Nhan Đình chầm chậm mở mắt, trên đầu cô là màn trướng tinh xảo, bên cạnh bày biện những vật dụng hoa lệ.
Khắp căn phòng nhàn nhạt một cỗ mùi hương, Nhan Đình khẽ nhíu mày. Cô nhìn về phía đầu giường có một cái lư bằng vàng tinh xảo đang nhả từng đợt khói, cô vung tay hất cái lư xuống thảm.
" Xin công chúa bớt giận " một cô gái chừng tuổi vội vàng chạy đến quỳ sụp xuống.
" Mau lui xuống hết cho ta" cô cần tiếp thu cốt truyện cùng ký ức. Cmn cái nơi quỷ quái gì mà vừa đến là đã có người hạ độc ta!!! Bổn cô nương già yếu đáng thương!!!.
Ảo Ảnh:"..." cái đó nên là nó nói mới đúng!!! Bất lực với ký chủ...
Như được ân xá, tỳ nữ đó vội vàng lui ra ngoài. Nhan Đình nhìn xung quanh một lượt mới chậm rãi tiếp thu cốt truyện.
Nữ chính là người xuyên không, cô ta xuyên về một thời đại không có trong lịch sử và xuyên vào thất tiểu thư phủ Thừa tướng - là con của vợ lẽ nên bị áp bức bạo hành. Với những hiểu biết và năng lực đặc công của mình, nữ chính nhanh chóng đàn áp chính thất mà đưa mẹ mình thượng vị. Sau khi có được vị trí tốt cô ta từ từ bộc lộ tài năng, ở triều đại này nữ tữ có thể ra chiến trường, cô ta một thân được rèn giũa bởi nghề đặc công nên vô cùng nổi tiếng. Hoàng thượng ban hôn cho cô ta và Tam hoàng tử, hai người lúc đầu như nước với lửa nhưng sau vài lần vào sinh ra tử thì mau chóng yêu đối phương. Sau đó Tam hoàng tử giết cha tạo phản, những người chống đối hắn đều bị xử tử. Sau đó Đế Hậu tình thâm, cai quản đất nước và sống hạnh phúc.
Còn cô chính là Trưởng công chúa Lãnh Nhan Đình do Hoàng Hậu hạ sinh. Hoàng thượng và Hoàng hậu là thanh mai trúc mã tình thâm, trong hậu cung có thể nói là thịnh sủng không dứt, lớn lên trong tình thương của Mẫu hậu và sự bao bọc của Phụ hoàng, Lãnh Nhan Đình tính tình trầm tĩnh ôn nhu, nổi danh tài mạo song toàn.
Sau một lần vi giá xuất cung, cô gặp được Bạch Thừa Phong, nhất kiến chung tình. Cô nhiều lần hỏi Phụ hoàng ban hôn cho cô, dưới sự yêu chiều ông cũng đồng ý khi cô đến tuổi cập kê sẽ ban hôn.
Cha của Bạch Thừa Phong là Bạch đại tướng quân, một người nghiêm khắc. Khi nghe Hoàng thượng ngầm tỏ ý, ông cũng vô cùng hài lòng vì nguyên chủ nổi danh gần xa.
Bạch Thừa Phong lại chỉ coi cô như muội muội, vẫn cung kính xa lạ với cô. Cô luôn nghĩ bộ dáng hắn mãi băng lãnh, cho đến một ngày, cô nhìn thấy hắn si mê nhìn một người, thần sắc tràn ngập yêu thương.
Cô tất nhiên là tức giận đến bệnh một trận, cô cho người điều tra cũng như ra sức chèn ép Mộ Dung Vĩ Ca cũng chính là nữ chính.
Nhưng đến khi cô thực sự biết mình không thể thay đổi tâm ý Bạch Thừa Phong thì cô cũng cầu Phụ hoàng hủy bỏ hôn ước, cùng lúc cũng xin lỗi Mộ Dung Vĩ Ca.
Nhưng sau này Bạch Tướng Quân cùng Mộ Dung Thừa tướng bày chủ ý hòa thân cô với Đế Bắc. Hoàng thượng nổi trận lôi đình nhưng sau đó Đế Bắc kéo quân sang xâm lược yêu cầu giao cô ra. Ngày trên Kim Loan điện cô quỳ xuống xin Phụ hoàng cho cô được hòa thân.
Đến Đế Bắc cô bị lăng nhục vào đêm tân hôn, lúc tuyệt vọng nhất cô nhìn thấy Mộ Dung Vĩ Ca nhìn cô mà cười, cô ta nói không nên động tới cô ta.
Sau đó cô ngày ngày bị giày vò, mùa đông năm ấy cô xảy thai mà chết.
Nguyên chủ có hai nguyện vọng, một là muốn trở thành người tôn quý nhất Đế Nam. Hai là bảo vệ đất nước cùng phụ hoàng và mẫu hậu.
Tiếp thu xong cốt truyện cùng ký ức Nhan Đình như bị tạt một xô máu chó. Cô cảm thấy nữ chính lần này sẽ làm cô thích thú đây.
Thời điểm bây giờ là lần đầu cô nhìn thấy Bạch Thừa Phong si mê nữ chính nên giận đến bệnh một trận.
Cô xoa xoa mi tâm, cô chỉ bệnh nhẹ như này mà Mẫu hậu cùng Phụ hoàng đã đến thăm cô mỗi lúc có thời gian. Chứng tỏ cô được sủng ái như thế nào nên việc có người âm thầm hạ độc trong trầm hương cũng dễ hiểu nhưng vượt qua được lớp người do Hoàng hậu cài vào thì nhất định thân cận với nguyên chủ, Nhan Đình kéo khóe môi cười đến đáng yêu.
" Két~ "
Một người phụ nữ dáng người uy nghiêm, gương mặt tuyệt đối là giai nhân bước vào. Trên đầu búi một kiểu tóc cầu kỳ cài một cây trâm khắc hình phượng điểu, đôi mắt nhìn đến cô lại trút bỏ uy áp chuyển thành yêu thương vô biên.
"Các ngươi lui xuống hết đi" giọng nói của bà lảnh lót như sơn ca.
Khi tỳ nữ cùng thái giám lui ra, đôi mắt bà nhu hòa vội vàng chạy lại phía cô.
" Hài nhi đáng thương của mẫu hậu, con sao rồi, mẫu hậu có hầm canh gà nhân sâm cho con đây " đôi mắt bà chứa đầy sự dung túng yêu thương.
Nhan Đình hơi khựng lại nhưng rất nhanh lại cười rạng rỡ với bà.
"Con đã khỏe hơn rồi, tạ ơn mẫu hậu" cô mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay bà.
" Đình Đình đáng thương của mẫu hậu, mau, ăn một chút canh gà" bà xoa đầu cô, rồi lại nhanh tay múc một muỗng đầy, đưa lên miệng thổi thổi rồi mới đút cho cô.
Cô không từ chối mà chậm rãi nuốt xuống. Nhan Đình tâm tình vui vẻ còn trò chuyện chọc bà cười, Hoàng hậu lại càng ôn nhu nhìn cô, trước giờ nguyên chủ rất ít khi vui vẻ như thế này, cô luôn giữ thân phận nề nếp đến mức bà đau lòng. Bà cùng Hoàng thượng luôn cố gắng yêu chiều cô nhưng cô luôn luôn giữ phép tắc bó buộc, việc đó không làm bà an tâm mà làm bà đau lòng, nhà đế vương luôn tranh tranh đấu đấu. Nữ hài tử không có chổ dựa lại thê thảm vô cùng, bà chỉ mong cô có thể càn rớ có thể xằng bậy để không ai ức hiếp cô.
Sau khi tiễn Hoàng hậu đi, cô gọi người vào giúp cô thay xiêm y. Người tiến vào vẫn là cô gái lúc nãy, tên là Vân Nhi, đã hầu hạ nguyên chủ từ nhỏ, có thể coi là lớn lên cùng cô. Nhan Đình nhẹ mỉm cười. Tốt! Tốt lắm!
Ngự hoa viên tràn ngập hoa hải đường cùng cẩm tú cầu, đây là loài hoa mà Hoàng hậu cùng Thái hậu ưa thích. Nhan Đình dừng chân ở một thủy tạ, cô ung dung uống trà, tư thái đoan chính xinh đẹp.
Trước khi đi cô đã soi gương, nguyên chủ có một đôi mắt to và sáng như trân châu, khuôn mặt này một bộ ôn nhu mỹ miều như nước cùng tính cách của nguyên chủ thì nổi danh thiên hạ đúng là không ngoa. Nhan Đình chậm rãi ăn bánh do Ngự thiện phòng làm, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng quát mắng, cô nâng mi nhìn về phía phát ra tiếng.
Một nữ hài tử vốn xinh đẹp mà lại tức giận đến thần sắc méo mó, Nhan Đình đảo mắt, cô ta là Tứ công chúa Lãnh Lan Lan do Hoàng quý phi hạ sinh.
Trước đây nguyên chủ trầm tính nên không so đo với cô ta, nhiều lần nhường nhịn. Để xem bà đây có nhịn ngươi không!!!
Người đang bị phạt quỳ là một tên thái giám, hắn run rẩy đón lấy những cái bạt tay, khóe miệng rỉ máu.
Cmn mỹ thiếu niên nha~~~
Nhan Đình trong lòng cào loạn một hồi, điềm tĩnh mà đứng lên, Vân Nhi hoảng sợ muốn kéo cô lại. Cô ngoái lại mỉm cười nói không sao đâu rồi bước tiếp.
"Chuyện gì mà Tứ hoàng muội lại tức giận như thế này, làm dung mạo không còn giống người nữa rồi" Nhan Đình giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển.
"Tham kiến Trưởng công chúa !!!" Các thị nữ bên phía Tứ công chùa đều quỳ xuống trừ người tỳ nữ đang không ngừng tát tên thái giám kia.
"Trưởng hoàng tỷ hôm nay không giả bộ trầm tĩnh nữa sao mà lại đi lo chuyện bao đồng thế này" Lãnh Lan Lan hất gương mặt về phía cô.
Khóe miệng Nhan Đình nâng lên.
"Vân Nhi, ngươi nói xem gặp ta không hành lễ thì phạm tội gì?"
" Bẩm công chúa, gặp người không hành lễ là tội bất kính " Vân Nhi quy củ bẩm báo.
" A~ thế à" Nhan Đình ngước nhìn Lãnh Lan Lan chậm rãi nói" Người của Tứ hoàng muội đây là muốn chết nằm hay chết đứng".
Vừa nói ra làm Lãnh Lan Lan kinh sợ, cô ta hiểu rõ vị Hoàng tỷ này nên mới dám như thế, nhưng hôm nay cô ta có gì là lạ. Bấm tay mình một cái Lãnh Lan Lan ưỡn ngực lên trả lời:
" Hoàng tỷ, tỷ đừng lo chuyện bao đồng"
" Ồ! Người đâu, có lẽ tỳ nữ này chân không sử dụng được nên mới không hành lễ, các ngươi giúp cô ta một chút, chặt bỏ đôi chân này đi" Nhan Đình đưa mắt, Vân Nhi dù hơi sợ hãi nhưng vẫn gật đầu, dẫn người lôi tỳ nữ kia ra, lúc bị lôi đi cô ta vẫn còn đang hăng say tát miệng tên thái giám kia, đến khi bị người bắt lấy cô ta mới hoảng sợ cầu cứu Lãnh Lan Lan.
"Ngươi!!! Các người bỏ người của ta ra!!! Các ngươi bị điếc sao!! Người đâu kéo người lại cho ta" Lãnh Lan Lan bộc lộ tính tình, cô ta gào la vào mặt những tên thái giám khác, bọn họ nhìn nhau ậm ừ tiến lên.
"Chát"
" Ngươi rất ồn " Nhan Đình cười cười.
" Ngươi... ngươi dám đánh ta... Lãnh Nhan Đình ngươi chán sống rồi " Lãnh Lan Lan nhào tới muốn tát Nhan Đình liền bị người của cô cản lại.
" Ta là Hoàng tỷ của ngươi, làm tỷ tỷ chẳng lẽ không dạy ngươi được, trước dạy ngươi tội bất kính, tiếp theo là dạy ngươi thiếu lễ phép" Nhan Đình mỗi tội đều vả cho cô ta bạt tay.
"Ngươi... hức.... ta sẽ.... không bỏ qua cho ngươi... hức" Lãnh Lan Lan ôm mặt trừng cô.
Nhan Đình chầm chậm tiến lại phía tên thái giám, hắn đang run rẩy cúi đầu, máu từ khóe miệng rỉ ra chảy dài xuống cổ. Nhan Đình nâng mặt hắn lên làm hắn hoảng sợ dập đầu, trong miệng phát ra những âm thanh rách nát, cô cố gắng mới nghe được hai chữ "tha mạng".
Cô mạnh tay nắm cằm hắn, một gương mặt tuấn tú non nớt, đôi mắt ngập ngụa lệ.
" Ngươi tên gì? "
" Nô... tài.... thường gọi.... An " miệng hắn tê dại nên chỉ nói được qua loa.
Cô hài lòng kêu một tên thái giám khác đỡ hắn.
" Người này, sau này theo ta. Tứ muội, muội có ý kiến gì không? " Nhan Đình thấy coi ta một bộ trừng mắt bền tiến tới tát thêm bạt tai, trực tiếp làm cô ta ngất đi.
Cô liếc ngang toàn bộ người ở đây, khóe miệng mỉm cười mà lại làm bọn họ rét run. Xong chuyện cô lại ung dung đoan trang bước đi, như người vừa nãy vả miệng Tứ công chúa không phải cô vậy.
"Ký chủ!! Lần này tôi phải khen cô mới được, ra tay thực đẹp, Lãnh Lan Lan trước đây cũng ức hiếp nguyên chủ ít nhiều, cũng là đối tượng cần phản công" Ảo Ảnh thao thao nói, đây là lần đầu tiên nó vừa lòng ký chủ như vậy, lập tức cúng heo quay ăn mừng huhu.
" Ta chỉ là nhàm chán, cung đấu cũng rất thú vị " Nhan Đình cười cười, cơ mà cmn mặc thật nhiều lớp, nóng chết bổn cô nương!!!!
Nhan Đình hồi cung lại phân phó người chăm sóc tên thái giám kia. Thân thể này có chút suy nhược, chắc do bị hạ độc bằng trầm hương, Nhan Đình nheo mắt, đến lúc chấn chỉnh lại rồi.
Ý định chấn chỉnh chưa kịp làm thì Hoàng quý phi đã bãi giá đến cung của cô. Ai da, đến rồi đến rồi!!!
" Tham kiến Hoàng quý phi, Trưởng công chúa đang nghỉ ngơi phiền người về cho" Vân Nhi cung kính nói.
"Chát" " Hỗn láo, dám ăn nói với Hoàng quý phi như thế, Trưởng công chúa dạy ngươi vô lễ như thế sao" một tên công công the thé nói.
" Ngươi đây chính là vu oan cho ta?" Nhan Đình chậm rãi đẩy cửa ra.
" Người của Trưởng công chúa vô lễ, nô tài chỉ giúp người dạy bảo. " Hoàng quý phi vẫn im lặng, chỉ có tên công công ấy nói. Nhan Đình đưa mắt nhìn hắn.
" Thân thể ta không tốt nên Hoàng quý phi sẽ không bắt ta hành lễ đâu nhỉ?" Nhan Đình cười cười.
" Tất nhiên là không sao " Hoàng quý phi nói. Bà ta cho dù có tuổi nhưng đường nét quyến rũ vẫn còn hừng hực.
" Không biết Hoàng quý phi hôm nay có việc gì lại tốt bụng đến thăm ta thế này?" Nhan Đình ung dung hỏi chứ không mời vào trong, cô hiện tại đứng ngay cửa làm bọn họ muốn tiến vào cũng không được.
Mộ Dung Sương Tuyết híp mắt, nha đầu này, không như trước. Bà ta chưa kịp ngăn thì tên thái giám đã thét lên.
" Trưởng công chúa không phải là nên mời Hoàng quý phi vào sao? Chẳng lẽ đây là đạo đối khách mà Hoàng hậu dạy người sao "
" Ta như thế nào đến lượt ngươi quản?" Cô nhướn mày
" Nô tài không có ý đó chỉ là người bắt Hoàng quý phi đứng ngoài sân chẳng phải là không có phép tắc gì sao?" Hắn gân cổ nói.
" Người đâu, lôi hắn xuống. Từ khi nào mà Hoàng quý phi nương nương dạy ra loại nô tài mồm mép can thiệp vào chuyện của chủ tử. Hôm nay hắn đến đây là để dạy ta phép tắc ?" Cô cười cười nhìn Mộ Dung Sương Tuyết.
" Chát"
" Trưởng công chúa như vậy đã vừa lòng?" Bà ta thu tay lại, điềm nhiên nói với cô.
" Tất nhiên là.... không rồi" cô phất tay, vệ binh lôi hắn đi.
Mộ Dung Sương Tuyết híp mắt nhìn cô, Nhan Đình mỉm cười thật tươi với bà ta.
" Vậy nếu Hoàng quý phi không còn việc thì xin tiễn người, ta đây thân thể suy nhược cần tịnh dưỡng". Nói rồi cô phất tay tiễn khách, cánh cửa đóng sầm trước mặt Mộ Dung Sương Tuyết.
Bà ta tức giận phất tay áo rời đi, nha đầu Lãnh Nhan Đình này cuối cùng cũng lộ mặt, đúng là mẹ nào con nấy, tiện nhân!!!
Mộ Dung Sương Tuyết trở về tẩm cung an ủi hài nhi bị đánh cho sưng cả mặt lên.
Chiều hôm đó Hoàng hậu đến hỏi rõ sự tình, Nhan Đình trung thực kể rõ. Hoàng hậu trước đây nhiều lần cũng muốn trừng trị nhưng nguyên chủ lại luôn bỏ qua, lần này bà sẽ đòi lại công đạo cho nữ nhi mình.
Sang ngày hôm sau cô nghe tin Tứ công chúa bị phát chép kinh thư và bị cấm cung tháng. Nhan Đình cũng đoán biết, anh trai Mộ Dung Sương Tuyết là Mộ Dung Lạc chính là Thừa tướng đương nhiệm, vẫn chưa thể xử lý được. Người ta còn là cha nữ chính nữ chứ, quả nhiên cung đấu vô cùng phiền, bày mưu tính kế, ai da thực tội nghiệp cho bổn cô nương già cả này.
" Tham kiến Trưởng công chúa" An quy củ dập đầu với cô.
Nhan Đình nhìn người đang quỳ, chính là tiểu An hôm trước. Cô cho hắn đứng lên, lần này cô ngắm dung mạo hắn, thực sự là tuấn tú. Chỉ là gương mặt vẫn còn hơi sưng.
" Tiểu An nghe không hay tý nào, hay là sau này ngươi tên là Trường An" ánh mắt cô nhìn hắn chăm chăm.
" Tạ ơn công chúa điện hạ" hắn quỳ sụp xuống tạ ơn cô.
Nhan Đình ung dung làm một công chúa nhàn hạ. Đến tối, cô nhẹ nhàng cho lui người ra ngoài, đặc biệt gọi Trường An vào hầu cô ngủ. Vân Nhi hơi ngạc nhiên nhưng vẫn vâng lời chấp hành.
Hắn lóng ngóng giúp cô cởi y phục, cô cũng tùy tiện hắn.
Hắn đang định lui ra thì Nhan Đình kêu hắn lại.
" tới đây " Nhan Đình vỗ vỗ nệm.
Hắn hơn sợ hãi muốn lui lại thì bị cô kéo lại, đè trên giường.
" Công... công chúa.... nô tài.... ưm "
Nhan Đình thuần thục nhét vải vào miệng hắn, trói tay hắn lại. Làm xong cô thở dài, cơ thể này thật là nhược!!!
Cô nhìn hắn từ trên cao, tay nhẹ nhàng sờ từ mặt dài xuống cổ hắn. Kéo ra tầng tầng lớp lớp y phục, da thịt trắng nõn đầy vết roi hiện ra trên chăn bông.
Gương mặt hắn ửng hồng, khóe mắt chảy ra nước mắt. Nhìn qua như một con thỏ nhỏ đáng yêu, Nhan Đình mỉm cười cắn lấy đầu vú đỏ hồng của hắn.
"Ưm..." hắn cong người, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ.
Nhan Đình thuần phục liếm cắn cùng xoa nhéo, không bao lâu đầu vú hắn đã dựng thẳng lên. Nhan Đình hôn dọc xuống bụng hắn, kích thích làm bụng hắn phập phồng thở dốc.
" Soạt "
Cô cởi phăng quần hắn ra, Trường An xấu hổ kẹp lại chân bị Nhan Đình mạnh bạo dùng tay tách ra, đầu gối cho chen vào cạ lấy dương vật hơi cứng của hắn.
" Ưm....ah... công chúa....ah.." Nhan Đình xả miếng vải trong miệng hắn ra, âm thanh rên rỉ nỉ non như lông tơ phất trong lòng, ngứa ngứa tê tê.
Tay Nhan Đình cầm lấy dương vật hắn khẽ xoa nắn, hắn kinh suyễn rên ra tới. Cô miết lấy phần đầu, xoay tròn xung quanh lỗ nhỏ.
" Ah...ah..ah.... đừng mà....ah " hắn cầu xin cô dừng lại, sự sung sướng như luồn điện chạy dài trên sống lưng đánh