Nữ Nhị Đại Tác Chiến

chương 17: luận giới hạn của mạnh mẽ và hoạt bát

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ khi Thánh Tôn kia cười ha ha một tiếng quyết định Long Kiểu Nguyệt là phong chủ của Tiên Xu Phong, Bạch Chỉ liền thỉnh lệnh đi trông coi Linh Thú Sơn, không còn đến Thanh Nhã Hiên chăm sóc cho nàng nữa. Bạch Chỉ đi đến chỗ khác ở, Trầm Vọng Sơn liền ra lệnh cho Tiên Xu phái một đệ tử khác đến chăm sóc Long Kiểu Nguyệt.

Long Kiểu Nguyệt trong lòng buồn bực không thôi, nghĩ mình toàn tâm toàn ý muốn xoay chuyển kết cục, giảm bớt giá trị cừu hận, nhưng bây giờ dưới tình huống còn chưa gặp được Bắc Lăng Thành, mình cũng đã hấp dẫn nên nên một cơn sóng cừu hận trong lòng Bạch Chỉ và đệ tử của Tiên Xu Phong lấy Bạch Chỉ cầm đầu. Phỏng chừng Bạch Chỉ tưởng mình đã sớm tính kế trong lòng, thân cận với nàng ấy như vậy chính là nhằm tới vị trí phong chủ Tiên Xu Phong vốn thuộc về Bạch Chỉ kia.

Cổ nhân nhiều mưu lược, lão thiên có thể thấy, Tần Cúc Cự tâm tư không lớn, nàng nếu đã biết được kết cục nguyên bản của nữ nhị, kia nàng hiện tại làm sao có thể xa cầu mấy thứ phù du như mây bay đó chứ? Chỉ cần có thể an cư lạc nghiệp, cuối cùng không cần rơi vào kết cục vạn tiễn xuyên tâm như vậy là nàng đã thắp nhang cầu nguyện lắm rồi.

Đệ tử mới tới kêu Chu Vân Vân, tuổi mười xxx, nhìn qua thật ra mặt mày hết sức thanh tú đáng yêu, khi nói chuyện với Long Kiểu Nguyệt cũng cung kính. Nàng ta cùng với A Ninh bình thường không thể bình thường hơn kia cùng tới Thanh Nhã Hiên.

Mới đầu Long Kiểu Nguyệt còn có chút hảo cảm với nàng, nhưng trong một lần trùng hợp, ở một nơi Chu Vân Vân nghĩ nàng không nghe được, tiểu đệ tử kia liền bốc hoả, căm giận nói với A Ninh đang đứng ngốc một bên: "Tiểu thư của Long Đình thế gia này, điêu ngoa vô lý, không có giáo dưỡng, đạo hạnh tu dưỡng có điểm nào có thể lấy ra khoe? Nữ nhân này chính là cái gối thêu hoa, ỷ vào gia tộc quyền thế ngập trời, thế nhưng còn dám khi dễ đại tư sỷ của chúng ta."

Long Kiểu Nguyệt trong lòng một trận buồn bực, ngươi nghĩ ta muốn khi dễ đại sư tỷ của các ngươi chắc? Ngươi cũng không đi mà hỏi xem, lúc trước kẻ sống chết khóc lóc van nài cứng rắn ép buộc ta ngồi trên vị trí này là ai? Có bản lĩnh thì đi mà mắng chửi CEO của Trường Lưu các ngươi đi, mắng chửi con chim nhỏ hứng đạn như ta làm gì?

A Ninh: "Ờhm."

Chu Vân Vân dậm chân, oán hận nói: "Đại sư tỷ của Tiên Xu Phong chúng ta đức cao vọng trọng, đối đãi sư môn ân cần hữu ái, xuất thân cũng coi như dòng dõi thư hương, làm sao một tên dã nha đầu vô sỉ vô lễ vô đức có thể so sánh được? Thực sự coi Trường Lưu là địa bàn của Long Đình nhà nàng sao?!"

A Ninh: "Ờhm."

Chu Vân Vân lại cắn răng nói: "Đệ tử của Tiên Xu Phong chúng ta có người nào phục Long Kiểu Nguyệt đâu? Nàng lại cao hứng phấn chấn trực tiếp chiếm lấy Thanh Nhã Hiên của đại sư tỷ. Tiểu tiện nhân này, suốt ngày còn bắt bẻ đòi ăn cái này cái nọ. Nghe nói Long Đình còn muốn đưa ngự trù lên Trường Lưu, Thế Tôn của Tam Tư Điện thế nhưng lại cũng cho phép. Thật không biết, thật không biết Long Kiểu Nguyệt này thật sự coi Trường Lưu là nhà mình sao? Đây là nơi mọi người ai cũng có thể đến chắc?"

A Ninh: "Ờhm."

Nghe lời phẫn hận đầy nhịp điệu trầm bổng lên xuống của Chu Vân Vân, rồi lại nghe A Ninh ba lần liên tục đáp ba tiếng "Ờhm", mặt không chút tình cảm, Long Kiểu Nguyệt suýt chút nữa lén cười ra tiếng.

Trên đời này đối với nữ nhân mà nói, đáng hận nhất là gì? Chính là khi ngươi khàn cả giọng, lửa giận ngập trời đem hết toàn lực đi mắng chửi một đứa ất ơ nào đó, đối tượng để dốc bầu tâm sự của ngươi, bạn tốt của ngươi, đồng môn tốt của ngươi, chỉ vẻ mặt như kiểu "ta quản cái rắm ấy", đáp một câu "Ờhm."

Chu Vân Vân tức đến không nói nữa, chỉ đưa tay căm giận đón bát cháo tôm và thịt bằm trên tay A Ninh, đặt lên chiếc bàn gỗ màu đen, xoay người muốn đi. A Ninh rốt cục ngẩng đầu gọi: "Chờ một chút."

Chu Vân Vân quay đầu, phẫn nộ sẵng giọng: "Làm sao thế?"

A Ninh nói: "Cháo này của ngươi chi bằng ngâm trong nước đá một lát, để nguội bớt."

Chu Vân Vân dậm chân, cắn răng quăng lại một câu: "Nguội cái gì mà nguội, bỏng chết nàng ta là tốt nhất!"

Long Kiểu Nguyệt đi băng ngang qua rừng trúc, chỉ yên lặng lắc lắc đầu. Ở trong mắt nàng, Tiên Xu Phong tháng sáu đã sớm tuyết bay, tiếng ca của nàng Đậu Nga () quanh quẩn bên tai, dư âm đến ba ngày không dứt.

Nếu bi thương có độ ấm, nếu buồn bực có nhan sắc, như vậy cả bầu trời Trường Lưu đều nên một mảnh tối đen như mực, thác nước trút xuống từ ba ngàn thước trên Phù Vân Các cũng sớm nên bị đông lạnh thành trụ băng.

Bất quá mới qua một ngày, Long Đình thế gia liền phái người tới.

Long Kiểu Nguyệt bị gọi đến Tam Tư Điện để gặp "người nhà mẹ ruột" của mình. Ở Trường Lưu đã lâu, ngày ngày nằm trên giường, luôn chỉ mặc một thân màu trắng như đồ tang. Nếu là trường hợp quan trọng, đương nhiên cần để ý đến dung nhan. Long Kiểu Nguyệt lần tìm bộ xiêm y mình mặc khi mới lên núi hồi lâu, lại cũng không tìm được.

Nàng tìm ở Thanh Nhã Hiên khá lâu, cũng không tìm được kiện thanh y kia. Chu Vân Vân đứng bên sườn nàng, cung kính hỏi: "Long Chưởng môn muốn tìm gì thế?"

Long Kiểu Nguyệt đáp: "Một kiện xiêm y."

Chu Vân Vân suy nghĩ, đợi lát nữa sẽ đi gặp Thế Tôn, tiểu tiện nhân này nhất định muốn tìm bộ xiêm y hoa mỹ diễm lệ nhất, để có thể đi câu dẫn Thế Tôn.

Vì thế nàng hắng hắng cổ họng, mềm giọng dịu dàng nói: "Long Chưởng môn không cần lo lắng, dù trên người Long Chưởng môn mặc kiện xiêm y bình thường nhất, Thế Tôn thấy cũng sẽ vui vẻ."

Long Kiểu Nguyệt còn nói thêm: "Ta đang tìm kiện xiêm y mà ta mặc lúc lên núi cơ."

Chu Vân Vân lại thầm đại kinh thất sắc, giỏi cho tiểu tiện nhân ngươi, Long Đình thế gia phái người lên núi, ngươi thế nhưng đòi mặc kiện xiêm y khi mới lên núi kia, là muốn nói cho người nhà Long Đình thế gia các ngươi rằng Trường Lưu chúng ta ngược đãi ngươi, vẫn không cho ngươi mua đồ mới sao?!

Chu Vân Vân vội vàng nhẹ giọng nói: "Long Chưởng môn hiện tại nếu đã là Chưởng môn của Tiên Xu Phong chúng ta, xiêm y làm theo yêu cầu cũng đã sớm để vào rương của ngươi, Chưởng môn vẫn tiếc chưa mặc. Hôm nay Long Đình phái người đến, chẳng bằng để Vân Vân mặc vào giúp Chưởng môn."

Đại tỷ! Không phải ta tiếc không mặc, mà là do ta sợ thứ đồ chơi đó rất hấp dẫn cừu hận. Mặc giáo phục Trường Lưu có dấu hiệu ba màu của Chưởng môn, ngày nào đó ta đi qua đi lại trong rừng, có thể nào bị đám fan Bạch Chỉ các ngươi đón đường trùm đầu, loạn côn đánh chết không!

Long Kiểu Nguyệt tìm nửa ngày, vẫn không tìm được kiện thanh y mình mặc khi lên núi kia, nàng chỉ đành tiếc nuối cầm lấy kiện giáo phục màu bạch lam của Trường Lưu ở bên cạnh, lấy tiêu chí của Chưởng Môn là tam sắc long lân thạch trên áo xuống, sau đó tuỳ tiện mặc vào.

Chu Vân Vân bên cạnh nhìn thấy nàng lấy tam sắc long lân thạch xuống, nghẹn họng nửa ngày rồi mới lên tiếng: "Long Chưởng môn, ngươi làm thế..."

Long Kiểu Nguyệt nói: "Thế nào, mặc vậy làm sao?"

Nàng chỉ đơn thuần nghĩ Chu Vân Vân kinh ngạc vì nàng "không ham danh lợi", lấy minh chứng cho Chưởng môn là long lân thạch xuống, chỉ mặc một thân giáo phục bạch lam đơn giản thôi. Thấy Chu Vân Vân đột nghiên ngậm miệng, nàng trong lòng thấy có chỗ không đúng, nhưng lại không nói nên lời là không đúng chỗ nào.

Mẹ nó, trong [Tiên hiệp Hạ Nhược Hoa], chuyện liên quan đến giáo phục của Trường Lưu, có điều gì kiêng kỵ về tam sắc long lân thạch à? Hình như không có mà?

Tỷ, Vân tỷ, ngươi nhìn ta bằng ánh mắt đó là có ý gì, ngươi nói thật ra xem nào?!

Chu Vân Vân không nói gì nữa, chỉ cung kính thưa: "Nếu Chưởng môn đã thu thập thoả đáng, kia liền theo đệ tử ra Tiên Xu Phong tới Tam Tư Điện hồi bẩm Thế Tôn."

Long Kiểu Nguyệt tuy rằng hiện tại rất muốn giữ chặt Chu Vân Vân, "chát chát" tát cho nàng hai cái, rồi bóp cổ nàng lắc lắc hét: "Nửa lời còn lại đâu, nhiều chuyện mà nói một nửa thực sự làm cho người ta căm tức mà! Ta ghét nhất bị nghe loại bát quái nửa vời này, ngươi mau nói nốt nửa còn lại cho ta được không?!"

Nhưng mà Long Kiểu Nguyệt chỉ cứng mặt vuốt một nếp uốn cuối cùng trên làn váy, dùng ánh mắt "Chưởng môn nhìn thấu hết thảy", ôn nhu thản nhiên cười nói: "Ừ."

Tam Tư Điện, Long Kiểu Nguyệt một bên thận trọng vuốt ve váy mình, ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra vẻ tươi cười thản nhiên. Trong kim điện to như vậy, bốn phía đều là đệ tử mặc giáo phục bạch lam lẳng lặng đứng, tổng cộng hơn mười người tới, thân hình đều cao gầy tuấn gật, ở giữa thỉnh thoảng có hai ba nữ tử, giống như một làn gió nhẹ ấm áp ở giữa đám thiết cốt kiếm quang.

Trên cùng là kim toà, phía trước bày án, phía trên cắm một nhành liễu non. Hai bên là khách quan ngồi, mấy vị ngoại thích của Long Đình thế gia phái tới đang ngồi trên đó, trò chuyện vui vẻ cùng Trầm Vọng Sơn trên kim toà.

Hai cục tròn trắng trắng đứng hai sườn phía sau Trầm Vọng Sơn, một trái một phải, mềm mại đáng yêu, lại đều đang nhắm mắt.

Thế Tôn gặp nhà ngoại của Long Đình thế gia, trường diện bậc này không phải dạng tiểu đệ tử như Chu Vân Vân có thể đi vào. Chư vị đệ tử Trường Lưu có thể xuất hiện ở trường diện này, hoặc chính là thủ tịch đại đệ tử của các phái dưới trướng Tam Tư Điện của Trường Lưu, hoặc nhân vật số một số hai trong môn phái.

Vừa nghĩ ở đây phần lớn đều là thủ tịch đệ tử, Long Kiểu Nguyệt liền kiềm chế không được. Nàng đưa mắt nhìn chỗ mấy nữ tử bên kia, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Bạch Chỉ vọng tới.

Bạch Chỉ đứng giữa hai người Tiên Xu phái, dung nhan ôn nhu như trước, nhưng một khắc khi ánh mắt cùng Long Kiểu Nguyệt chạm vào nhau, nàng tựa hồ hơi ngẩn ra, sau đó lại dời ánh mắt lên chỗ cổ áo giáo phục bạch lam của Long Kiểu Nguyệt, ám quang vụt loé qua đáy mắt, ánh mắt lạnh lẽo nói không nên lời.

Long Kiểu Nguyệt đang dùng ánh mắt biểu đạt, tỷ, tỷ, ta sai lầm rồi, ta thực sự không muốn cướp vị trí của ngươi. Ngươi xem ta cũng không mang tam sắc long lân thạch mà, tỷ! Tỷ!

Đáng tiếc Bạch Chỉ đã mau chóng dời mắt đi.

Long Kiểu Nguyệt thầm thở dài một tiếng, thù này xem như kết xuống rồi.

Mấy người bên họ ngoại thấy tiểu thư dòng chính tính tình nóng nảy này đến, đều mau chóng đứng lên. Trầm Vọng Sơn cũng hơi đứng dậy, gật đầu mỉm cười với nàng, nói: "Kiểu Nguyệt, đến chỗ tam bá của ngươi đi."

Long Kiểu Nguyệt nhất thời tâm tình buồn bực, không nghe rõ. Đợi đến khi nàng phản ứng lại, "a" một tiếng, hỏi: "Gì?"

Mấy người nhà họ ngoại bốn phía đều tha thiết nhìn nàng. Trầm Vọng Sơn cũng mỉm cười nói: "Ngươi ngày xưa có quan hệ tốt với tam bá, thế nào, ngươi không muốn đến ngồi cạnh tam bá ngươi sao?"

Long Kiểu Nguyệt ngây dậi, tam bá? Tam bá?

Nàng nhanh chóng phân thần nhìn mấy vị ngoại thích kia, người người đều bộ dạng tầm bốn mươi, lão luyện giỏi giang, ánh mắt sắc bén đáng sợ.

Tam bá, tam bá, ta mẹ nó làm sao biết ai là tam bá của ta chứ? Nhìn ánh mắt sao? Xem ánh mắt người nào là biết ai có quan hệ tốt với ta à?

Sau lưng Long Kiểu Nguyệt đột nhiên một trận lạnh lẽo.

Ánh mắt mấy người họ ngoại này nhìn nàng, như đao như kiếm, cẩn thận tỉ mỉ, sắc bén đáng sợ. Nàng cảm giác mỗi một động tác của mình, mỗi một ánh mắt đều như bị người cẩn thận cẩn thận phân tích, rồi đưa vào trong đầu bọn họ, tìm kiếm chỗ bất đồng với Long Kiểu Nguyệt chân chính ngày xưa.

Đám họ ngoại này, đại bá nhị bá tam bá x bá này, thật sự là người Long tông chủ phái tới để quan tâm ái nữ sao? Hay là nói, nghĩ đi nghĩ lại nghĩ thông rồi, nữ nhi mà hắn một mực yêu thương có phải đã bị đoạt xá, bị ai đổi xác không?

Hơn nữa, Long Kiểu Nguyệt ngày xưa kiệt ngạo bất tuân, điêu ngoa tuỳ hứng, nhiều năm gọi phụ thân mình là "lão thất phu", thật sự có thể có quan hệ tốt với một đám bá bá bên ngoại à?

Mẹ nó, đây là muốn làm gì chứ?

Chẳng lẽ Tần Cúc Cự chiếm lấy thân xác của Long Kiểu Nguyệt, không thể hiện ra được bản tính hay giác ngộ của một tên hoàn khố đệ tử nên có của Long Kiểu Nguyệt, không ở trên núi làm loạn, ngược lại an phận quá mức, cho nên khiến thân cha Long tông chủ lão nhân gia bất mãn?

Cha! Ta thành thật như vậy ngươi ngược lại lại e ngại? Ngươi tìm đám thân thích bên ngoại này đến Trường Lưu để coi xem ta thiệt hay giả, ngươi cũng chơi đểu ta quá đi?!

Tần Cúc Cự trong lòng quyết định, lật tay rút cây roi trên lưng ra.

Ngoại thích bốn phía vẫn trấn định, Trầm Vọng Sơn cũng không giải thích gì, nói: "Làm sao vậy, Kiểu Nguyệt?"

Long Kiểu Nguyệt xé rách da mặt, chuẩn bị lộ ra bộ dáng lưu manh, khuôn mặt của mấy người thân thích bên ngoại bốn phía lại đột nhiên biến ảo thành một bức tranh thuỷ mặc sơn thuỷ bình thường. Long Kiểu Nguyệt cả kinh, nhìn quanh, Tam Tư thánh điện vẫn là Tam Tư thánh điện, nhưng khuôn mặt của mấy người họ ngoại ngồi trên ghế lại hơi biến hoá.

Một nam tử mắt hổ trung niên cười nói: "Ta còn nghĩ nhị chất nữ đã sửa lại tính tình, không ngờ vẫn hoạt bát giống trước kia."

Trên mi tâm của hắn có một vết đao, kéo dài từ giữa trán vắt sang bên mặt trái, thanh âm phá lệ sang sảng. Bên cạnh cũng có một lão nhân tóc bạc trả lời: "Cũng phải, nha đầu kia bị cha mình chiều hỏng rồi, có lẽ là gặp nhà phu quân, nên học thu liễm một chút."

Mấy vị thúc thúc gia gia tự nhìn tự nói kia, thỉnh đừng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ hai ba câu liền đem màn khảo hạch sinh tử tồn vong của ta vừa rồi nói thành màn hồi ức về sự hoạt bát khả ái nghịch ngợm thích gây sự hồi nhỏ của ta được không? Các ngươi vừa rồi thật sự suýt chút nữa hù chết ta đó biết không? Ta lấy roi ra là chuẩn bị liều chết phản kích đó được không?

Nếu ta vừa rồi thật sự vui tươi hớn hở đáp lại một câu, "vậy ta đến chỗ tam bá", hoặc "tam bá là ai", ta đoán tuyệt học [Cửu Thiên dẫn lôi quyết] của Long Đình thế gia sẽ trực tiếp nện lên người ta đó? Cái thứ có thể trực tiếp đánh cho ta hồn phi phách tán đấy, các ngươi cho là ta không biết sao hả hả hả hả hả hả!

Nhìn thấy mấy vị bên ngoại giống như đang tán gẫu một trận, lầm bầm làu bàu tự nói tự giỡn tự vui cười ha ha, lòng bàn tay Long Kiểu Nguyệt lại đổ mồ hôi. Bất quá, tiếp theo lại nên làm gì bây giờ?

Dựa theo tính tình Long Kiểu Nguyệt, nếu phát hiện có người thử mình, hẳn là sẽ nổi giận, hẳn sẽ nổi bão, nhưng hiện tại thì sao, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Nên làm gì, nên làm gì đây? Trở mặt chạy lấy người? Hay ngoan ngoãn ở lại, nghe đám ngoại thích và Trầm Vọng Sơn vây quanh mình mở đại hội nghiên cứu báo cáo? Trở mặt chạy lấy người, có thể nào làm mất mặt Trầm Vọng Sơn, đánh mất toàn bộ mặt mũi của Trường Lưu, hấp dẫn càng nhiều cừu hận không?

Trầm Vọng Sơn đột nhiên đứng lên, thấy Long Kiểu Nguyệt vẻ mặt âm trầm, như thể đó là chuyện rất bình thường, ôn hoà nói: "Kiểu Nguyệt, ngươi lại đây. Thế bá bọn họ chỉ chọc ngươi thôi."

Tần Cúc Cự cũng bất chấp bất cứ giá nào.

Nàng vung roi, kim điện trải đầy vàng dát ngọc kia, thanh âm kim ngọc vỡ tan phá lệ chói tai. Nàng đạp lên mảnh vàng vỡ đầy đất, cố gắng hồi tưởng lại trường diện một tên trẻ trâu nổi bão, vung roi lên, cười lạnh nói: "Trêu chọc ta? Coi ta là cái gì? Tiểu hài tử ba tuổi? Hay bổn tiểu thư là món đồ chơi các ngươi lấy ra để chọc cười?!"

Đám đệ tử có tố chất tốt tựa hồ đều như không nghe được, nghe những lời càn rỡ như thế, không ai dựa theo lộ số trong TV, nói mấy lời kịch của nhân vật hi sinh đại loại như "lớn mật, chớ có vô lễ", lại chỉ yên lặng cúi đầu. Điểm ấy thật ra làm cho Long Kiểu Nguyệt thực ngoài ý muốn.

Trầm Vọng Sơn tính tình rất tốt, chỉ lại hạ giọng an ủi: "Kiểu Nguyệt, chớ giận, hai ngày nay tính tình ngươi nóng nảy không tốt, ta cũng hiểu."

Long Kiểu Nguyệt hiện tại thực sự muốn hét lớn một tiếng, ta không phải bị dễ xúc động khi "tới tháng" mà. Ai nói với ngươi người "tới tháng" tính tình khó chịu? Chính ngươi thử bị bắt đi trả lời một vấn đề không hề chuẩn bị trước, mà nếu đáp sai sẽ bị sét đánh thành cặn bã xem ngươi có thể vừa giận vừa tức giống ta không?

Mấy vị bên ngoại ngẩng đầu nhìn nàng, vị bá bá mắt hổ kia quát: "Còn ra thể thống gì! Đợi xuống núi nói cho phụ thân ngươi biết, xem hắn có xử lý ngươi không!"

Long Kiểu Nguyệt lỗ mãng vung roi, hừ một tiếng, rồi xoay lưng chạy lấy người.

Hai bạch y đồng tử có hai nốt chu sa tiên diễm ướt át trên trán, đang nhắm mắt canh giữ hai bên trái phải của Trầm Vọng Sơn, thân thể bằng giấy đơn bạc cùng mặt mày trong suốt tái nhợt đột nhiên vặn vẹo một trận. Trong chớp mắt, bọn họ đã biến thành hai hài đồng bình thường sống động có thật thể có sức nặng. Hai tiểu đồng tử nhất tề mở mắt, nhãn tình linh động đen láy trên khuôn mặt tròn trịa phấn hồng khẽ chuyển động.

Bọn họ như con diều bay lên, không hề có trọng lượng bay ra từ sau lưng Trầm Vọng Sơn, lướt qua án kỷ, đuổi theo bước chân của Long Kiểu Nguyệt, ôm chặt hai đùi nàng.

Dưới chân Long Kiểu Nguyệt trầm xuống, cúi đầu vừa nhìn lại thấy, hai vị tiểu tổ tông, như thế nào các ngươi lại tới nữa?

Như Như cùng Ý Ý ôm đùi nàng. Đợi đi xa cách ngoài Kim điện một bước, Như Như cọ cọ tay nàng nói: "Chủ nhân bảo ta đến, nói sợ Long tỷ tỷ giận, nên để Như Như và Ý Ý đến dỗ tỷ tỷ."

Long Kiểu Nguyệt: "..."

Hết chương

----------------------------------

Chú thích

() Oan Đậu Nga:

"Oan Đậu Nga" là vở ca kịch nổi tiếng của nhà văn Quan Hán Khanh đời nhà Nguyên, tác phẩm được sáng tác dựa trên câu chuyện oan khuất "Đông Hải Hiếu Phụ" trong "Liệt Nữ truyện". Truyện kể Đậu Nga bị bọn vô lại hãm hại, lại bị thái thú Đào Ngột phán tội chém đầu một cách oan uổng.

Đây là một câu chuyện chân thật xảy ra vào triều Nguyên, bởi ảnh hưởng chấn động vào thời bấy giờ, vậy nên đã được ghi vào trong "Liệt Nữ truyện" giống như sử ký vậy.

Nhân vật chủ yếu trong vở ca kịch là một người con gái nhà nghèo vùng Sở Châu, tên là Đậu Nga. Mẹ nàng mất khi nàng còn nhỏ, cha nàng là Đậu Thiên Chương không có tiền trả nợ, lại vội lên kinh dự thi, không có tiền lộ phí, liền bán nàng cho bà góa là Thái Bà làm con dâu nhỏ (tức là con dâu mua từ lúc nhỏ, khi lớn lên phải làm vợ con trai người mua).

Đậu Nga tới nhà họ Thái chưa được năm, thì cậu con trai họ Thái bị bệnh mất, chỉ còn nàng và bà góa họ Thái sống nương tựa vào nhau. Trương Lư Nhi là tên lưu manh ở Sở Châu, cùng với bố là Trương Lão Nhi thấy nhà họ Thái chỉ có người phụ nữ, liền đến ở lỳ đó, rồi ép lão bà lấy Trương Lão Nhi. Thái Bà thế cô, đành ưng chịu. Trương Lư Nhi lại ép Đậu Nga thành thân với hắn. Đậu Nga cương quyết cự tuyệt và chửi rủa hắn thậm tệ. Trương Lư Nhi căm tức, liền nghĩ kế trả thù.

Mấy hôm sau, Thái Bà bị ốm, sai Đậu Nga nấu cháo. Trương Lưu Nhi lén bỏ thuốc độc vào trong bát cháo, rắp tâm giết chết Thái Bà rồi sẽ ép buộc Đậu Nga. Đậu Nga bưng cháo cho Thái Bà, bỗng Thái Bà thấy buồn nôn, không muốn ăn nữa và chuyển bát cháo cho Trương Lão Nhi ăn. Trương Lão Nhi trúng độc, lăn lộn dưới đất rồi tắt thở.

Trương Lư Nhi đã đổ tội đầu độc cho Đậu Nga, bắt nàng giải lên quan cai trị Sở Châu. Tri phủ Sở Châu là Đào Ngột, một viên quan nổi tiếng tham nhũng, nhận tiền đút lót của Trương Lư Nhi, bắt Đậu Nga ra thẩm vấn, ép nàng nhận tội đầu độc. Đậu Nga bị đánh đập chết đi sống lại, nhất định không chịu nhận tội. Đào Ngột biết Đậu Nga rất hiếu thuận với Thái Bà, liền đem Thái Bà ra đánh đập trước mắt Đậu Nga. Đậu Nga thương Thái Bà tuổi già, không chịu nổi cực hình, đành chịu nỗi oan mà nhận tội. Tên tham quan Đào Ngột đã đã dùng mọi thủ đoạn ép được cung, liền khép nàng vào tội chết, giải nàng ra pháp trường xử tử. Trên đường ra pháp trường, nàng đã xin được giải đi ngõ sau, chứ không bị diễu qua phố, vì nàng sợ mẹ chồng nàng nhìn thấy sẽ không thể chịu nổi.

Trong vở kịch có một màn cảm động lòng người sâu sắc, Đậu Nga trước khi bị hành hình đã phát ra ba lời thề như đinh đóng cột với quan giám trảm: . Nếu tôi bị oan, thì "đao chém qua đầu một giọt máu nóng cũng sẽ không rơi xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia"; . Nếu tôi bị oan, thì "sau khi thân chết, trời sẽ giáng tuyết dày ba thước, đắp lên thi thể tôi"; . Nếu như tôi bị oan, sau khi tôi chết thì "từ giờ trở đi, Sở Châu này sẽ hạn hán trong suốt năm liền".

Lời thề của Đậu Nga ngay sau đó đều đã ứng nghiệm: Máu bắn lên dải lụa trắng, tuyết rơi tháng , vùng Sở Châu đại hạn năm.

Bố cô là Đậu Thiên Chương đỗ cao trong kỳ thi, được triều đình trọng dụng, đi điều tra các vụ án trong vùng. Khi đi đến Sơ Châu, Đậu Nga đã báo mộng và kể lại sự tình cho ông. Đậu Thiên Chương rửa sạch nỗi oan cho Đậu Nga, xử tội Trương Lữ Nhi và Đào Ngột.

(nguồn: )

--------------------------------

Bách Linh: Cự tỷ coi như nằm

»

Truyện Chữ Hay