h
Lăng Tư Duệ về nhà sớm để gặp cô. Hắn cũng muốn trả lại điện thoại cho cô. Bản thân cũng không muốn vì chuyện đó mà tức giận với Đổng Ngạc Ngạc.
Hắn lái xe vào biệt thự, mở cửa bước xuống, chân chậm rãi tiến vào.
Trịnh Quang nhìn thấy hắn thì nhẹ giọng hỏi:
- Sao ngài về sớm vậy?
- Tôi muốn về sớm nghỉ một lát.
- Vâng.
Trịnh Quang đáp một tiếng, để hắn bước lên cầu thang. Sau đó, ông xoay người đi vào bếp nấu bữa tối. Trong lòng thầm nghĩ thiếu gia nhà ông về sớm để gặp Đổng Ngạc Ngạc.
Lăng Tư Duệ đi lên phòng, hắn vặn nắm cửa ra, đôi mắt báo săn tìm kiếm bóng dáng của cô.
Ánh nhìn băng lãnh bao phủ cả căn phòng, thu trọn nó vào tầm mắt. Nhưng mà không thấy cô ở đâu.
Hắn đi lại phòng tắm, mở cửa ra.
Không thấy.
Phòng vệ sinh. Cũng không thấy.
Lăng Tư Duệ lúc này mới để ý, vali của Đổng Ngạc Ngạc đã biến mất từ bao giờ.
Hắn tức giận bóp chặt cái điện thoại đang cầm trong tay, vẻ mặt tối đen như mực. Những đường gân trên trán nổi lên báo hiệu cho một trận cuồng phong đang ập đến.
Lăng Tư Duệ bước xuống phòng khách, hắn lạnh giọng:
- Trịnh Quang.
Nghe tiếng hắn, Trịnh Quang từ phòng bếp đi lên. Vẻ mặt giận dữ của hắn khiến ông đoán đã xảy ra chuyện gì không hay. Ông e dè hỏi:
- Có chuyện gì sao thiếu gia?
- Ngạc Ngạc đâu?
Hắn kiên nhẫn hỏi, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, gân tay cũng được dịp nổi lên.
- Con bé vẫn ở trên phòng mà. Tôi không hề thấy con bé bước xuống nhà.
Trịnh Quang đáp lời, bàn tay đang len lén lau mồ hôi. Thiếu gia lúc này quả thật rất đáng sợ.
- Cô ấy không có ở trên phòng.
- Không thể nào. Chẳng lẽ...
Trịnh Quang ngập ngừng.
- Sao?
- Lúc nãy tôi ra ngoài đổ rác nên không khóa cửa. Con bé không lẽ ra khỏi nhà vào lúc đó.
Trịnh Quang nuốt nước miệng, cố nói thành lời cho hắn nghe rõ. Bản thân ông đang rất sợ hãi cơn giận của hắn.
- Chết tiệt.
Lăng Tư Duệ chửi thề một tiếng, hắn không thèm nhìn Trịnh Quang, cả người lao ra ngoài xe như tên bắn.
Hắn cho xe khởi động rồi lao vun vút ngoài đường. Cảm giác khó chịu từ lồng ngực khiến hắn nhíu mày. Hai hàm răng va vào nhau nghiến ken két như thể hiện nộ khí trong lòng hắn.
" Đổng Ngạc Ngạc, đừng để tôi tìm ra em. Nếu không, em không yên với tôi đâu ".
Hắn hừ lạnh, bàn tay nắm vô lăng siết chặt.
--------------
Ở chỗ cô
Đổng Ngạc Ngạc vẫn chưa lên ga tàu, hiện tại cô đang ngồi trong một quán ăn lề đường ăn mì Tứ Xuyên. Quán ăn này cách nhà Lăng Tư Duệ khoảng km.
Nhìn bát mì nghi ngút khói được người ta mang ra, cô hít hà hương thơm, tay giơ lên động đũa.
Cô vừa ăn vừa ngó nhìn xung quanh, không khí rộn ràng của buổi chiều mùa đông thật náo nhiệt.
Bỗng nhiên, hình ảnh một bà cụ già lom khom hiện lên trong mắt cô. Bà ấy khoảng tuổi, dáng người gầy nhom, tóc bạc trắng, trên người còn mang theo nhiều đồ đạc lỉnh kỉnh.
Ánh mắt bà ấy cứ hướng sang phía đường đối diện mà không chịu bước qua.
Có lẽ là bà ấy muốn qua đường.
Đổng Ngạc Ngạc không kịp nghĩ ngợi, cô để bát mì lại trên bàn, bỏ luôn vali ở đấy, nhanh chân đi đến chỗ bà cụ.
- Bà ơi, để cháu dắt bà qua đường.
Cụ bà nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, hàm răng móm mém chỉ còn vài chiếc răng khẽ nở nụ cười:
- Cảm ơn cháu.
Đổng Ngạc Ngạc nở nụ cười tươi, giúp bà cụ bê túi đồ cồng kềnh rồi nắm tay bà đưa qua đường.
- Cô gái, cháu thật tốt bụng. Sau này sẽ lấy được một tấm chồng như ý đấy.
Bà cụ bước những bước chân run run, miệng nói vài câu.
Đổng Ngạc Ngạc cười ngượng, nhỏ giọng:
- Đến nơi rồi, bà đi cẩn thận ạ.
Bà cụ bê túi đồ trên tay cô, cười móm mém nói:
- Cảm ơn cháu.
Đổng Ngạc Ngạc đứng đó nhìn bóng dáng bà bước đi, khóe môi khẽ nở nụ cười. Cô bỗng nhớ đến bà ngoại cô. Hồi ấy bà cũng hay cười dịu dàng như vậy với cô. Nhưng bây giờ... đã không thể nhìn thấy bà được rồi.
Cô khẽ thở dài, vừa đặt một chân xuống đường thì tiếng "két" vang lên khiến cô giật mình lùi lại.
Chiếc xe Lamborghini đen đỗ trước mặt cô, ánh đèn từ đó phát ra khiến cô nheo mắt.
Chiếc xe này nhìn quen mắt quá. Hình như cô đã thấy ở đâu rồi.
Đang ngây ngốc suy nghĩ thì tiếng đóng cửa xe khiến cô giật nảy mình.
Cô nhìn lên, bóng dáng Lăng Tư Duệ phóng đại trước tầm nhìn khiến cô không khỏi kinh hãi.
Không nghĩ nhiều, trước mắt cô chạy khỏi hắn rồi tính tiếp.
Đổng Ngạc Ngạc xoay mặt ra sau, co chân chạy đi thì bàn tay rắn chắc của hắn đã tóm được cô. Kéo cô vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
- Muốn chạy?
Giọng nói băng lãnh khiến cô không rét mà run. Sao hắn lại xuất hiện ở đây chứ? Cô chính là sắp thoát khỏi hắn thì lại bị hắn bắt được.
Thật ra, Lăng Tư Duệ sẽ không nhìn thấy cô nếu cô không ra khỏi cái quán ăn đó. Chính vì lòng tốt bụng mà Đổng Ngạc Ngạc đã bị hắn bắt gặp, sau đó dẫn đến kết quả như thế này đây.
- Sao không nói?
Cảm nhận nữ nhân nằm trong lồng ngực không đáp, hắn có chút khó chịu.
- Tôi muốn về quê.
Đổng Ngạc Ngạc cuối cùng cũng chịu mở miệng. Nhưng mà cô không biết rằng câu nói đó khiến Lăng Tư Duệ đen mặt.
Cô muốn rời khỏi hắn?
- Em nói gì?
Lăng Tư Duệ buông cô ra, đôi mắt báo săn ghim chặt trên người cô.
Ánh lửa phát ra từ mắt hắn khiến cô không dám đối diện, cô là đang muốn tránh né.
Bản thân đang cố tránh xa hắn, muốn thoát khỏi hắn.
- Tôi nói, tôi muốn về quê.
Đổng Ngạc Ngạc cố nói thấy rõ cho hắn nghe. Cô nén sợ hãi của chính mình, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lẽo của hắn.
Gương mặt Lăng Tư Duệ hiện tại không biểu lộ hỉ nộ ái ố, hắn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo, khóe miệng khẽ nhếch lên:
- Em vẫn còn là người của tôi. Muốn đi... không dễ như vậy.
- Lăng Tư Duệ, anh rốt cuộc muốn gì ở tôi? Anh xem tôi là cái gì?
Đổng Ngạc Ngạc không nhịn được hỏi thẳng hắn. Đây là câu hỏi mà cô luôn thắc mắc.
- Là người của tôi.
Lăng Tư Duệ phun ra bốn chữ, bàn tay rắn chắc kéo cô vào trong lòng.
- Vì em là người của tôi nên chỉ có thể mãi mãi ở bên cạnh tôi.
Lúc này, giọng nói của hắn như dịu lại, khiến đáy lòng cô bị một cỗ ấm áp bao phủ.
Đổng Ngạc Ngạc không nói gì, mặc cho hắn ôm lấy, gương mặt vùi vào ngực hắn. Có lẽ... cô bị hắn làm thay đổi ý định cũng nên.
- Về nhà thôi.
Hắn nói, nắm tay cô bước đi.
- Khoan đã.
- Sao vậy?
- Tôi vẫn chưa ăn mì xong. Nó còn ở bên kia đường.
Đổng Ngạc Ngạc chỉ tay vào quán ăn đối diện, xoa xoa chiếc bụng đói.
- Ừm.
Lăng Tư Duệ gật đầu, nắm tay cô đưa qua đường.
Đổng Ngạc Ngạc ngồi lại chỗ ban nãy, nhìn bát mì đã trương phình lên, cô nhăn mặt.
Lăng Tư Duệ hiểu ý cô, lạnh giọng gọi phục vụ hai bát mì.
Chưa đầy phút họ đã mang mì ra đặt lên bàn.
- Ăn đi.
Hắn nói, tay chuẩn bị động đũa.
Đổng Ngạc Ngạc nãy giờ im lặng. Cô không nghĩ một người cao ngạo như hắn lại đi ăn thứ này. Lần trước chẳng phải cô nấu mình cho hắn, hắn còn khó chịu không chịu ăn sao? Vậy mà lần này lại cùng cô gọi mì, còn sắp ăn mì ở cái quán lụp xụp này nữa.
Hắn rốt cuộc có phải là Lăng Tư Duệ không đây?
- Em nhìn tôi làm gì?
Lăng Tư Duệ cho một đũa mì vào miệng, cất giọng lãnh đạm.
- Anh... sao lại kì lạ như vậy? Lần trước rõ ràng là anh không thích ăn mì. Vả lại, cái nơi này xập xệ như vậy. Anh ngồi đây không phải là ảnh hưởng đến thanh danh cao quý của anh hay sao?
Đổng Ngạc Ngạc không nhịn được tò mò hỏi hắn.
- Vì em ăn ở đây.
Hắn đáp, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười.
Đổng Ngạc Ngạc hóa đá, có ý không hiểu:
- Như vậy... là ý gì?
- Ăn đi.
Hắn không muốn nói, cúi mặt xuống ăn mì.
Đổng Ngạc Ngạc mặc dù rất khó hiểu, rất muốn hắn giải thích nhưng cũng không còn cách nào khác. Cô không ngu ngốc chọc vào hắn để hắn nổi giận.
Vì vậy cô cũng cúi đầu xuống ăn mì, tùy ý húp xì xụp không để tâm đến hắn đang ngồi bên cạnh.
Hắn nhìn cô như vậy cũng không nói gì, bàn tay lấy khăn giấy đưa cho cô.
Đổng Ngạc Ngạc nhận lấy, đưa lên lau miệng thì thanh âm trầm trầm cất lên:
- Nếu em dám bỏ đi lần nữa, tôi sẽ không nhân nhượng như lần này.
Đổng Ngạc Ngạc mắt dẹt nhìn hắn, bản thân lại cảm thấy đang bị hắn kiểm soát. Lăng Tư Duệ này đúng thật là đáng ghét. Giờ thì cô hiểu rồi, hắn chỉ muốn cô ở bên cạnh hắn để phục tùng mệnh lệnh của hắn. Hừ....
- Này, sao anh cứ thích ép buộc tôi vậy?
- Tôi thích.
Hắn cười khẽ, thuận tay vỗ vỗ đầu cô.
- Buông tay ra. Tôi không phải con nít.
Đổng Ngạc Ngạc cau mày.
- Về thôi.
Hắn không có ý đôi co với cô, để tiền lại trên bàn rồi kéo cô ra xe, tay còn lại kéo vali.
Trời bây giờ đã tối hẳn, những ánh đèn đường chiếu rọi lên bóng dáng hai người mờ mờ ảo ảo.
Đổng Ngạc Ngạc đi theo đằng sau, nhìn thấy vai áo hắn có thứ gì đó trắng trắng. Cô ngẩng mặt lên nhìn thì một màn mưa tuyết rơi đầy trời.
Cảnh tượng này cô đã thấy ở Hàn Quốc. Nhưng mà... những bông tuyết hiện tại vẫn rất đẹp.
Trong lòng cô, tuyết không hoàn toàn giống nhau. Ở mỗi nơi đều, tuyết đều mang theo một dáng vẻ riêng, một vẻ đẹp riêng. Nó chỉ có một điểm chung là rất thuần khiết.
Lăng Tư Duệ thấy cô không chịu đi, cứ đứng im lìm ở đó thì ngoái đầu lại.
Vẻ mặt chăm chú ngắm tuyết của cô lại hiện rõ lên. Vẫn như lúc ban đầu, chính vẻ mặt này đã khiến hắn nhận ra trái tim hắn rung động vì cô.
Nét mặt ngây thơ, tâm hồn thuần khiết như tuyết trắng. Cô chính là một bảo vật mà hắn đang rất nâng niu, rất trân trọng. Bởi vì có thể, chỉ một chút tổn thương mà hắn gây ra cũng có thể khiến cô tan biến.
Mỏng manh như tuyết vậy.
Thứ . Ngày //