Đổng Ngạc Ngạc bước chầm chậm lại bên phải hồ nước. Cô ngồi trước người mẫu, cách xa một đoạn.
Bộ phận chụp ảnh đã thiết lập một chiếc ván gỗ để cho người mẫu an toàn đứng ở giữa hồ mà không bị té.
Tô Điềm Hinh đứng ở máy ảnh chỉ huy:
- Ngạc Ngạc cô tiến lên một chút, đừng để nước chạm vào trang phục. Rồi, tạt nước lên đi.
Đổng Ngạc Ngạc chạm tay xuống hồ nước lạnh có nhiệt độ dưới âm độ C, bàn tay cô như muốn bị đông cứng như lần bị rớt xuống hố băng vậy. Cô bắt đầu tát nước nhưng bàn tay cứ như một thanh gỗ vậy, rất khó cử động.
- Nào mau tát nước đi. Cao lên một chút. Mau lên.
Tô Điềm Hinh cứ ở đó mà quát mắng inh ỏi.
Trần Nhuệ cũng cảm thấy đau lòng cho Đổng Ngạc Ngạc. Đáng ra cô không nên để cô ấy làm công việc này.
Đình Thiển nhìn thấy Đổng Ngạc Ngạc bị Tô Điềm Hinh hành hạ như vậy thì không khỏi hả hê trong lòng.
Đổng Ngạc Ngạc cố hết sức làm, nhưng sức lực của cô chỉ đến vậy thôi. Chỉ một lát, cô đã ngất đi ở nơi đó.
--------------
Lăng Tư Duệ sau khi bàn chuyện với Cố Vũ Mặc thì mau chóng trở lại Hàng Châu. Lúc này đã là h chiều. Nhìn đám người vẫn miệt mài chụp ảnh mà không thấy Đổng Ngạc Ngạc đâu. Hắn cau mày. Bước chân tiến chậm rãi về phía chụp ảnh.
Tô Điềm Hinh nhìn thấy hắn, mặt có chút tái xanh.
- Ngạc Ngạc đâu?
Hắn lạnh giọng hỏi.
- Cô ấy... cô ấy... à...
Tô Điềm Hinh ấp úng, một cảm giác lo sợ đang bao phủ lấy cô.
- Tôi hỏi cô cô ấy đâu?
Lăng Tư Duệ gằn giọng, bản thân đang rất tức giận.
- Tổng giám đốc, cô ấy được đưa vào bệnh viện ở Hàng Châu rồi ạ.
Trần Nhuệ nhỏ giọng, cúi mặt xuống đất nói.
Lăng Tư Duệ nhìn Trần Nhuệ rồi lại liếc nhìn sang Tô Điềm Hinh, lạnh giọng:
- Sao lại vào viện?
- Chuyện này... là do cô ta...
Tô Điềm Hinh chưa nói xong thì Lăng Tư Duệ đã đi đến chỗ Trần Nhuệ.
- Nói đi.
Trần Nhuệ bị Lăng Tư Duệ làm cho sợ hãi, cô run run chỉ tay về phía Tô Điềm Hinh, mặt cắt không còn một giọt máu.
Chuyện xảy ra như thế này hắn đã đoán trước được Tô Điềm Hinh có liên quan. Lăng Tư Duệ hừ lạnh, bàn tay siết chặt như muốn một tay bóp chết cô ta. Hắn đứng đó, đôi mắt sắc lạnh như phả ta làn hơi chết chóc, khóe miệng khẽ nhếch lên:
- Tô Điềm Hinh... cô ấy xảy ra chuyện gì. Cô đừng hòng sống yên ổn.
Nói rồi hắn không khách khí rời đi. Để lại Tô Điềm Hinh đứng đó với dáng vẻ thất thần. Cô không nghĩ Đổng Ngạc Ngạc lại quan trọng với hắn như vậy. Vì một con nhỏ phục vụ mà hắn làm cô bẻ mặt trước bao nhiêu người.
Đây là lần thứ hai. Lần thứ hai hắn đối xử tàn nhẫn với cô như vậy. Tô Điềm Hinh cô nhất định sẽ không tha thứ cho con nhỏ đó.
" Đổng Ngạc Ngạc, mày cứ đợi đi. Lần này, tao phải bức chết mày thì tao mới hả lòng hả dạ ".
-----------
Bệnh viện Hàng Châu
Đổng Ngạc Ngạc hiện tại đang nằm trong phòng bệnh, cả người cô đang bị cảm lạnh. Bàn tay ngâm nước lạnh ban nãy đã tái đi.
Lăng Tư Duệ khẩn trương bước vào phòng. Nhìn thấy cô, hắn lo lắng đi lại:
- Ngạc Ngạc, em không sao chứ?
Đổng Ngạc Ngạc có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn. Cô cố ngồi dậy, thều thào nói:
- Tôi không sao?
- Ngu ngốc. Em vào viện như vậy còn nói không sao? Não của em rốt cuộc là chứa gì trong đó hả?
Lăng Tư Duệ tức giận gằn giọng.
- Đã nói là không sao.
Đổng Ngạc Ngạc có chút cau có, vẻ mặt tái nhợt bỗng nhíu mày.
- Tô Điềm Hinh đã làm gì?
Lăng Tư Duệ đột ngột nghiêm nghị. Hắn nhìn cô, giọng nói phả ra có chút hàn khí.
- Làm gì là làm gì?
Đổng Ngạc Ngạc không muốn nói. Bởi vì cô luôn nghĩ cô là nguyên nhân gây ra phiền phức cho hai người họ.
- Tôi bảo em nói?
Hắn quát lên khiến cô giật mình co người lại.
- Tôi... cô ta... à... ừ... Cô ta muốn tạo ra một bức ảnh sống động nên bảo tôi giúp một tay, tát nước từ mặt hồ lên.
Đổng Ngạc Ngạc bị hắn dọa sợ, ấp úng một hồi rồi cuối cùng cũng nói ra.
Lăng Tư Duệ lúc này mặt đã đen lại. Hắn biết chắc chắn là do Tô Điềm Hinh làm mà. Nữ nhân ngu ngốc này hà cớ gì phải bênh vực cho cô ta.
- Chuyện em té... cũng là do cô ta.
- Ừ.
Câu trả lời khiến lửa giận trong lòng Lăng Tư Duệ bùng nổ. Hắn giận dữ giáo huấn cô:
- Em bị ngốc đến lú lẫn rồi hả? Bị cô ta hành hạ như vậy mà còn ngoan cố bao che cho cô ta. Chẳng lẽ em muốn tôi phát điên vì em hay sao?
- Tôi...
Bị hắn mắng, Đổng Ngạc Ngạc xụ mặt xuống. Nếu không phải vì hắn thì cô cũng đâu có muốn nhẫn nhịn cô ta. Là cô nghĩ đến quan hệ, sự hợp tác của hai người họ. Cô không muốn Lăng Tư Duệ cho cô là thứ người phiền phức.
- Em trả lời tôi đi.
Lăng Tư Duệ nhìn cô, đáy mắt trở nên đáng sợ hơn bao giờ.
- Tôi làm vậy là vì anh mà. Vì anh nên tôi mới phải nhịn nhục, vì anh nên tôi mới bao che cho cô ta. Cô ta là đối tác của anh, tôi không muốn anh gặp phiền phức, không muốn quan hệ hai bên không tốt. Tôi sợ... vì tôi mà ảnh hưởng đến hợp đồng của hai người.
Đổng Ngạc Ngạc dồn hết sức lực nói ra, cả người cô run lên bần bật vì mất sức.
Lăng Tư Duệ nghe xong, đáy mắt trở nên dịu lại, bao phủ một tầng ôn nhu. Hắn nói, giọng có chút dịu dàng:
- Đồ ngốc, em cần gì nghĩ nhiều như vậy. Dù em có cãi lời cô ta thì cũng không ảnh hưởng gì đến tôi. Cần gì phải nhẫn nhịn như vậy.
- Thật không?
Đổng Ngạc Ngạc tròn xoe mắt nhìn hắn.
- Là thật.
Lăng Tư Duệ khẽ cười, hắn ôm cô, để đầu cô áp sát ngực hắn. Giọng nói ôn nhu vang lên chậm rãi bên tai cô:
- Tôi không ngại hủy hợp đồng với cô ta... vì em đâu.
Ba chữ sau, hắn nói rất nhỏ, như cố ý cho Đổng Ngạc Ngạc không nghe thấy.
Đổng Ngạc Ngạc được hắn ôm, cô cảm thấy rất an toàn. Vì vậy đã yên tâm ngủ một giấc, bản thân cũng không để ý hắn nói gì.
Lăng Tư Duệ cảm giác được cô đang ngủ, hắn buông cô ra rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Sau đó hắn lấy điện thoại ra gọi cho Trạch Kha.
- Alo.
Trạch Kha nhấc máy.
- Hủy hợp đồng với Tô Điềm Hinh, ngay bây giờ.
Hắn lạnh giọng.
- Sao lại như vậy? Chúng ta đã đầu tư vào đó, bây giờ hủy hợp đồng thì hai bên sẽ bị thiệt hại, chưa hết bên phía chúng ta còn phải bồi thường hợp đồng.
Trạch Kha lo lắng nói.
Trước sự lo lắng của Trạch Kha, Lăng Tư Duệ vẫn bình thản, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên:
- Người bồi thường hợp đồng, chính là cô ta.
- Thiếu gia, ý ngài là sao?
Trạch Kha khó hiểu.
- Trước khi kí hợp đồng, tôi và cô ta đã thỏa thuận "mọi việc chỉ được thực hiện khi có sự cho phép của tôi". Nhưng cô ta đã làm trái ý tôi, còn hành hạ Đổng Ngạc Ngạc ra nông nổi như vậy. Chuyện này tôi phải bắt cô ta trả giá.
Giọng nói mang theo hàn khí của Lăng Tư Duệ khiến Trạch Kha không khỏi rùng mình. Thì ra là vì cô Đổng nên thiếu gia nhà anh mới muốn hủy hợp đồng.
Ai da~ đã thích người ta đến mức như vậy rồi còn không chịu thừa nhận. Đúng là quá cứng đầu mà. Haizzzz...
- Vâng. Tôi hiểu rồi.
- Ừ.
Lăng Tư Duệ cúp máy. Hắn không nói gì nữa, bản thân tùy tiện leo lên giường ôm lấy cô. Hắn tự cho mình cơ hội tận hưởng rồi chìm vào giấc mộng.
Một buổi chiều đã nhanh chóng trôi qua trong sự ngọt ngào của hai người. Chỉ là, một người vẫn cứng đầu không chịu thừa nhận. Còn một người thì ngu ngốc đến mức không nhận ra tình cảm của mình.
--------------
Một căn phòng bí mật
- Lão đại, tôi có chuyện quan trọng cần nói.
Khương Viễn run sợ đứng ở một bên, không dám nhìn vẻ mặt của Mạc Hải Đường.
Mạc Hải Đường mệt mỏi ngả người ra ghế. Ông vừa từ Mĩ trở về, giao một lô vũ khí trái phép qua đó thật khiến ông đau đầu.
- Chuyện gì?
- Hệ thống bảo mật của chúng ta...
Khương Viễn chần chừ, không dám nói thẳng.
Mạc Hải Đường hé mắt nhìn ông, lạnh giọng:
- Nói đi.
- Hệ thống bảo mật của chúng ta bị xâm nhập.
Khương Viễn nuốt nước bọt cái ực, hoảng hốt lùi người lại phía sau.
Đúng như suy tính của ông, Mạc Hải Đường tức giận ném chai rượu vang trên bàn xuống đất. Những mảnh sành văng tung tóe khắp nơi. Màu đỏ của rượu bám vào những mảnh sành tựa như máu.
- Khốn kiếp. Tao vừa đi vắng được một tuần đã xảy ra chuyện này rồi. Tụi bây làm ăn kiểu gì vậy hả?
- Lão đại, tôi xin lỗi. Là tôi tất trách.
Khương Viễn cúi thấp đầu, nhỏ giọng.
- Đã tra ra được là ai chưa?
- Vẫn chưa ạ.
Mạc Hải Đường ngẫm nghĩ một hồi rồi bật cười ha hả:
- Nếu tao đoán không lầm thì kẻ đó rất nóng lòng muốn biết mặt tao. Nếu đã vậy, tao sẽ tự mình lộ diện. Ha ha ha...
- Lão đại, ý ngài là...
- Đúng. Tao sẽ khiến kẻ đó thỏa mãn tò mò... Lăng Tư Duệ...
Mạc Hải Đường nhếch khóe môi cười khẩy. Bí mật không phải là mãi mãi. Nếu đã bị thằng nhóc đó phát hiện, chi bằng ông tự ra tay kết liễu nó cho xong. Nó chết đi sẽ chẳng còn ai làm vướng bận ông nữa. Mã Gia Lệ cũng sẽ trở thành người của ông.
Khương Viễn lúc này cũng đã hiểu ý Mạc Hải Đường. Không ngờ lão đại của ông lại thông minh như vậy.
- Vậy... ngài định làm gì tiếp theo?
- Làm gì... đến lúc đó mày sẽ biết.
Mạc Hải Đường cười nguy hiểm, đáy mắt thập phần gian xảo.
Khương Viễn ở bên gật đầu. Nhưng nhớ ra cái gì đó, ông nói:
- Lão đại, chuyện của Lư Bảo và Hắc Phùng, hiện tại tôi vẫn chưa có tin tức của bọn họ.
- Ừ. Mày nên dốc sức mà tìm. Chỉ cần bọn chúng không bị bắt, tao cũng sẽ không bị vạch trần.
- Vâng thưa lão đại.
Cuộc trò chuyện đã kết thúc. Để lại một con người với vẻ mặt gian ác, nụ cười nở trên môi như một con ác quỷ trở về từ địa ngục.