"Kêu tỷ tỷ . . ." Đan Vân Sơ ngón tay dừng ở trong cơ thể Diệp Tuyền Vũ, không di chuyển, làm người bên dưới bị trêu chọc toàn thân nóng như lửa không vừa lòng.
"Đan Vân Sơ!" Diệp Tuyền Vũ nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ nói, nữ nhân chết tiệt này!
"Không gọi tỷ tỷ, tôi sẽ bất động, nếu không muội muội tự mình . . ." Đan Vân Sơ ngữ khí vài phần ngả ngớn, vài phần nồng thắm, đặc biệt kêu hai từ "Muội muội" muôn phần thân thiết, giống như muốn đem xương cốt người ta làm mềm ra, làm Diệp Tuyền Vũ da đầu tê rần, lại có vài phần cảm giác cấm kỵ, kết quả là càng nhiều luồng nhiệt phóng mạnh về phía dưới bụng, chết tiệt, thân thể như thế nào lại bị ý niệm tà ác trong đầu Đan Vân Sơ đồng hoá rồi sao?
"Không muốn!" Diệp Tuyền Vũ cãi bướng không chịu kêu, cô mới không muốn Đan Vân Sơ thành ác thú.
"Kêu tỷ tỷ, bằng không tỷ tỷ giáo huấn em . . ." Đan Vân Sơ đột nhiên đè vào chỗ mẫn cảm nhất của Diệp Tuyền Vũ, làm Diệp Tuyền Vũ kích động hít một hơi sau, nhưng là Đan Vân Sơ lập tức buông lỏng ra, "Đan Vân Sơ, chị biến thái!" Diệp Tuyền Vũ tức giận gầm nhẹ!
Đan Vân Sơ nhíu mày, Tiểu công chúa thật sự là không nghe lời, cô đem ngón tay rút ra, làm cho Diệp Tuyền Vũ không thể thỏa mãn thêm chút nào, ý xấu liền hướng nơi đóa hoa ngay tức khắc trở nên yêu dã nở rộ kia thổi nhiệt khí, đóa hoa bị nhiệt khí thổi trúng càng thêm tươi đỏ ướt át, bề mặt còn tỏa ra nhiều mật ngọt phong phú, nhưng là bất kể thế nào cũng không thể nở rộ ra được, cái cảm giác này như muốn bức điên Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ vặn vẹo thân mình dán lên người Đan Vân Sơ, có mang thêm vài phần ý tứ xin tha, nếu là bình thường thì Đan Vân Sơ nào có thể chống đỡ lại được cái giờ phút đầy yêu mị dụ dỗ của Diệp Tuyền Vũ, nhưng đáng tiếc là thời khắc này Đan Vân Sơ muốn Diệp Tuyền Vũ kêu lên một tiếng tỷ tỷ, để thỏa mãn ý niệm tà ác trong đầu cô.
"Muội muội không gọi sao?" Đan Vân Sơ đưa lưỡi, phi thường quét nhẹ lên điểm trân châu này, làm Diệp Tuyền Vũ thân thể run rẩy một chốc, giống như dùng lông vũ đùa nghịch, làm cho thân thể Diệp Tuyền Vũ không những không được an ủi, mà ngược lại càng thêm khó chịu đói khát.
"A . . ." Diệp Tuyền Vũ vừa cảm giác được đầu lưỡi của Đan Vân Sơ thì nó lại lập tức rời ra, cô không muốn Đan Vân Sơ chơi cuộc chiến tránh né, thân thể cô đều bị Đan Vân Sơ bức cho điên rồi, không những thế, Đan Vân Sơ từ phía dưới trườn lên, cúi đầu hôn lên môi Diệp Tuyền Vũ, đầu lưỡi được một trận chiến nóng bỏng gắt gao, tựa hồ như muốn đem không khí trong phổi Diệp Tuyền Vũ như muốn hút cạn.
"Muội muội toàn thân đều trở nên đo đỏ, thật sự là xinh đẹp . . . Muội muội thân thể dán tôi thật chặt, em giống như là rất đói nha . . . Muội muội . . ." Đan Vân Sơ cứ mỗi câu mỗi câu đều muội muội, kêu đến mức thân thiết cùng tà ác, làm cho thân thể Diệp Tuyền Vũ từ từ phiếm hồng, trở nên càng thêm mê người, làm cho Đan Vân Sơ càng trở nên hưng phấn.
"Muội muội cùng tỷ tỷ hoan ái, có phải hay không cấm kỵ đây? Thử nghĩ chốc nữa, vùi đầu giữa hai chân em, là người cùng em có quan hệ huyết thống tỷ tỷ, có phải thật không rất hưng phấn đây?" Đan Vân Sơ ngược lại thấy những điều mình nói thật là hưng phấn, cô cảm giác nơi đó dưới chân mình cũng một mảnh ẩm ướt.
Diệp Tuyền Vũ dần dần bị chìm vào cái bẫy của Đan Vân Sơ, cái loại cấm kỵ ma chú làm Diệp Tuyền Vũ càng hưng phấn hơn, Đan Vân Sơ là tỷ tỷ cô, hai người đang làm cái việc mà không có bất cứ tỷ muội nào làm, nghĩ đến đây, Diệp Tuyền Vũ cảm giác thân thể mình càng trở nên mẫn cảm, càng thêm đòi hỏi yêu thương, cô dán lên Đan Vân Sơ thân thể càng thêm kịch liệt, làm thân thể Đan Vân Sơ được ma sát mà cũng bắt đầu phát hỏa, bất quá không che giấu được Đan Vân Sơ đang âm thầm nở nụ cười tà ác, Tiểu công chúa quả nhiên cũng đã chìm vào.
"Ngoan, kêu tỷ tỷ, chỉ cần kêu tỷ tỷ thì cái gì tôi cũng đều cho em . . ." Đan Vân Sơ ngữ khí phi thường khẽ dụ dỗ nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bụi cỏ mềm mại kia, cũng không rậm rạp, rất thưa thớt mà nhỏ nhu, ngón tay thỉnh thoảng tham lam đi xuống, ở cái động khẩu kia mà vòng vây, tiếp tục trêu chọc.
"Tỷ tỷ. . . cho em . . ." Diệp Tuyền Vũ kêu một tiếng tỷ tỷ, ngọt đếm mê người, đem Đan Vân Sơ xương cốt như mềm nhũn ra, mà cái khoảnh khắc Diệp Tuyền Vũ hô lên, tựa hồ thật sự trở nên vô cùng cấm kỵ, làm cho người ta có cái loại cảm giác xấu hổ cùng hưng phấn, tê dại tới đầu dây thần kinh.
Cái cảm giác dục vọng tà ác của Đan Vân Sơ đã đạt đến thỏa mãn, gắng sức lấy lòng Diệp Tuyền Vũ, nhiều đến nỗi làm Diệp Tuyền Vũ gần như không thể nào kìm nén nổi, Diệp Tuyền Vũ khắc chế không được kêu lên, âm thanh liên tục đứt quản kêu lên tỷ tỷ, làm Đan Vân Sơ ác thú thỏa mãn tới cực hạn, hai người vì bởi Đan Vân Sơ tạo ra cảm giác cấm kỵ, mà càng trở nên nhiệt tình.
Đan Vân Sơ môi ngậm lấy vành tai Diệp Tuyền Vũ: "Tỷ tỷ thực thích muội muội kêu như thế, nhưng là nhà cách âm không tốt, em nếu quá lớn tiếng, sợ rằng sẽ làm cho dì em nghe được . . ." Đan Vân Sơ hảo tâm nhưng không khác gì ác ý nhắc nhở, nhường Diệp Tuyền Vũ khắc chế phát ra những tiếng dục vọng, nhưng là, Đan Vân Sơ động tác tay càng lúc càng nhanh, khiến cô vài lần thiếu chút nữa khắc chế không được kêu lên, Diệp Tuyền Vũ vừa nghĩ tới dưới lầu là Đan phụ mẫu, Diệp Tuyền Vũ có loại cảm giác tỷ muội sau lưng cha mẹ yêu đương vụng trộm, thân thể càng thêm mẫn cảm, chỉ cần Đan Vân Sơ dùng đầu lưỡi hay ngón tay hơi hơi trêu chọc, cũng có thể đặt được mức tận cùng, nhưng không thể đem âm thanh hoan ái phát tiết ra ngoài, vô cùng khó chịu. Rõ ràng thân thể đạt đến vô cùng thỏa mãn, nhưng lại có chút loại cảm giác không đủ tận hứng, đến mức Diệp Tuyền Vũ có chút nội thương, cô biết Đan Vân Sơ nhất định là cố ý, cái tên chết tiệt này, đúng thật là ác thú ! Diệp Tuyền Vũ vừa nhìn biểu tình Đan Vân Sơ, liền biết Đan Vân Sơ chính là trêu chọc mình, Diệp Tuyền Vũ trong lòng căm giận, tất phải cũng để Đan Vân Sơ nếm thử loại tư vị này.
"Tỷ tỷ hầu hạ được không?" Đan Vân Sơ tà ác hỏi, Tiểu công chúa thật sự là mê người đến nhất tháp hồ đồ, thật muốn luôn luôn lưu ở trên giường, nhường Tiểu công chúa cả đời không xuống giường được.
"Tỷ tỷ hầu hạ thật tốt, để phía dưới muội muội hầu hạ tỷ tỷ được không?" Diệp Tuyền Vũ cười đến cũng vài phần tà ác, cô đem chân xâm nhập vào giữa hai chân Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ thân thể đã sớm động tình, Diệp Tuyền Vũ đầu gối chạm vào điểm nóng ẩm mềm mại của Đan Vân Sơ, làm Đan Vân Sơ thân thể hơi hơi cong lại, Đan Vân Sơ còn chưa kịp trả lời, Diệp Tuyền Vũ xoay người đem cô đặt ở dưới thân, mải miết nhấm nháp cải cổ Đan Vân Sơ, dần dần chuyển xuống cái gò núi mềm mại phía dưới, liếm, làm cương lên.
Đan Vân Sơ trên giường rất ngoan ngoãn, mắt nàng nửa khép nửa mở, hưởng thụ Diệp Tuyền Vũ chiều ý lấy lòng, thỉnh thoảng ân ân a a lên, thoạt nhìn như được hầu hạ phi thường tốt.
Diệp Tuyền Vũ nhìn thấy Đan Vân Sơ kia biểu tình hưởng thụ liền muốn cười, nhìn nàng có biểu tình hưởng thụ như vậy, giống như một tiểu miêu được thỏa mãn, phải cho nàng biết cái cảm giác biến thành một con sói điên loạn mới được.
Diệp Tuyền Vũ áp lấy đôi môi có vẻ nhợt nhạt của Đan Vân Sơ, nhiệt tình hôn, hôn mãnh liệt làm cho thân thể Đan Vân Sơ rất nhanh nóng lên, Diệp Tuyền Vũ đem đâu gối thu về, bắt đầu toàn lực trêu chọc cái cơ thể đã sớm mẫn cảm của Đan Vân Sơ.
Diệp Tuyền Vũ dần dần bắt đầu trở nên không dịu dàng, dần đổi thành công kích, nhường Đan Vân Sơ biểu tình hưởng thụ lúc bắt đầu trở nên ý loạn tình mê, khuôn mặt lãnh diễm trở nên yêu nhiên, bình thường luôn là nữ vương ăn trên ngồi trước, ngay cả lúc động tình cũng có mơ hồ một cỗ mị hoặc, cấp Diệp Tuyền Vũ một cảm giác vô cùng hư vinh, người này cũng là có thể tan chảy trong chính tay mình.
"Tỷ tỷ cũng thật đẹp . . ." Diệp Tuyền Vũ âm thanh kêu tỷ tỷ thật êm ái, nhường Đan Vân Sơ nghĩ đến cái loại tỷ muội này đang gian mật, Tiểu công chúa học cái xấu thật là nhanh, Đan Vân Sơ nghĩ thầm, bất quá lại cực kỳ yêu cái âm thanh kêu tỷ tỷ của Diệp Tuyền Vũ, thật sự rất tà ác, Đan Vân Sơ cảm giác mình quả nhiên có chút biến thái.
Diệp Tuyền Vũ hôn lên chóp mũi Đan Vân Sơ, ngón tay vuốt ve cái lưng nhẵn bóng của Đan Vân Sơ, như cảm giác chạm vào tơ lụa làm Diệp Tuyền Vũ yêu thích không buông tay, Diệp Tuyền Vũ ngón tay trượt đến cánh mông tròn trịa của Đan Vân Sơ, trượt vào khe hở trong đó, bắt đầu như có như không khêu khích, nơi bông hoa xinh đẹp bắt đầu ẩm ướt.
Ngón tay thon dài xinh đẹp của Diệp Tuyền Vũ liền nhanh chóng đẫm đầy mật ngọt, cô đem ngón tay đặt vào miệng mình liếm vài cái, sau đó đem ngón tay đặt vào bên môi Đan Vân Sơ.
Đan Vân Sơ đỏ mặt, quả thực rất sắc, chuyện quan hệ, Tiểu công chúa thật không phải là ngồi không, so với mình thật không kém.
"Tỷ tỷ, thẹn thùng sao? " Diệp Tuyền Vũ hai chữ tỷ tỷ nghe vào trong tai Đan Vân Sơ quả thực tà ác tới cực điểm, Đan Vân Sơ có chút hối hận vừa rồi bức Diệp Tuyền Vũ kêu tỷ tỷ, Diệp Tuyền Vũ rõ ràng là nghiện kêu như thế này.
"Sợ em sao!" Đan Vân Sơ phô trương há miệng ngậm lấy ngón tay ướt át của Diệp Tuyền Vũ, kích thích, ngón tay truyền đến cảm giác tê dại, nhường Diệp Tuyền Vũ hơi giơ lên khóe miệng, thật muốn đem tỷ tỷ phá đến hư.
Diệp Tuyền Vũ rút ngón tay ra, kéo đùi Đan Vân Sơ lại, ánh mắt như thiêu đốt nhìn thẳng vào cái nơi mỹ cảnh kia, quả thật là đẹp đến không thể nào tả xiết, phấn hồng mà mềm mại, tựa hồ giống như chủ nhân kiêu ngạo, một loại xinh đẹp mời gọi.
"Tỷ tỷ, chị cũng nên tưởng tượng một tý, người chôn đầu giữa hai chân chị là muội muội cùng chị có quan hệ huyết thống, muội muội của chị đang ra sức lấy lòng chị . . ." Diệp Tuyền Vũ cười như nụ cười vừa nãy của Đan Vân Sơ tà ác một loại, cái chuyện tốt đẹp này cũng nên có qua có lại mới toại lòng nhau, Diệp Tuyền Vũ nghĩ thầm.
Đan Vân Sơ cúi đầu, chứng kiến Diệp Tuyền Vũ vùi đầu ở nơi tư mật giữa hai chân mình, thân thể mẫn cảm cảm thấy cái đầu lưỡi linh hoạt kia như đang liên tục di chuyển, mỗi một lần cảm như đâm qua tâm hồn một loại, muội muội thật sự thật tà ác, Đan Vân Sơ cảm giác thân thể mình trở nên càng thêm khô nóng khó nhịn, Đan Vân Sơ ngón tay nhè nhẹ ấn đầu Diệp Tuyền Vũ vào, Diệp Tuyền Vũ động tác càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nhiều khoái cảm nhường Đan Vân Sơ tay không khắc chế được dùng sức, làm cho cơ hồ mặt Diệp Tuyền Vũ dán lên hết nơi mềm mại kia.
"Em biết tỷ tỷ rất muốn, nhưng là chị cứ tiếp tục dùng sức như vậy, sẽ đem em chết đuối bên trong . . ." Diệp Tuyền Vũ ngẩng đầu giễu cợt Đan Vân Sơ.
Đan Vân Sơ thấy Diệp Tuyền Vũ chóp mũi đều dính mật ngọt của mình, vốn cũng có chút ngượng ngùng, nhưng là thấy Diệp Tuyền Vũ cười đến như vậy đắc ý, liền nổi giận, lầm bầm hừ một tiếng, quay đầu không nhìn Diệp Tuyền Vũ.
"Tỷ tỷ nhìn em, em thích tỷ tỷ nhìn em lấy lòng chị . . ." Diệp Tuyền Vũ nói khẽ, thừa lúc chưa kịp chuẩn bị đâm một ngón tay vào, Đan Vân Sơ bị kích thích lên tiếng kinh hô.
"A..." Cùng Diệp Tuyền Vũ càng ngày càng điên cuồng đòi hỏi, tiếng ưm dần dần trở nên càn rỡ, cô vốn không phải là cái loại người khắc chế được dục vọng, liền thoải mái kêu ra, một chút cũng không thể so với Diệp Tuyền Vũ kêu được nhỏ giọng.
"Tỷ tỷ, chị kêu lớn tiếng như vậy, có hay không bị dì nghe được đây? Em nghĩ nhất định dì không biết hai cô gái rốt cuộc là làm như thế nào, chị kêu nhiệt tình như thế nhất định sẽ gợi lên lòng hiếu kỳ trong lòng của dì . . ." Diệp Tuyền Vũ so với Đan Vân Sơ càng thêm tà ác nói.
Đan Vân Sơ tiếng kêu quả nhiên là ngừng lại, tâm lý phẫn hận cực kỳ, Tiểu công chúa rõ ràng chính là trả thù, thật là một người hẹp hòi, Đan Vân Sơ trong lòng thầm mắng, đúng lúc này, Diệp Tuyền Vũ lại bỏ thêm một ngón tay, không ngừng di chuyển ở nơi mẫn cảm của Đan Vân Sơ, kịch liệt khoái cảm thiếu chút nữa nhường Đan Vân Sơ phá công kêu lên, đáng giận, cô nếu không kêu, thì chết mất, cô quyết định nhanh kéo đầu Diệp Tuyền Vũ lên, cùng Diệp Tuyền Vũ hôn đến cuồng nhiệt. Hừ, mình quả nhiên so với Tiểu công chúa có phương pháp!
Diệp Tuyền Vũ tuy rằng thực hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt của Đan Vân Sơ, không thể, cô không thể cho Đan Vân Sơ làm càn, cô ly khai môi Đan Vân Sơ, lại bò tới giữa chân Đan Vân Sơ, lưỡi cùng tay nhanh chóng tạo một tầng sóng mạnh khiêu khích.
"Tiểu công chúa... Dừng lại... Tôi không nhịn nổi... Tôi thật sẽ kêu to..." Đan Vân Sơ thở gấp nói.
"Chị kêu a, em không cấm chị kêu!" Diệp Tuyền Vũ dùng lời châm chọc nói, Đan Vân Sơ nếu kêu lên cho mẹ cổ nghe, cô cũng không để tâm, dù sao lúc nãy mình cũng phải nhẫn nhịn. Hừ, biết khó nhịn sao, đáng đời!
"Diệp Tuyền Vũ!" Đan Vân Sơ không khí thế gầm nhẹ Diệp Tuyền Vũ, yếu ớt, nhưng tiếng mèo kêu, không hề có lực uy hiếp, Đan Vân Sơ cảm giác mình như sắp chết, Diệp Tuyền Vũ căn bản không có ý buông tha mình, từng đợt rồi lại từng đợt, cơ hồ muốn làm mình chìm ngập, sợ là sớm mai không xuống giường được, Tiểu công chúa quá ác tâm, người ta vẫn là còn bị thương, Đan Vân Sơ hoàn toàn quên, mình mới là người khởi xướng.
"Tiểu công chúa, chúng ta về nhà rồi chiến đấu hăng hái được không, tôi thật sự mệt chết đi được, nếu thêm một lần nữa, thật sự không nhịn được mà kêu ra, em cũng không muốn nhiều người biết, cũng không muốn làm nhiễu mộng đẹp người khác . . . " Đan Vân Sơ dùng ngữ khí cầu xin nói.
"Tỷ tỷ vừa rồi chơi được rất là tận hứng, muội muội cũng là như vậy cầu xin tha thứ, tỷ tỷ không thuận theo, hiển nhiên đêm nay muội muội cũng bồi khiến cho tỷ tỷ tận hứng mới phải . . ."
"Tiểu công chúa, không bao giờ bức em kêu tỷ tỷ nữa, đêm nay buông tha tôi được không?" Đan Vân Sơ tiếp tục cầu xin tha thứ, tiếp tục đùa giỡn thì không còn là bị biết xuất nội thương, mà chính là bị đùa giỡn cho chết, cô không muốn, oa oa!
"Em phát hiện hiện tại rất thích kêu tỷ tỷ, tỷ tỷ tinh thần còn rất tốt sao, vừa rồi giữa trận nghỉ ngơi đủ rồi, chúng ta tiếp tục..."
Kết quả là, ngày hôm sau, Đan Vân Sơ đích xác là không xuống giường được, ngược lại, Diệp Tuyền Vũ tinh thần sảng khoái đúng giờ xuống lầu ăn điểm tâm.
"Vân Sơ đâu?" Đan Kỷ Cương hỏi.
"Chị ấy còn đang ngủ, nói không ăn điểm tâm, phỏng chừng chị ấy là do quỳ nhiều nên còn mệt . . ." Diệp Tuyền Vũ cười nói, làm sao là quỳ mệt, rõ ràng là túng dục mệt đến không xuống giường được.
"Vậy cứ để con ngủ thêm một ít." Đan Kỷ Cương không hoài nghi gì nói.
"Tối hôm qua giống như mèo hoang gần nhà kêu, Vũ nhi tối hôm qua có bị tiếng ồn ào làm khó ngủ không?" Tô Văn Khanh ân cần hỏi han, nông thôn buổi tối ngẫu nhiên có tiếng mèo hoang kêu là chuyện bình thường, nhưng là ngày hôm qua tiếng kêu có chút kỳ quái, đứt quãng, làm cho giấc ngủ của Tô Văn Khanh bị quấy rối, đến nỗi một đêm không chút ngủ ngon. Kỳ thật Tô Văn Khanh thật không biết hai cô gái làm chuyện đó như thế nào, yêu, bà nghĩ đến cô gái yêu nhau giống như bách lạp đồ, đại khái là trên tinh thần, cho nên không suy nghĩ đến phương hướng không trong sáng kia.
Lời này lại làm cho Diệp Tuyền Vũ đang húp cháo thiếu chút nữa bị sặc, thế hóa ra cô cùng Đan Vân Sơ chính là hai con mèo hoang à, có điều chứng kiến vẻ mặt đứng đắn của Tô Văn Khanh, xem ra bà thực tưởng là do mèo hoang kêu.
"Không có, tối hôm qua ngủ rất sớm, không có nghe được những âm thanh khác..." Diệp Tuyền Vũ nhanh chóng phủ nhận nói, trên mặt giả bộ bình thản để che dấu nội tâm xấu hổ.
"Uh, anh cũng không nghe!" Đan Kỷ Cương luôn là ngủ như chết, hắn không nghe cũng là chuyện đương nhiên.
"Kia đoán chừng là tôi ngủ không sâu." Tô Văn Khanh nói, thấy trên bàn cơm hai người đều không nghe thấy, liền cảm giác mình có chút chuyện bé xé to, với lại, không phải ai cũng giống mình đều là ngủ không sâu.
"Khanh nên đánh thức anh, anh liền thức dậy thay Khanh đuổi mèo hoang, hai con mèo này cũng thật đáng chết, rõ ràng không phải là thời gian động dục, lại cố tình làm nhiễu giấc ngủ của Khanh..." Đan Kỷ Cương càng nói là càng tức giận, Khanh không thể ngủ sâu, sợ là một đêm ngủ không ngon. Trước kia có mèo hoang, mình cũng đều nghe thấy, mỗi lần như thế mình thức dậy đuổi mèo hoang đi, mới cho Khanh một đêm an giấc, chẳng lẽ tối qua mình thật là ngủ như chết sao?
"Kỳ thật âm thanh không lớn, nhưng hẳn là có, với do em khó ngủ thôi." Tô Văn Khanh giải thích nói, nhưng là đều vào lúc mình dần chìm vào giấc ngủ lại kêu lên một hai tiếng.
Diệp Tuyền Vũ là càng nghe càng xấu hổ, xem ra nhà gỗ cách âm thực không tốt, tốt nhất là về sau thu liễm một ít, bằng không ngày nào đó Đan phụ thức dậy đuổi mèo hoang thì lại phát hiện ra hai con mèo hoang chính là mình với Đan Vân Sơ thì thật xấu hổ.
Bữa sáng cuối cùng cũng kết thúc trong chủ đề mèo hoang, làm cho Diệp Tuyền Vũ ao ước vẫn còn ngủ say như cái con mèo hoang nào kia.