- Vũ~ anh không sao chứ?
Giọng nói nghèn nghẹn cất lên đáy lòng Lăng Tư Vũ đau nhói. Ông một tay ôm chặt bà, khẽ nở nụ cười ôn nhu.
- Gia Lệ, anh không sao? Anh nhất định sẽ đưa em rời khỏi đây.
Phía trước đôi uyên ương đang tình tứ ôm nhau, một gương mặt đằng đằng sát khí chiếu thẳng vào họ. Mạc Hải Đường tay cầm súng, nhìn người con gái ông yêu nằm trong ngực Lăng Tư Vũ, đáy lòng bỗng cuộn trào dữ dội. Tại sao? Tại sao người cô ấy chọn luôn luôn là Lăng Tư Vũ chứ không phải ông? Ông có cái gì không tốt. Năng lực, vẻ ngoài, tài sản... toàn bộ ông có thể cho Mã Gia Lệ. Nhưng vì sao cô lại không chọn ông?
Là bạn thân! Chỉ là bạn thân thôi sao?
Mạc Hải Đường tay cầm súng, tiến đến chỗ hai người họ. Tiếng bước chân khiến Mã Gia Lệ chú ý. Bà từ từ ngẩng mặt lên, khó hiểu nhìn ông.
- Hải Đường, Vũ bị thương. Anh mau giúp em đưa anh ấy ra khỏi đây.
Mạc Hải Đường trước câu nói của bà không nhúc nhích, ông cười lạnh.
- Gia Lệ, vì sao anh phải giúp tên đó. Vì sao?
- Hải Đường, anh sao vậy? Chúng ta là bạn thân mà. Anh chẳng phải đã nói sẽ luôn giúp đỡ Vũ sao?
Mã Gia Lệ mắt ươn ướt nhìn Mạc Hải Đường, sau đó cúi đầu đau xót nhìn người đàn ông đang nhắm hờ mắt trong tay mình.
- Hahaha... Nực cười. Bạn thân? Cụm từ này nói ra thật khiến tôi ngứa tai. Tôi nói sẽ luôn giúp đỡ hắn ta không có nghĩa là tôi không dám ra tay giết hắn. Mã Gia Lệ, em có biết, hắn luôn luôn là kẻ thù của tôi hay không?
Mạc Hải Đường cười lớn, sắc mặt trở nên hung tàn.
Nó khiến Mã Gia Lệ nhất thời sợ hãi, bà không biết ông đang nói cái gì. Kẻ thù? Giết chết? Mọi chuyện rốt cuộc là sao?
- Hải Đường, anh nói gì vậy? Em không hiểu?
- Gia Lệ, đến giây phút này rồi, anh sẽ nói cho em biết. Mọi chuyện xảy ra hôm nay đều là một tay anh dàn dựng. Anh muốn giết hắn. Bởi vì, anh yêu em.
Mạc Hải Đường lôi mạnh Mã Gia Lệ về phía mình nhưng bà không chịu buông Lăng Tư Vũ ra.
Lăng Tư Vũ bị đâm một dao ngay bụng, gương mặt có chút tái nhợt vì mất máu. Ông rất mệt... nhưng tai vẫn nghe rõ từng chữ... từng chữ...
Mạc Hải Đường...người bạn thân mà ông coi trọng bao nhiêu năm qua lại chính là người muốn giết chết ông. Một nỗi đau đớn thấu đến tận xương tủy. Ông biết Mạc Hải Đường yêu Gia Lệ, thậm chí còn yêu cô ấy trước cả ông. Ông cũng biết mình đã làm tổn thương trái tim ông ấy. Nhưng bao nhiêu năm qua, ông luôn đối xử với ông ấy thật tốt để mong bồi đắp những tổn thương đó. Cứ nghĩ mối quan hệ này sẽ mãi mãi tốt, không ngờ... Mạc Hải Đường vì ghen ghét mà rắp tâm gài bẫy muốn hại chết ông.
- Hải... Đường... sao anh lại làm vậy?
Giọng nói thều thào của Lăng Tư Vũ cất lên khiến Mạc Hải Đường cười ha hả.
- Tại sao? Tại sao tôi lại làm vậy nhỉ? Còn không phải vì anh sao? Anh là người đến sau? Hà cớ gì lại có tư cách chiếm trọn trái tim của cô ấy. Anh... làm sao có đủ tư cách...
Mã Gia Lệ ở bên cạnh đỡ Lăng Tư Vũ, tròng mắt tỏ ra chán ghét khi nhìn Mạc Hải Đường. Ông ta đúng là điên rồi. Vì sao đối với bà như vậy? Lăng Tư Vũ là người quan trọng nhất với bà, bà tuyệt đối không cho phép ông ta làm hại Vũ. Tuyệt đối không cho phép.
- Hải Đường, anh hãy dừng hành động ngu ngốc này lại đi. Tôi chỉ yêu một mình Vũ, dù có chết cũng tuyệt đối không yêu anh.
Giọng nói lạnh nhạt của bà như một mũi dao đâm vào tim Mạc Hải Đường. Ông tức giận chĩa súng về phía Lăng Tư Vũ.
Nhìn thay vậy, Mã Gia Lệ không màng bản thân ôm lấy Lăng Tư Vũ, dường như không muốn ai chạm vào ông ấy.
Tức giận nhìn hành động của bà, Mạc Hải Đường lạnh giọng:
- Người đâu, lôi cô ấy ra. Nhanh lên.
Đám người áo đen nghe lệnh, mau chóng lôi Mã Gia Lệ đi nơi khác. Bà vùng vằng không chịu, bàn tay cố sức níu lấy tay Lăng Tư Vũ, mặt đầm đìa nước mắt.
- Vũ... Buông tôi ra. Các người là lũ khốn kiếp. Mau buông tôi ra. Vũ... Vũ....
Lăng Tư Vũ nhìn bà bị lôi đi, bàn tay vô lực ngã xuống. Ông đúng là vô dụng. Ngay cả người phụ nữ của mình mà cũng không bảo vệ được. Nhìn những giọt nước mắt kia, trái tim ông như bị bóp nghẽn. Nhưng hiện tại, ông không đủ sức để đứng dậy.
Mạc Hải Đường nhìn Lăng Tư Vũ, hừ lạnh:
- Lăng Tư Vũ, nếu ngay từ đầu anh không yêu cô ấy, anh sẽ không phải nhận lấy kết cục như bây giờ. Là anh tự mình chuốc lấy.
- Mạc Hải Đường, tôi biết....anh không tha thứ.... cho tôi.... nhưng... tôi muốn nói.... với anh.... một điều.... nếu tôi biết trước được kết cục sẽ chết... tôi vẫn sẽ lựa chọn yêu cô ấy. Một chút.... cũng không hối hận.... Gia Lệ, anh yêu em.... hàng vạn lần yêu em.
Ánh mắt tha thiết hướng về Mã Gia Lệ, bàn tay ông đầy máu di chuyển đến tim mình, đặt tay lên đó như muốn nói trái tim ông chỉ thuộc về bà.
Mã Gia Lệ khóc hết nước mắt. Bà không đánh nổi đám người áo đen kia. Cảm thấy rất đau đớn.
- Vũ... Em cũng yêu anh. Đời này, dù có chết cũng chỉ yêu mình anh.
Mạc Hải Đường nhìn hai người họ dù bị chia cắt nhưng vẫn tình cảm mặn nồng, ông không nhịn được nổ súng vào ngực Lăng Tư Vũ.
" Đùng" một tiếng.
Cả người Mã Gia Lệ như chết lặng, nhìn dòng máu tươi chảy ra từ người Lăng Tư Vũ, thân người bà bỗng chốc không còn chút sức lực, ngã rạp xuống đất.
Lăng Tư Vũ sớm biết mình không qua khỏi, ông nhìn bà, máu từ họng phun ra một ngụm. Giọng nói thều thào, đứt quãng không rõ ràng nhưng chứa đầy bi thảm:
- Lệ Nhi... hãy sống.... thay phần của.... anh. Chăm sóc.... con.... thật tốt....
Nói xong, ông lưu luyến nhắm mắt. Tay vẫn để ở tim.
Mã Gia Lệ thét tên ông, muốn chạy đến bên ông nhưng đã bị đám người kia chặn lại.
- VŨ.... VŨ.... TỈNH DẬY CHO EM.... VŨ.... Vũ..... Vũ... sao lại bỏ em? Vũ....
- Mạc Hải Đường. Anh là tên khốn. Tôi hận anh. Hận anh. Trả Vũ lại cho tôi. Trả anh ấy lại cho tôi.
Nước mắt ướt đẫm cả gương mặt bà, ánh mắt vô cùng thê lương.
Mạc Hải Đường lạnh nhạt xem như không có chuyện gì. Ông phất tay bảo đám thuộc hạ.
Bọn họ hiểu ý, đem Lăng Tư Vũ vào lại trong xe. Sau đó điều khiển xe mất khống chế đâm xuống vực rồi nổ tung.
Vụ việc lần đó, xác của Lăng Tư Vũ đã không còn nguyên vẹn nên việc điều tra trở nên khó khăn. Mọi người nghĩ đó là một vụ tai nạn nên cũng không truy cứu.
Mạc Hải Đường thành công che dấu tội ác, đem Mã Gia Lệ trốn đi. Bà chống cự, vùng vằng như vô ích. Biết được điểm yếu của bà là Lăng Tư Duệ, ông đã dùng nó để đe doạ:
- Nếu em còn dám chống cự, tôi sẽ giết chết con trai em. Để nó cùng Lăng Tư Vũ gặp nhau dưới suối vàng.
Mã Gia Lệ vì bảo vệ Lăng Tư Duệ nên mới nhẫn nhịn sống cùng Mạc Hải Đường. Thế nhưng vì tâm của bà vẫn đặt vào đứa con trai mang giọt máu của Lăng Tư Vũ nên ông không cam tâm. Ông muốn xóa sạch những gì liên quan tới Lăng Tư Vũ. Vì vậy đã rắp tâm sắp đặt kết hoạch đưa hắn vào chỗ chết.
Trong tất cả mọi chuyện, Khương Viễn đều là người chứng kiến. Thế nhưng ông không còn lựa chọn nào cho bản thân nên bắt buộc chôn dấu những tội lỗi mà mình gây ra. Không nghĩ đến hôm nay lại bị chính con trai của ông phát hiện.
------------
- Ba nói đi. Những gì ba viết trong cuốn sổ có phải là thật không?
Khương Chính Huy hét lớn khiến Khương Viễn và Vương Hân giật mình.
Vương Hân vội vàng mở quyển sổ ra, sắc mặt bà xanh mét sợ hãi. Nước mắt từ hốc mắt chảy xuống:
- Bà chủ.... bà chủ... vẫn còn sống...
- Bà im ngay đi.
Khương Viễn lập tức đứng dậy.
- Những gì mà ba làm là muốn tốt cho con. Chính Huy. Con phải biết, nếu không có ngày hôm đó, gia đình chúng ta sẽ không được sung túc như bây giờ.
- Sung túc? Với ông tiền quan trọng hơn cả người có ân với mình sao? Còn nhẫn tâm đưa họ vào chỗ chết. Ông rốt cuộc còn có tính người không?
Khương Chính Huy lạnh nhạt nói, ánh mắt đầy tia thất vọng nhìn ba mình. Ông ấy... sao lại trở nên tàn ác như vậy.
Khương Viễn giờ phút này thật hối hận vì đã dùng quyển sổ đó để giãi bày tâm sự. Nếu ông biết trước có kết cục ngày hôm nay, ông thà dấu nhẹm bí mật này đi thì hơn. Ánh mắt của con trai ông lúc này càng khiến ông đau đớn.
- Huy~ ta là ba con.
- Ông đi đầu thú. Tôi sẽ chấp nhận ông là ba tôi. Còn nếu không, đời này cũng đừng nhận tôi là con. Tôi không có người ba ác độc như vậy.
Khương Chính Huy nói xong, lạnh nhạt đi vào phòng.
Khương Viễn nhìn bóng dáng con trai, đau lòng ngồi thụp xuống. Ông sai rồi sao? Ông vì chút hư danh mà đánh mất đi tính người. Ông là cầm thú chứ không phải là con người... Là cầm thú.
------------
tuần sau
Từ khi Lăng Tư Duệ bị thương, mọi việc dần dần lắng xuống. Bên phía Khương Viễn cũng không có động tĩnh gì. Cố Vũ Mặc cũng không thăm dò được tin tức của Mạc Hải Đường, việc điều tra ông ta chính là một ẩn số mà hắn đang rất nóng lòng muốn biết.
Biệt thự Lăng gia
- Duệ, vết thương anh sao rồi?
Đổng Ngạc Ngạc ngồi trên sô pha, vừa ăn trái cây vừa hỏi hắn. Hai tuần qua cô vẫn luôn ở cạnh để chăm sóc hắn, đương nhiên là mượn lý do này để trốn việc trong công ty. Mà Lăng Tư Duệ lại không chịu phối hợp cùng cô. Hắn lúc nào cũng cúi đầu vào máy tính, bản thân còn không quan tâm mình đang bị thương. Thật là một con người cứng đầu.