Sự việc cứ trôi qua êm ả đến sáng hôm sau....
Bệnh viện Trung tâm Thành phố...
Tống Giai Ninh cử động ngón tay, hai mắt dần dần mở ra. Lúc này, ông cảm nhận được có một bàn tay đang nắm lấy tay mình.
Thì ra là Tống Nhất Hàn. Anh đã ngủ bên cạnh ông cả đêm.
Tống Giai Ninh nhìn con trai mình, đau lòng lấy tay xoa xoa mái tóc Tống Nhất Hàn. Ông quả thật là sai rồi, ông bị tiền bạc làm cho mờ mắt. Kể cả hạnh phúc của con trai mà cũng muốn lấy tiền bạc trao đổi. Người làm cha như ông quả thật không xứng đáng.
- Ba, ba tỉnh rồi.
Tống Nhất Hàn cảm nhận được hơi ấm của ông, bất chợt tỉnh giấc, anh vui mừng gọi ông.
- Ừ, ba không sao.
Tống Giai Ninh cười hiền từ, hình như lâu lắm rồi, ông chưa bao giờ cười với con trai mình như vậy.
- Là con không đúng, nếu lúc đó con không bỏ đi, ba sẽ không...
- Không phải lỗi của con, con trai. Là ba không tốt, là ba lúc nào cũng ép buộc con.
Tống Giai Ninh nhìn anh, đau lòng nói. Ông cảm thấy hối hận vì thời gian qua đã ép buộc anh làm theo ý ông.
- Ba, mọi chuyện qua rồi. Con chỉ xin ba, hãy cho con tự mình lựa chọn người con yêu.
- Ba hiểu rồi. Hôn ước kia, ba sẽ nói với Triệu Khắc Hùng.
- Cảm ơn ba đã hiểu con. Thôi, để con đi mua bữa sáng cho ba.
Anh toan định bước đi thì Tống Giai Ninh nói.
- Khoan đã. Con và cô gái Tử Ái Huyên kia, thế nào rồi?
Nghe ông nhắc đến Tử Ái Huyên, Tống Nhất Hàn có chút giật mình. Sao ông lại hỏi quan hệ của anh và cô nhỉ?
- Cô ấy và con vẫn bình thường như trước đây.
Anh đáp, không hiểu hàm ý sâu sa trong câu hỏi của Tống Giai Ninh.
- Con bé đó cũng tốt. Hôm trước là nó giúp ba, nếu không có nó giúp đỡ, ba có lẽ đã mất mạng rồi.
Tống Giai Ninh hồi tưởng lại, cảm giác cô gái này không tệ. Nếu làm con dâu Tống gia thì cũng thật tốt.
- Ba đừng nói lung tung. Thôi con đi mua bữa sáng, ba đợi ở đây nhé!
Tống Nhất Hàn nói xong thì rời đi, để lại Tống Giai Ninh với gương mặt ôn hòa.
- ------------------
Công ty Lăng Duệ
- Cậu sao vậy Ngạc Ngạc?
Trần Nhuệ nhìn Đổng Ngạc Ngạc thẫn thờ một bên, lo lắng hỏi.
- Mình đang có rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn.
Đổng Ngạc Ngạc chán nản đáp lời.
- Sao thế? Cậu gặp chuyện gì sao?
- Không phải là mình. Dạo gần đây, mình thấy Duệ rất lạ. Anh ấy giống như có chuyện gì đó không muốn nói với mình.
Nhắc đến Lăng Tư Duệ, ánh mắt Đổng Ngạc Ngạc ánh lên tia lo lắng.
- Tổng giám đốc có khi vì chuyện công việc khó nói nên mới không nói với cậu. Yên tâm đi nào, đừng lo lắng quá.
Trần Nhuệ với suy nghĩ đơn giản an ủi Đổng Ngạc Ngạc.
- Vì chuyện công việc thật à?
- Đương nhiên rồi. Cậu không thấy chúng ta cũng rất bận rộn sao?
- Ừ nhỉ?
Đổng Ngạc Ngạc khẽ thở dài. Im lặng tiếp tục làm việc.
- ---------------
Quay trở lại bệnh viện...
Sau khi Tống Nhất Hàn rời đi mua thức ăn thì hai vị khách không mời mà đến đột ngột xuất hiện.
Triệu Khắc Hùng cùng Triệu Ngôn Hy bước vào phòng bệnh của Tống Giai Ninh, gương mặt hoà nhã nhẹ mỉm cười:
- Anh Tống, anh sao rồi?
- Chào bác ạ.
Triệu Ngôn Hy sau lời hỏi thăm của cha thì cúi đầu chào Tống Giai Ninh.
Tống Giai Ninh nằm trên giường bệnh, nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt không có chút thiện cảm. Ông cố dựng người ngồi dậy.
Triệu Khắc Hùng nhìn thấy, toan giúp ông thì ông gạt phăng cánh tay.
- Không cần. Tôi tự làm được rồi.
Triệu Khắc Hùng bị ông cự tuyệt ý tốt, có chút không vui nhíu mày.
- À, hôm nay tôi đến đây chủ yếu để thăm anh. Sau là bàn về chuyện hôn lễ của hai đứa...
- Anh Triệu, tôi có chuyện muốn nói thẳng với anh.
Tống Giai Ninh chưa đợi Triệu Khắc Hùng nói xong, đã vội ngắt lời.
- Chuyện gì mà trong anh có vẻ nghiêm trọng vậy?
- Về hôn ước của hai đứa, tôi quyết định từ hôn.
- Từ hôn?
Triệu Ngôn Hy giật mình hét lên, sau đó cô biết mình vô ý, vội vàng lấy tay bịt miệng lại.
Triệu Khắc Hùng cũng ngạc nhiên không kém, ông ta trợn tròn mắt nhìn Tống Giai Ninh, giọng nói có chút tức giận:
- Anh Tống, anh nghĩ con gái tôi là cái gì, muốn đính hôn thì đính hôn, muốn từ hôn thì từ hôn sao?
- Triệu Tổng, con gái anh là cành vàng lá ngọc, vẫn nên đính hôn cùng Doãn gia thì hơn?
Tống Giai Ninh cười nhếch mép nói, ánh mắt quan sát sắc mặt hai con người kia.
Triệu Khắc Hùng và Triệu Ngôn Hy nghe đến Doãn gia, cả hai đều tái mặt. Triệu Khắc Hùng run run nói:
- Anh... anh biết....
- Đúng. Tôi biết tất cả. Triệu Tổng xem ra quá xem thường lão già như tôi rồi.
- Không... không thể nào... Đâu phải muốn nói từ hôn là từ hôn...
- Thế bác Triệu muốn thế nào đây? Muốn ba cháu xem mọi chuyện như không có gì xảy ra à?
Tống Nhất Hàn từ ngoài cửa đi vào, cười khẽ nói.
Triệu Ngôn Hy nhìn thấy Tống Nhất Hàn, lập tức chạy đến bám lấy anh, giả vờ khóc thút thít:
- Hàn, người ta là thật lòng yêu anh mà. Tại sao lại từ hôn với em?
- Yêu? Nực cười nhỉ?
Tống Nhất Hàn cười nguy hiểm, tay bật đoạn ghi âm lần trước lên.
Nghe đoạn ghi âm, Triệu Ngôn Hy giật mình lùi lại. Triệu Khắc Hùng bất kinh thất sắc, run run không nói lên được lời nào. Ông không nghĩ trong tay Tống Nhất Hàn có bằng chứng.
- Các người còn gì để nói không?
Triệu Khắc Hùng không đáp, xấu hổ nắm tay Triệu Ngôn Hy kéo đi.
Tống Nhất Hàn nhìn theo, chỉ cười khẽ, lấy đồ ăn đưa cho Tống Giai Ninh. Cuối cùng anh cũng giải quyết được đám người kia rồi.
- -----------------
Công ty Tống Thụy
Sau khi Tống Nhất Hàn rời khỏi bệnh viện liền đi đến công ty. Đang đi đến văn phòng thì một cú va chạm khiến anh ngã nhào.
Tử Ái Huyên do vội vàng chạy nên không cẩn thận va vào anh. Cô nhăn mặt, cúi đầu xin lỗi rối rít, mau chóng nhặt giấy tờ dưới đất lên. Bản thân cũng không để ý người va phải là Tống Nhất Hàn.
Tống Nhất Hàn nhận ra cô, cúi người giúp cô nhặt lại văn kiện. Anh khẽ nói:
- Không sao. Cô đang vội à?
Nghe giọng nói quen thuộc, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tống Nhất Hàn, Tử Ái Huyên có chút ngại:
- Xin lỗi Tổng giám đốc, tôi đang vội đưa văn kiện đến phòng thiết kế.
- À, tối nay cô rảnh không? Tôi muốn mời cô đi ăn tối để cảm ơn.
Tống Nhất Hàn nhìn cô, khẽ cười nói.
- Tối nay... tôi...
Tử Ái Huyên bối rối. Cô thật sự không biết phải làm sao. Chuyện lần trước vẫn khiến cô lo lắng. Nhỡ đâu, Triệu tiểu thư lại hiểu lầm...
- Sao thế? Cô bận à?
Tống Nhất Hàn nghiêng đầu hỏi.
- À... tôi bận... Xin lỗi anh.
Tử Ái Huyên rụt rè nói, tránh ánh mắt của anh.
Tống Nhất Hàn nhìn cô như vậy, chỉ khẽ gật đầu xem như đã hiểu, anh nói:
- Vậy hẹn cô lần sau vậy.
- Vậy tôi xin phép đi trước.
Tử Ái Huyên cúi đầu chào rồi bước nhanh đi, có trời mới biết, tim cô đập loạn đến cỡ nào.
- -------------------
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thấp thoáng cũng đã đến tối. Ở biệt thự Lăng gia, Lăng Tư Duệ đang ăn tối cùng Đổng Ngạc Ngạc thì điện thoại đột ngột rung lên.
Nhìn thấy cuộc gọi không tên, hắn cầm điện thoại bước ra ngoài. Đổng Ngạc Ngạc nhìn biểu hiện kì lạ của hắn, nhíu mày thắc mắc. Không biết hắn lại nghe điện thoại của ai vào giờ này.
Một lát sau, Lăng Tư Duệ xuất hiện cầm theo áo khoác, hắn nhìn Đổng Ngạc Ngạc cười nhẹ, ôn nhu nói:
- Anh ra ngoài một lát.
Đổng Ngạc Ngạc lúc này ngẩng mặt lên, có chút không vui đáp:
- Anh đi đâu vậy?
- Có công việc đột xuất. Em ở nhà nhớ ngủ sớm. Đừng đợi anh.
Lăng Tư Duệ bước đến xoa đầu cô, dịu dàng hôn lên trán cô một cái rồi rời đi.
Đổng Ngạc Ngạc bị nụ hôn của hắn làm cho hoá đá. Lúc cô định thần lại thì hắn đã đi mất hút sau cánh cửa. Cô khẽ thở dài, buồn bã cúi mặt xuống bàn. Bản thân lo lắng không biết hắn bận công việc gì.
Trạch Kha lúc này đang ngồi ở góc khuất, nhìn bóng dáng Lăng Tư Duệ lái xe rời đi thì mau chóng gọi điện thoại cho Cố Vũ Mặc. Sau đó, anh cũng mau chóng lái xe đuổi theo xe Lăng Tư Duệ.
- ------------------
Ở siêu thị...
Tử Ái Huyên khi từ chối lời mời của Tống Nhất Hàn thì tối hôm đó, cô tự mình đến siêu thị mua thức ăn.
Sau một hồi chọn lựa, Tử Ái Huyên cuối cùng cũng mua xong. Cô đến quầy thanh toán rồi xách giỏ đồ rảo bước về phòng trọ.
Trên đường đi, Tử Ái Huyên gặp một bé gái. Bé gái đứng bên vệ đường, vừa khóc vừa đòi mẹ.
Cô nhìn thấy đứa trẻ bụ bẫm kia, vội vàng tiến lại hỏi thăm:
- Cô bé, mẹ em đâu?
Bé gái nghe giọng Tử Ái Huyên, tay bụ bẫm chùi chùi mũi, thút thít nói:
- Em bị lạc mẹ. Huhu... Chị ơi... em muốn tìm mẹ...
Tử Ái Huyên nhìn dáng vẻ đáng thương của bé gái, mềm lòng nói:
- Em có nhớ số điện thoại của mẹ không? Chị sẽ gọi mẹ đến cho em. Ngoan. Đừng khóc.
- Dạ......em...
- Chuyện gì vậy?
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Tử Ái Huyên ngỡ ngàng.
Tổng... Tổng giám đốc....
Sao anh ấy lại ở đây?
- À...
Cô chưa kịp nói thì Tống Nhất Hàn đã đi đến bên cạnh bé gái. Anh khuỵu một chân, bàn tay đưa lên lau nước mắt cho cô bé, dịu giọng:
- Bé con, sao lại khóc thành ra thế này? Em lạc mẹ sao?
Giọng nói dịu dàng của anh khiến trái tim Tử Ái Huyên rung động mãnh liệt.
Cô đưa tay trấn an nhịp tim đang đập loạn của mình, đôi mắt có chút mơ màng nhìn khung ảnh tuyệt đẹp kia.
- Đi thôi, Tử Ái Huyên.
Tống Nhất Hàn nắm tay bé gái, nhẹ giọng gọi cô.
- À hả, đi đâu?
Tử Ái Huyên bị giọng anh làm cho giật mình, ngơ ngác hỏi.
- Cô nhìn xem.
Tống Nhất Hàn chỉ tay sang đối diện đường.
- Ở đó có khu vui chơi, mẹ của bé gái này chắc đang ở trong đó.
- Hức... mẹ... mẹ bảo đi mua kem cho em.... Em... không.... thấy mẹ.... nên mới chạy ra đây.
Bé gái được Tống Nhất Hàn nắm tay, thút thít ngẩng mặt lên nói.
- Vậy giờ chúng ta đi tìm mẹ nhé, chịu không?
Tử Ái Huyên mỉm cười nhìn cô bé, nụ cười dưới ánh trăng trở nên thật đẹp.
Tống Nhất Hàn có chút ngây người nhìn cô, trong đầu ngưng đọng lại hình ảnh ban nãy. Thật sự... rất xinh đẹp.
- Vâng ạ.
Giọng của bé gái kéo anh trở về thực tại.
- Vậy đi thôi nào.
Thế là người, lớn, nhỏ, cùng nhau tiến vào khu vui chơi.