Buổi ra mắt sản phẩm mới của Lăng Duệ được tổ chức tại Khinh Lân - một phòng trưng bày lớn thuộc chi nhánh Lăng Duệ. Nơi đây được trang trí bởi những ánh đèn hoa rực rỡ, đại sảnh bóng loáng được lót gạch men cao cấp. Ngoài sản phẩm chính là dây chuyền lavender, tại đây còn được trưng bày nhiều loại trang sức đắc tiền khác.
Nhìn những bộ trang sức hiện đại với những chất liệu đá quý khác nhau, người tham dự càng có ham muốn chiếm giữ nó cho riêng mình.
Đổng Ngạc Ngạc mặc trên người bộ quần áo nhân viên, trang nghiêm đón chào khách. Tối hôm nay thật là đông nha. Mọi người ai nấy đều khoác lên những bộ trang phục lộng lẫy, làm choáng ngợp cả phòng trưng bày.
Trần Nhuệ một bên thì thầm với Đổng Ngạc Ngạc:
- Lát nữa là chúng ta được xem sản phẩm mới rồi. Hồi hộp chết đi được.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn bộ dạng kia của Trần Nhuệ, phì cười:
- Cậu đâu cần gấp gáp vậy chứ.
- Mình chỉ là tò mò thôi mà.
Đang trò chuyện cùng Trần Nhuệ thì tiếng Lâm Tử Hạ vang lên:
- Ngạc Ngạc!
Đổng Ngạc Ngạc nghe tiếng gọi, xoay người ra sau. Sau đó... Cô giật mình há hốc mồm.
Đây... Đây là Lâm Tử Hạ sao?
Có phải không vậy?
Bộ dạng kia... Là váy dạ hội nha~
- Ngây ngốc cái gì vậy cô nương? Là Tử Hạ ái khanh của cô đây.
Lâm Tử Hạ tiến về phía Đổng Ngạc Ngạc, vỗ vỗ vai cô.
- Không phải mình đang mơ chứ?
- Mình là người thật. Không tin cậu chạm thử xem.
- A. Tử Hạ, cậu thật đẹp nha. Mình chưa từng thấy qua bộ dạng lộng lẫy của cậu... Thật là muốn choáng ngợp dưới hào quang này mà.
- Thôi đi cô nương. Cậu đừng có nịnh nọt nữa. Mau đi với mình.
Lâm Tử Hạ cốc đầu cô một cái, cười cười nói.
- Đi... đi đâu?
Đổng Ngạc Ngạc ủy khuất xoa xoa đầu lắp bắp.
- Còn đi đâu nữa. Lăng Tư Duệ bảo mình đưa cậu đi thay trang phục. Đừng nói là cậu muốn mặc trang phục này tiếp khách nha.
Lâm Tử Hạ cau mày nói.
- Gì chứ? Mình là nhân viên của công ty mà. Không mặc trang phục này thì mặc trang phục nào.
- Ngạc Ngạc, cậu quên cậu là bạn gái Lăng Tư Duệ rồi sao? Xét về thân phận này, cậu thừa khả năng làm bà chủ đó. Còn muốn làm nhân viên hả?
Lâm Tử Hạ phì cười trêu chọc cô.
Trần Nhuệ nãy giờ nghe hai người nói chuyện, cười cười. Cô cũng góp lời khuyên:
- Ngạc Ngạc, cậu đi thay trang phục đi. Chắc Tổng giám đốc muốn công khai cậu với mọi người đó.
- Hả? Công khai... gì... gì chứ?
Đổng Ngạc Ngạc đỏ mặt, xấu hổ nói.
- Đến cả người ngoài cũng nhìn ra rồi. Cậu còn không mau đi, muốn mình kêu người đến đưa cậu đi hay sao?
- Không... Không cần. Mình tự đi được rồi.
Đổng Ngạc Ngạc đi theo Lâm Tử Hạ, không quên hỏi:
- Cậu đến đây cùng Cố Vũ Mặc hả?
- Đúng nha. Anh ấy đang ở cùng với Lăng Tư Duệ nên bảo mình đi tìm cậu.
- À.
Tiếng hai người dần nhỏ rồi khuất sau cánh cửa. Trần Nhuệ nhìn theo, chỉ biết cười trong lòng. Đổng Ngạc Ngạc này thật là một cô gái đáng yêu. Cũng không hống hách, chảnh choẹ như mấy vị tiểu thư kia. Thật xứng đáng là bà chủ của cô nha~
- ----------------
- Xong chưa, cậu mau ra đây cho mình.
Lâm Tử Hạ đứng ở phòng thay trang phục hối thúc.
- Ơ... mình...
Đổng Ngạc Ngạc bên trong lắp ba lắp bắp, không biết là gặp phải cái gì.
- Nhanh lên. Lăng Tư Duệ đang ở ngoài kia đợi cậu đó.
- Mình... ra ngay đây.
Đổng Ngạc Ngạc ngại ngùng mở cửa, chiếc váy dạ hội trắng khoát trên người cô trở nên thật nổi bật. Làn da trắng nõn ẩn hiện sau lớp ren càng trở nên xinh đẹp.
Lâm Tử Hạ nhìn chằm chằm cô, kinh ngạc suýt hét lên.
- Đẹp... đẹp thật nha.
- Cậu nói quá rồi.
Đổng Ngạc Ngạc đỏ mặt cúi đầu xuống, hai bên má ửng hồng như hai quả cà chua.
- Mình nói thật đó. Nhìn đi này, mặt cậu như loli vậy.
Lâm Tử Hạ phấn khích chạy lại, mắt cắm chặt vào người cô.
Đổng Ngạc Ngạc đang ngại ngùng không biết làm sao thì giọng nói trầm trầm vang lên:
- Xong rồi sao?
Lăng Tư Duệ một thân âu phục bước vào, mái tóc được vuốt keo để lộ gương mặt góc cạnh nam tính. Hắn nhìn cô, khoé miệng bất chợt cong lên thành một nụ cười ấm áp.
Đổng Ngạc Ngạc nhìn thấy dáng vẻ tiêu soái của hắn, mặt đã đỏ lại càng đỏ. Cô bối rối nắm chặt góc áo.
Lâm Tử Hạ nhìn hai người bọn họ, cười tủm tỉm trêu chọc.
- Thôi, tôi đây không làm phiền hai người. Ra ngoài đây. Haha...
- Ơ... Tử Hạ...
Đổng Ngạc Ngạc chưa kịp nói thì Lâm Tử Hạ đã khuất bóng sau cánh cửa. Cô ngước nhìn Lăng Tử Duệ, gãi gãi đầu.
Lăng Tư Duệ bước đến chỗ cô, bàn tay đưa lên chỉnh lại mái tóc dài bị cô làm rối, khẽ nhỏ giọng:
- Thật sự rất xinh đẹp.
- Hả?
Đổng Ngạc Ngạc như không nghe rõ lời hắn.
- Anh nói em, thật sự rất xinh đẹp.
Lăng Tư Duệ cười, nụ cười đầy mị hoặc.
- Em... đâu có.
Đổng Ngạc Ngạc thật muốn tìm cái gì đó chui xuống, thật sự là cô rất ngại a.
- HaHa... Đi thôi.
Lăng Tư Duệ cười thành tiếng, hắn nắm tay cô, bao trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô rồi dắt đi. Cảm giác chạm vào bàn tay mềm mại ấy, đáy lòng hắn như được sưởi ấm.
- -----------------
- Cảm ơn mọi người đã đến dự buổi ra mắt sản phẩm mới của Lăng Duệ.
Lăng Tư Duệ đứng trên khán đài, khí chất toát ra từ người hắn khiến người khác thập phần ngưỡng mộ.
Sau câu nói, một tràn vỗ tay rầm rầm vang lên, dường như mọi người ở đây đều rất coi trọng hắn.
Ngưng một lúc, Lăng Tư Duệ nói tiếp:
- Nhưng trước khi ra mắt sản phẩm, tôi muốn công bố với mọi người một chuyện.
- Chuyện gì vậy nhỉ?
Một cô gái hỏi người bên cạnh.
- Làm sao tôi biết chứ? Nhưng mà nghe có vẻ nghiêm trọng.
Chàng trai đáp lời cô gái.
- Gì thế?
- Tôi tò mò xem chuyện anh ta muốn công bố.
Mọi tiếng xì xào bỗng chốc vang lên nhưng rất nhanh mọi người đã ý thức được tình huống hiện tại. Họ im lặng, cùng hướng mắt đến khán đài nghe Lăng Tư Duệ nói tiếp.
- Tôi... muốn giới thiệu bạn gái của tôi - Đổng Ngạc Ngạc.
Lăng Tư Duệ nói xong, khoé môi cong thành một nụ cười hạnh phúc. Hắn bước tới chỗ Đổng Ngạc Ngạc, nắm tay cô đi trên khán đài.
Đây là lần đầu tiên mọi người chứng kiến được nụ cười của Lăng Tư Duệ. Một nụ cười không có âm mưu toan tính mà tràn ngập yêu thương cùng sủng nịnh. Bọn họ không thể tin được, sẽ có người thu phục được trái tim lạnh giá của hắn. Mà cô gái kia, dường như rất quen thuộc. Đây... đây chẳng phải là cô gái mà hắn đã bảo vệ khi bị truyền thông vây lấy tin tức hay sao?
- Cô gái kia... là cô gái lần trước.
- Đúng. Lần trước hắn từ chối thừa nhận có quan hệ với cô ta. Vậy sao bây giờ lại....
- Con mẹ nó, Lăng Tư Duệ muốn hành hạ đám báo chí chúng ta sao? Lúc thì không thừa nhận lúc thì thừa nhận. Hắn muốn chúng ta viết làm sao đây?
- Anh nhỏ tiếng thôi, hắn là ai kia chứ? Là Lăng Tư Duệ đấy, chỉ cần một cái búng tay thôi cũng đủ khiến toà soạn chúng ta thân bại danh liệt rồi.
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên, trầm trồ bàn tán. Nhiều cô gái còn ghen tỵ với Đổng Ngạc Ngạc, nhìn cô bằng ánh mắt tóe lửa. Lúc này, Mạc Hải Đường nhìn lên, chỉ cười khẩy một cái.
Công bố bạn gái? Haha... Sắp thảm bại dưới chân tao rồi mà còn muốn công bố bạn gái sao?
- Lão đại, chúng ta chờ một lát nữa nhỉ?
Khương Viễn cúi đầu nói với Mạc Hải Đường.
- Ừ. Trò vui sắp bắt đầu rồi.
Khẽ cười nhếch mép, Mạc Hải Đường ngoan độc nhìn chằm chằm gương mặt Lăng Tư Duệ. Nó... thật giống ba nó...
- ---------------
- Sau đây... là phần giới thiệu sản phẩm mới - dây chuyền lavender....
Lăng Tư Duệ còn chưa nói xong thì Âu Dương Minh đã một thân âu phục bước lên khán đài, giật lấy mirco của hắn.
- Chào mọi người, tôi là Âu Dương Minh. Hôm nay tôi đến đây với mục đích rất quan trọng.
Âu Dương Minh không khách khí nhìn mọi người ở dưới, vẻ mặt diễn tả sự đểu giả của hắn.
Hành động ngang nhiên của hắn cùng lời nói úp úp mở mở khiến những người ở đây không khỏi tò mò. Xung quanh lại một phen bàn tán xì xào.
- Suỵt... Mọi người hãy nghe tôi nói đã. Đừng bàn tán vội.
Âu Dương Minh lấy ngón tay đưa lên miệng, ý chí im lặng. Hắn cười nhếch mép, nói tiếp:
- Dây chuyền laveder, vốn là ý tưởng của công ty chúng tôi. Lăng Tư Duệ... hắn là kẻ cướp ý tưởng.
Âu Dương Minh dứt lời, ánh mắt nhìn Lăng Tư Duệ đầy khiêu khích. Hắn chờ ngày này lâu lắm rồi, ngày mà hắn có thể chiến thắng Lăng Tư Duệ.
Mọi người dường như bị lời nói của Âu Dương Minh làm cho hoá đá.
- Làm sao có thể?
- Lăng Duệ là công ty nổi tiếng về đá quý, làm sao có thể cướp ý tưởng của người khác.
- Lời anh ta nói có phải thật không?
Tống Nhất Hàn nhìn tình hình hiện tại, không khỏi cười thầm trong lòng. Bọn họ thật là ngu ngốc. Tự mình hại mình mà vẫn cố mạnh miệng.
Lăng Tư Duệ lúc này vẻ mặt vẫn lạnh nhạt không thay đổi. Hắn nhận mirco từ Trạch Kha, tao nhã đưa lên miệng, ẩn hiện trong mắt ý cười nhàn nhạt:
- Âu thiếu gia, cậu nói tôi cướp ý tưởng, là cướp như thế nào?
- Cướp như thế nào thì anh phải tự biết chứ? Sao còn hỏi ngược lại tôi?
Âu Dương Minh cười nguy hiểm nhìn Lăng Tư Duệ.
Lăng Tư Duệ không tức giận, chỉ nhẹ cười, nụ cười mang theo sự chăm chọc khó nhận thấy:
- Trạch Kha, đưa giấy chứng nhận cho anh ta xem.
Trạch Kha ở bên cạnh nghe lệnh, liền đưa cho Âu Dương Minh một tờ giấy. Trên đó ghi rõ sản phẩm được đăng kí chủ quyền bởi Lăng Duệ. Ngày đăng kí còn là ngày tiến hành thiết kế sản phẩm.
Âu Dương Minh nhìn tờ giấy, trong thâm tâm cũng đoán ra được Lăng Tư Duệ đã làm giấy chứng nhận chủ quyền. Tuy nhiên, sản phẩm thật vẫn trong tay hắn, chỉ cần lý do này thôi, hắn đã nắm trong tay đủ bằng chứng đánh bại Lăng Tư Duệ rồi.
Hơ....Đăng kí chủ quyền thì sao? Sản phẩm giả vẫn là sản phẩm giả mà thôi.