Tôi thích những cô gái dễ thương. Tôi yêu quý họ.
Tôi thích cảm giác mềm mịn khi được ôm họ, những gương mặt xấu hổ của họ cũng thật đáng yêu, và dáng vẻ vừa chạy theo vừa gọi tên tôi cũng rất dễ thương.
Vì vậy lúc đầu, tôi nghĩ nó chắc cũng chẳng sao đâu.
Tôi đã rất tự tin với trình độ diễn xuất của mình bởi vì kiếp trước tôi từng là thành viên của câu lạc bộ kịch nghệ, và tôi đã tin chắc rằng mình đã hoàn toàn để lại dấu ấn về hình tượng một chàng trai hoàn hảo được tất cả phái nữ yêu thích nhờ vào kiến thức của tôi về Otome game. Mặc dù tôi không phải chuyên gia trong các mỗi quan hệ, tôi thích các cô gái, vì vậy nên tôi có thể chịu được tình cảm của họ dành cho tôi.
Tuy nhiên, tình huống mà tôi hoàn toàn không có sự riêng tư như thế này thì sao mà chịu nổi.
Cecilia đang chạy trốn.
Khỏi những nữ sinh khối dưới muốn tặng quà.
Khỏi những bạn học cùng lớp đang liên tục chạm vào cơ thể cô.
Khỏi đàn chị khối trên, người đã mời cô ngủ chung với cô ấy nếu có dịp.
"Aaah, không thể nào! Thật sự không thể được!"
Và rồi, cô tiếp tục chạy trốn.
Hai tuần sau kể từ trận đấu của Cecilia ở khán phòng, sự nhiệt tình của các cô gái dành cho "Chàng Hoàng tử được thăng cấp làm kỵ sĩ (?)" lên tới đỉnh điểm. Cecilia không hề có một chút thời gian riêng tư nào, lúc nào cũng phải chơi đuổi bắt với gái, và luôn luôn có một ai đó bên cạnh cô bất cứ khi nào cô làm gì hay đi đâu.
Đương nhiên, trong hoàn cảnh đó, 'hội nghị chiến lược' với Gilbert đã bị hoãn từ lúc đó.
Ngay cả khi cô ấy không có bất kỳ thời gian riêng tư nào và luôn phải cẩn thận với mọi thứ xung quanh, lúc đầu cô vẫn có thể chịu đựng được. Cô nghĩ rằng làn sóng 'Hoàng tử' của họ chỉ là nhất thời thôi, và mọi thứ sẽ dần trở về trạng thái ban đầu. Tuy nhiền, nhiều ngày trôi qua, sự kiên nhẫn của Cecilia đã đạt đến giới hạn, và lần này, cô không thể không bỏ chạy được.
"Xin hãy đợi đã, Cecil."
"Tôi xin lỗi! Bây giờ tôi đang rất vội!"
Cecilia bỏ chạy vào trong sân trong, cố lảng tránh đám nữ sinh đang đuổi theo mình. Cô nấp vào sau một bồn hoa, một nữ sinh đuổi theo Cecilia chạy qua ngay trước mặt cô, lẩm bẩm giọng khó chịu: "Cậu ấy đi đâu rồi?"
"Cuối cùng mình cũng được ở một mình rồi..."
Dựa lưng vào thân cây, cô trườn người ra đất.
"Mình phải mai mối Leanne với ai đó, nhưng mình không thể tự do hành động trong tình trạng này được."
Vì Cecilia đã có một phiếu bầu từ Gilbert, Leanne cần phải xây dựng một mối quan hệ với một ai đó khác để nhận được 'báu vật'. May mắn rằng, Leanne và Cecilia học cùng lớp và như vậy có thể dễ dàng hành động nhưng cô không thể làm điều đó bây giờ mặc dù rất muốn. Sẽ tốt hơn nếu như nữ chính tự hành động, nhưng mãi cô vẫn chưa có dấu hiệu chuyển biến gì cả. Thành thật mà nói, nó còn ngược lại ấy.
"Chúng tớ đang chuyển tới phòng học khác. Cậu có muốn đi cùng không Cecil?"
"Cecil, tớ ngồi cạnh cậu được không?"
"Cecil, dạy tớ giải câu này với."
Cecil, Cecil, Cecil, và Cecil...
Leanne đang trở nên thân thiết với Cecil hơn bất kỳ đối tượng chinh phục nào. Chắc hẳn, theo quan điểm của cô ấy, Cecil là một kỵ sĩ và khả năng cao cũng là một đối tượng chinh phục, nhưng thật ra, sự hiện diện của Cecil không nên xảy ra trong bối cảnh chính của game.
"Mình muốn ngó lớn Leanne lắm, nhưng nó thật rủi ro nếu chồng chéo sự tồn tại của Cecilia với Cecil..."
Hầu hết nguyên nhân dẫn tới cái chết của Cecilia liên quan tới "Leanne bị hãm hại."
Cảm nhận chung của cô rằng nếu như cô ngó lơ Leanne bằng cách sử dụng lá chắn ngụy trang 'Cecil', cô vẫn sẽ nhận về một hình phạt giáng xuống cho 'Cecilia'
"À thì, mặc dù vẫn chưa có mối quan hệ khả thi nào, sự kiện thứ ba của Leanne trong các Route lãng mạn của cô ấy kiểu gì cũng xảy ra. Rồi, sau khi nó kết thúc..."
"Meow!"
"Meow?"
Ý nghĩ của Cecilia bị cắt ngang khi cô quay lại để kiểm tra xem tiếng kêu vừa rồi phát ra từ đâu.
Đó là một con mèo con. Đôi chân ngắn được phủ một lớp lông pha giữ màu đen và nâu. Sự đáng yêu của con mèo được làm nổi bật bằng sự vụng về của nó, nó tự vấp ngã.
"Wow! Dễ thương quá! Là giống mèo Munchkin sao? Mềm quá!"
"Meeeow!"
Con mèo không hề tỏ ra nhút nhát, thậm chí nó còn để Cecilia ôm nữa.
Trong khi dụi mặt lên bộ lông phần bụng trắng tinh của nó, cô cảm giác như vừa ngửi được một mùi gì đó tanh tanh.
"Ôi, chân của em bị thương rồi. Không biết em đã bị va vào đâu nhỉ..."
Trong vòng một phút, Cecilia lục trong túi áo và lấy ra một chiếc khăn tay màu hồng nhạt.
Rồi, cô buộc chiếc khăn tay vào bàn chân đang chảy máu của con mèo.
"Giờ thì, đến lúc đưa em tới phòng y tế rồi. Có lẽ họ sẽ có thuốc khử trùng ở đó! Ôi, mình không biết dùng thuốc khử trùng cho người lên mèo có sao không nữa..."
"Meow?"
"Đi hỏi thầy Mordred xem sao. Vì người đó được cho là 'Nhân vật học thuật', nên mình đoán thầy ấy sẽ biết câu trả lời!"
Chạm vào đầu mũi của nó, con mèo di chuyển đầu về phía cô, như thể nó muốn được lại gần hơn. Thật đáng yêu.
"Ôi, dễ chịu quá đi! Đây chính là điều mình đang tìm kiếm! Bé mèo đáng yêu của chị ơi! Chị sẽ đặt tên cho em nhé! Để xem nào..."
Đúng vào thời khắc đó và ngay tại chỗ đó, bắt đầu phát ra những giọng nói xôn xao ngay nơi Cecilia đang trốn. Một người có một giọng nói lanh lảnh đáng yêu như chuông reo, người kia lại có một giọng nam trung với ngữ điệu khá đáng sợ.
Cô có thể nhận ra giọng của cả hai.
Cecilia nhìn lén qua hàng rào.
Đó là bóng hình của Oscar và Leanne, có vẻ như hai người đang ngắm hoa hồng với nhau.