Nữ phản diện Cecilia Silvy không muốn chết nên quyết định giả trai

chương 28

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ê… vừa nãy chị đã nghĩ như thế này… có lẽ thế giới này khác với thế giới mà chị biết trong game…”

“Nếu như chị có thời gian để nói về nó thì thay vào đó mau chuyển động tay đi.”

Vào cuối tháng 5, cuối cùng Gilbert và Cecilia đã làm lành với nhau. Ngay sau giờ học, hai người họ liền ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn tròn trong phòng ăn.

Trước mặt cả hai là sách tham khảo và vở viết.

Và đúng như những gì mọi người đang thấy đấy, cả hai đang ôn luyện chuẩn bị cho bài kiểm tra sắp tới.

“Này Gil! Nghe chị nói đi mà!!”

“Chị mới là người cần nghe và học bài hẳn hoi đó. Em đã phải giảng bài cho chị bao nhiêu lần rồi đó. Chưa kể em còn học lớp dưới chị đấy nhé.”

“Chị biết rồi mà…”

Cecilia phồng má.

Cecilia không hẳn là học không giỏi. Cô thi thoảng chỉ hơi lơ đãng một chút thôi chứ thực ra lại khá là thông mình đấy. Nhờ có trí thông minh đó mà cô luôn đạt được điểm cao và xếp hạng cao trong trường.

Tuy nhiên, điều đó cũng không hẳn là tốt. Ngay từ đầu cô đã rất cố gắng học hành và đạt được kết quả cao hơn mong đợi. Nếu như bây giờ kết quả học tập của cô tụt xuống quá nhiều, trường sẽ liên lạc cho cha mẹ cô, vậy nên cô phải học bài như điên để duy trì điểm số cao của mình.

Chỉ có những cán bộ cấp cao trong trường mới biết đến chuyện Cecilia giả trai đến lớp thôi. Đến chính giáo viên chủ nhiệm lớp cô còn nghĩ rằng Cecilia là con trai. Nói cách khác, nếu như trường liên lạc về nhà cô, thì việc cô cải trang thành nam ở trường sẽ bị cha mẹ cô phát hiện.

Dù cho cha mẹ cô có cưng chiều cô tới mức nào đi chăng nữa, họ cũng sẽ không chấp nhận cho cô đi học như vậy đâu.

“…Được rồi. Vậy vừa rồi chị muốn nói gì?”

“Em sẽ nghe chị nói chứ?”

“Nếu như em không nghe thì chị vẫn sẽ làm ầm về chuyện đó thôi, không phải sao?”

Cuối cùng chỉ có em trai nuôi của cô là tâm lý nhất thôi.

Cecilia hạ giọng xuống, ngó nghiêng xem có ai gần đó không rồi tiếp tục.

“Thì… dạo gần đây chị nghĩ như thế này… rằng mọi thứ diễn ra có hơi khác so với những gì xảy ra trong game mà chị biết. Chị có thể hiểu vị sao tính cách của Gil hoàn toàn thay đổi, nhưng đến cả Oscar và Jade cũng đều cư xử rất khác, với cả ‘sát nhân’ cũng không hề xuất hiện. Tất nhiên… người kì lạ nhất chính là Leanne. Leanne mà chị biết không năng nổ và quả quyết như thế.”

Một cô gái có nụ cười như thiên thần. Một cô gái xinh đẹp, ngây thơ, khiến cho ai cũng muốn dang tay bảo vệ.

Đó mới là Leanne Lazaroa.

Tuy nhiên, Leanne ở hiện tại lại là một con người vô phương cứu chữa, nằm ngoài tầm kiểm soát. Cô bạn lại là một cô gái cứng đầu luôn biến mọi thứ phải thuận theo ý mình, lôi kéo mọi người tham gia vào kế hoạch của cô.

“Nhưng chị vẫn phải ghép cặp cậu ta với một người nào đó đúng không? Hiện tại chị có nghĩ tới ai khác có nhiều cơ hội hơn không?”

“À… để xem nào…”

Cecilia viết ra hết những cái tên mà cô nghĩ được vào vở.

Gilbert, Oscar, Jade, Mordred – nhân viên y tế trong trường, Dante – bạn của Oscar, cặp sinh đôi Ein và Zwei.

“Nếu xét về độ khả thi thì, chị nghĩ Oscar là có khả năng nhất đấy. Với lại cậu ấy còn có vẻ hứng thú với Leanne nữa.”

“Mmm. Còn em thì nghĩ là không thể đâu.”

“Sao cơ?”

“Không phải là em không muốn giúp ngài ấy, nhưng vì chuyện này rất tốn thời gian nên em nói thẳng với chị luôn là Điện hạ không thể đâu.”

“Tại sao!?”

“Đơn giản là không thể thôi.”

“Hai người đang nói về tôi đấy à?”

Gilbert quay sang hướng phát ra âm thanh và thấy Oscar đang tới gần.

Ngoài ra bên cạnh anh còn có cả một bóng người lạ lẫm khác. Đó là-

‘Dante!?’

Dante Hampton.

Cậu ta có một màu tóc sáng khác thường pha giữa xanh lục và xanh dương, trên môi thì thường mang một nụ cười phù phiếm. Quanh cổ cậu ta đeo một cái choker, áo đồng phục thì cài khuy lỏng lẻo. Nhìn kiểu gì cũng thấy cậu ta không phải một học sinh đàng hoàng.

Cậu là con trai thứ 3 của Hầu tước Hampton và là bạn của Oscar.

-Hay ít ra hiện tại mọi người biết là như vậy…

“Hai người đang làm gì vậy?”

“Như ngài đã thấy… chúng tôi đang học bài. Sắp tới đợt kiểm tra giữa kỳ rồi, vậy nên bọn tôi đang ôn bài đây.”

Ngay khi Oscar vừa hỏi xong, Gilbert trả lời với thái độ hờ hững. Trước đây, nếu mọi chuyện có trở nên phiền phức một chút, cậu vẫn luôn giữ nguyên nụ cười trên khuôn mặt, nhưng giờ đây cậu đang nhăn nhó như thể để canh chừng và bảo vệ Cecilia vậy.

Có lẽ người bình thường sẽ nghĩ khác, nhưng với Gilbert, điều đó cho thấy cậu công nhận Oscar và đang thể hiện cảm xúc thật của mình.

Nhưng người trả lời sau đó không phải là Oscar mà là Dante.

“Oscar. Sao chúng ta không tham gia cùng họ nhỉ?”

“Hmm?”

“Sao cơ?”

Sau câu nói xen ngang không mấy thiện cảm đó, Gilbert ném cho Dante một cái lườm. Tuy nhiên, Dante vẫn không dừng lại.

“Chẳng phải lúc nãy chúng ta vừa nhắc tới chuyện ôn bài sao?”

“À thì… đúng là như vậy?”

“Vậy thì bây giờ học bài cùng nhau thì sao nhỉ? Cậu nghĩ sao… Hoàng tử trong lời đồn?”

Câu hỏi cuối là nhắm vào Cecilia.

“Ừm… tất nhiên rồi. Các cậu muốn học chung không?”

“Yeah! May quá!!”

Thật ra, Cecilia không muốn dính dáng tới một ‘đối tượng’ nào nữa, nhưng nếu tự chối ngay như vậy thì kỳ quá, vậy nên cô mới gật đầu mà chấp nhận.

Sau đó, Dante đẩy một chiếc bàn gần đó nối với bàn của hai người rồi ngồi xuống cạnh Cecilia.

Còn Oscar thì hơi mất tinh thần, đành ngồi xuống bên cạnh Gilbert.

“Nhìn gần thế này, có thể nói là nhan sắc của cậu đúng như lời đồn đấy nhỉ.”

Dante liếc mắt nhìn Cecilia, tay thì bày ra những quyển sách tham khảo và vở viết lên trên bàn.

Cecilia bất giác gật đầu khi đối diện với đôi mắt tò mò kia.

“Aaah.”

“Thế này thì Đức vua và Thủ tướng tương lai đều bị dắt mũi thì cũng phải thôi!”

Lúc đó, cả Gilbert và Oscar đều bắt đầu ho thành tiếng. Mặt cả hai bắt đầu ửng đỏ.

Dante tiến lại gần Cecilia hơn nữa.

“Cơ mà…”

Cậu ta bắt đầu đưa mắt liếc cô từ trên xuống dưới. Đôi mắt diều hâu đó khiến cho cô cảm giác như mình đang bị quét kiểm định ngay tại chỗ, Cecilia khó chịu vặn vẹo trên ghế.

“Tại sao một cô gái xinh đẹp như cậu lại phải ăn mặc như con trai tới trường vậy?”

Thân nhiệt của Cecilia tụt xuống không phanh khi cô nghe thấy cậu ta nói như vậy.

Truyện Chữ Hay