Người trên đại sảnh nghe cũng kinh hãi, Dung tam phu nhân và Dung tam gia ở một chỗ lúc, dĩ nhiên là tấm thân xử nữ? Vậy Thục Hoa thiên chân vạn xác là cốt nhục Dung gia.
Dung tam gia nghe cũng hơi trù trừ, hơn mười năm trước đi nhà dượng ở Hàng Châu dự tiệc, hắn và Dung tam phu nhân quấy đến một chỗ, ngày thứ hai thức dậy, trên giường có lạc hồng, mình thấy rất rõ ràng, nếu từ điểm này đến nói, Thục Hoa xác thực là cốt nhục của hắn.
Thấy Dung tam gia ngưng lại không lời nào để nói, Dung tam phu nhân cố hết sức nhếch miệng cười một tiếng: "Thục Hoa đến tột cùng là cốt nhục của ai, ngươi rõ ràng nhất, nếu là ngươi tin vào lời nói những người này, muốn tự tay đuổi cốt nhục của mình ra khỏi Dung phủ, vậy thì thật là không bằng cầm thú!"
Dung lão phu nhân nghe Dung tam phu nhân nói được chắc chắc, nhất thời cũng khó xử, nhìn qua Dung tam phu nhân, lại nhìn qua Dung tam gia: "Dục nhi, Thục Hoa đến cùng là có phải cốt nhục của con không, chẳng lẽ con không biết? Lúc An Nhu đi theo con là hoàng hoa khuê nữ sao?"
Dung tam gia nhìn qua Dung tam phu nhân đối diện, thấy đầu nàng đầy mồ hôi, mày nhíu đến một chỗ, tựa hồ hết sức đau đớn, không khỏi nhớ tới cảnh ân ái trước kia. Thấy Dung lão phu nhân thúc giục hỏi sốt ruột, hắn gật đầu nhẹ: "Lúc An Nhu cùng con, xác thực là tấm thân xử nữ."
"Hai người các ngươi có nghe rõ rang không? Miệng đầy hồ cắn ở chỗ này, ta nhất định phải đưa các ngươi đi nha môn kinh Triệu Doãn phủ trị tội thật tốt không thể, cũng làm cho người khác biết rõ Trường Ninh Hầu phủ chúng ta không phải là chó mèo gì cũng có thể chạy tới đổi trắng thay đen!" Dung lão phu nhân thở phì phì vỗ bàn rung trời: "Lão gia, mau phái đầy tớ cầm lệnh bài đi kinh triệu doãn, bắt hai người này nhốt vào trong lao!"
Dung lão thái gia liếc Dung lão phu nhân một cái, lửa giận trong ngực cuối cùng là bình ổn lại: "Phu nhân, ngươi lo lắng người khác không có náo nhiệt coi phải hay không? Cho dù bà đỡ Trương và tiểu Mai nói không nói thật, sao ngươi có thể khua chiêng gõ trống nói chuyện này ra ngoài?"
Dung lão phu nhân nghe Dung lão thái gia chất vấn, mặt nhất thời sung huyết đỏ bừng, ngậm miệng không nói lời nào. Dung lão thái gia thở dài một hơi xoay mặt nhìn bà đỡ Trương và tiểu Mai: "Đến tột cùng là ai sai các ngươi đến, dứt khoát vu hãm người khác?"
Dung tam phu nhân ngồi ở chỗ kia, nước mắt lã chã, dù sao Dung tam gia cũng là người hồ đồ, có hắn làm chứng cho mình, thân phận tiểu thư con vợ cả Dung phủ của Thục Hoa chạy không được, mình □□ bị Dung tam gia đánh vỡ, đã không có ngày tốt lành, không bằng liều mạng, về sau Dung lão thái gia Dung lão phu nhân cũng sẽ cảm động và nhớ nhung nàng đối tốt với Thục Hoa. Bản thân buông tay đi, xong hết mọi chuyện, cho dù là bắt Văn Ban Chủ đến cũng không người nào có thể đối chất nhau.
Nàng quyết định, đưa tay ra, lặng lẽ nhổ cây trâm từ trên búi tóc xuống, ở thử một chút trên ngón tay, có hơi đau nhức, do dự một chút, không biết có thể một cái đâm rách cổ họng của mình hay không.
Bên này bà đỡ Trương và tiểu Mai hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới chuyện đột nhiên liền quanh co. Tiểu Mai phịch một tiếng quỳ xuống: "Lão thái gia, ta thề ta tuyệt không nửa câu nói dối! Ta nghe rõ ràng rành mạch lời của di nương và Lâm ma ma, lúc này mới chạy ra ngoài, hơn nữa tiểu Thiền con chết bên ngoài là ta nhặt xác chôn nàng, còn có tiểu Yến, cũng là bị di nương hạ thuốc câm rồi đưa ra ngoài."
"Tiểu Yến?" Dung tam gia nghe cái tên này phảng phất hơi xúc động, thông phòng của mình nhiều năm trước, lớn lên khéo léo đẹp đẽ, miệng ngọt được như bôi mật, cùng nàng ở một chỗ lúc nào cũng cảm thấy thoải mái. Về sau nói là được bệnh nặng bị đưa ra ngoài, từ đó cũng không thấy nàng.
"Phải." Tiểu Mai khấu đầu với Dung tam gia dập đầu cái: "Tiểu Yến bị di nương hạ thuốc câm đưa ra ngoài, về phần đang ở đâu ta không biết."
Dung tam gia há to miệng, không dám tin nhìn Dung tam phu nhân: "Ngươi, ngươi, ngươi... Thế nhưng lòng dạ rắn rết như vậy! Tiểu Yến có chỗ nào đắc tội ngươi, nhất định đối đãi nàng như thế!"
"Tại sao phải hạ thuốc câm, tự nhiên là muốn nàng không có thể mở miệng nói chuyện, bên trong đến tột cùng có bí mật gì, vậy thì phải hỏi Tam đệ muội mới biết." Dung đại phu nhân ở bên cạnh nhìn một hồi náo nhiệt, cảm thấy đã đến lúc mình nên nói chuyện, lại không mở miệng, chỉ sợ Dung lão phu nhân sẽ chuẩn bị dùng gậy gộc đánh bà đỡ Trương và tiểu Mai ra ngoài.
Nghe lời Dung đại phu nhân nói, Dung lão thái gia và Dung lão phu nhân đều cả kinh, hôm nay thật đúng là một sóng lặn, một sóng lại lên, khiến trái tim của hai người bọn họ giống như lơ lửng trong không trung, lên lên xuống xuống."Vợ Lão đại, lời này của ngươi là có ý gì?" Vẻ mặt Dung lão phu nhân cứng rắn, chỉ bà đỡ Trương và tiểu Mai nói: "Chẳng lẽ các nàng là ngươi mua?"
"Mẫu thân, hai người này xác thực là ta tìm đến, nhưng mua được, ta cũng không có làm." Dung đại phu nhân liếc bà đỡ Trương và tiểu Mai một cái, dứt khoát gật đầu nhẹ gánh chuyện này xuống, Thu Hoa là khuê các ấu nữ còn chưa nghị thân, phải cố kỵ ấn tượng của Dung lão thái gia Dung lão phu nhân với nàng, cho dù Dung tam phu nhân ngàn vạn không tốt, đến tột cùng cũng không tới phiên tiểu bối như nàng nhúng tay quản chuyện này, hơn nữa lấy hồ đồ của Dung lão phu nhân, không chừng còn có thể ra bên ngoài nói vài câu, nhà ai còn dám tới đón Thu Hoa đi con dâu?
"Vợ Lão đại, ngươi đến tột cùng có dụng ý gì? Lúc ở Giang Lăng, ngươi tập trung tinh thần muốn chủ trì việc bếp núc trong nhà, cuối cùng cũng cho ngươi được như nguyện, vì sao còn ở chỗ này gây sóng gió?" Dung lão phu nhân nhìn qua Dung đại phu nhân mỉm cười mà đứng, trong nội tâm căm tức: "Chẳng lẽ ngươi nhất định phải huyên náo tam phòng không an tĩnh ngươi mới vui vẻ?"
"Mẹ à, con dâu cũng không có ý nghĩ như vậy, chỉ là huyết mạch Dung gia không thể lẫn lộn." Dung đại phu nhân cất bước về phía trước nhìn Dung tam gia, thấy gương mặt tuấn tú của hắn kéo lê một vết sẹo dữ tợn, nhìn cũng thành thay thay hắn không thoải mái một hồi, Tam đệ xưa nay coi trọng gương mặt này, giờ tất nhiên không tiếp thụ được thực tế này."Tam đệ, ngươi nói lúc đệ muội đi theo ngươi là tấm thân xử nữ, vậy ta muốn cho ngươi gặp một người."
Dung tam gia có chút ít không giải thích được nhìn Dung đại phu nhân: "Gặp ai?"
Đến lúc này vẫn không rõ? Tương Nghi ngồi ở chỗ kia trong lòng thở dài, quả nhiên Tam thúc cũng giống nha hoàn tiểu Mai nói, kẻ hồ đồ. Nàng xoay mặt phân phó Kim Ngọc một câu: "Đi bảo bọn họ mang vài người kia lên."
"Vợ Gia Mậu, ngươi đi theo mẹ chồng ngươi đến nơi đây làm gì?" Dung lão phu nhân nhíu lông mày nhìn Tương Nghi, rất không vui: "Còn không mau đi chăm sóc Thừa Tuyên, cũng đừng đến nơi chịu hiềm khích."
Tương Nghi nhẹ nhàng cười một tiếng: "Bà nội, Tương Nghi cũng là khổ chủ, muốn cáo tam thẩm nương."
Mày Dung lão thái gia nhíu lại, hôm nay đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Đại phòng đuổi theo tam phòng không thả, ngay cả vợ Gia Mậu cũng đến tham gia náo nhiệt: "Vợ Gia Mậu, con nói xem, xảy ra chuyện gì?"
“Hôm hội bánh thang, có người sắp xếp một bà tử, trong tay bưng dầu sôi đến giội Thừa Tuyên, chỉ là vô cùng may mắn thân thủ Phương tẩu nhanh nhẹn, lúc này mới không cho người kia thuận lợi. Trong dầu sôi kia, còn trộn lẫn những vật khác, dầu tung tóe lên cột có nước sơn rơi xuống, nếu là Thừa Tuyên dính..." Tương Nghi nói đến chỗ này, trong lòng mình cũng thấp thỏm.
"Còn có chuyện như vậy?" Dung lão thái gia há to miệng, quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Đương nhiên là có." Giọng Gia Mậu vang ngoài đại sảnh, rèm cửa vén lên, hắn mang theo vài người đi tới, một người là bà tử hôm đó, một người khác là Lâm ma ma.
"Bà tử này đã cung khai, chính là Lâm ma ma này đi mua bà, nghe giọng thì biết." Gia Mậu chỉ chỉ hai người quỳ trên mặt đất, oán hận nhìn Dung tam phu nhân một cái.
Bà tử kia kỳ thật căn bản không nghe thấy Lâm ma ma nói chuyện, chỉ là Gia Mậu cảm thấy vòng vo mãi chuyện này cũng tới trên người Dung tam phu nhân. Dung tam phu nhân muốn hạ độc thủ, tự nhiên là phải phái người thân cận nhất đi làm, người khác sẽ không yên tâm, vì vậy đổ thừa đến trên người Lâm ma ma là chắc chắn.
Gia Mậu nói với bà tử, chỉ cần bà ta chịu chỉ ra và xác nhận Lâm ma ma, thì sẽ khoan hồng xử lý nhẹ bà ta, bà tử nghe trong lòng thoáng cái buông lỏng, vội vàng đồng ý: "Thế tử gia, là ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, nhìn thấy bạc thì mờ mắt, ta nhất định sẽ theo lời thế tử gia nói mà làm, chỉ chứng tam phu nhân kia."
"Lão thái gia, lão phu nhân, ta hành tẩu giang hồ nhiều năm, cũng biết quy củ giang hồ, không thể nói ra người mua, chỉ là chuyện lần này thực là nghiệp chướng, thế nhưng bảo ta đi hại một đứa bé vừa mới sinh ra, thực là phát rồ. Trong lòng ra vốn không muốn, về sau thất thủ bị bắt, lại hối hận vạn phần, vì vậy quyết định không để ý quy củ giang hồ, cũng phải chỉ ra người mua kia." Bà tử chỉ Lâm ma ma: "Mặc dù bà ta cách phòng làm mua bán với ta, ta không thấy mặt của nàng, nhưng giọng nói thì ta nhận ra được, là bà ta liên lạc với ta."
Lâm ma ma trắng mặt, hoàn toàn không thể tin được, ở đâu là bà đi liên lạc với bà tử này? Bà đặc biệt tìm người trung gian, cho nhiều chút bạc, muốn bà ra đi chuyển cáo khoản mua bán này, vì không bị người nhận ra, thật không nghĩ đến bà tử này lại níu lấy bà không tha - - chẳng lẽ giọng uca người trung gian kia giống mình như đúc?
"Lão thái gia, lão phu nhân, căn bản không có chuyện như vậy!" Toàn thân Lâm ma ma run lên: "Ta căn bản không nhận biết nàng, bà tử này hoàn toàn là hồ ngôn loạn ngữ!"
Dung lão thái gia nhìn chòng chọc bà tử này, trong lòng do dự, người này nói có đúng không? Nếu là thật, vậy vợ lão Tam không thể ở lại Trường Ninh Hầu phủ, đỡ phải rước lấy một mảnh gió tanh mưa máu.
Gia Mậu thấy ông nội còn đang do dự, trong nội tâm thực tại tức giận, chỉ lâm ma ma đạo: "Tổ phụ, ngươi vẫn không rõ tam thẩm nương đến tột cùng làm bao nhiêu chuyện xấu? Ngươi cho Lâm ma ma tự mình nói! Bà ra trợ Trụ vi ngược, những năm này bao nhiêu chuyện đều là bà ta thay tam thẩm nương đáp cầu dắt mối, không chỉ là chỉ riêng với Thừa Tuyên."
Dung tam gia chợt nhớ tới việc hôm nay đi ngõ tây thụ bắt kẻ thông dâm, thấy Lâm ma ma. Hắn bước đến trước mặt Lâm ma ma, hung dữ đạp một cước: "Lão tú bà, mau nói, gian phu hôm nay đến cùng là ai!"