Nữ Nhi Là Kẻ Tử Thù Kiếp Trước

chương 42

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đột nhiên Hứa Quân Dao nhớ lại một chuyện, năm đó nàng từng bảo Ngôn Vũ đi theo Phương Nghi và Đồ Y để điều tra xem chuyện gì xảy ra, lúc đó Ngôn Vũ còn tỏ ra khá là hoảng sợ, nhưng bây giờ bảo nàng ta đi lại không thấy có biểu hiện gì bất thường.

Điều này có thể lí giải rằng Đồ Y không phải người khiến nàng ta sợ hãi?

Nàng nhìn Ngôn Vũ đang vui vẻ bay tới bay lui trong nội điện, lúc thì nhìn chỗ nọ, lúc thì ngắm chỗ kia; suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn hỏi: A Ngôn, ngươi có biết cung Diên Phúc ở đâu không?

“Biết chứ, sau khi ra khỏi đây thì đi thẳng về phía đông nam, sau đó đi thẳng về hướng tây sẽ thấy cung Minh Túy, từ cung Minh Túy đi qua vườn Uẩn Phương, lại qua cầu Thanh Thạch và rẽ về hướng đông đi hơn mười bước nữa chính là cung Diên Phúc.” Ngôn Vũ trả lời mà không cần nghĩ ngợi, sau cùng còn hỏi:”Ngươi muốn đến cung Diên Phúc hả Dao Dao?”

“Không, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, nghe nói trong cung Diên Phúc có cây hoa quế, khi đến mùa hoa quế nở hương thơm sẽ bay ngào ngạt khắp nơi, cả cung đều ngập tràn trong mùi thơm của hoa quế, ta tò mò không biết có phải thật không nên mới hỏi thôi.” Hứa Quân Dao nói dối không chớp mắt.

“Tất nhiên là thật rồi, mỗi năm vào mùa hoa quế nở, nương nương đều sai người đi hái hoa quế đặt trong phòng, hoa quế dùng tốt hơn huân hương nhiều.” Ngôn Vũ không cần suy nghĩ đã trả lời ngay.

Trong nháy mắt Hứa Quân Dao nghẹn thở, nàng cố hắng đè nén kích động trong lòng xuống, thử thăm dò:”Nương nương? Không biết vị nương nương mà ngươi nói là vị nương nương nào?”

Ngôn Vũ sững ra, giờ mới phát hiện ra mình đang bị chất vấn, nàng ta vò đầu bứt tai với vẻ mặt hoang mang:”Đúng thế, là vị nương nương nào vậy nhỉ?”

“Là….Thục phi nương nương sao?”

“Đúng đúng đúng, chính là Thục phi nương nương.” Ngôn Vũ như vừa tỉnh giấc mộc, nàng ta gật đầu như giã tỏi, cười trả lời.

Đôi mắt của Hứa Quân Dao tối sầm lại, nhìn nàng ta đang hào hứng bừng bừng bay tới bay lui trong phòng, lúc thì ở đây luôn cúi, dựa dẫm; lúc thì bĩu môi làm mặt quỷ với cung nữ trước mặt, sau đó tự che miệng cười khúc khích.

Thục phi nương nương của cung Diên Phúc dùng hoa quế làm để xông hương trong phòng, họ Hứa, khêu danh Quân Dao, chính là phi tần của hoàng đế Đại Tề tương lai, Triệu Nguyên Hựu.

Đương nhiên, bây giờ nàng ta cũng không biết vị ‘ Hứa Quân Dao’ kia có còn tồn tại trên đời này không?!

Nghĩ đến đây ánh mắt của Hứa Quân Dao càng trở nên mê man.

Nếu trên đời này vẫn còn một ‘Hứa Quân Dao’ khác, vậy bản cung thì sao? Bản cung là ai? Có phải linh hồn của Hứa Quân Dao đời trước đã chiếm thân thể của Đường Quân Dao không?

Hai má nàng đột nhiên bị ai đó véo một cái, ngay sau đó là tiếng cười vui vẻ của Ngũ công chúa, sự xuất hiện của nàng ta đã xua đi sương mù dày đặc trong lòng nàng lúc này.

“Tiểu Đường Đường đang nghĩ gì vậy? Nhìn ngốc chết mất.” Ngũ công chúa cười khanh khách dí tay vào má nàng.

Hứa Quân Dao cười ngọt ngào với nàng ta, nhìn nàng ta ngoắc ngoắc ngón tay:”Ngươi lại đây, lại gần đây ta nói cho mà nghe.”

Ngũ công chúa hớn hở sáp đến gần:”Cái gì vậy, cái gì vậy? Muội muốn nói gì vậy? Ai uiiii….”

Hứa Quân Dao nhào đến vèo mặt nàng ta, Ngũ công chúa bị dọa giật mình, ngay sau đó thì vừa cười vừa la hét vùng vẫy, các cung nữ đưa mắt nhìn nhau sau khi nghe thấy tiếng kêu của các nàng.

Rốt cuộc bọn họ có nên tiến lên ngăn lại hành vi phạm thượng của Đường tiểu cô nương không?

Nhưng sau khi nghe thấy tiếng cười của Ngũ công chúa hai người lại nghĩ lại, sau đó vẫn lựa chọn giả câm giả điếc nhẹ nhàng khép cửa vào.

Một lúc lâu sau, Ngũ công chúa xuýt xoa gương mặt bị giày vò thảm hại của mình, chu miệng lên án:”Tiểu Đường Đường, muội dám lừa ta hả, thật là xấu quá đi!”

Hứa Quân Dao cười đắc ý nhìn nàng ta, học theo bộ dạng hai tay chống nạnh:”Ai bảo ngươi lúc nào cũng véo mặt ta, lần này ta cũng để ngươi nếm thử mùi vị.”

Ngũ công chúa dẩu môi cao hơn.

—————

Trong cung Tây Khánh, Mục Chiêu Nghi tự tay múc canh cho Tam công chúa, thử dò hỏi:”Sao con không gọi Ngũ muội đến cùng dùng bữa?”

“Muội ấy với Đường Quân Dao đi với nhau rồi, còn có cả Hoàng hậu nữa, đâu cần con phải gọi.” Tam công chúa hừ nhẹ.

“Đường Quân Dao? Chính là tiểu thư đồng do đích thân phụ hoàng con chọn hả?”

“Còn ai ngoài con bé đó nữa. Mấy ngày trước vì một trận ốm của con bé mà Tĩnh An làm hậu cung gà bay chó nhảy cả lên.” Tam công chúa không vui nói.

“Con và Tĩnh An là tỷ muội cùng một mẹ sinh ra, bây giờ nương con không còn, các con nên bảo vệ chăm sóc lẫn nhau mới đúng. Con là tỷ tỷ, Tĩnh An còn nhỏ tuổi, tính khí lại bất ổn, con nên chủ động gần gũi, thường xuyên qua lại với con bé nhiều hơn mới phải.” Mục Chiêu Nghi kiên trì giảng giải.

“Bữa tối mẫu phi bảo Ngự thiện phòng chuẩn bị rất nhiều món mà con và Tĩnh An thích ăn, buổi chiều sau khi học xong con gọi Tĩnh An đến đây, ba dì cháu chúng ta cùng nhau dừng bữa nhé.”

Tam công chúa nghe vậy lại càng không vui:”Con không gọi! Trong cung chỉ toàn kẻ muốn thân cận với con bé, muốn nịnh nọt lấy lòng con bé, đâu có ai cần con chứ!”

Trong lòng Mục Chiêu Nghi cảm thấy hơi tức giận, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, nói lời khuyên ngủ:” Sao con lại nghĩ như vậy? Con là tỷ tỷ con bé là muôi muội. Rất lâu rồi các con không cùng nhau dùng bữa, giờ con chủ động mời con bé đến, phụ hoàng con mà biết kiểu gì cũng khen con là tỷ tỷ tốt, hiểu chuyện.”

Tuy Tam công chúa không bằng lòng, nhưng cuối cùng vẫn phải miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Mục Chiêu Nghi thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần nhìn gương mặt có nét giống thân mẫu của Tam công chúa, trong lòng nàng không nén nổi bực bội.

Ngày hôm sau, Hứa Quân Dao bị Ngũ công chúa dắt tay đi theo Tam công chúa và Bình Gia huyện chủ đến Tây Khánh cung dùng bữa trưa.

Khi thấy Ngũ công chúa theo thói quen kéo nàng ngồi cạnh cạnh, Tam công chúa không vui nói:” Con bé làm sao được phép ngồi cùng bàn ăn chung với chúng ta? Một chút phép tắc cũng không có!”

Bình Gia huyện chủ bất mãn trừng mắt nhìn nàng.

Dù nàng là thư đồng của công chú, nhưnng cũng đường đường là huyện chủ, đương nhiên có tư cách cùng ngồi dùng bữa. Nhưng nữ nhi của một Viên ngoại lang con con trước mắt này thì dựa vào cái gì chứ?!

Hứa Quân Dao làm bộ không hiểu gì cả, ngây thơ hỏi:” Phép tắc là gì vậy ạ? Có thể ăn được sao?”

Sau khi nghe xong Ngũ công chúa cười ha ha, còn nhanhn tay véo một phát lên mặt con bé, cười trêu nói:” Ngốc khiếp, cái đó không thể ăn đâu!”

Tam công chúa càng tức giận hơn sau khi nghe thấy những lời này, nàng ta đang định nói gì đó nhưng Mục Chiêu Nghi đã hòa giải:” Cùng nhau ngồi xuống đi! Dao Dao tuổi còn nhỏ nên để Điệp Thúy đứng cạnh hầu hạ.”

Cung nữ tên Điệp Thúy dạ một tiếng, Hứa Quân Dao nhận ra nàng ta chính là người đi cạnh Đồ Y hôm đó.

Bữa ăn trưa này Hứa Quân Dao khá là hài lòng, nàng coi như không nhìn thấy ánh mắt tức tối của Tam công chúa và Bình Gia huyện chủ.

“Tiểu Đường Đường nếm thử cái này đi, cái này ngon lắm á!” Ngũ công chúa đặt một miếng thịt kho tàu vào trong bát của nàng, cười hi hi nói.

Ngay sau đó lại bổ sung một câu:”Phải ăn nhiều mới càng đáng yêu.”

Mục Chiêu Nghi tò mò hỏi:”Tại sao ăn nhiều mới càng đáng yêu?”

“Ăn nhiều sẽ béo chứ gì nữa, béo múp míp không phải sẽ càng đáng yêu sao?” Ngũ công chúa thản nhiên nói.

Sau khi nghe xong những lời này, Tam công chúa đang cảm thấy bất mãn trong lòng chợt cười nhạo một tiếng, liếc nhìn Hứa Quân Dao một cách đầy khinh thường.

Hứa Quân Dao đang đưa miếng thịt kho tàu vào miệng, chợt nghe thấy lời nói của Ngũ công chúa thì dừng lại. Mục Chiêu Nghi cười, cũng gắp cho Ngũ công chúa một miếng:”Nếu đã như vậy, Tĩnh An cũng phải ăn nhiều một chút.”

“Không được, không được. Con không thể ăn tiếp được nữa. Con mà ăn tiếp nữa thì sẽ béo mất, béo thì không thể mặc được cái váy mới làm được nữa.” Ngũ công chúa vừa lắc đầu vừa khoát tay.

Hứa Quân Dao cũng lặng lẽ bỏ miếng thịt kho tàu xuống, liếc Ngũ công chúa đang không chịu ăn nữa một cái.

“Sao tiểu Đường Đường không ăn nữa vậy?

Hứa Quân Dao vờ như không nghe thấy.

Liên tiếp mấy ngày sau đó, Mục Chiêu Nghi đều bảo Tam chông chúa mời Ngũ công chúa đến cung Tây Khánh dùng bữa, có lúc là bừa trưa, có lúc là bữa tối. Ngũ công chúa là người có tính tình phóng khoáng, Mục Chiêu Nghi còn cố tình nịnh nọt lấy lòng nàng ta, cho nên mỗi lần được mời Ngũ công chúa đều vui vẻ nhận lời ngay.

Nếu Hứa Quân Dao ở trong cung, Ngũ công chúa sẽ kéo theo cả nàng đi. Vả lại Hứa Quân Dao cũng muốn xem xem rốt cuộc Đồ Y ở cung Diên Phúc có âm mưu gì, cho nên nàng cũng tự nguyện đi theo Ngũ công chúa.

Một vài lần sau đó, người hầu hạ nàng dùng bữa chính là Đồ Y.

Đây cũng chẳng phải chuyện gì bất ngờ, đại cung nữ bên cạnh Mục Chiêu Nghi đương nhiên phải hầu hạ nàng ta và hai vị công chúa, thế nên hầu hạ Hứa Quân Dao dùng bữa sẽ rơi vào tay một trong hai nhị đăng cung nữ Đồ Y và Điệp Thúy.

Mấy lần đến cung Tây Khánh dùng bữa, Hứa Quân Dao đều âm thầm chú ý tới bộ dạng phục tùng, rủ mắt cúi đầu giúp mình dùng bữa của Đồ Y, dáng vẻ cung kính tự nhiên của nàng ta giống như hoàn toàn không quen biết mình vậy.

Mấy năm nay nàng đã lớn hơn trước nhiều, dung mạo cũng có nhiều biến hóa. Năm đó Đồ Y cũng chỉ nhìn nàng từ xa mấy lần, nhiều năm đã qua khiến nàng ta không thể nhận ra nàng cũng là điều bình thường.

Nhưng trong cung ngoài cung đều biết nữ nhi của Đường Tùng Niên ở Lại bộ được bệ hạ đích thân lựa chọn làm thư đồng của Ngũ công chúa, nàng ta đã là cung nữ thì không thể không biết chuyện này được, trừ phi địch ý của Phương Nghi và nàng ta đối với mình năm đó chỉ là tình cờ mà thôi, người mà các nàng nhằm vào không phải nàng, mà là một đứa trẻ bằng tuổi nàng.

Đồ Y nhanh chóng liếc nàng một cái rồi tiếp tục cúi đầu xuống.

Không ngờ lại có thể gặp đứa nhỏ này ở trong cung…

Xưa nay Hứa Quân Dao vốn là người nhạy cảm, lại luôn chú ý đến nhất cử nhất động của nàng ta vì thế hành động của nàng ta nhanh chóng lọt vào ánh mắt của nàng, thấy vậy Hứa Quân Dao càng thêm chắc chắc rằng nàng ta đã nhận ra mình.

Sự bình tĩnh lúc này chẳng qua là vì nàng ta cho rằng nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, không biết đến sự tồn tại của các nàng cho nên mới chẳng thèm để nàng vào mắt.

Nói đến Thiên Hi đế, liên tiếp mấy ngày gần đây hắn không thấy Ngũ công chúa xuất hiện trên bàn ăn ở Phượng Tảo cung, tò mò hỏi Hoàng hậu: “Mấy ngày gần đây Tĩnh An dùng bữa ở đâu vậy? Dường như rất lâu rồi ta không thấy con bé dùng bữa trong cung của Hoàng hậu?”

Hoàng hậu cười nói:”Con bé thỉnh thoảng dùng bữa ở cung Tây Khánh cùng Mục Chiêu Nghi và Nghĩa Thanh; thỉnh thoảng quay về đây dùng bữa với thần thiếp. Đáng tiếc là hôm nay bệ hạ tới không đúng lúc rồi.”

Thiên Hi đế bật cười:” Vậy thì đáng tiếc thật!”

Hoàng đế biết dạo gần đây Tĩnh An luôn kéo theo tiểu thư đồng đến cung Tây Khánh dùng bữa, sẵn tiện hôm nay Thiên Hi đế rảnh rỗi nên hắn cũng bãi giá đến cung Tây Khánh.

Lúc này trong cung Tây Khánh, Mục Chiêu Nghi đang phân phó cung nhân dọn dẹp thức ăn thừa, sau khi biết tin ngự giá sắp đến, nàng ta nhất thời mừng rỡ, chẳng thèm quan tâm đến Ngũ công chúa, vội vàng trang điểm thay quần áo chuẩn bị tiếp giá.

Các cung nhân cũng vui thay chủ tử nhà mình, dầu sao đã hơn một tháng nay bệ hạ chưa từng đến cung Tây Khánh, cũng chưa từng triệu Chiêu Nghi nương nương thị tẩm lần nào; chủ tử mà không có đế sủng, cuộc sống của đám hạ nhân bọn họ cũng chẳng dễ dàng gì.

Sự hận thù tràn ngập trong con mắt của Đồ Y, nhưng nhanh chóng được nàng ta che giấu, sau đó nàng ta cùng mọi người hầu hạ Mục Chiêu Nghi trang điểm.

Hứa Quân Dao nhìn về phía cổng cung với vẻ hảo hứng, mặc dù kiếp trước nàng là phi tần của Triệu Nguyên Hựu, nhưng nàng không có cơ hội gặp mặt Thái Tông hoàng đế lần nào. Khi Thái Tông hoàng đế còn sống, lúc đó nàng chẳng qua cũng chỉ là một thi thiếp nhỏ bé của Đông cung Thái tử làm sao có được cơ hội chiêm ngưỡng thiên nhan của hoàng đế.

Lúc Thiên Hi đế đến, ánh mắt dừng trên người Mục Chiêu Nghi dẫn đầu ra đón, sau đó nhìn về phía Tam công chúa và Gia Bình huyện chủ đang hành lễ vấn an, hắn mỉm cười nói miễn lễ, cuối cùng mới nhìn về phía Ngũ công chúa đang kéo Hứa Quân Dao thì thầm nói chuyện, hắn cười mắng:”Sao vậy? Thấy phụ hoàng cũng không hành lễ sao?”

Ngũ công chúa cười với hắn một cách ngốc nghếch, tiếp theo hớn hở đến trước mặt hắn hành lễ, cuối cùng còn kéo Hứa Quân Dao đến trước mặt hắn, khuôn mặt tràn đầy đắc ý nói:” Phụ hoàng, người nhìn này, đây chính là tiểu Đường Đường của nhi thần.”

Thiên Hi đế nhìn tiểu cô nương trắng nõn mập mạp, có đôi mắt màu đen trong veo, thấy con bé đang nhìn mình với ánh mắt hiểu kì, hắn cười dịu dàng, khen:” Đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn.”

Ngũ công chưa nghe xong thì càng thêm vui vẻ, mắt mồm cười thành hình vòng cung, bộ dạng cứ như nghe thấy phụ hoàng khen mình vậy, Thiên Hi nhìn mà không nhịn được bật cười.

Thấy phụ hoàng chỉ nói chuyện với Ngũ muội mà rất ít để ý tới mình, đôi mắt của Tam công chúa đỏ hoe, cúi gằm mặt xuống với khuôn mặt tràn đầy tủi thân.

Mục Chiêu Nghi lườm con bé với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Đúng là thứ vô dụng, nếu con bé có thể làm cho bệ hạ yêu thích như Tĩnh An thì ngày hôm nay nàng đâu chỉ là một Chiêu Nghi cỏn con, nói không chừng nàng đã được phong làm phi từ lâu rồi! Biết thế năm đó nàng nên chọn đứa nhỏ hơn.

Bình Gia huyện chủ cũng cảm thấy có chút không cam lòng, nhất là khi nhìn thấy Ngũ công chúa kéo Hứa Quân Dao đến trước ngự tiền(), sau đó Thiên Hi đế còn thuận theo lời nữ nhi khen ngợi Hứa Quân Dao, sự không cam lòng càng trở nên mạnh mẽ hơn.

() Ngự Tiền: Bên cạnh nhà vua.

Nếu không phải tại con nha đầu chết tiệt này thì người hôm nay được Ngũ công chúa kéo đến trước mặt bệ hạ nên là mình mới đúng.

Một lát sau, cung nữ bưng chậu nước cùng khăn vải sạch sẽ và xà bông lần lượt tiến vào; Hứa Quân Dao liếc một cái đã nhận ra Đồ Y đang đi sau đám người ấy.

Mục Chiêu Nghi đích thân hầu hạ Thiên Hi đế rửa mặt rửa tay; Đồ Y bưng chén trà thơm đến trước mặt Mục Chiêu Nghi, trước khi nàng ta cầm lấy chén trà làm như vô ý mà nâng mắt lên nhìn Thiên Hi đế dang nói chuyện cùng với Ngũ công chúa.

Hứa Quân Dao cũng chú ý tới hành động này của Đồ Y.

Nàng cũng đã từng là người của hậu cung, hơn nữa còn trèo từ cung nữ lên vị trí Thục phi sau này, nàng làm sao có thể không nhìn ra ánh mắt ngầm chứa đựng giã tâm của Đồ Y, chỉ liếc cái thôi trong lòng đã sáng tỏ mọi chuyện.

Xem ra nàng ta đã coi Thái Tông hoàng đế là mục tiêu, nhưng nàng chỉ không biết đời trước nàng ta có mưu kế như vậy không?! Nếu như đều có mục đích giống nhau, đời trước nàng ta không thành công, vậy đời này thì sao?

Nàng liếc nhìn Mục Chiêu Nghi đang liếc mắt đưa tình với Thiên Hi đế, thầm nghĩ: Cũng không biết cái vị này có biết cung nữ bên cạnh nàng có dị tâm hay không, nhìn Đồ Y vẫn có thể đứng hầu hạ bên cạnh nàng ta thì có vẻ như nàng ta chẳng biết gì cả.

Thiên Hi đế đùa với Ngũ công chúa vài câu, sau đó lại dõi mắt theo con bé kéo tiểu nha đầu nhìn trông ngoan ngoãn, hiểu chuyện rời đi.

Tam công chúa và Gia Bình huyện chủ cũng bị cung nữ đưa đi.

“Tĩnh An là một đứa trẻ hoạt bát, ham chơi; khi ăn cũng không chịu nghiêm túc, may mà nàng có đủ kiên nhẫn để ngồi ăn cùng con bé.” Thiên Hi đế ngồi xuống, cầm lấy chén trà tự tay Mục Chiêu Nghi dâng lên nhấp một ngụm, cười nói.

“Tuy Tĩnh An gọi thần thiếp là dì, nhưng trong lòng thần thiếp vẫn luôn coi con bé và Nghĩa Thanh như con đẻ của mình.” Mục Chiêu Nghi dịu dàng nói đồng thời dịu dàng xoa bóp cánh tay cho Thiên Hi đế.

“Chỉ cần thần thiếp nghĩ đến con bé còn nhỏ như vậy mà đã không còn mẫu thân là lòng lại đau như bị kim đâm, nghĩ đến những thiếu thốn của con bé là thần thiếp lại hận không thể đào trái tim này đưa cho con bé. Mấy ngày trước thần thiếp thấy con bé gầy đi nhiều quá, mới nhớ rằng gần đây con bé đang chăm chỉ đọc sách, thần thiếp lại sợ người hầu lơ là chăm sóc nên mới bảo ngự thiện phòng làm nhiều món ăn mà con bé thích, gọi con bé thường xuyên đến ăn để bồi bổ cơ thể.”

“Choảng” âm thanh giòn tan của đồ sứ rơi trên mặt đất làm cho Mục Chiêu Nghi đang thể hiện ‘ tấm lòng mẹ hiền’ với Thiên Hi đế giật thót một cái, ngay sau đó nàng ta nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Hoàng đế.

“Nếu theo như nàng nói thì ý của nàng là Hoàng hậu bạc đãi Tĩnh An, để cho một đứa bé còn nhỏ tuổi mà đã mất mẹ không có lấy một người thân bên cạnh, còn phải làm phiền một người dì như nàng tốn công chăm sóc?”

“Thần thiếp hoàn toàn không có ý này, xin bệ hạ minh giám!” Mục Chiêu Nghi sợ đến nỗi quỳ ‘phịch’ xuống đất, gương mặt trắng bệch kêu oan.

“Câm mồm! Ngươi tưởng trẫm không biết trong lòng ngươi đang suy tính cái gì sao? Từ trước đến nay Hoàng hậu là người hiền lạnh, tính tình lại khoan dung nhân hậu, nhưng nàng ấy là người để ngươi tùy tiện mang ra so đo sao? Càng nhân nhượng thì các ngươi càng không biết điều!”

“Bệ hạ thứ tội, bệ hạ thứ tội!” Ngoài dập đầu cầu xin tha thứ ra, Mục Chiêu Nghi không còn dám nhiều lời nữa.

Thiên Hi đế phớt lờ nàng ta, đứng dậy phất ống tay áo, bỏ lại tiếng kêu ‘bệ hạ’ đầy thê lương ở phía sau, giận đùng đùng rời đi.

Khi những nội thị nhìn thấy hắn bước ra từ sảnh chính với vẻ mặt giận dữ, họ sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, chỉ dám chạy chậm theo sau hoàng đế.

Thiên Hi đế kìm nén ngọn lửa tức giận trong lòng, hắn càng bước càng nhanh.

Đột nhiên, phía xa truyền đến một tràng cười trong trẻo của trẻ con, Thiên Hi đế dừng chân lại, sau khi lắng tai nghe kĩ thì nhận ra đó là âm thanh của Ngũ công chúa, nghĩ vậy, hắn cất bước đi đến nơi phát ra tiếng cười.

Sau một lúc lâu, hai bóng dáng bé nhỏ đang vui đùa dưới giàn hoa đã xuất hiện trước mắt của hắn, đứa cao nhất là Ngũ công chúa của hắn, đứa thấp còn lại chính là tiểu thư đồng của Ngũ công chúa.

Đứa bé nhỏ nhỏ đang ngồi trên một tảng đá lớn, trong tay cầm một vài bông hoa cọng cỏ giống như đang bện cái gì đó, Ngũ công chúa nghịch ngợm thỉnh thoảng duỗi tay ra dí vào má của tiểu nha đầu, khiến cho tiểu nha đầu nổi giận gạt tay ra.

Nhưng chẳng được bao lâu, Ngũ công chúa lại tiếp tục vươn tay ra tác oai tác quái, sau đó vào lúc tiểu nha đầu đưa tay gạt ra thì nhanh chóng rụt tay về, Ngũ công chúa cười ha hả khi thấy tiểu nha đầu đưa tay gạt vào khoảng không.

Cứ mấy lần như thế, cuối cùng tiểu nha đầu cũng phát cáu, con bé ném đồ đang đan được một nửa xuống đất, nhảy từ trên tảng đá xuống, xách váy dơ nắm đấm đuổi theo Ngũ công chúa đòi đánh.

Mấy vị nội thị đi theo Thiên Hi đế thấy thế bị dọa cho hết hồn, lúc bọn họ đang định tiến lên ngăn cản tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày kia thì bị Thiên Hi đến ngăn lại:”Chớ quấy rầy hai đứa nó, cứ để mặc bọn nhỏ đi.”

Cùng lúc đó, có mấy người đã phát hiện ra sự biến hóa trên gương mặt trước đó vốn đang tức giận của bệ hạ, bây giờ lông mày của ngài đã giãn ra, trên môi còn nở một nụ cười; bọn họ nhẹ nhàng thở ra, lại nghe thấy bệ hạ lên tiếng dặn dò:”Đi nhặt đồ mà đứa trẻ kia vứt xuống về đây cho trầm xem.”

Một nội thị ‘dạ’ một tiếng rồi rời đi, chẳng mấy chốc đã quay trở lại rồi cung kính dâng vật kia đến trước mặt hoàng đế.

Thiên Hi đế vừa nhìn đã nhận ra ngay đây chính là một nửa cái vòng hoa, hắn không khỏi sửng sốt.

Không ngờ rằng tiểu nha đầu mới có tí tuổi đầu mà đã khéo tay như vậy.

Lúc này chuyện Mục Chiêu Nghi của cung Tây Khánh chọc giận bệ hã đã nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung, mặc dù bệ hạ không xử phạt Mục Chiêu Nghi nhưng việc bệ hạ giận đùng đùng bỏ đi cũng đã là một sự trừng phạt lớn nhất đối với Mục Chiêu Nghi.

Phi tần hậu cung xoi mói chỉ trỏ, hả hê vui sướng khiến cho Mục Chiêu Nghi vừa thẹn vừa bực, nàng ta tức đến độ khóc lóc suốt nửa ngày, sau đó tự nhốt mình trong phòng không muốn gặp ai.

Đồ Y liếc đôi mắt đầy khinh thường về phía cửa phòng ngủ của nàng ta.

Đồ vô dụng! Con vịt sắp nấu chín rồi mà còn để nó bay mất. Nhưng như thế cũng tốt, có kẻ vô dụng như thế làm bàn đạp, nàng sớm muộn gì cũng có cơ hội trèo lên.

Nghĩ đến đây, nàng ta hắng giọng, giả bộ ân cần nhẹ nhàng gõ cửa và gọi:”Nương nương…”

Hứa Quân Dao cũng biết chuyện Mục Chiêu Nghi chọc giận bệ hạ khiến bệ hạ phất tay áo bỏ đi. Nàng vô thức nhìn về phía Ngũ công chúa đang ngân nga một giai điệu không rõ, sau đó nàng xoa trán một cách bất lực.

Đồ ngốc nghếch không tim không phổi!

“Tiểu Đường Đường, muội đau đầu hả?” Ngũ công chúa xoay người đúng lúc nhìn thấy động tác này của nàng nên quan tâm hỏi.

“Đau đầu, nhìn thấy tỷ là đau đầu.” Tiểu nha đầu hồn nhiên trả lời.

Không ngờ Ngũ công chúa chẳng những không tức giận, mà còn vui vẻ nói:”Phụ hoàng của ta cũng nói câu như vậy đó!”

Úi chà, bản cung lấy làm vinh hạnh vì điều đấy.

Chuyện Mục Chiêu Nghi chọc giận thánh nhan đã trở thành trò cười của mọi người trong hậu cung, đặc biệt là khi mọi người nghe nói lúc đó nàng ta còn đang thể hiện’ tấm lòng mẹ hiền’ đối với Ngũ công chúa cho Hoàng đế xem, không ngờ cuối cùng lại chữa lợn lành thánh lợn què, tự chuốc lấy nhục nhã biến bản thân thành trò cười.

Hoàng hậu yêu thương Ngũ công chúa như báu vật trong lòng bàn tay là chuyện mà ai cũng biết, còn cần một Mục Chiêu Nghi nhiều chuyện, bới móc hay sao?

Cũng bởi vì chuyện này mà ngày hôm sau Tam công chúa mang theo ngương mặt sưng xỉa đến Văn Hoa quán, sau khi quăng một cái lườm tức giận cho Ngũ công chúa nàng ta mới ngồi xuống chỗ của mình.

Sắc mặt của Bình Gia huyện chủ đi theo sau nàng ta cũng chẳng khá hơn là bao, nhưng cũng không dám nói gì.

“Tam hoàng muội, hôm nay muội còn mời Ngũ hoàng muội đến cung Tây Khánh dùng bữa nữa không?” Tứ công chúa sợ thiên hạ chưa đủ loạn đi đến hỏi.

Động tác trên tay Tam công chúa chợt dừng lại, giận dữ trừng mắt với nàng ta:”Có liên quan đến muội à?”

Tứ công chúa thấy mặt nàng ta không vui, cũng sợ chọc giận nàng ta làm mình dinh phải phiền toái nên cuối cùng chỉ nói nhỏ:” Tức giận với ta làm gì chứ?! Có bản lĩnh thì đi tức giận với Tĩnh An đi!”

Tam công chúa cũng nghe thấy lời Tứ công chúa nói, nàng ta tức đến nỗi suýt nữa xé rách quyển sách trong tay, sau đó nhìn Ngũ công chúa đang bình thản như không có chuyện gì xảy ra mà dạy Hứa Quân Dao luyện chữ, nàng ta càng nhìn càng tức nhưng vẫn không dám trút giận lên Ngũ công chúa, cuối cùng chỉ có thể hất hết đống sách trên bàn xuống.

Nhị công chúa nhíu mày nhìn nàng ta, sau đó quay mặt đi tiếp tục nói chuyện với Bành Ngọc Kỳ.

Đại công chúa coi như không thấy gì, nhưng Từ Uyển Thanh ở bên cạnh nàng lại không nhịn được mà lắc đầu.

“Muội có thể tự viết.” Hứa Quân Dao cầm bút không vui nói.

“Nói dối, sao muội có thể tự viết được? Cứ để đấy ta dạy cho.” Ngũ công chúa vươn tay cướp lấy cái bút từ trong tay nàng, nhưng vì tiểu nha đầu nắm quá chặt làm nàng ta phải dùng sức một chút mới cướp được bút. Tuy đã cướp được bút nhưng mực ở đầu bút lại văng ra tung tóe, khéo thế nào lại bắn trúng tay áo của Tam công chúa.

“Ai da!” Hứa Quân Dao kêu lên sợ hãi, vội vàng lấy khăn tay từ trong ngực đưa cho Tam công chúa, nhưng bị nàng ta hất văng ra, khăn trong tay nàng cũng theo đó mà rơi xuống đất.

“Làm càn!” Tam công chúa không chút nghĩ ngợi tát nàng một cái, Hứa Quân Dao vội vàng lùi về sau vài bước để tránh bàn tay hạ xuống nhanh như gió của nàng ta.

Tam công chúa lập tức duỗi tay muốn đẩy nàng một cái, bàn tay vừa chạm vào áo của đối phương đã thấy tiểu nha đầu ngã dập mông xuống đất, đôi mắt nàng lập tức ngấn nước, ngay sau đó đã nghe thấy một tiếng ‘oaaaa’ vang lên, tiểu nha đầu khóc thét lên.

Mọi việc diễn ra trong tích tắc, mọi người chỉ nhìn thấy trong khi Ngũ công chúa cướp bút của tiểu nha đầu đã vô tình làm bẩn áo của Tam công chúa. Tam công chúa không dám trút giận lên hoàng muội được phụ hoàng sủng ái nhất nên quay ra giáo huấn tiểu nha đầu, nàng ta không tát được tiểu nha đầu bèn dùng sức đẩy ngã con bé.

“Tỷ làm gì vậy?” Ngũ công chúa giận dữ lao về phía nàng ta đẩy mạnh một cái, sau đó đưa tay kéo tiểu nha đầu dậy.

Những người còn lại cũng bị sửng sốt trước sự thay đổi đột ngột này, Nhị công chúa nhíu mày, nói:”Tam hoàng muội, lần này muội quá đáng lắm rồi nhé!”

Đại công chúa cũng tỏ ra không tán thành.

“Không, muội, muội hoàn toàn không chạm vào con bé, là con bé tự ngã, không liên quan tới muội!” Tam công chúa vừa giận vừa hận, lớn tiếng giải thích.

“Bọn ta đều tận mắt chứng kiến, rõ ràng là muội đẩy con bé đó.” Tứ công chúa nói chen vào.

“Ta không làm, thật sự không phải ta làm!” Tam công chúa mặt đỏ bừng, sau đó đột nhiên lao về phía Hứa Quân Dao nắm lấy cổ tay con bé và nói:”Ngươi nói đi, có phải ngươi khác tự ngã không?!”

Đáp lại nàng ta chỉ là tiếng khóc ngày càng vang dội của tiểu nha đầu.

Ngũ công chúa phẫn nộ kéo tay nàng ta ra:”Tỷ quá đáng lắm rồi nha!!! Ta phải đi méc mẫu hậu!”

“Không, không phải tỷ, thật sự không phải tỷ…”

Vừa thấy Ngũ công chúa đang kéo Hứa Quân Dao đến gặp Hoàng hậu, Đại công chúa và Nhị công chúa vội vàng tiến lên kéo nàng lại khuyên giải, Từ Uyển Thanh và Bành Ngọc Kỳ cũng xúm lại an ủi Hứa Quân Dao đang khóc thút thít.

“Con bé đó cố ý đấy, ta còn chưa đẩy con bé mà!” Tam công chúa cứng cổ cãi chày cãi cối.

“Nghĩa Thanh, nếu muội còn làm loạn nữa thì chúng ta sẽ đến gặp mẫu hậu đấy!” Nhị công chúa tức giận nói.

Tam công chúa tức đến trong mắt như phun ra lửa, nhưng không dám nói gì thêm nữa.

Tứ công chúa chậc lưỡi thất vọng khi thấy nàng ta không tiếp tục làm ầm nữa.

Hứa Quân Dao vẫn khóc thút thít, Từ Uyển Thanh giúp nàng lau nước mắt, dịu dàng nói:”Đừng khóc, đừng khóc nữa!”

Bành Ngọc Kỳ thấy tiểu nha đầu khóc đến nỗi hai mắt và chóp mũi đỏ hoe lại càng thêm tội nghiệp con bé, nàng không nhịn được mà xoa lên đỉnh đầu Hứa Quân Dao.

Hứa Quân Dao dụi mắt bằng hai bàn tay mũm mĩm, thỉnh thoảng lại khóc nấc một cái, Đại công chúa và Nhị công chúa thấy thế càng thêm bất mãn với Tam công chúa.

Tuy Từ Uyển Thanh, Bành Ngọc Kỳ, thậm chí là thư đồng Trịnh Nghiên của Tứ công chúa không dám bày tỏ sự bất mãn ra mặt nhưng ấn đường() hơi nhíu lại.

() Ấn đường: là khoảng cách giữa hai đầu lông mày, khu vực trên vùng sống mũi của mỗi người.

“Ngươi đỉnh quá đi Dao Dao ơii!” Ngôn Vũ đã chứng kiến rõ ràng mọi chuyện, cũng biết Tam công chúa đang phải chịu đau mà không dám kêu; Ngôn Vũ bay đến bên cạnh Hứa Quân Dao chưng ra khuôn mặt ngập tràn sùng bái.

Hứa Quân Dao giả vờ khóc thêm vài tiếng, sau đó thở dài ở trong lòng: Tuy đây là chiêu cũ nhưng dùng vẫn tốt chán! Thêm nữa bây giờ bản cung vẫn là một đứa bé ngây thơ trong sáng dễ thương, cho nên tác dụng càng tăng lên gấp bội.

Ngôn Vũ nhìn ‘đứa bé ngây thơ, trong sáng’ một cách kính nể, ánh mắt không khỏi sáng rực.

Truyện Chữ Hay