mặc phụ thuộc vào Xuân Hương, từ chuyện ăn mặc ở cho tới đi lại, tất cả đều do Xuân Hương lo, nhưng trên thực tế thì người phụ thuộc lại chính là Xuân Hương, Trần Mặc giống như một người thân thiết trong gia đình vậy, nếu thiếu Trần Mặc Xuân Hương cũng không thể vui vẻ mà sống được.
Hiện tại nàng đã nhìn thấy Trần Mặc bình an vô sự đứng trước mặt của nàng thì làm sao nàng có thể bình tĩnh được, nàng ôm Trần Mặc không buông, dỗ thế nào cũng không chịu bỏ ra.
Trần Mặc chưa bao giờ thân thiết với người khác như thế, nàng thấy nếu đầy Xuân Hương ra cũng không đúng lắm nên đành cứng nhắc để nàng ấy ôm, khuôn mặt lạnh ngắt không cảm xúc giống như cái bàn gỗ nghe Xuân Hương khóc.
Hạ Hầu Giác cảm nhận được gân xanh trên thái dương của mình giật liên hồi, không lẽ nha hoàn kia không biết chủ tử của nàng đã sắp bị nàng ta ôm tới tắt thở sao? Hắn nhịn không được ho khan vài tiếng, lúc này Xuân Hương mới giật mình, luống cuống tay chân lấy ra một cái hộp gỗ đưa cho Trần Mặc, "Xin lỗi tiểu thư, đều tại ta kích động quá, đây là ngân châm người cần!"
Trần Mặc có chút bắt đắc dĩ nhìn dấu nước mắt trên cái váy trắng của mình, một người cực kì khiết phích như Trần Mặc tất nhiên cảm thấy rối rắm, mắt không thèm nhìn hộp ngân châm.
Xuân Hương vừa thấy vẻ mặt của tiểu thư nhà mình, lại nhìn quần áo của tiểu thư thì lập tức hiểu được tám chín phần, khuôn mặt trái táo đỏ lên, có chút khiếp đản thi lễ với Hạ Hầu Giác đang đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm hai nàng, "Quan gia, thật ngại quá, nô tì không cẩn thận mà làm dơ quần áo của tiểu thư, ngài có thể cho tiểu thư của nô tì thay một bộ quần áo sạch được không, nếu không tiểu thư sẽ khó chịu cả ngày. Hơn nữa bây giờ đã là giữa trưa rồi, chắc tiểu thư cũng chưa ăn gì, nếu không ăn đúng bữa tiểu thư sẽ không thể trị bệnh được".
Trần Mặc vừa lòng liếc Xuân Hương một cái, đúng là người hiểu nàng cũng chỉ có Xuân Hương.
Mày kiếm thon dài của Hạ Hầu Giác nhiú chặt, mắt lạnh như chim ưng liếc Trần Mặc một cái nhưng đối phương lại không thèm để ý mà người vô tội là Xuân Hương lại sợ tới hai chân mềm nhũn.
Hạ Hầu Giác đột nhiên có cảm giác bất lực, đây có phải là phụ nữ không vậy trời! Không biết sợ hãi, không thích nam sắc (hồi nãy người ta nhìn chầm chầm LTP thì nói người ta nông cạn tầm thường giờ người ta không để ý thì kêu người ta không phải phụ nữ. Không biết anh này muốn gì đây!), nói chuyện thì không thèm nể mặt ai, không biết thân thiết với người khác, rốt cục cô ta giống nữ nhân chỗ nào chứ? Một nữ nhân như thế thì không thể có bất cứ gì trói buộc được.
Hạ Hầu Giác phất tay với thuộc hạ, ý bạo giải quyết cho tốt, sau đó loạn choạng đi vào phòng của Liễu Thừa Phong, "Sau khi xong rồi thì tới tìm ta".
Ngay cả một giây Hạ Hâu Giác cũng không thể chịu đựng được nữa, nữ nhân này đúng là có tài năng chọc giận hắn!
Trong phòng của Liễu Thừa Phong.
"Cái gì, cởi đồ?"
Sau khi nói xong câu đó Hạ Hầu Giác liền hối hận, nhảm nhí, châm cứu tất nhiên phải cởi đồ rồi, nhưng hắn vẫn rất mẫn cảm với ánh mắt khinh miệt mà Trần Mặc bắn tới giống như muốn nói, đúng là kém cỏi, ngay cả cái này mà cũng không biết!
Hạ Hầu Giác vội vàng kiềm nén cơn tức đang chực trào lên cổ họng, hắn biết ngay mà, nha đầu này đúng là khắc tinh của đời hắn, tuy rằng hắn bây giờ thật hận không thể xông lên bóp chết nha đầu chết tiệc kia nhưng cũng phải cố nhịn lại, ai bảo hắn có chuyện nhờ người ta chứ!
Hạ Hầu Giác có chút lo lắng liếc mắt về phía Liễu Thừa Phong, xét về thân phận nếu như thân thể bị tiểu nha đầu kia nhìn thấy, dựa theo phong tục của bọn họ không phải là... Hạ Hầu Giác không dám nghĩ tiếp nữa, huống hồ đây cũng không phải chuyện của hắn, tuy hắn và Liễu Thừa Phong là bạn bè nhưng cũng không thể thay nhau quyết định những chuyện thế này được.
Liễu Thừa Phong cũng không có chút xấu hổ nào, giống như hắn đã sớm nghĩ tới chuyện đó, trên khuôn mặt tái nhợt còn có chút ý cười, "Nếu vậy thì A Giác nên lánh đi một lát"
Hạ Hầu Giác muốn nói lại thôi một hồi mới mang Xuân Hương ra ngoài, mới đầu Xuân Hương có chút không muốn, cô nam quả nữ ở chung trong một cái phòng cũng không hay lắm, tuy rằng nhìn qua nam có chút yếu ớt, nhưng mà biết đâu bất ngờ chứ!
Mãi tới khi Hạ Hầu Giác lạnh lùng liếc mắt một cái thì nàng mới nhịn xuống, nhưng nàng cũng đứng canh ngoài cửa, lỡ đâu có tiếng động lạ gì thì nàng lập tức sẽ xông vào.
Trần Mặc thì không thèm để ý, nàng chỉ đi về phía hòm thuốc lấy ra một miếng băng gạt tự chế tẩm thêm một chút rượu mạnh rồi lau lên từng cây châm để tiêu độc, bên tai nghe được âm thanh cởi đồ, sau khi tiêu độc ngân châm xong nàng liền xoay người đi chỗ khác, Liễu Thừa Phong vốn nghĩ Trần Mặc xoay người đi chỗ khác vì ngại hắn cởi đồ nhưng nào ngờ nàng lại đi thẳng về phía hắn, khuôn mặt tái nhợt nhất thời hồng lên, miễn cưỡng nằm úp sấp trên giường.
Dù Trần Mặc từng xem qua rất nhiều cơ thể nhưng nhìn thấy cơ thể của Liễu Thừa Phong mặt nàng lại nhịn không được mà đỏ lên, vốn tưởng một người bệnh tật quanh năm như hắn phải có một thân hình gầy gò chứ, không ngờ khi cởi đồ ra thì không như nàng tưởng tượng, hơn nữa da thịt của người này còn hoàn hảo hơn cả nữ nhân, trên làn da trắng nõn như ngọc còn có một chút đỏ ửng, giây phút này một nam tử như ngọc như hắn lại càng thêm mị hoặc.
Cũng may Trần Mặc không phải là một nữ nhân háo sắc, nếu không tên này đã sớm không bảo vệ được danh tiết rồi!
Trần Mặc có chút xấu hổ ho khan một tiếng cầm ngân châm đến bên cạnh Liễu Thừa Phong, nhìn cái thắt lưng cứng nhắc của hắn, ngòn tay nho nhỏ thành thạo vuốt ve, động tác này giống như động tác mát xa nàng thường là cho ông nội, có tác dụng giúp máu lưu thông tốt hơn và thả lỏng thân thể, không nghĩ tới ngòn tay ấm áp vừa chạm vào người Liễu Thừa Phong liền hít vào một ngụm khí lạnh, bây giờ hắn không dám động đậy dù chỉ là một chút, vành tai như ngọc đỏ ửng lên.
"Ngươi phải thả lỏng, nếu không thì không thể châm cứu" Trần Mặc có chút hoang mang, cái này rõ ràng có tác dụng giúp thả lỏng cơ thể mà, sao càng lúc Liễu Thừa Phong càng cứng nhắc vậy?
Liễu Thừa Phong cố gắng ổn định nhịp tim của mình, sau đó dần dần trầm tĩnh trở lại, cố gắng không để ý tới cái tay nhỏ đang vuốt ve trên lưng của hắn.
Trần Mặc thấy Liễu Thừa Phong đã bình tĩnh trở lại thì cũng yên lòng, đã nói rồi, bộ thủ pháp này làm sao có thể mất tác dụng được chứ?
Máu trong người của Liễu Thừa Phong đanh bị ứ đọng lại nên trước tiên phải giúp máu lưu thông bình thường, dùng thuốc lưu thông máu, Trần Mặc thoáng trầm tĩnh một chút liền bắt đầu hạ châm, nàng chậm rãi châm vào các huyệt nội quan, chi chính, thái hướng, sau đó châm vào các huyệt còn lại trên lưng.
Châm cứu là một chuyện khảo nghiệm sức chịu đựng rất ghê gớm, tâm lực và nhãn lực phải song song phối hợp với nhau, thủ pháp châm cứu mà Trần Mặc đang sử dụng là do ông của nàng sáng chế, cách này cực kì hao tổn tâm lực, hơn nữa Trần Mặc cũng không thường xuyên sử dụng trung y cho nên cũng rất ít luyện tập tới.
Nhưng may là Trần Mặc thông minh dị thường, mỗi cái huyệt vị trên cơ thể con người nàng đã thuộc lòng từ lâu cho nên châm một hồi cũng thấy quen tay, chỉ là hơi châm một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có chút trắng bệt, trán thấm ra rất nhiều mồ hôi, mãi tới khi hạ cây châm cuối cùng nàng mới dám thờ phào một hơi. Trong lúc nàng ngẩn đầu, một giọt mồ hôi nhỏ lên lưng của Liễu Thừa Phong.
Rõ ràng là một giọt mồ hôi nhỏ nhưng Liễu Thừa Phong lại cảm thấy nó thấm vào tim hắn.