"Rầm"
Trong căn phòng nhỏ là Phùng Nguyệt Lam vừa tức giận vừa gạt đổ tất cả đồ ở trên bàn.
Cô ta nhớ lại phản ứng của đám cư dân mạng khi mà cô ta và Khúc Nhan Đình kia bị tung tin bao nuôi.
Trong khi cô ta bị mắng chửi thì Khúc Nhan Đình vì gia cảnh đó của cô mà lại không hề ảnh hưởng gì, còn tung chuyện mình hẹn hò lên mạng xã hội.
Khúc Nhan Đình!!!
Tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên làm cô ta hồi thần, nhìn vào số máy lạ có chút sợ hãi những cuối cùng vẫn nghe máy.
"Xin chào, có phải là Phùng Nguyệt Lam không?" đầu dây bên kia hình như là nữ.
"Là tôi, có việc gì không?" cô ta thận trọng hỏi.
"Tôi là vị hôn thê của Hạo Vũ Thần, tôi muốn gặp mặt cô".
Nghe ba chữ "vị hôn thê" này làm cô ta sững người, dường như mọi sự vật đã trở nên mờ nhạt.
Vị hôn thê......của Hạo Vũ Thần......
-------------------------------
Trong một quán cà phê gần nơi ở của Phùng Nguyệt Lam, Diệp Ngữ Đồng đang ưu nhã ngồi đợi cô ta đến.
Cô ta từ bên ngoài lớp kính đã nhìn thấy cô ấy, trong lòng nổi lên một trận ghen ghét.
Vì sao ai cũng có cuộc sống tốt hơn cô ta?
"Xin chào" cô ta đi vào bên trong, đứng đối diện với Diệp Ngữ Đồng rồi lên tiếng.
"Chào cô" cô ấy cười nhẹ.
Phục vụ ra hỏi Phùng Nguyệt Lam uống gì thì cô ta chỉ qua loa gọi cà phê, Diệp Ngữ Đồng nâng mắt nhìn cô ta.
"Hôm nay tôi hẹn gặp cô ở đây chắc cô cũng biết lí do rồi nhỉ?".
"Tôi không biết" cô ta mím môi nói.
"Tôi đã giới thiệu cho cô biết tôi là vị hôn thê của anh ấy, mà cô - người đang có mỗi quan hệ tình cảm với Hạo Vũ Thần mà lại không biết tôi muốn làm gì à?" Diệp Ngữ Đồng cười nhẹ.
Phùng Nguyệt Lam bối rối, cô ta xiết chặt hai bàn tay của mình vào nhau, đôi mắt đỏ lên như sắp khóc, hồi lâu sau cô ta sụt sịt nói.
"Tôi và anh Vũ Thần là yêu nhau thực lòng".
"Yêu nhau thực lòng sao? Vậy nếu như tôi giúp cô nói cho gia đình cô biết cô đang ở đâu thì sao?"
"Cô điều tra tôi?" Phùng Nguyệt Lam trợn mắt nói.
"Tôi có ngu mới không điều tra cô, Phùng Nguyệt Lam năm mười lăm tuổi quyến rũ giáo viên của mình để có thể tốt nghiệp bị cả làng bắt được sau đó bỏ trốn đi nơi khác..."
"Cô im ngay" cô ta tức giận cầm lấy ly cà phê hất vào Diệp Ngữ Đồng.
Cô ấy chỉ im lặng nhìn Phùng Nguyệt Lam, lúc này cô ta dường như có chút hả hê, lại đắc ý mà nói.
"Nếu cô mà dám nói việc này với anh Vũ Thần tôi nhất định..."
"Em nhất định sẽ làm gì?" giọng nói của Hạo Vũ Thần đột ngột cất lên ngay phía sau cô ta.
"Anh Vũ Thần.... " Phùng Nguyệt Lam quay phắt lại muốn níu lấy hắn ta thì bị hắn ta vùng ra.
"Ngữ Đồng, em không sao chứ?" hắn đi đến bên cạnh Diệp Ngữ Đồng nhỏ giọng hỏi, nhìn cà phê dính đầy trên bộ quần áo màu trắng của cô ấy thì liền cởi áo ra khoác cho cô ấy.
"Phùng Nguyệt Lam, Ngữ Đồng đã làm gì em mà em lại tạt cà phê vào cô ấy?" hắn nhíu mày hỏi cô ta.
"Em...em...không có..." cô ta cúi đầu nói.
"Không có? Em cho rằng anh mù hay sao? Chuyện của em anh đã phải bỏ ra một khoản rất lớn để làm mọi chuyện êm xuôi mà em thì lại đi với tên Tiết Giang kia, coi như anh nhìn lầm em rồi!!" hắn ta nói một tràng rồi dắt tay Diệp Ngữ Đồng một mạch đi ra bên ngoài.
Người trong quán chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta làm Phùng Nguyệt Lam chỉ có thể cúi đầu thật thấp mà đi ra bên ngoài. Nhưng cô ta không ngờ nhất chuyện này còn bị người khác quay lại, bọn họ nói cô ta mặt dày bám lấy kim chủ bị hôn thê của người ta tìm đến nói chuyện nhưng lại ra tay với vị hôn thê của người ta.
"Không...không...mọi chuyện không nên như thế này!!!" cô ta hét lên, đập vỡ cả điện thoại của mình.
Trong khi Phùng Nguyệt Lam đang trải qua khoảng thời gian khó khăn thì Nhan Đình lại lên như diều gặp gió, bộ phim mà cô thủ vai Hoa tướng quân đã được đề cử giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất cho giải thưởng cuối năm nay.
Còn bộ phim cô vào vai phản diện vẫn đang tiếp tục quay, những cảnh hành động của cô dạo này thường phải quay lại hai đến ba lần vì có một số máy quay không thể bắt kịp chuyển động của cô.
Mỗi lần nhìn cô diễn vai đánh đấm là chỉ đạo võ thuật đều sẽ tấm tắc khen cô.
"Chỉ có người từng chiến đấu mới có thể làm được như vậy" đây là câu ông ấy hay nói nhất.
Hôm nay quay một cảnh khá hoành tráng, diễn viên quần chúng lên đến mấy trăm người, là cảnh mà cô đi bàn chuyện làm ăn với một người cầm đầu khác.
Lần này Nhan Đình mặc một chiếc áo sơ mi dài tay nhưng ống ray áo đã được sắn lên đến tận khuỷu tay, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo vest đen.
"Hàng đâu!" cô hỏi người thủ lĩnh bên kia.
"Một tay giao hàng một tay giao tiền" ông ta đáp.
Trong lúc Nhan Đình đang kiểm hàng thì bên ngoài vang lên tiếng súng, người bên cô lập tức rút súng ra chĩa về bên kia.
"Mày muốn đen ăn đen?" cô vẫn ung dung châm một điếu thuốc mới, hỏi.
"Không..không đâu chị Giang.." bên đó ấp úng trả lời.
"Chị Giang, là cớm" một người ôm lấy cánh tay bị thương chạy vào.
"Mẹ nó" có vài chửi rõ to.
Nhan Đình nhíu mày rút súng, rồi ra hiệu đàn em của mình đi theo cô.
"Cắt, mọi người làm tốt lắm" Đạo diễn hô lên một tiếng.
Tiểu Vũ chạy ra đưa quạt cho cô, Nhan Đình cởi áo vest ra một bên, lau mồ hôi.
"Nước đây chị Nhan Đình" cô ấy đưa cho cô một ly nước cam.
Cô cười cười nhận lấy uống một ngụm, trời nóng bức mà có một ly nước cam để uống thì còn gì bằng cơ chứ.
Trong lúc nghỉ ngơi Nhan Đình mới lấy điện thoại để xem thử có gì mới hay không thì lại thấy tấm hình cưỡi ngựa của cô trồi lên một lần nữa, cô dễ dàng thấy được fan của mình đang kêu gào hình ảnh đẹp trai này quay lại.
"Hoàng Anh, đến đây chụp cho chị một tấm. Ngầu vào đấy nhé" cô vẫy tay với cô ấy rồi lại cầm lấy chiếc áo vest khoác qua vai, nhưng thay vì ngậm điếu thuốc thì cô lại bóc một cây kẹo bỏ vài miệng.
Chụp xong cô liền đăng lên, nháy mắt
người người đã vào bình luận, máy của Nhan Đình "ting ting" không dứt.
TTT: VAI MỚI CỦA NAM THẦN THẬT LÀ ĐẸP, TÔI CONG RỒI!!!!
UUU: Bình luận ở trên có vẻ là người mới, là fan lâu năm tất nhiên đã cong từ lâu!!!
OOO: Bình luận trên có lẽ là fan lão làng rồi!!!
XXX: Đã cong từ lâu +
III: Đã cong từ lâu +
.........
PPP: Đã cong từ lâu +
Nguyệt Lượng đang chăm chỉ viết truyện vừa nhìn thông báo cô đăng ảnh mới liền mở mạng xã hội lên, xem ảnh, lưu ảnh, cài làm hình nền điện thoại.
Một chuỗi động tác lưu loát liền mạch!!!!
------------------------
Hôm nay lịch trình khá dày nên khi cô về đến bệnh viện đã khá trễ rồi nhưng không ngờ khi bước vào Hoắc Minh Nghiên vẫn chưa ngủ mà đang xem tài liệu.
"Lại xem tài liệu đến khuya rồi!!" cô bước đến lưu loát gom chồng tài liệu ấy đặt sang một bên.
Xong liền hôn hắn, dùng bàn tay nâng gáy hắn lên làm nụ hôn này thêm sâu. Lát sau hai người đã nằm đè lên nhau trên giường từ lúc nào.
Những vết thương trên người hắn đã khỏi hẳn chỉ còn mỗi chân hắn là chỉ vừa mới có chút khỏi sắc.
Nhan Đình ban đầu hôn rất ôn nhu sau đó lại có chút mạnh bạo, đến khi người phía dưới cô có chút thở gấp cô mới buông hắn ra.
"Nhan Đình... " hắn mơ màng gọi cô.
Dây thần kinh trong đầu cô như đứt "phực" một cái, lại cúi xuống hôn hắn, bàn tay luôn vào bên trong áo bệnh nhân.
Thân hình Hoắc Minh Nghiên rất vừa vặn nhưng do gần đây không thể vận động được ngược lại có chút mềm mại. Ngón tay cô sờ đến ngực hắn, nhéo nhéo đầu vú bên dưới lớp áo.
"Ưm..." hắn câu lấy cổ cô, hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn của hai người.
Áo bệnh nhân hoàn toàn bị cô mở ra, đường nhân ngư đẹp đẽ lộ ra ngoài. Nhan Đình nghiêng đầu, cắn nhẹ lên tai hắn.
"Ưm...nhột..." hắn như muốn đẩy cô ra cuối cùng lại bị cô ôm lấy, gặm cắn đôi tai.
Có thứ gì đó bắt đầu diễu võ giương oai, cấn lấy bụng của cô. Bàn tay Nhan Đình lách xuống bên dưới quần của hắn, luồn vào bắt lấy dương vật đã bán cương.
"A...chị....chị..." hắn hít sâu mấy cái, gọi cô.
Cô cười nhẹ bên tai hắn, vẫn không buông tha cho vành tai nhạy cảm ấy mà ra sức cắn mút. Bên dưới lại nhẹ nhàng mơn trớn dương vật của hắn.
Người Hoắc Minh Nghiên run nhẹ lên, bụng nhỏ lâu lâu lại co rút. Nhịp thở của hắn dần dần nặng hơn, cuối cùng là ôm chặt lấy cô mà bắn ra.
"Thật là đáng yêu" cô cười, lại hôn lên môi hắn.
Nhan Đình đứng dậy khỏi người Hoắc Minh Nghiên tìm khăn để lau cơ thể cho hắn, lại đem một thau nước âm đến. Cẩn thận lau người cho hắn.
"Chị này, sao chị lại thích sờ ngực em vậy" Hoắc Minh Nghiên ngượng ngùng hỏi.
"Ồ, nhưng mà em cũng thích lắm mà" cô cười, vòng tay ra phía trước bắt lấy ngực hắn.
"Chỉ khi chị sờ em mới thích" hắn xoay đầu lại nhìn cô, nói.
Nhan Đình vui vẻ hôn hắn rồi để hắn tựa vào đầu giường, bắt đầu lấy ngân châm ra để châm cứu cho hắn.
Cô cũng đã làm mấy lần cho hắn rồi nhưng Hoắc Minh Nghiên cũng không thắc mắc tại sao cô biết những thứ này, hắn chỉ tin tưởng giao bản thân mình cho cô.
Phối hợp châm cứu cùng vật lý tri liệu thì chân hắn dần dần khỏi sắc hơn rất nhiều, đã bắt đầu cảm nhận lại được ít nhiều.
Gần đây ngoài những việc này Nhan Đình còn tiếp quản một phần gia sản của Khúc thị để đối đầu với Heven bên kia, mà mỗi lần như vậy Diệp Ngữ Đồng cũng âm thầm giúp cô, đến khi Hạo Vũ Thần rơi vào khó khăn lại đúng lúc đứng ra giúp đỡ.
---------------------------------
Nháy mắt bộ phim đầu tiên cô đóng vai phản diện cũng kết thúc, Nhan Đình hôm nay đi dự lễ đóng máy cùng đoàn phim.
"Chị Nhan Đình, cảm ơn đã chiếu cố em" Tiêu Nam vui vẻ đi đến bắt chuyện cùng cô.
Tiêu Nam này lúc đầu debut với vai trò nghệ sĩ sau lại lấn sân sang diễn xuất nhưng diễn cũng rất được. Cô vui vẻ tiếp chuyện với hắn một lúc.
"Nhan Đình, tôi quả thật không ngờ cô diễn vai hành động lại tuyệt như vậy đấy" Đạo diễn cười hề hề nói với cô.
"Đạo diễn lại quá khen rồi" cô cười.
"Sau tôi có một kịch bản khá hợp với cô, không biết cô đồng ý hay không thôi!" ông ta nói.
"Đạo diễn cứ gửi kịch bản cho trợ lý của tôi, tôi sẽ xem và cho ông câu trả lời sớm nhất".
Sau đó lại có vài người đến bắt chuyện với cô, cô cũng vui vẻ nói vài câu với bọn họ. Tiệc đóng máy kết thúc, đạo diễn rủ rê bọn họ đi thêm tăng hai nhưng Nhan Đình đã từ chối.
Trong lúc đang đợi Hoàng Anh đến thì cô phát hiện có người đang theo dõi mình nhưng vì muốn xem bọn họ định làm gì nên giả vờ không biết.
Hai người đàn ông trong góc ngó quanh quất xác định không có người liền nhào ra tấn công cô. Một người dùng gậy bóng chày nhằm vào đầu cô mà đập, một người còn lại mang theo bao tải lớn.
"Pặc"
"Vốn định xem làm gì nhưng mà bắt cóc bằng cách này thì tôi không thích đâu" cô cười, kéo cây gậy bóng chuyền một chút.
Lại dùng chân đá vào tên đó, thấy kế hoạch bị lộ nên bọn họ định chạy trốn, mắt thấy đã sắp chạy đến xe của bọn họ đang đỗ ở gần đó thì đầu bọn họ đen sầm.
Nhan Đình thừa cơ kéo bọn họ lên xe, khóa cửa lại. Trên tay cô là cây gậy bóng chuyền, cô vui vẻ hỏi bọn họ.
"Ai sai mấy người đến?"
"Không có ai cả...chúng tôi chỉ muốn bắt cóc tống tiền mà thôi" người đàn ông ôm đầu mình nói.
"Bốp" cô dùng gậy bóng chuyền đập ngất tên vừa nói, lại chuyển sang tên còn lại.
"Là...là một cô gái trả tiền cho chúng tôi làm vậy..." hắn nhìn đồng bọn của mình nuốt nước bọt, run rẩy nói.
"Phương thức liên lạc?" cô cười cười.
"Trong điện thoại của tôi..." hắn lục lọi tròn túi áo, lôi ra chiếc điện thoại cũ kỹ của mình.
Nhan Đình nhìn hắn rồi lại mở ra xem lịch sử cuộc gọi, cô chỉ vào dòng đầu tiên nhướn mày, người đàn ông vội vàng gật đầu.
"Gọi cho cô ta, nói là bắt được tôi rồi. Bật loa ngoài" cô vứt điện thoại cho hắn ta.
Người đàn ông không nói hai lời lập tức gọi, qua hai lần cô ta không bắt máy làm người đàn ông kia bối rối, đến lần thứ ba cô ta mới nhận cuộc gọi.
"Việc sao rồi?" giọng nói vừa vang lên là Nhan Đình đã chửi thầm trong lòng, con chó điên này quả là một cặp với cái tên thần kinh kia.
"Chúng tôi đã bắt được người rồi" hắn run rẩy nói.
"Được vậy chở cô ta đến chổ ngoại thành đi, đến đó tôi sẽ chỉ đường tiếp" nói xong bên kia liền cúp máy.
Nhan Đình chống cằm suy nghĩ một lúc, Phùng Nguyệt Lam này hắc hóa rồi à? Cô ta định làm gì mình đây?
Ái chà chà, có vẻ thú vị.
Cô cười nhẹ, dùng điện thoại của mình gọi cho Long ca dặn dò vài thứ rồi kêu mấy người kia đưa cô đi như lời Phùng Nguyệt Lam bảo.
"Anh nên ngoan ngoãn làm theo lời tôi đi, đưa tôi đến đó xong nhận tiền của cô ta rồi rời đi là được" cô nói với người đàn ông đó.
Hắn ta gật đầu như gà mổ thóc, khởi động xe chạy đến ngoại ô rồi dần dần đi theo lời cô ta chỉ. Cuối cùng dừng lại trước một nhà xưởng bỏ hoang.
Phùng Nguyệt Lam bịt kín mặt mày, đi ra xác định Nhan Đình chắc chắn đã ngất xỉu mới giao tiền cho người đàn ông đó. Cô ta nhờ người đàn ông đó vác cô vào bên trong đặt dưới đất.
"Khúc Nhan Đình, để tôi xem lần này cô chạy kiểu gì?" nói xong là một tràng cười ghê rợn.
Nếu tôi muốn chạy thì cô bắt được tôi à? Con chó điên này ảo tưởng thật đấy!!!!
Nhan Đình nằm đó một lúc lại cảm thấy cô ta sẽ không làm gì mình lúc này đâu nên quyết định ngủ một chút.
Làm diễn viên cực lắm đấy có biết không?
Sau này mấy chuyện này xin đặt lịch trước!!!
-------------------
Cuối cùng Nhan Đình bị tiếng ồn ào đánh thức, cô không ngờ bản thân sẽ ngủ ngon như vậy nên có hơi ngu người trong một giây.
"Các người không được qua đây, nếu không tôi sẽ giết cô ta" Phùng Nguyệt Lam cầm dao kề vào cổ cô.
Nhan Đình nhìn Long ca đứng đối diện mình thì cười nhẹ còn vẫy tay chào.
"Mấy giờ rồi?" cô hỏi.
Long ca xem đồng hồ trên tay rồi cẩn