Nữ Nhân Hữu Độc

chương 26

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Buổi sáng thức dậy, khi ăn sáng, hai người đều có chút xấu hổ. Nam nữ cùng một phòng, nhưng không có xảy ra quan hệ gì đáng nói, vì thế trầm mặc thay cho lời nói , theo sự vận hành của trái đất vĩnh viễn là lãng phí thời gian. Bữa sáng rất tinh tế, không nghĩ anh sẽ làm mấy thứ này, nhìn ra được, không biết được gọi tới từ nhà hàng đặc sản nào. Hương vị cũng không tệ lắm, ít nhất dạ dày của cô trống rỗng, được ăn no bảy tám phần. Không thích ăn rất no, làm cho người ta có loại cảm giác căng ra không thở nổi rất khó chịu.

Xé ra tờ giấy, lau miệng, không có nhìn thấy khuôn mặt của anh như thế nào.

Mà Lộ Thiểu Hành quan sát cô, ít nói, thật là không nhìn ra cô muốn thế nào. Quên hoàn toàn anh, trong khoảng thời gian này vẫn là tự mình dây dưa chuyện của cô .

Ăn cơm xong, cô rất chủ động đi rửa chén, ăn của người vì thế phải làm một chút.

Anh không có mở miệng, coi như ngầm chấp nhận.

Một đôi nam nữ im lặng, làm cho không khí cũng trở lên yên tĩnh. Ánh mắt của anh hướng về phía phòng bếp chuyển động, nhưng di động ở phía sau vang lên, điện thoại của Đường An An, quan tâm xem con trai như thế nào nói dọn ra ngoài liền dọn ra ngoài, gặp phải cái gì không thoải mái hay là gặp phải khó khan gì, cười giải thích dọn ra ngoài chỉ là để công việc thuận tiện hơn một chút mà thôi. Trong nháy mắt cúp di động, tiếng nước trong phòng bếp cũng dừng.

Nhìn cô đi ra, cô tự nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của anh, làm cho người ta không thoải mái, giống như mỗi một động tác của mình bất cứ lúc nào cũng bị theo dõi.

"Chuẩn bị đi nơi nào?" Anh mở miệng trước, vẫn là ngồi ở trên bàn ăn, chỉ là đem ghế dựa nghiêng nghiêng, mất đi sự ngay ngắn nhất quán, ngược lại có vẻ tùy ý không ít.

Áo sơ mi trắng mặc trong những năm qua, cô đột nhiên cảm thấy thuận mắt rất nhiều.

Đó chắc chắn là chịu ảnh hưởng bởi những tin tức của thành phố, về việc tập trung cải cách đồng phục học sinh, đồng phục phổ biến nhận được nhiều lời khen ngợi, thậm chí khiến cả những học sinh từng ghét mặc đồng phục, kết hợp các yếu tố thời trang, phù hợp, có thể so sánh với truyền hình làm cho người ta không ngừng hâm mộ đồng phụ. Học sinh nam mặc đồ trắng cổ bẻ cùng với áo vest đen, bên trong phối với áo sơ mi màu xám, có cà vạt kẻ sọc màu tím; Học sinh nữ áo màu trắng đào tiêm cộng thêm váy ngắn ca-rô.

Nếu để cho Lộ Thiểu Hành mặc quần áo như vậy vào, nhất định có vẻ trẻ trung, càng thêm phong độ phi phàm.

Có hơi thất thần, làm cho người hỏi có vẻ vô cùng không vui, "Đi nơi nào?"

Cô hơi sửng sốt, "Làm sao?"

Có thể đi chỗ nào? Cô hình như cũng không biết, chỉ là nguyên nhân câu hỏi của anh, liên tưởng đến chuyện khác, "Là anh giúp tôi?"

Anh Hào thế nhưng đã quá lâu không có tìm cô gây phiền phức, không phù hợp quy tắc của bên kia, cô từng tận mắt thấy qua anh Hào dẫn người tới tay đánh chân đá vào người kia, đối phương không chỉ có bị đánh, còn phải quỳ xuống cầu xin bỏ qua cho một nhà già trẻ. Nhiều ngày như vậy, cô hình như sống quá mức an nhàn, thế nhưng đem mấy thứ này bỏ qua một bên.

Lộ Thiểu Hành suy tư về ý nghĩa sâu xa trong giọng nói của cô, mãi đến khi đoán được, khóe miệng nhếch lên. Anh cười, cực kỳ không đúng, khóe miệng bên phải hơi nhếch lên, bên trái khóe miệng lại không nhúc nhích tí nào, bên phải khóe miệng khi cười nếp nhăn trên mặt mơ hồ cất giấu một chút không đứng đắn. Bản thân của anh vốn có tính tình đứng đắn có khuynh hướng ngoan ngoãn, thêm chút không đàng hoàng này.

Nhưng tại sao không có thể hiện ra, ngược lại có vẻ làm cho người ta cảm thấy say mê.

Bất mãn chính mình lại đối với anh hài lòng, vì thế nhíu mày.

"Dự định báo đáp?" Anh thật muốn biết cô lấy cái gì báo đáp, không một chút nào để ý chút ngoại lệ nào. Anh cũng không phải nhà từ thiện gì, tự nhiên sẽ không làm không chuyện tốt.

Bề ngoài của người nhìn vô hại, trong lòng cũng giống nhau, vĩnh viễn đừng nghĩ người khác đến quá tốt, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ người khác đến quá xấu, nhất là những người đàn ông loại động vật này.

"Đúng là anh." Chỉ là muốn xác nhận mà thôi, báo đáp. . . Còn không có nghĩ xa như vậy.

"Cô nghĩ là ai?" Tay anh nắm ghế dựa bên cạnh, đứng lên thu lại nụ cười vừa rồi, giọng điệu rất bình thản, "Trác Dực Đình?"

Cô cắn môi, kỳ thật cô không có nghĩ qua Trác Dực Đình, vừa rồi cũng chỉ là đột nhiên nhớ tới mới hỏi anh, nhưng anh đã hỏi như vậy, cô lại không muốn phủ nhận.

Nếu phủ nhận, đó là gián tiếp thừa nhận, cô tình nguyện là anh cũng không phải là Trác Dực Đình?

Cô cảm thấy được chính mình tiến vào một con hẻm nhỏ bẩn thỉu, khi đi ra, toàn thân mình cũng dơ bẩn, nhưng cô không muốn bị người khác nhìn thấy, mỗi một người nhìn thấy cô dơ bẩn đều có thể làm cho cô cảm thấy tự ti. Cô rất hi vọng, ngẩng đầu, giả vờ những người này không nhớ cô là ai. Hoặc là, người biết cô là ai, cũng không có nhìn thấy cô tiến vào con hẻm nhỏ bẩn thỉu kia.

Nhưng sự im lặng này, ở trong mắt Lộ Thiểu Hành chính là ngầm thừa nhận.

Cái gì cũng không có nói, đều trở về vị trí của mình.

Đoạn thời gian gần đây, Lộ Thiểu Hành rất ít xuất hiện trong tầm mắt của đám người này, vì thế vừa mới tiến vào, trở thành đối tượng trong miệng mọi người trêu chọc. Lộ Thiểu Hành mỉm cười không nói.

"Nhị thiếu, cậu cùng Trác huynh hoàn toàn có thể cùng nhau nhận trừng phạt nha, mất tích đều lựa chọn cùng một thời gian." Trang Chu cầm rượu đối với hai người cười ha hả.

Lương Hạo tùy ý cầm một viên giấy gần người nhất, trực tiếp ném tới đầu của Trang Chu, đứa trẻ này, nói chuyện không nhìn tình huống, Trang Chu không hiểu nhìn Lương Hạo, Lương Hạo nhưng lại làm động tác im lặng đối với anh ta.

Trác Dực Đình bưng lên một chén rượu, ngồi vào trước mặt Lộ Thiểu Hành, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì.

Người, có đôi khi rất kỳ quái, một đoạn tình cảm mất đi, không đi trách đương sự, lại thích tìm người mà họ cho là làm mất đi đoạn tình cảm kia. Đàn ông phụ nữ đều giống nhau, không biết là quá mức sợ hãi mất đi bên kia, hay là luyến tiếc nên trách cứ, vì thế đành phải đem tất cả bất mãn đặt vào trên người một người khác.

Lộ Thiểu Hành giương mắt, liền nhìn Trác Dực Đình.

Hai người ngồi mặt đối mặt.

Trác Dực Đình đánh giá Lộ Thiểu Hành, mặt không chút thay đổi.

Lộ Thiểu Hành tự nhiên cũng đón nhận ánh mắt khiêu khích của đối phương.

Lương Hạo bên kia, biết một chút nội tình nhìn chằm chằm hai người, thực sự sợ hãi sẽ xảy ra ầm ĩ, đều là một vòng tròn của người, truyền ra ngoài, thực sự không tốt. Hơn nữa, để cho những người ở đây biết cũng không tốt lắm, người không có quyền nói, đành phải làm người đứng xem.

"Chúng ta quen biết đã bao lâu?" Trác Dực Đình nhướng mày.

Không đợi Lộ Thiểu Hành suy nghĩ xong, "Từ trung học bắt đầu quen biết." Dừng lại, dường như nhớ ra cái gì đó, khi cười mặt lộ ra nếp nhăn, "Tốt nghiệp trung học cậu một lòng muốn thi đậu viện của trường học, thời điểm điền nguyện vọng bị cha cậu sửa lại, nhất định phải kéo tôi sang tỉnh khác, lúc ấy còn đau lòng một thời gian dài."

Lộ Thiểu Hành nghe anh nhớ lại, cười không nổi, mở đầu như vậy, cũng thật làm cho người ta...

Bọn họ cũng từng bày tỏ lòng mình một thời gian rất dài, cùng rất nhiều bạn bè như vậy, dần dần ít liên hệ, cảm tình cũng phai nhạt không ít... Nhưng gặp mặt, cảm giác quen thuộc cũng không giảm bớt.

Lộ Thiểu Hành liếc mắt một cái nhìn ánh mắt không chớp của Lương Hạo, người kia thật đúng là "May mắn không làm xấu hổ".

"Muốn đánh nhau một chút sao?" Lộ Thiểu Hành cảm thấy được, ở một số thời điểm có lẽ chính mình thiếu nợ, đối với những kỉ niệm này, anh ta vẫn chưa nói tới xúc động, có chỉ là Trác Dực Đình tính kế chính là đã biết sự kiện kia mà thôi.

Trác Dực Đình bắt đầu đùa nghịch chén rượu trên tay, "Nếu tớ đem chén rượu này hất vào trên mặt cậu, cậu đoán kết quả sẽ như thế nào?"

Trác Dực Đình nhất định không biết, trong lòng Lộ Thiểu Hành có một chút cảm giác hưng phấn. Nếu Trác Dực Đình biểu hiện như thế, cũng chính là người kia đã ngả bài cùng Trác Dực Đình. Bất kể là ai, đối với "Cô không thương ngươi, người cô yêu là ta" Đều vui mừng nói không nên lời, cho dù không thích, ít nhất cũng có thể từ người xung quanh thể hiện sự quyến rũ hoặc là giá trị của mình.

"Cậu sẽ không." Giọng điệu chắc chắc.

Nếu Trác Dực Đình thật sự muốn cùng anh ầm ĩ, sẽ không lựa chọn nơi đây.

Thật sự là tự tin làm cho người ta chán ghét.

"Này có thể nói chưa chắc." Trác Dực Đình đem chén rượu nâng lên cao, cẩn thận quan sát đến biểu tình của Lộ Thiểu Hành.

Lương Hạo bước đi như bay qua đây, "Trò chuyện cái gì, trò chuyện vui vẻ như vậy? Để cho anh em cùng nghe." Nói liên tục, một tay đè xuống tay của Trác Dực Đình.

"Đúng lúc, tớ uống hơi nhiều, đi trước." Nói xong cũng không để ý hai người bọn họ có biểu tình gì, cầm áo khoác đi ra cửa.

Nở nụ cười, một màn vừa rồi, thật là khờ.

Khi nào thì anh biến thành bộ dạng này, vậy mà học phụ nữ tranh giành tình nhân, xem ra chính mình quả thực không thể nào bình thường.

Lái xe về nhà trọ của chính mình, nhưng mà chạy được một nửa đường, mơ hồ cảm thấy không thích hợp, lập tức đánh tay lái trở về. Trở về biệt thự nhà họ Lộ, vừa vào cửa, chợt nghe thanh âm của cha trong sân.

"Đứa nhỏ kia, thật sự đã trở lại?" Giọng điệu có chút không xác định.

"Cậu xác định thật sự là nó?"

"Cậu năm đó đã gặp qua, chỉ có thể dựa vào cậu đi nhìn xem. Cậu năm đó nói giống mẹ của nó..."

"Đã làm phiền cậu."

...

Lộ Thiểu Hành xoay người rời đi, nghe được bí mật của người khác, cũng không phải là chuyện tốt, ít nhất anh không thích.

Truyện Chữ Hay