Vài ngày sau…
“Huey, nói ‘Aaaah~’ đi.”
“C-Chờ đã, Leanne! Mọi người đang nhìn kìa!”
“Vậy là cậu không ăn sao? Tớ đã rất cố gắng làm nó mà…”
“Đừng làm vẻ mặt buồn rầu như vậy mà… tớ sẽ ăn.”
“Thật không!? Được rồi, ‘Aaaah~’!”
“Gì đây?”
“Ai biết được…”
Leanne và Huey, cậu bạn vừa mới chuyển tới không lâu, đang hành động rất là tình tứ với nhau trong nhà ăn của trường. Bao quanh hai người họ là một bầu không khí toàn màu hồng, tay cả hai đang đút cho nhau ăn đồ ăn từ hộp cơm trưa tự làm của Leanne.
Trong khi đó Gilbert và Cecilia đang xúm lại ở một cái bàn tròn nhỏ và quan sát hai người họ với vẻ vô cùng ngạc nhiên.
“Cuối cùng thì Leanne còn chẳng xuất hiện trong sự kiện, vậy là cậu ấy sẽ khi đi vào Route của Dante đúng không?”
“Ừ. Chị còn thấy nhẹ nhõm vì nếu như nó thực sự xảy ra thì có thể sắp tới sẽ có một vụ bắt cóc đấy.”
“Bắt cóc sao?”
Gilbert quay đầu về phía cô khi đột nhiên nghe thấy từ ngữ nguy hiểm như vậy.
“Nếu như Leanne đi theo Route của Dante sau sự kiện đó thì cậu ấy sẽ bị bắt cóc để báo thù Dante vì cậu ta đang cố rời khỏi tổ chức.”
Sau khi Dante nhận ra rằng bản thân mình thích Leanne, cậu ta đã ngay lập tức cắt đứt mối quan hệ với bang hội sát thủ. Tuy nhiên, họ sẽ không dễ dàng buông tay cậu ta đâu, và Leanne đã trả thành mục tiêu báo thù và cũng được dùng với mục đích tống tiền.
“Nếu như điểm thân mật đủ cao thì Dante sẽ đi giải cứu Leanne, nhưng nếu như phân cảnh trước đó có một chút sai sót thôi thì cốt truyện sẽ chệch theo một hướng khác, Leanne sẽ bị giết hoặc cả hai người họ cùng chết.”
Đó chính là mấu chốt khiến cho cả những game thủ dày dặn kinh nghiệm cũng phải một hai lần bị ‘bad ending’ là như thế. Với lại, ở thế giới này nơi mà độ thân mật hay Route không tồn tại, độ khó càng tăng lên gấp bội.
“Ngay từ đầu thì nhà sản xuất game đã không muốn người chơi có thể kết thúc Route của Dante một cách dễ dàng chỉ trong một lần chơi. Nhưng mà ở đây chúng ta chỉ có một mạng để sống thôi!”
“Vậy thì nếu như chúng ta né được nó ra thì tốt. Chúng ta vẫn còn phải đối phó với việc Dante biết chuyện chị là con gái nữa nên không có thời gian tập trung vào vấn đề này đâu.”
“À, thật ra chuyện đó không còn cần thiết nữa đâu.”
“Hả? Tại sao?”
“Tại sao ấy hả…”
Khi cô định giải thích thì lại đổi ý và quyết định im bặt. Bởi vì cô biết rằng Gilbert sẽ nổi giận ngay sau khi nghe cô nói về thỏa thuận của mình. Chỉ cần Cecilia tiếp xúc với một tí nguy hiểm nào thì cậu em nuôi cuồng chị gái này sẽ phát rồ lên mất.
“Đúng vậy, em đang hỏi chị đấy. Tại sao? Không lẽ… Không thể nào, có phải chị…”
Gilbert trở nên hoài nghi trước thái độ của người chị nuôi của mình và bắt đầu chất vấn cô.
“Cecil!”
Một giọng nói từ đâu vang lên. Rồi đột nhiên, phía sau cô đột nhiên có một lực gì đó tác động. Cecilia, người đột nhiên bị đẩy lên phía trước, quay đầu lại nhìn và thấy Dante đang mỉm cười. Oscar thì đang đứng cạnh cậu ta.
“Hai người định ăn trưa hả? Cho bọn tôi ăn cùng được không?”
“Cũng được…”
“Tuyệt vời!”
Giống như hôm trước, Dante đặt một chiếc bàn khác ghép lại với bàn của Gilbert và Cecilia đang ngồi, sau đó cậu ngồi xuống cạnh cô. Cậu ta chỉ mất có 5 giây để sắp xếp lại chỗ ngồi. Động tác của cậu ta nhanh tới mức Gilbert và Oscar không biết phải nói gì.
“Ah, hôm nay Cecil ăn mỳ ống à. Tôi cũng định ăn món đó đấy.”
“...Vậy sao.”
Cậu lấn sát vào cô hơn khiến cho khoảng cách giữa hai người không được tự nhiên cho lắm. Cecilia dùng vẻ bối rối nhìn cậu.
“Này Dante. Cậu muốn gì hả?”
Cô thì thầm với Dante trước khi Gilbert và Oscar - hai con người đang nhìn họ bằng ánh mắt không thể nghi ngờ hơn - có thể xen vào.
“Mmm, tôi đã nói rồi mà. Tôi rất hứng thú với cậu, Cecil. Đây là lần đầu tiên một cô gái đặt ra thỏa thuận với tôi như vậy đấy. Vậy nên tôi muốn trở nên thân thiết hơn với cậu.”
“...Cậu đang đùa tôi đấy à?”
“Không, tôi đang vui mà, việc gì phải đùa cậu.”
“Thế thì khác nhau ở chỗ nào!”
“Haaa”, cô thở dài.
Tuy nhiên, thỏa thuận giữa hai người vẫn còn hiệu lực nên việc Dante hại Cecilia là điều không mấy khả thi.
“Thật ra, sáng nay tôi vừa nghĩ ra một trò chơi thú vị lắm đó.”
“Trò chơi thú vị sao?--Hiiih!”
Cậu ta đột nhiên đưa tay xoa đầu gối cô, khiến cho cô giật thót và run rẩy.
Khi bị cô ném cho một cái lườm, Dante bật cười đầy vẻ hứng thú.
Oscar và Gilbert đang ngồi đối diện nên không thể thấy rõ những gì Dante đang làm, nhưng hai người họ đều cứng người khi nghe thấy tiếng rít lên của Cecilia.
Dante cố nhịn cười.
“Thấy chưa, nó rất thú vị mà. Không hiểu tại sao lại như vậy nhỉ?”
“Hả? Cậu vừa nói gì cơ?”
“Không có gì. Cậu cũng không cần hiểu đâu, Cecil.”
Lần này, cậu ta đưa tay lên trượt theo đường xương cổ xuống vai của cô.
“--ngh! Dante!! Nhột quá!”
“Ồ, xin lỗi nha.”
Cậu ta xin lỗi một cách hời hợt. Thậm chí trong khi nói câu đó, cậu ta còn tranh thủ di chuyển ngón tay sang bên hông của cô.
“Chờ đã, đừng chạm vào bên người tôi như thế! Nhột lắm—”
‘KENG’, dụng cụ ăn uống trên bàn va vào nhau tạo thành tiếng.
Trước mặt hai người họ, Gilbert và Oscar đang cùng lúc dùng nĩa chọc miếng thịt trên đĩa một cách hung bạo.
Sau đó, Oscar đứng dậy và nắm lấy gáy của Dante.
“Dante, có vẻ ngồi chỗ đó cậu không tập trung ăn uống đàng hoàng được. Để tôi ngồi đó cho.”
“Sao cơ?”
“Để. Tôi. Ngồi. Chỗ. Đấy. Cho.”
Dante nhìn lên, mắt chớp chớp nhiều lần. Rồi đột nhiên, cậu ta cười phá lên.
“Trời ạ. Nếu như Oscar đã đề nghị như vậy thì làm sao mà từ chối được. Nếu như cậu muốn ngồi cạnh Cecil thì phải nói ngay từ đầu chứ!”
“Hả?! Làm gì có—”
“Thôi được rồi. Cậu ngồi đi. Không cần phải cảm ơn—”
Dante phẩy tay rồi đứng dậy chuyển sang chỗ ngồi cạnh Gilbert.
Còn Oscar thì ngồi cạnh Cecilia.
Cecil(ia) đã thở phào nhẹ nhõm sau lần chuyển chỗ đó. Cô nhẹ kéo tay áo của Oscar.
“Cảm ơn cậu, Oscar. Cậu làm vậy để giúp tôi đúng không?”
“A-À, dù sao thì tôi cũng là người cho Dante theo cùng mà…”
“Cảm ơn cậu, từ nãy tới giờ Dante cứ trêu tôi hoài…”
Lúc đó, hai má của Oscar đã đỏ bừng khi nhìn thấy vẻ bẽn lẽn của Cecilia.
Gilbert khi nhìn thấy cảnh đó thì chỉ biết lặng lẽ bẻ nát miếng bánh mì thành từng mảnh.
“Không lẽ… cậu đang ghen sao?”
Dante đưa mắt nhìn Gilbert. Cậu ta có vẻ đang tận hưởng tình huống này và đang đón chờ phải ứng tiếp theo từ cậu.
Nhưng tiếp theo chỉ là một tiếng tặc lưỡi của Gilbert.
Chưa thấy thỏa mãn, Dante quyết định đổ thêm dầu vào lửa.
“Cecil! Bạn của cậu đáng sợ quá! Cậu ấy hay đột nhiên tặc lưỡi như thế này sao?”
Gilbert mặc dù tâm trạng không được tốt những vẫn làm ngơ lời Dante nói mà ăn tiếp.
“Cậu ấy không đáng sợ sao. Gilbert là một đứa trẻ tốt, cậu không việc gì phải sợ cậu ấy đâu.”
“Hai người thân nhau ghê.”
Lần này đến lượt Oscar nói. Cecil gật đầu.
“Đúng vậy. Tôi thích Gil lắm!”
“Cecil…”
Gilbert lẩm bẩm, cảm giác có chút cảm động. Thấy thế, Dante bắt đầu chọc hoáy Gilbert.
“Sao giờ cậu lại trông hạnh phúc vậy?”
“Ồn ào quá! Cái tên khốn vô liêm sỉ này.”
“Cecil! Cậu ấy vừa gọi tôi là ‘tên khốn vô liêm sỉ’ kìa!”
“Hả? Gil không dùng mấy từ ngữ thô lỗ như vậy đâu.”
“Đúng vậy, cậu ấy là người rất quan trọng lễ nghi. Chắc chắn cậu ấy sẽ không dùng những từ ngữ như vậy để nói chuyện với tiền bối đâu.”
“Gì vậy? Đến cả Oscar cũng bênh vực cậu ấy là sao!”
Dante lên giọng phàn nàn.
Bình thường bữa trưa chỉ có Gil và Cecilia cũng đủ vui rồi. Nhưng đối với Cecilia, người chưa được ra mắt trong xã hội thượng lưu và gần như không có một người bạn thân thiết nào, thì đây là bữa trưa vui nhất mà cô được ăn cùng bạn bè từ trước đến giờ.
Tối hôm đó, Cecilia nhìn ra ngoài cửa sổ từ phòng của mình sau khi tắm xong. Những vì sao trên bầu trời sáng lấp lánh, làn gió nhẹ thổi qua má cô cảm giác thật ấm áp. Sau khi kỳ thi giữa kỳ kết thúc, họ sẽ có một kỳ nghỉ hè vui tươi lắm đây.
“Waaah, hôm nay vui quá à!”
Sau khi ăn trưa, bốn người bọn họ đã cùng nhau ôn bài cho kỳ kiểm tra sắp tới. Giờ ôn lại bài đó thực sự rất hiệu quả và cô không còn thấy căng thẳng như ngày hôm trước nữa.
“Mặc dù mình không biết trong đầu Dante đang nghĩ gì, nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra ổn thỏa! Kỳ thi giữa kì cũng cảm giác không còn khó khăn nữa! Mọi thứ đang chuyển biến suôn sẻ! Mọi… thứ sao?”
Tâm trí cô đột nhiên bừng tỉnh, thoát khỏi những ảo tưởng đó. Cô chợt nhớ ra một điều gì đó khiến cho đầu lại trùng xuống.
“Ôi không! Leanne vẫn chưa yêu ai trong những đối tượng chinh phục hết! Mình không thể chỉ lo tới những chuyện khác được! À thì, kiểm tra giữa kỳ đúng là rất quan trọng, nhưng mà… Aaah!”
Ít ra nếu như họ thành công tránh khỏi sự kiện bắt cóc thì điều đó có nghĩa họ đã tránh khỏi route của Dante. Thay vì cố gắng giúp đỡ và hỗ trợ Leanne vượt qua route của Dante, cô đã đạt được nó bằng cách xen ngang vào và làm gián đoạn hoàn toàn sự kiện.
“À thì, nếu như nó đi theo đúng kịch bản của game thì còn được… Nhưng nói đúng hơn thì chính mình còn đang mong nó đi theo đúng cốt truyện. Nếu không thì cả Leanne và mình sẽ gặp rắc rối to mất… và– Mmm?”
Đột nhiên cô nghe thấy có tiếng động lạ, Cecilia lén nhìn xuống tòa nhà ký túc xá. Lúc đó, cô nhìn thấy một bóng đen lướt qua trong màn đêm, đang tiến về tòa ký túc xá nữ ở phía bên kia.
“Đó… không lẽ là…”
Bên trong có dự cảm không lành, Cecilia cầm bộ tóc giả cô đang để trên giường lên và chạy ra khỏi phòng.