Trời chiều bên ngoài đã hoàn toàn không còn bóng dáng, nhìn xuyên qua rèm cửa, lại cũng nhìn không thấy nửa tia ánh sáng, chỉ có một mảnh đen như mực, màn đêm đã lặng yên không tiếng động phủ xuống, kéo ra màn che khổng lồ, che giấu tất cả vẩn đục không chịu nổi bên trong, chỉ có đến khi ánh bình minh dâng lên, tất cả mới có thể quy về yên tĩnh.
Trên trán Dung tam phu nhân có mồ hôi đầm đìa rơi xuống, lời nói của Tiểu Hồng Đào khiến trong nội tâm nàng sợ hãi một trận, người nàng đã từng yêu như vậy, lại đạp chân tình của nàng dưới chân, căn bản không để trong lòng. Nàng im lặng không nói thêm gì nữa, mắt nhìn lên nóc nhà, trống rỗng vô thần, Đào Nhi đứng ở một bên thấy nàng từ từ biến hóa ánh mắt và vẻ mặt vặn vẹo, không khỏi cả kinh kêu lên: "Phu nhân, ngươi làm sao vậy?"
"Thục Hoa..." Dung tam phu nhân thử kim trâm trong tay hai cái, mới từ từ hô một câu: "Thục Hoa, con tới đây."
Thục Hoa từ từ đứng lên tới gần bên kia, ánh mắt nhìn Dung tam phu nhân có chút ít ghét bỏ, nếu không phải năm đó nàng phạm phải khuyết điểm, sao mình lại chịu khổ như vậy? Nếu không phải nàng làm Dung phủ tam thiếu phu nhân còn phóng đãng như vậy, vậy thân thế của mình cũng sẽ không bị phát hiện, mình vẫn là tiểu thư con vợ cả Dung phủ, giờ còn không biết Dung gia sẽ đối phó mình thế nào!
Đi đến bên cạnh Dung tam phu nhân, trong lòng Thục Hoa tức giận, cũng không nói chuyện, chỉ là đứng ở một bên mắt lạnh nhìn Dung tam phu nhân."Thục Hoa, Thục Hoa!" Dung tam phu nhân vươn tay ra dùng sức bắt được cổ tay Thục Hoa: "Thục Hoa, là mẹ có lỗi với con..." Nàng thở gấp thở ra một hơi, ánh mắt nhìn thấy môi Thục Hoa cong lên, lắc đầu: "Mẹ sống không lâu nữa, chỉ hy vọng con có thể sống sót thật tốt, nịnh nọt bà nội con nhiều chút, bà hẳn cũng không đành lòng mặc kệ con."
Nghe Dung tam phu nhân nói thảm thiết, nội tâm Thục Hoa run lên, chuyện cũ nhiều năm hiện lên ngay trước mắt, hôm qua vẫn mẫu thân dịu dàng quan tâm mình, nàng nhịn không được từ từ ngồi chồm hổm bên cạnh Dung tam phu nhân: "Mẫu thân, ngài đừng nói lời như vậy, Thục Hoa mời đại phu cho người, nghỉ ngơi thật tốt, tự nhiên sẽ tốt lên."
Dung tam phu nhân lắc đầu, lông mày sít sao nhíu lại, tay cầm lấy Thục Hoa lại dùng thêm vài phần khí lực: "Vô dụng, nếu mẫu thân sống sót, con không sống được ở Hầu phủ này, chỉ có mẫu thân chết, có lẽ Dung gia mới có thể the con."
"Mẫu thân!" Thục Hoa kinh kêu lên, thấy một đạo kim quang chợt lóe qua, thẳng tắp đâm vào cổ Dung tam phu nhân.
"Không nghĩ tới các nàng lợi hại như vậy, mới chút công phu, tiểu Mai bà đỡ Trương, cha con, Tiểu Hồng Đào đều tìm được, ta đều còn chưa kịp chết trong phòng, bí mật này đã không giấu được." Dung tam phu nhân nhắm hai mắt lại: "Thục Hoa, là mẹ xin lỗi con, liên lụy con, trong lòng mẹ rất khó chịu."
Từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống má Dung tam phu nhân đang nhắm mắt, sắc mặt của nàng có một loại suy bại kì lạ, dựa vào ghế ngã vào chỗ đó, tựa như một người gần đất xa trời. Thục Hoa nhìn mẹ của mình, thống hận lúc nãy từ từ biến mất, nhìn khóe miệng Dung tam phu nhân không ngừng co rúm, nàng khóc thút thít.
"Sợi dây thừng... Siết chết ta là xong!" Đột nhiên Dung tam phu nhân giống như nổi điên, hai tay tự bóp cổ, không ngồi vững vàng lăn xuống ghế: "Đau quá... Đau chết người đi được... Mau siết chết ta, sắp chịu không nổi!"
Hai người vội vã đi tới từ bên ngoài đại sảnh, hóa ra là bà tử phái đi mời đại phu mang đại phu về, thấy Dung tam phu nhân té trên mặt đất lăn lộn, đại phu vội vàng đi tới muốn bắt mạch cho nàng, bà tử kéo kéo ống tay áo của hắn nói: "Đi xem chẩn cho lão phu nhân chúng ta trước."
Đại phu nghe lời này, nhìn nhìn qua mặt xám trắng của Dung tam phu nhân, biết là bí mật trong đại gia đình, mình không tiện hỏi, vì vậy không nhìn Dung tam phu nhân, đi theo kia bà tử đến nội thất. Dung lão thái gia thấy đại phu đến, như nhặt được cứu tinh vội vàng đứng lên khỏi giường: "Làm phiền đại phu."
Sắp xếp Dung lão phu nhân thỏa đáng, lúc này Dung lão thái gia mới nhớ chuyện trên đại sảnh còn có chưa xử trí, chắp tay sau lưng đi ra, mọi người trong đại sảnh còn ở đây, chỉ là Dung tam phu nhân đã lăn từ trên ghế xuống đất, cổ còn đọng máy, mắt trợn trắng, xem bộ dáng kia là không sống nổi.
"Đây là thế nào?" Dung lão thái gia thấy bộ dáng Dung tam phu nhân, kinh hãi.
"Hồi phụ thân, Tam đệ muội cầm kim trâm đâm vào cổ." Dung đại phu nhân chỉ chỉ cổ Dung tam phu nhân, trong đó lộ ra chút ánh sáng màu vàng kim, trên mặt cũng lộ ra một tia thần sắc khó chịu: "Đâm rất sâu, đoán chừng là không sống nổi."
Không nghĩ tới lời này vừa mới nói xong, Dung tam phu nhân đột nhiên động đậy, mở mắt: "Phụ thân, ngươi là cha chồng ta, cũng là dượng của ta, An Nhu có chỗ xin lỗi Dung gia, nhưng Thục Hoa nói thế nào cũng là nữ nhi An Nhu, cho dù nàng không phải là con tam gia, thế nhưng cũng coi là cháu gái ngươi, cầu xin dượng mở lòng từ bi, cho Thục Hoa một con đường sống, kiếp sau An Nhu nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình của dượng!"
Giọng Dung tam phu nhân mặc dù không lớn, nói cũng vô cùng thong thả, nhưng nghe vào thật là thê lương, Dung lão thái gia nghe nhíu mày, trong lòng một mảnh rối bời, phất phất tay với bà tử đứng ở một bên trợn mắt há hốc mồm: "Mau nâng tam phu nhân về Bích Phương viện đi!"
"Dượng, ngươi nhất định phải đồng ý với ta, xin cho Thục Hoa một con đường sống!" Dung tam phu nhân bị bà tử ấn mang lên cáng, như đang cắn đầu lưỡi la to, một tia máu tươi tràn ra từ khóe miệng, uốn lượn như con rắn thuận cằm của nàng chảy đến cổ, lại từ từ chảy xuống, biến mất trong cổ áo.
"Tam phu nhân, không còn." Đào Nhi quỳ gối trước giường Dung lão phu nhân, đầu sắp cúi đến ngực, trong giọng nói có một tia tơ sợ hãi: "Hôm nay giờ sửu không còn, trước lúc tắt thở còn đang gọi lão gia phu nhân khai ân, buông tha tam tiểu thư."
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chạm trổ chiếu vào, trên mặt Dung lão phu nhân bị ánh nắng chiếu lên lúc sáng lúc tối, thấy không rõ thần sắc của bà, chỉ có thể thấy nếp nhăn trên trán sâu hơn ban đầu không ít. Đào Nhi quỳ ở nơi đó không nhúc nhích, chỉ hy vọng Dung lão phu nhân có thể nói một câu, đến tột cùng là xử lý tang sự hay là lặng lẽ chôn?
Dung lão phu nhân chậm chậm vươn một tay ra, mệt mỏi lắc lắc, trong miệng phát ra tiếng mơ hồ không rõ: "Việc này hỏi lão gia đi."
Một nước mắt giọt đục ngầu nhỏ xuống từ khóe mắt Dung lão phu nhân, bà thật không nghĩ tới cháu ngoại gái mình thương yêu lại là người như vậy, làm nhiều chuyện bẩn thỉu khiến người khác không thể tiếp thu như vậy: cắm sừng Dục nhi, Thục Hoa không phải là con cháu Dung gia, độc hại nha hoàn, muốn hại cháu cố Thừa Tuyên, thậm chí ngay cả Gia Kỳ cũng có khả năng là nàng sai người hạ độc thủ. Qua nhiều năm như vậy, bà che chở một con rắn độc trong lồng ngực, bản thân lại không có chút cảm giác nào, mặc cho nàng làm xằng làm bậy trong Dung gia.
Đào Nhi dập đầu một cái, bò dậy từ trên mặt đất, nhìn Dung lão phu nhân một cái, buông thõng tay khom người lui ra ngoài, đi tới cửa, Thẩm ma ma lặng lẽ đi ra từ bên trong, giữ chặt tay Đào Nhi nói: "Lão phu nhân xuất đang nổi nóng, tự nhiên sẽ không để ý không hỏi sự việc này, ngươi chờ Lão thái gia trở lại nói sau." Tay Thẩm ma ma giơ lên xoa xoa con mắt: "Tam phu nhân đối với người thật ra cũng tốt, chỉ là không nghĩ tới thế nhưng làm chuyện như vậy."
Những năm gần đây, Thẩm ma ma không cầm ít bạc của Cổ An Nhu, mặc dù hôm qua nghe chuyện nàng làm chỉ cảm thấy trái tim băng giá, nhưng vừa nghĩ xưa nay Cổ An Nhu đối với bà mặt mũi tràn đầy tươi cười, dịu dàng nhỏ nhẹ thủ thỉ thù thì, cũng không thấy ghét bỏ như vậy. Xem ở phần bạc, ít nhiều gì cũng phải giúp nàng nói vài lời lời hữu ích.
Buổi trưa Dung lão thái gia hồi phủ, mọi chuyện định xuống.
"Lặng lẽ vận chuyển thi thể đến điền trang thành tây, trước dùng quan tài đặt ở chỗ đó, bí mật không phát tang." Dung lão thái gia nhìn nhìn Dung đại gia một cái: "Xuân Hoa sắp lấy chồng, không thể để việc này làm hư không khí vui mừng."
Lúc này trái tim Dung đại phu nhân mới trở lòng về trong bụng, từ khi Cổ An Nhu chết, toàn thân nàng cũng không được tự nhiên, vừa nghĩ làm tang sự lại xử lý hỉ sự, thật sự là rủi ro! Giờ nghe Dung lão thái gia an bài như vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vẫn là Lão thái gia biết lý lẽ.
"Vốn là muốn đi gia phả trừ tên, nhưng mà chuyện này dù sao cũng không vẻ vang, trong tộc hỏi nguyên do cũng không tiện mở miệng, cho nàng được tiện nghi, lưu cái tên trên đó." Dung lão thái gia thở dài một hơi, lắc đầu, chuyện như vậy nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ toàn bộ kinh thành đều nhìn trò cười của Trường Ninh Hầu phủ.
Dung tam gia ở bên cạnh cười lạnh một tiếng: "Phụ thân, loại nữ nhân này, ta cũng sẽ không vì nàng thủ một năm, ta nên làm cái gì thì làm cái đó."
Dung lão thái gia nghe lời này tức giận nghiêm mặt: "Giờ đương kim hoàng thượng sáng suốt, sớm đã đề ra giữ đạo hiếu là chỉ là một loại tục lễ, không câu nệ hình thức, sinh hoạt hàng ngày như cũ, chỉ là không giải trí quá phận mà thôi. Ngươi ý tứ một chút, chỉ là không đi thanh lâu uống hoa tửu mà thôi, ở nhà còn không phải là tùy ngươi thế nào, chẳng lẽ ngay cả một năm cũng thủ không được?"
Dung tam gia hừ một tiếng, mặc dù không nói gì thêm, nhưng nhìn thần sắc của hắn như cũ là không có ý định thi hành, Dung lão thái gia nghiêm mặt khiển trách hắn vài câu, lúc này Dung tam gia mới ngậm miệng không nói lời nào, nhưng bộ dáng tức giận bất bình như cũ.
Tương Nghi ở bên cạnh nhìn, trong lòng cũng hơi có ý kiến. Tam thẩm nương kia là gieo gió gặt bão, chỉ là cho nàng ta chết quá thống khoái, Tương Nghi vốn cảm thấy, cần phải đưa tam thẩm nương đến đại lao Hình bộ, hành hạ nàng một phen, lại cho nàng đền tội, thật không nghĩ đến, cứ thế đã chết. Nàng cảm thất mình giống như dồn hết sức muốn đánh một quyền, không nghĩ tới lại chụp hụt. Vốn muốn, tam thẩm nương làm nhiều chuyện xấu như vậy, dù thế nào cũng phải chịu trừng phạt nghiêm khắc, nhưng lại không ngờ phải buông tha nàng, còn có thể lưu tên ở trên gia phả, về sau lúc bài điếu cúng tổ tiên còn có thể hưởng thụ hương khói.
Có lẽ, phải nhìn mặt mũi Cổ gia, dù sao mẫu thân tam thẩm nương là chị em ruột của Dung lão phu nhân, những quan hệ này xiêu xiêu vẹo vẹo, thật làm cho người ta không hạ thủ được. Trong lòng Tương Nghi nghĩ, ngay cả nàng cũng bị Dung nhịn xuống như vậy, có lẽ con gái của nàng Thục Hoa cũng sẽ không có trừng phạt quá nặng.
_Hết chương _