Sân bay người đến người đi, Đan Vân Sơ xách hành lý ra, đột nhiên ý thức được, cô không có điện thoại di động, làm sao tìm được Ann đây? Đan Vân Sơ có chút nhức đầu.
"Dan sao?" Bỗng nhiên có âm thanh truyền đến, làm cho Đan Vân Sơ xoay người lại.
"Cô là Ann?" Phía sau là một người tóc vàng mắt xanh, dáng người cao gầy, so với mình còn cao hơn một chút, là một người Tây Phương, cô cho là người đẹp như vậy giống siêu mẫu hơn là trợ lý.
"Đúng, tôi là Ann, trước kia là trợ lý của Diệp tiên sinh, sau này là trợ lý của cô."
Ann nói tiếng Trung rất tốt, điều này làm cho Đan Vân Sơ hài lòng, vì cô không biết tiếng Anh, rất chán những thứ ABC kia, Ann nói tiếng Trung tốt làm mình đỡ được một phiền toái lớn.
"Làm sao cô nhận ra tôi?" Đan Vân Sơ có chút ngạc nhiên, dù sao hai người cũng là lần đầu tiên gặp mặt.
"Diệp tiên sinh nói Dan là người vô cùng đặc biệt, nên tôi biết, trong một đám người, có một người nhìn vô cùng chói mắt, nhất định chính là Dan, lúc trước tôi cảm thấy Diệp tiên sinh có chút nói quá sự thật, người đến người đi nhiều như vậy, làm sao nhận ra, nhưng là cô vừa xuất hiện ở sân bay, tôi đã biết, Diệp tiên sinh nói đúng." Ann mỉm cười nói, cô biết Dan là hoạ sĩ trẻ tuổi tài hoa hơn người, nhưng là cô ngàn lần không nghĩ tới, Dan trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, quả thực tựa như mỹ nữ Đông Phương, động lòng, chỉ đứng một mình ở nơi đó, giống như quý tộc, làm cho mình nhìn một cái đã biết, cô gái này chính là Dan.
Đan Vân Sơ lần đầu biết dáng người mình có lợi như vậy, xem ra có tác dụng không nhỏ, làm cho người ta phân biệt được.
"Nhờ ơn trời, sinh ra đã thế." Đan Vân Sơ lãnh đạm nói.
"Dan là cô gái đông phương đẹp nhất mà tôi từng thấy, từ lâu đã ngưỡng mộ tài năng của cô." Ann nhìn mắt Đan Vân Sơ nói, có chút nóng bỏng. Triển lãm tranh Paris năm đó thoáng nhìn qua, đã làm cho mình ấn tượng, hôm nay nhìn gần, cảm thấy thì ra là so sánh với mấy năm trước càng thêm chói mắt cùng mê người, cô biết muốn có được cô gái này, sẽ rất khó khăn.
"Cám ơn." Đan Vân Sơ mặt lãnh đạm nói, cô phát hiện mình thật sự có lực hấp dẫn phụ nữ, chẳng hiểu nổi lí do, trên thực tế cô vẫn rất chán ghét chuyện mình được các cô gái yêu thích, Ann thoạt nhìn là người giỏi giang, hẳn là sẽ phân biệt được công và tư, Đan Vân Sơ nghĩ đến.
Ann nhìn thái độ Đan Vân Sơ trong nháy mắt lãnh đạm xuống, lãnh đạm quay mặt, như vầng trăng khuyết sáng, mê người nhưng khó có thể chạm tới. Khó có thể giải thích được lực hấp dẫn đối với phụ nữ của Đan Vân Sơ, mang theo kiêu ngạo cùng khoảng cách, hoang dã xinh đẹp cùng khí thế bức người, thường mang cho phụ nữ một loại ảo giác, cô gái có khí thế như nữ vương này sẽ không dễ dàng động tình, nhưng nếu là động tình, nhất định giống như núi lửa đang ngủ yên, hàm chứa tình cảm nồng đậm bên trong, hết thảy phụ nữ đều muốn được khơi dậy nhiệt tình ấm nóng này. Tựa như rất nhiều cô gái tin tưởng, mình nhất định chính là người trong mộng của nữ vương này, tuy là rất không thực tế. Nhưng là Ann lại tin tưởng mị lực của mình, sẽ khiến cho Đan Vân Sơ yêu thích.
Xem ra Dan không thích người quá chủ động, Ann trong lòng thầm suy nghĩ đến, Ann có chút ảo não, xem ra phải thay đổi sách lược, muốn cho Dan biết mình không phải là người không phân biệt được công và tư.
Ann thay Đan Vân Sơ phổ biến dự định, sau đó bắt đầu hướng Đan Vân Sơ nói rõ hành trình, hiển nhiên có tác dụng, Đan Vân Sơ thấy Ann rất nhanh diễn vai trợ lý, mới vừa rồi chán ghét tiêu tan không ít, xem ra chẳng qua là ngưỡng mộ, không phải là yêu thích là tốt rồi, cô không cần người yêu, chỉ cần trợ lý.
Ann này mới phát hiện Đan Vân Sơ bước đi có chút chậm, với tính cách Đan Vân Sơ không nên như thế nhàn nhã bước đi mới đúng, không thể không nói, Ann rất cẩn thận.
"Thân thể không thoải mái sao?" Ann nhích tới gần Đan Vân Sơ ân cần hỏi han.
"Không có chuyện gì." Đan vân sơ sắc mặt không biểu lộ gì, nhưng là trong lòng có chút xấu hổ, cũng không thể nói cho cô ấy biết, mình bởi vì trên giường vận động rất không tiết chế, đến nỗi bây giờ xương sống, thắt lưng, chân, vẫn còn đau. Có điều, Đan Vân Sơ trong lòng mơ hồ nhớ, nên gọi điện thoại cho Tiểu công chúa, cô hướng Ann tính mượn điện thoại di động, định mở miệng, mới phát hiện, mình từ trước đến giờ không nhớ số điện thoại của Diệp Tuyền Vũ, đành thôi.
Ann nhìn thấy vài chỗ bên tai Đan Vân Sơ có vết tích nhàn nhạt, nhìn kỹ mới phát hiện đó là dấu hôn, hơn nữa hẳn là cố ý lưu lại, Ann trong lòng nhất thời hiểu chuyện gì xảy ra, cô ấy đã có tình nhân, việc này khiến cho Ann ghen tỵ, thế nhưng Ann đối với bản thân vẫn rất có lòng tin.
Đan Vân Sơ cảm giác được Ann nhích tới gần, muốn giữ khoảng cách, nhịn đau xuống bước nhanh hơn.
Ann nhìn Đan Vân Sơ bước đi có chút không được tự nhiên, nghĩ thầm nếu mình có tình nhân như vậy, nhất định sẽ làm cho người ấy không xuống giường được. Tuy nhiên rất nhanh, ý nghĩ này biến mất, cô phải học theo những cô gái Đông Phương kín đáo một chút mới được, Ann ý thức được Đan Vân Sơ không thích quá nhiệt tình, có thể là do tính cách của người phương Đông.
Ann thấy Đan Vân Sơ đi rất nhanh, cũng vội vàng bước nhanh, đuổi theo Đan Vân Sơ, Dan là một người rất biết giữ khoảng cách, xem ra sẽ tốn không ít tâm tư.
Diệp Tuyền Vũ trên đường lái xe trở về, gọi điện thoại cho Đan Vân Sơ, nhưng vẫn là không ai nghe máy, đã bốn giờ chiều, Đan Vân Sơ còn chưa đứng lên được sao? Diệp Tuyền Vũ nghĩ đến tối hôm qua Đan Vân Sơ dưới người mình, như vậy quyến rũ, như vậy nhiệt tình, nghĩ đến mình hiện tại có thể dễ dàng trêu chọc cùng khống chế thân thể của Vân Sơ, Diệp Tuyền Vũ trong lòng cũng có chút an tâm, Đan Vân Sơ chính là như vậy, thường thường sẽ làm cho mình bất an.
Một tầng nóng bỏng cùng hạnh phúc, hướng về phía căn phòng trống rỗng, trong nháy mắt đóng băng, cửa tủ quần áo trong phòng ngủ mở ra, bên trong thiếu mấy bộ quần áo, căn phòng có chút xốc xếch, nhìn ra đi có chút vội vàng, Diệp Tuyền Vũ nghĩ mình đã bắt được %, đột nhiên phát hiện thật ra chỉ có %, tâm tràn ngập tình cảm trong nháy mắt khô khốc vô cùng.
Diệp Tuyền Vũ ánh mắt có chút đỏ, khắc chế cảm giác muốn khóc, một lúc sau, ngược lại nở nụ cười, có chút mỉa mai, mỉa mai chính mình.
Lúc Diệp Tuyền Vũ chưa trở lại, nếu Đan Vân Sơ gọi điện thoại nói với Diệp Tuyền Vũ một tiếng, tâm tình của Diệp Tuyền Vũ cũng không khó chịu như bây giờ, tự ý rời đi, hoàn toàn không coi trọng cảm giác của mình, giống như là mới vừa cho ăn đường, lập tức quăng mình một cái tát, loại tâm tình này Diệp Tuyền Vũ khắc trong người, mình ngu ngốc tin một viên đường sẽ thoả mãn cái loại kia.
Diệp Tuyền Vũ toàn thân giống như bị mất sức, nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà, mãi đến khi cảm giác được ánh mắt khô khốc, mới miễn cưỡng nhắm mắt lại, Đan Vân Sơ bất quá là đi làm triển lãm tranh, chỉ vì thế mà mình liền muốn chết không muốn sống ư, cô là người vô tâm vô phế vậy, sẽ quan tâm sao? Diệp Tuyền Vũ đứng dậy, phô trương thanh thế, Diệp Tuyền Vũ có thói quen phô trương thanh thế để điều tiết tâm tình của mình, giống như trước kia.
Diệp Tuyền Vũ đứng dậy mới phát hiện điện thoại di động của Đan Vân Sơ còn ở đầu giường, tảng đá đè nặng ở trong lòng, đột nhiên nhẹ không ít, có thể Đan Vân Sơ không phải không muốn gọi, chẳng qua là quên đem điện thoại di động, Diệp Tuyền Vũ trong lòng tự nhiên vì Đan Vân Sơ tìm lấy cớ, chẳng qua Đan Vân Sơ không đủ coi trọng mình, rõ ràng đều luôn như vậy, phải làm thế nào đây?
"Thượng Quan, cô thật là quá đáng." Lam Vận mặt không chút thay đổi nói.
"Chuyện gì đây?" Thượng Quan Mật khiêu mi biết rõ còn cố hỏi, Lam Vận không thường xen vào việc của người khác, từ lúc nào lại rãnh rỗi quản những chuyện này.
"Cô đối với Nhan là gì, trong lòng cô biết rõ, Nhan đối với Vũ quấn quýt si mê mặc dù tôi không ủng hộ, tôi mới đem Nhan giao cho cô, chính là muốn cô cùng cô ấy sẽ có chuyển biến tốt, chứ không phải để cô tổn thương cô ấy. Cô dùng gấp ba giá tiền mua mảnh đất đó, nhưng thật ra càng làm sự việc khó giải quyết, mảnh đất không có lợi gì cho cô, tôi nghĩ cô bên trong áp lực đã không ít, dù sao trong thời gian ngắn cô không thể làm cho mảnh đất này tăng giá, cô sẽ bị Thượng Quan thúc thúc chỉ trích. Cô cùng Vũ không giống nhau, Vũ được Diệp lão gia sủng ái, lần này nếu làm hư, nhiều lắm là quở trách. Còn cô, cô muốn ca ca cô tranh thủ chiếm lấy tín nhiệm sao, ca ca cô chắc hẳn đang cần một cơ hội, hơn nữa, Thượng Quan thúc thúc muốn đắc tội Diệp lão gia sao? Cho nên mảnh đất này cô nhất định phải sớm bán, trừ Diệp tập đoàn, sẽ không có ai dám mua." Lam Vận nhìn Thượng Quan sắc mặt khẽ biến, biết mình đã đoán đúng.
"Lam Vận, cô đúng là kim châm liền gặp máu, cô không làm thương nhân là lãng phí, cô nếu so với bình hoa Diệp Tuyền Vũ kia lợi hại hơn nhiều." Thượng Quan Mật cười nói, Lam Vận từ nhỏ cái gì cũng không tranh giành, nếu muốn sẽ nắm chắc thành công, so với mình cùng Diệp Tuyền Vũ lợi hại hơn nhiều.
"Tôi có thể nghĩ đến, Vũ nhất định cũng có thể nghĩ đến, cô ấy chẳng qua là quá chú ý Đan Vân Sơ, cô ấy cũng không phải là bình hoa, chẳng qua là còn chưa đủ trưởng thành, tôi nếu không đoán sai, cô ấy sẽ không mua lại bằng cổ phiếu, hẳn phải quy thành tiền, đến lúc đó tiền mất tật mang." Lam Vận lắc lắc ly nước.
"Vậy thì thế nào? Nếu như tôi cương quyết, cô ta cũng không được lợi." Thượng Quan Mật xem thường nói, mặc dù cô biết chỉ cần Diệp Tuyền Vũ quay đầu, có thể cắn ngược lại mình, nhưng mà cô vẫn tin chuyện đó là không thể nào.
"Cô sẽ không cương quyết, bởi vì tôi hiểu rõ cô." Thượng Quan Mật không giống Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ có thể vì Đan Vân Sơ cái gì cũng không muốn, nhưng Thượng Quan Mật sẽ không, cô ấy sao có thể vì Nhan, cho dù thỉnh thoảng hành động theo cảm tính, nhưng chắc chắc Mật chính là cái gì cũng muốn.
"Đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ của cô." Thượng Quan Mật chán Lam Vận nhìn thấu mình, bất quá cô thừa nhận, Lam Vận quả thật hiểu rõ mình. Mảnh đất kia, cần một kế hoạch tốt để khai phá, việc lớn đòi hỏi kinh phí đầu tư cao, nhưng kinh phí của công ty đã đầu tư ở hạng mục khác, thúc thúc đã bị tạo áp lực, gọi mình vội vàng đem đất trả lại, không nên kinh động Diệp lão gia.
"Chỉ cần cô không quá phận đối với Nhan, Nhan sẽ tiếp tục thuộc về cô." Lam Vận cũng không biết mình làm như vậy có đúng hay không, thật ra thì vốn không cần liên lụy Hà Nhan vào, là mình đem Hà Nhan kéo vào. Là mình đem Hà Nhan bán đi, mặc dù mượn tay Diệp Tuyền Vũ, Diệp Tuyền Vũ chỉ muốn thoát khỏi Hà Nhan, Thượng Quan Mật muốn nhận được Hà Nhan, Hà Nhan tiếp tục yêu Diệp Tuyền Vũ chỉ nhận được tổn thương nhiều hơn, cho nên mình thật hi vọng Thượng Quan Mật có chuyển biến tốt. Nhưng là buổi sáng thấy Hà Nhan sắc mặt trắng bệch, Lam Vận bắt đầu có chút đau lòng, nghi ngờ mình có phải hay không quá nhiều chuyện, cô chọn phương pháp tốt nhất, đối với Diệp Tuyền Vũ tốt, đối với Thượng Quan Mật cũng khá, nhưng là đối với Hà Nhan chưa chắc đã là tốt.
"Cô gái kia quả nhiên là ngu ngốc, vẫn cho rằng Lam Vận tốt nhất, nhưng là, sự việc hôm nay chính là do Lam Vận sắp đặt, cô nghĩ Nhan nếu biết sẽ như thế nào đây?" Thượng Quan Mật giễu cợt nói. Thượng Quan Mật biết Lam Vận làm như vậy, mình mới có thể có được con người ngu ngốc kia, nhưng là Nhan không thể tin Lam Vận bán đứng mình, cái người ngu ngốc kia hoàn toàn không biết còn cho Lam Vận là người tốt.
"Đau lòng sao? Nếu biết đau lòng, đối với Nhan tốt một chút, khi dễ không phải biểu hiện đối tốt đối với Nhan. Bất quá lần này đúng là tôi nhiều chuyện." Lam Vận biết tâm tính Thượng Quan Mật, Thượng Quan Mật tự cho mình khi dễ Nhan, cũng không cho phép người khác khi dễ cô ấy.