Nữ Nhân Ngu Ngốc, Tôi Thích Em

chương 109: thừa nhận tình cảm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bom nổ khiến chiếc xe không còn nguyên vẹn, bộ phận văng tứ tung trên nền đất.

Động cơ trong xe bùng cháy, lan tỏa sang những chiếc xe khác tạo thành một đám lửa lớn.

Mọi người trong buổi tiệc không còn giữ vẻ mặt bình tĩnh nữa mà thi nhau chạy toán loạn.

Phương Ngạo Hiên cũng mau chóng dẫn mọi người chạy thoát thân.

Lăng Tư Duệ sau vụ nổ ban nãy, ôm chặt Đổng Ngạc Ngạc lăn trên đất vài vòng, bản thân ôm trọn lấy cô không để cho cô bị thương.

Choáng váng.

Đây là cảm giác hiện tại của Đổng Ngạc Ngạc. Cô cảm giác đầu cô cứ quay mòng mòng, cũng không thể xác định rõ phương hướng.

Lăng Tư Duệ vì lăn trên đất mà lưng đập mạnh vào tảng đá. Hắn không kêu đau, bản thân chỉ quan tâm đến nữ nhân nằm trong tay mình.

- Em không sao chứ?

Hắn nhỏ giọng hỏi.

- Tôi không sao?

Cô đáp lời hắn.

Lăng Tư Duệ ôm cô đứng dậy, đôi mắt lạnh nhạt quét ra sau. Ánh lửa phừng phừng ngày càng dữ dội, nó như muốn thiêu đốt tất cả.

Trạch Kha nhìn hắn, lo lắng nói:

- Thiếu gia, chúng ta phải nhanh rời khỏi đây.

- Được.

Lăng Tư Duệ đáp một chữ, xoay người định nắm tay Đổng Ngạc Ngạc nhưng không nhìn thấy cô đâu.

Lúc nãy, do hai người không chú ý nên Đổng Ngạc Ngạc đã lén đi đâu đó.

- Trạch Kha, anh đi trước đi.

Lăng Tư Duệ lạnh lẽo nói, đáy lòng như bị ngọn lửa thiêu đốt.

- Thiếu gia. Tôi...

- Đây là mệnh lệnh. Anh không có quyền cãi lại.

Giọng nói đanh thép vang lên khiến Trạch Kha chỉ biết thuận theo. Anh nhìn hắn lo lắng:

- Thiếu gia, ngài phải cẩn thận.

- Được.

Hắn không nói nhiều, khẩn trương đi tìm Đổng Ngạc Ngạc.

------------

- Không thấy. Ở đây cũng không thấy. Nó rốt cuộc ở đâu cơ chứ?

Đổng Ngạc Ngạc vò đầu bứt tai tìm kiếm chiếc điện thoại. Không lẽ lúc nãy lăn trên đất nên bị rơi ra rồi.

Không được. Cô nhất định phải tìm được nó.

Nghĩ rồi, Đổng Ngạc Ngạc đi lại đoạn đường ban nãy, cô lia mắt tìm kiếm trên đất. Ánh lửa đã lan rộng ra xung quanh. Trong ánh lửa, một vật lóe sáng lên khiến cô chú ý.

Là nó.

Đổng Ngạc Ngạc nhanh chân chạy lại, bàn tay nhỏ bé luồn lánh vào đám lửa để lấy nó.

Ánh lửa táp vào tay khiến da thịt cô bỏng rát.

Đổng Ngạc Ngạc không muốn bỏ cuộc. Cô nhanh tay chụp lấy rồi đưa nó ra ngoài.

Cầm trên tay chiếc điện thoại quen thuộc, cô vui sướng nở nụ cười. May quá. Cuối cùng cô cũng tìm thấy rồi.

Đang đắm chìm trong sự vui vẻ của chính mình thì thanh âm vang lên khiến cô giật mình.

- Cẩn thận.

---------------

Trạch Kha nghe theo lời Lăng Tư Duệ, cuối cùng đã thoát ra khỏi đám cháy.

Duẫn Mặc Nghiễm nhìn thấy anh, cậu sốt sắng hỏi:

- Hai người bọn họ đâu.

- Vẫn còn đang ở trong đó.

Trạch Kha đáp, chất giọng đầy lo lắng.

- Không được. Tôi phải đi vào đó để cứu Ngạc Ngạc.

Duẫn Mặc Nghiễm thất thần chạy đi thì bị Phương Hạ Chi ôm lại.

- Nghiễm Nghiễm, cậu mau bình tĩnh lại. Lăng Tổng đang ở trong đó, cô ấy nhất định sẽ không sao đâu?

- Hạ Chi, cậu mau buông mình ra.

Mình muốn vào đó.

Duẫn Mặc Nghiễm tách hai tay Phương Hạ Chi ra, nhanh chân chạy vào thì bị Trạch Kha cản lại.

- Bình tĩnh lại đi. Hai người họ chắc chắn sẽ không sao.

- Nhưng....

- Tôi đã nói là sẽ không sao mà.

Trạch Kha lạnh giọng. Anh tin tưởng thiếu gia của anh, ngài ấy chắc chắn sẽ cứu được cô Đổng, cả hai người họ sẽ an toàn.

Phương Hạ Chi lúc này mặt đầy nước mắt. Cô sợ hãi dáng vẻ ban nãy của Duẫn Mặc Nghiễm.

Sau khi bình tĩnh lại, Duẫn Mặc Nghiễm mới nhận thấy là mình đã quá đáng. Cậu bước tới ôm Phương Hạ Chi vào lòng, nhỏ giọng:

- Xin lỗi. Vừa rồi làm cậu sợ rồi.

- Hức... Sau này, cậu đừng như vậy nữa.

Cô vòng tay ôm chặt cậu, gương mặt dụi vào ngực cậu như muốn lau đi nước mắt.

- Được được. Mình không như vậy. Không như vậy nữa.

Duẫn Mặc Nghiễm trấn an Phương Hạ Chi. Thế nhưng, ánh mắt lại tràn ngập lo lắng khi nhìn vào đám lửa đang cháy phừng phừng.

- Mọi người bình tĩnh, đội cứu hỏa đã đến rồi. Chúng ta không cần phải lo lắng.

Giọng Phương Ngạo Hiên trấn an mọi người.

----------------

Sau tiếng hô cẩn thận, đèn chùm hoa thủy tinh trên nóc nhà xe bỗng lung lay rồi rơi xuống. Lăng Tư Duệ không chần chừ, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy Đổng Ngạc Ngạc.

Che chở cho cô an toàn, nhưng bản thân hắn lại bị thương không hề nhẹ. Cú va đập ban nãy đã để lại vết bầm, lần này lại phải chịu thêm sự cứa nát da thịt của những mảnh thủy tinh sắc bén khiến lưng hắn vô cùng đau đớn. Kỳ thực, khi hắn ôm chặt Đổng Ngạc Ngạc, toàn thân đã mau chóng lăn sang một bên. Chỉ là không hề nghĩ tới, sự va chạm mạnh của đèn chùm hoa thủy tinh và mặt đất lại khiến những mảnh vỡ kia được quyền chạm vào người hắn.

Những mảnh vỡ thủy tinh bị bể nát vang lên tiếng loảng xoảng kinh người. Đổng Ngạc Ngạc nằm trong vòng tay hắn, bất kinh thất sắc. Cô nhìn người đàn ông vì mình mà không màng đến tính mạng của bản thân, đáy lòng bỗng dưng lay động. Nước mắt cũng vì thế mà chảy ra.

- Lăng Tư Duệ, anh không sao chứ? Hức.... Hức... Lăng Tư Duệ. Anh làm sao vậy? Trả lời tôi đi.

Đổng Ngạc Ngạc vừa khóc vừa ôm chặt người hắn, máu túa ra ướt đẫm cả tay cô.

- Lăng Tư Duệ, làm ơn trả lời tôi đi. Sao anh lại không nói gì chứ?

- Lăng Tư Duệ... Lăng Tư Duệ

Cô gọi tên hắn, gọi đến khản cả cổ nhưng kết quả chỉ nhận lại được sự im lặng.

Lăng Tư Duệ nằm trên người cô, một chút cũng không động đậy, chiếc áo sơ mi mà hắn đang mặt thấm đầy máu.

Xung quanh hai người bọn là những mảnh vụn thủy tinh, nhỏ bé mà sắc đến ghê người.

Đổng Ngạc Ngạc mặt đã đầm đìa nước mắt. Những suy nghĩ hỗn loạn đột ngột vay lấy cô. Tại sao, khi nhìn người đàn ông trước mặt, trái tim cô lại đau nhói như vậy? Anh ta thậm chí còn là người cô ghét cay ghét đăng, ngàn vạn lần muốn thoát khỏi. Vậy mà tại sao, tình huống này lại khiến cô một bước không muốn rời xa anh ta? Cô có phải là bị dáng vẻ mê hoặc kia làm cho mê muội rồi hay không?

Không. Không thể. Tuyệt đối không thể có chuyện đó.

Cô làm sao có thể.....

Hàng loạt câu hỏi vì sao như hiện lên trong đầu Đổng Ngạc Ngạc, cô rốt cuộc rất muốn biết cảm giác của cô đối với người đàn ông này là như thế nào?

Lăng Tư Duệ, hắn từ khi nào để chiếm hết mọi tâm tư của cô. Giờ phút này, cô bỗng dưng sợ hãi. Cô sợ mất đi hắn, sợ hắn biến mất. Nỗi sợ trong lòng như nhấn chìm cô vào màn đêm u tối - một nơi lạnh lẽo không có bóng dáng của hắn. Nghĩ đến đây, cảm giác đau nhói từ lòng ngực dâng lên khiến cô khó thở.

- Duệ, tôi nhận ra rồi. Tôi yêu anh. Thật sự yêu anh. Rất.... rất...yêu anh. Hức... Mau tỉnh lại đi. Làm ơn.

- Em... không... cần... ồn.... ào....như vậy.... Tôi.... vẫn chưa.... chết...

Lăng Tư Duệ thều thào nói, cố gượng dậy nhìn cô.

Đổng Ngạc Ngạc thấy khóe miệng hắn cong thành một nụ cười, nhưng nụ cười đó sao lại khiến cô đau lòng đến vậy?

Đồ ngốc Lăng Tư Duệ.

- Đáng chết. Anh có biết tôi lo đến cỡ nào không hả? Hức... Atula đáng ghét.

Cô oà khóc như một đứa trẻ, gương mặt đáng thương đến tội nghiệp.

- Đừng khóc.... Tôi... đưa... em... ra... khỏi... đây.

Lăng Tư Duệ cười nhẹ, cánh môi hắn đã tái nhợt vì mất máu. Hắn gượng đứng dậy.

Đổng Ngạc Ngạc đỡ hắn, cô không dám chạm vào vết thương vì sợ hắn đau, nhưng khi nhìn vào những vết xước đó, nỗi đau ở tim như dằn xé lý trí cô. Lẽ ra, người nằm đó là cô chứ không phải hắn?

Cùng lúc đó, đội cứu hỏa cũng vừa tìm thấy hai người. Hai người họ được cứu thoát và nhanh chóng được đưa đến bệnh viện để điều trị.

Một buổi tối trôi qua trong sự hả hê của một con người.

---------------------

Sáng hôm sau

Ánh mắt trời đã lên cao chiếu rọi vào một căn phòng.

Đổng Ngạc Ngạc đang ngủ thì nheo mắt tỉnh lại, cô dụi dụi mắt, cố thích nghi với ánh sáng.

Đảo mắt sang giường bên cạnh, cô nhìn thấy Lăng Tư Duệ một thân ảnh nằm đó, hai mắt nhắm nghiền lại.

Vội vàng bước xuống giường, cô nhanh chân đi lại bên cạnh hắn.

Gương mặt ngủ say kia quả thật là đẹp như tượng tạc, ngũ quan như phát ra thứ ánh sáng kì lạ khiến người nhìn chói mắt.

Đổng Ngạc Ngạc nhìn hắn như vậy, bàn tay vô thức đặt lên mặt hắn.

Gương mặt lạnh lùng này, lúc ngủ sao có thể ôn hòa như vậy nhỉ?

Lăng Tư Duệ cảm nhận được cái chạm tay của cô, hai mắt dần mở ra, khóe miệng còn khẽ cong lên:

- Em nhân lúc tôi ngủ, chiếm tiện nghi của tôi sao?

- Tôi không phải.

Bàn tay Đổng Ngạc Ngạc ngại ngùng rụt lại, mặt đỏ ửng như quả cà chua.

Như nhớ ra một cái gì đó, Lăng Tư Duệ thôi trêu chọc cô. Gương mặt băng lãnh của hắn bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị:

- Đổng Ngạc Ngạc, em có biết hôm qua nguy hiểm lắm không? Còn chạy vào đám cháy đó làm gì chứ?

Giọng nói mang vài phần nộ khí khiến Đổng Ngạc Ngạc u uất cúi mặt xuống. Xét cho cùng, đều là vì cô không muốn mất chiếc điện thoại mà hắn tặng cho cô nên mới hành động như vậy.

- Tôi... đánh rơi chiếc điện thoại mà anh tặng nên mới quay lại đó tìm.

Vẻ mặt ỉu xìu cùng lời nói của cô khiến hắn vừa vui vừa giận. Chỉ là một chiếc điện thoại, cô cần gì phải liều mạng như vậy. Nếu cô muốn, bất kể thứ gì hắn cũng sẽ đáp ứng.

- Đồ ngốc. Chẳng phải có thể mua cái khác sao?

- Nhưng đó là món quà đầu tiên anh tặng cho tôi mà. Tôi không muốn đánh mất nó.

Đổng Ngạc Ngạc chu môi, bộ dạng như con mèo nhỏ đáng yêu.

Thật là hết cách với nữ nhân cứng đầu này.

Lăng Tư Duệ nhẹ cười, hắn cố ngồi dậy, vì cử động mạnh nên lưng có chút đau.

Đổng Ngạc Ngạc lúc này mới quan sát rõ phần lưng của hắn. Những mảnh vỡ của thủy tinh đã được bác sĩ gấp ra, tuy nhiên vết thương vẫn chưa thể liền lại được. Đôi mắt to tròn của cô bỗng nhiên cay xè.

- Em lo cho tôi sao?

Lăng Tư Duệ cười ranh mãnh, đôi mắt báo săn nhìn cô đầy tia thăm dò.

- Ai... ai nói là tôi.... lo cho anh? Chẳng qua là tôi.... tôi...

Đổng Ngạc Ngạc lắp bắp, cố tìm ra lý do để biện minh.

- Em làm sao?

Lăng Tư Duệ vì hành động của cô mà phì cười. Nữ nhân ngu ngốc này thật là... Tối hôm qua, nếu hắn nhớ không lầm thì cô đã nói yêu hắn, còn khóc sướt mướt như trẻ con. Vậy mà bây giờ lại phủ nhận là sao?

- Này, anh thôi đi.

Vì không tìm được lý do nên cô nổi quạu.

Truyện Chữ Hay