Iris nhìn cô gái đứng trước cửa, cô gái này mang theo hơi hướng phương Đông cổ điển, nụ cười như đóa hoa sơn chi, cảm giác trong veo, lẳng lặng ôn nhu, nhận được sự giáo dưỡng tốt, đây là quý tộc phương Đông, Iris nghĩ thầm. Đây chính là người Lam thích? Iris có chút chán nản, cô là người lớn lên từ xóm nghèo, một ít khó dưỡng ngỗ nghịch, cùng với cái kiêu ngạo của Đan Vân Sơ là hoàn toàn bất đồng, cô phát hiện mình hoàn toàn bất đồng với kiểu người mà Lam thích, chớ trách nhiều năm như vậy, Lam vẫn là không thích mình.
Thứ khí chất này rất khó cải biến, nếu như nói Iris giống như một con ngựa hoang thảo nguyên, mang theo một loại khí thế không thể bỏ qua, thì Đông Phương Thấm Tuyết chính là một con ngựa thuần chủng được nuôi dưỡng tốt, tuy tao nhã nhưng vẫn tiềm ẩn ngỗ ngược.
Đông Phương Thấm Tuyết hướng Iris mỉm cười, sau đó tao nhã rời đi, Iris nhìn Đông Phương Thấm Tuyết ánh mắt như trước mang theo cảnh giác, ngược lại, Đông Phương Thấm Tuyết ngụy trang vẫn giỏi hơn.
Ở trong mắt mọi người, Iris cùng với tên cô làm cho người khác cảm thấy giống nhau, cao điệu, thon thả, tinh tế tỉ mỉ, tự cho mình là cô gái rất giỏi giang, nhưng là trong mắt Lam Vận, Iris chỉ là một cô nhóc thiếu khuyết tình yêu, giả vờ rất cường đại, nhưng nội tâm lại có chút yếu ớt.
"Iris, chân thế nào lại sưng lớn như vậy?" Lam Vận lấy thuốc mỡ ra xoa, hỏi Iris, đứa bé này tổng sẽ không chiếu cố chính mình.
"Sơ ý trượt chân." Iris nói dối.
"Iris hẳn là đã lên giường với Clare, Clare mỗi show diễn đều để cô ta diễn, nếu nói là không có gì, đánh chết tôi cũng không tin, Iris con tiện nhân kia, công phu trên giường hẳn là không tệ, đem Clare hầu hạ đến cực điểm, kỳ thật tôi còn muốn nhìn bộ dạng trên giường của Clare, nhất định rất hăng hái..." Phụ nữ khi ghen tỵ thật rất xấu ác, Clare chính là tên tiếng anh của Lam Vận.
Iris mới vừa tới sàn diễn T, nghe thấy vậy liền đi tới gần cô gái kia, "Xin lỗi!" Iris lạnh lùng nói, khí thế bức Ada có chút chột dạ, bất quá nàng còn bất quá cô ta còn cậy mạnh kêu khí.
"Clare chính là giả đứng đắn, cũng là ..." Nói mình, cô không thèm để ý, nhưng là cô không cho bất cứ kẻ nào nói xấu Lam, Lam là người tốt, không cho phép bất cứ kẻ nào khinh nhờn.
Iris sắc mặt đen lại, thật nhanh tát một cái thật mạnh, làm những người mẫu ở đây đều ngây ngẩn người, Ada bị tát không tin nhìn lên Iris, lúc sau lấy lại tinh thần, hai người lao vào đánh, người dân xóm nghèo dù đi đâu vẫn mang trong người một chút ngoan kình, Iris là ở thế thượng phong, nhưng là lúc bị Ada đẩy ra, nên mới rật mắc cá chân, so với Iris, Ada bị thương nghiêm trọng hơn nhiều.
Những người mẫu khác đều không dám tới ngăn, Iris giờ phút này tựa như thú hoang đang bảo vệ lãnh thổ, có chút dọa người, đáng thương là Ada mặt bị tát đến nỗi không thể đi gặp người, bất quá Ada cũng xứng đáng, biết rõ Iris để ý nhất Clare, bảo vệ Clare đến không thể tưởng tượng nổi, còn dám động thủ trên đầu thái tuế, quả thực là muốn chết. Các người mẫu vây quanh xem náo nhiệt còn thêm người giậu đổ bìm leo..
Iris không dám để Lam Vận biết mình cùng người khác đánh nhau, tính cách ôn hòa như Lam vô cùng chán ghét dùng bạo lực giải quyết vấn đề, cô không muốn Lam cho biết được bộ mặt dã man của mình, chính là cô quên, nhiều người vây xem như vậy, thường thì giấy không gói được lửa.
"Iris, nếu lần sau người khác sau lưng tôi nói xấu, thì cứ để bọn họ nói, tôi không quan tâm." Lam Vận bôi thuốc mỡ, thay Iris xoa chân, chuyện cũng là vì mình, nên Lam Vận không thể không quan tâm, cô bé này luôn làm cho người ta lo lắng.
"Tôi quan tâm." Iris nghiêm túc nói, vì bảo vệ Lam, cô chuyện gì cũng nguyện ý làm, nếu tái diễn một lần, cô vẫn là sẽ đánh Ada.
Lam Vận trầm mặc, chính là im lặng xoa chân Iris, Iris cảm giác được động tác ôn nhu của Lam Vận, cô cảm thấy được thời gian dừng ngay khoảnh khắc này thì thật là tốt rồi, nhưng là chị ấy yêu nữ tử phương đông nhu tình, lúc cô muốn vươn tay ra vuốt ve đầu Lam Vận, âm thanh xin lỗi của Lam Vận nhẹ nhàng đi ra.
"Iris, thực xin lỗi." Lam Vận cảm thấy được thế gian này thật là trêu người, người yêu thương mình, thì mình lại không yêu, mình là như thế, Iris cũng là như thế, cho nên cô hi vọng chính mình không nên đối với cô gái xinh đẹp này quá tàn nhẫn.
Iris tay dừng giữa không trung, đây là lần thứ Lam nói xin lỗi với mình, mỗi lần đều chua xót đến tận trong lòng.
"Lam, có đôi khi tôi hi vọng chị có thể lãnh khốc một chút, tựa như giờ phút này, mặc kệ tôi tự sinh tự diệt là tốt rồi, tôi cũng sẽ không như thế nhớ nhung Lam, nhưng nếu là Lam lãnh khốc, thì đó không phải Lam mà tôi yêu, cảm giác thật là mâu thuẫn..." Iris giờ phút này liền cực kỳ giống một cô nhóc, muốn tha thiết yêu, làm Lam Vận trầm mặc lại.
"Tôi từ nay về sau sẽ trở nên lãnh khốc." Nếu sự ôn nhu của mình đối với em ấy là một sự tàn khốc, thì cô sẽ thu hồi ôn nhu của mình, bởi vì cô không muốn tổn thương cô bé này.
Iris hiểu rõ đây chính là sự cự tuyệt của Lam Vận, là bởi vì cô gái vừa rồi sao? Thật sự phải từ bỏ sao? Iris không cam lòng, ít nhất cô phải biết rằng cô gái kia là có thể đủ xứng với Lam, cô chỉ muốn thua tâm phục khẩu phục.
Nếu là không cảm thấy thiếu nợ Iris, Lam Vận chắc là sẽ không mang Iris đến nhà Đan Vân Sơ, dù sao cô một chút cũng không hy vọng Đông Phương biết Iris người này tồn tại, tuy rằng Đông Phương có thể căn bản là không thèm để ý. Nghĩ đến Đông Phương, Lam Vận trong lòng cũng có chút thở dài, cô mấy ngày nay đều nhớ Đông Phương, không biết Đông Phương có hay không nhớ mình đây? Cô muốn gặp Đông Phương, chính là cô lại không muốn Đông Phương biết mình mang cô gái khác trở về, cho dù có một chút điểm làm Đông Phương có thể hiểu lầm, Lam Vận cũng không muốn phiêu lưu mạo hiểm.
Lam Vận tuyệt đối không phải là người thích mang người không thân về nhà, nếu mang về nhất định là người tương đối quan trọng, nếu là thật sự yêu mình, quay về thì sớm muộn gì cũng đến tìm mình, trừ phi bởi vì người kia trong lòng trọng lượng quá lớn, đến nỗi cần bồi tiếp người ta suốt cả đêm. Do đó, trong tiềm thức Đông Phương Thấm Tuyết đang đợi Lam Vận đến gõ cửa nhà mình, nhưng đến gần rạng sáng, Đông Phương Thấm Tuyết cũng chưa thấy gì, Đông Phương Thấm Tuyết sinh ra hơi hơi buồn bực. Cảm giác liền giống bị người khác đùa giỡn, cái người một miệng luôn là nói thích mình, giống như là nói đùa, Đông Phương Thấm Tuyết trong lòng không thoải mái.
Lam Vận trước khi họp báo, cô hoàn toàn không có tới tìm Đông Phương Thấm Tuyết, Đông Phương Thấm Tuyết trong lòng không thoải mái tựa như quả cầu tuyết lăn càng ngày càng lớn.
Trong lúc vô tình, mẹ của Đông Phương Thấm Tuyết, Liễu Nhân nhận được hai cái thiệp mời dự buổi trình diễn thời trang của Lam Vận, Liễu Nhân đối với Lam Vận vô cùng có hảo cảm, liền lôi kéo Đông Phương Thấm Tuyết theo, dù sao Lam Vận trong làng thiết kế là có chút danh tiếng.
Đông Phương Thấm Tuyết thấy Iris ở trên sàn diễn T, cái người cao gầy xinh đẹp lại là con lai ở trên sàn xuất ra hết sự xinh đẹp, ngay cả Đông Phương Thấm Tuyết cũng không thể không thừa nhận, cô gái này phi thường mê người, thoạt nhìn tựa như một báu vật.
Sau cùng, nhà thiết kế Lam Vận đi ra, tất cả người mẫu đều vây quanh, xuất hiện ở sàn diễn T, bắt đầu trình bày ý tưởng thiết kế của cô, cô gái này cử chỉ tao nhã mà tự tin kia, mới chính là người Đông Phương Thấm Tuyết trong quá khứ đã quá quen thuộc, phù hợp với ấn tượng lúc trước của Đông Phương Thấm Tuyết đối với Lam Vận, luôn luôn là một cô gái rất ưu tú, đây mới thực sự là Lam Vận. Cùng cô gái mấy ngày trước ở nhà mình ăn cơm, bị mình trêu đùa đến đỏ hết cả mặt, giống như là hai người hoàn toàn khác.
Iris tay luôn luôn nắm tay Lam Vận, mà Lam Vận luôn luôn thuận theo để cô ấy nắm, từ lúc lên vừa lên sàn đến lúc chấm dứt đều không buông ra, Đông Phương Thấm Tuyết hơi hơi giương lên trào phúng khóe miệng, cô làm sao lại quên, Lam Vận tính cách như vậy, người như vậy, hẳn là am hiểu nhất làm việc mờ ám, ít nhất bất kể là cố ý hay vô ý, dễ dàng dễ dàng cùng người khác dây dưa không rõ, cô luôn luôn chán ghét người như vậy.
"Tuyết Nhi, người kia là bạn học con, thật xuất sắc." Liễu Nhân không khỏi phát biểu ca ngợi, lần này họp báo thực thành công, Lam Vận đứa bé kia tài giỏi nhưng lại không quá mức bộc lộ tài năng, cử chỉ tao nhã khéo léo, tóm lại là một đứa trẻ hiếm có.
"Đúng a, cậu ta luôn luôn rất xuất sắc." Đông Phương Thấm Tuyết cười trả lời, nụ cười rất nhạt, ngữ khí cũng rất lãnh đạm, tựa hồ chỉ là kể lại chuyện có thật, không mang theo chút cảm xúc gì.
"Người mẫu con lai kia thật sự rất chói mắt, con lai thật đúng là may mắn có ưu thế về ngoại hình, thật sự là rất đẹp, Con xem, con lai luôn luôn khoác tay Lam Vận không tách ra, hai người đó thoạt nhìn thực thân mật, cũng không biết có phải hay không là mẹ ảo giác, người con lai kia nhìn Lam Vận có phải hay không rất chuyên chú đây? Nghe nói nhiều người mẫu hoặc là nhiều nhà thiết kế có thể là người đồng tính, nếu như vậy, mẹ nghĩ bản thân cũng có thể chấp nhận, Lam Vận đứa bé kia chiêu người thích, Tuyết Nhi, Lam Vận có phải là người đồng tính không?" Liễu Nhân tò mò hỏi Đông Phương Thấm Tuyết, nghĩ đến con gái mình nhiều ít có thể biết chút ít nội tình.
Đông Phương Thấm Tuyết nghe, tuy rằng trên mặt như trước không có gì diễn cảm, trong lòng lại là đang vui mừng.
"Mẹ, mẹ lúc nào lại quan tâm những chuyện như vậy?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi, Đông Phương Thấm Tuyết có chút hoài nghi Liễu Nhân có phải hay không biết xu hướng giới tính của mình.
Là đứng về phía nào đây?
"Nói cũng kỳ quái, Lam Vận đặc biệt có duyên với mẹ, về cô ấy, tự nhiên tò mò một ít, lần trước ánh mắt cổ nhìn con có chút ý tứ, hơn nữa tựa hồ thực quan tâm con." Liễu Nhân cười nói.
Đông Phương Thấm Tuyết không biết Liễu Nhân đến cùng phải hay không đang thử chính mình, nhưng là mẹ đối với Lam Vận đúng là thật sự có hảo cảm, nhưng là mẹ chỉ thấy qua Lam Vận một lần, tại sao lại có hảo cảm lớn như vậy? Bất quá nói cũng kỳ quái, Lam Vận người này tựa hồ trời sinh cũng rất có duyên với trưởng bối, Đông Phương Thấm Tuyết chính là nhớ rõ thời gian ở Anh quốc, cơ hồ toàn bộ giáo viên đều đặc biệt thích Lam Vận, đặc biệt Y Lệ Toa Bạch nữ tu sĩ càng thích Lam Vận.
"Mẹ nếu thích cậu ấy, thì nhận cậu ấy làm con là được." Đông Phương Thấm Tuyết buột miệng nói ra.
"Cô ấy đến cùng là con nhà người khác, nhưng mà Lam Vận là nam thì tốt rồi, bằng không là có thể thu cổ làm con rể cũng tốt." Liễu Nhân cười nói.
"Vậy cũng phải xem, con gái mẹ có thích người ta hay không, bản thân con không biết Lam Vận rốt cuộc có điểm nào tốt, để mẹ thích như vậy!" Đông Phương Thấm Tuyết hơi hơi khinh thường nói, tính cách dễ dàng cùng người dây dưa là đủ đem cô ta vứt thẳng đến lãnh cung.
"Tuyết Nhi, nói thật, mẹ luôn luôn hoài nghi con là thích cô gái, đặc biệt thích cái kiểu người ngoại hình giống người con lai kia, bất quá hiện tại xem ra, con là đổi khẩu vị." Liễu Nhân ngữ khí nửa thật nửa đùa, làm Đông Phương Thấm Tuyết ngây ngẩn cả người, xem ra mẹ quả nhiên là đã biết.
"Mẹ từ khi nào đã biết?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi.
"Ai hiểu con bằng mẹ, con từ nhỏ đã thích thân cận với mấy cô nhóc, trưởng thành, con trai theo đuổi nhiều, cũng không thấy con cùng bất cứ cậu trai nào thân cận, mẹ liền chuẩn bị tinh thần một ngày nào đó con sẽ mang một cô gái về." Bất quá Liễu Nhân không nói cho Đông Phương Thấm Tuyết, chính mình từ đó hoài nghi lúc nào bên cạnh Thấm Tuyết luôn luôn là các cô gái, ít nhất Tuyết Nhi lúc trước thích Đan Vân Sơ cũng không tránh được pháp nhãn của mình. Bất quá bà không thích Tuyết Nhi cùng Đan Vân Sơ, cho nên luôn luôn không hé răng, Đan Vân Sơ rất ích kỷ, Tuyết Nhi thích cô ta là cần trả giá bằng mạng, nếu là Lam Vận đứa bé kia, không giống với lúc trước, Lam Vận đứa bé kia dễ bắt nạt. Đáng thương cho Lam Vận, người nào cũng biết cô là dễ bị bắt nạt.
"Mẹ, mẹ nghĩ quá xa." Đông Phương Thấm Tuyết cười nói, né tránh cái đề tài này. Tình yêu tối thượng là mẹ có thể dễ dàng chấp nhận xu hướng giới tính của mình, kỳ thật cũng không quá bất ngờ.
"Lam Vận không sai, đối với con tựa hồ cũng có chút ý tứ, nếu con bỏ qua cái thôn này, sẽ không có được cây tốt." Liễu Nhân không quên thay Lam Vận nói tốt.
"Con không thích cùng người khác cùng tranh giành một thân cây, con tin tưởng, là của con, bất kể như thế nào đều là của con, không là của con, cố ép cũng không được." Đông Phương Thấm Tuyết thấy từ xa xa Lam Vận ôn nhu cười đến tao nhã với Iris, ánh mắt có chút trở nên lạnh, cô chán ghét người đối với ai cũng có thể cười đến như vậy sáng lạng, cô chán ghét người nơi nơi đều mờ ám buông thả.
Lam Vận hơi mệt chút, rốt cụộc mọi việc cũng đã xong, năm nay cô không có ý định tiếp tục làm họp báo lần hai, họp báo lần hai sau này, cô còn có rất nhiều thời gian rãnh rỗi, liền có thể mỗi ngày dính tại nhà Thấm Tuyết, nghĩ đến đây, Lam Vận liền hơi giương miệng cười, cô nhớ Đông Phương, bất luận là Đông Phương hư hỏng, hay là Đông Phương ôn nhu, mình cũng không thể chờ đợi được muốn đi tìm cậu ấy.
Lam Vận hoàn toàn không biết, chính mình trong khoảng thời gian này bị Đông Phương Thấm Tuyết đánh vô số tiểu gạch chéo, đã muốn tiến hành ướp lạnh xử lý.
Iris ở Lễ Chúc Mừng uống giùm Lam Vận không ít rượu, và có lẽ rất nhiều lần Lam Vận từ chối, Iris uống đến có chút say, Lam Vận không thể không đem em ấy về khách sạn, chính là thiên hạ còn có sự trùng hợp đến như vậy, Iris ở khách sạn, chính là khách sạn thuộc quyền sở hữu của Đông Phương tập đoàn.
Đông Phương Thấm Tuyết chờ thang máy, thấy cửa thang máy mở ra, bên trong là Lam Vận cùng Iris, Lam Vận bị Iris áp trên tường ôm hôn, Lam Vận nhỏ bé và yếu ớt thoạt nhìn như thế làm người khác yêu thương mà lại không hề có năng lực phản kháng.Lam Vận nhìn thấy Đông Phương Thấm Tuyết đột nhiên xuất hiện ở cửa thang máy, ánh mắt chưa từng bao giờ trở nên hoảng sợ như thế, Đông Phương tại sao lại ở chỗ này, Lam Vận cảm giác thần kinh mình tựa hồ nháy mắt đều bị đứt hết, so với làm kẻ trộm bị tóm còn hỏng bét hơn, cô phản xạ có điều kiện đẩy Iris ra, rõ ràng vừa rồi đẩy như thế nào cũng không thoát được, có thể thấy được người lúc khẩn cấp thì đột nhiên có sức mạnh phi thường.
Đông Phương Thấm Tuyết cười như không cười nhìn Lam Vận cùng Iris, lại làm cho Lam Vận càng thêm bất an, Đông Phương rõ ràng đang cười, vì cái gì, cô cảm giác quả thật lạnh như thế đây? Tựa hồ cái khoảng cách cô vất vả làm gần hơn, bỗng chốc trở nên xa vời.