Phi thuyền Nhan gia bay đến trên khí quyển của Hành chính tinh thì đột nhiên trở nên rung lắc, Phỉ Vũ nhíu mày nhìn những thông số nhảy loạn trên màn hình.
"Ầm"
Một chiếc phi thuyền lạ mặt đang trôi nổi bên ngoài khí quyển đang công kích vào phi thuyền của Nhan gia, trên đó treo một lá cờ mà Hải tặc thường treo.
Mấy đại gia tộc khác bị dọa cho ngơ một lúc, trừng mắt nhìn phi thuyền của Nhan gia bị tấn công xong liền bốc cháy rồi trực tiếp rơi vào vũ trụ đen ngòm.
"Mau...mau cử các chiến hạm ra" Nhị hoàng tử đen mặt ra lệnh.
Chiếc phi thuyền lạ mặt kia hoàn thành xong nhiệm vụ trực tiếp sử dụng bước nhảy không gian biến mất ngay trước khi chiến hạm của Hoàng thất bay đến.
Phi thuyền của Nhan gia hoàn toàn không thấy tung tích, những mảnh vỡ rơi vào khí quyển của Hành chính tinh nhìn như những ngôi sao băng.
Liễu Phi Yến trầm mặc nhìn vào khung cảnh đầy rúng động này, lại nhìn Hoàng thất đang nháo nhào cả lên.
"Phái một đội nhỏ lần theo tung tích của họ đi" bà ta vẫy Liễu Tường lại nói nhỏ.
Liễu Phi Yến hướng mắt về Hoàng thất như muốn tìm kiếm ai đó, qua một lúc liền thu lại.
Nếu con bé Nhan Đình này mà thua thì chẳng qua nó cũng chỉ là một kẻ quá tầm thường....
Cả quá trình diễn ra nhanh gọn, đến mức khi chiến hạm của Hoàng thất bay đến tìm hiểu tình hình thì ngay cả một mảnh vỡ cũng không còn.
Nhân Nhu hai mắt sáng rực lên, móng tay cô ta nhẹ cào bản thân mình một chút. Cảm nhận được cơn đau làm cho cô ta biết được rõ ràng đây không phải là mơ.
Mặc dù có hơi suôn sẻ nhưng nghĩ đến cô ta đã dày công chuẩn bị cả kế hoạch này, cắt đứt đường truyền của Hành chính tinh, ám sát các Đại gia tộc,....
Tất cả chỉ vì kết quả này.
Và nó đã thành công.
"Nhị hoàng tử phi ngất xỉu rồi!!!" cô ta lảo đảo ngã xuống, binh lính bên cạnh nhanh chóng đỡ lấy cô ta.
Nhị hoàng tử nhìn thấy liền quên mất cả việc ra lệnh, nhào đến ôm chầm lấy cô ta bế vào trong.
"Đứng đó để làm gì, cử hết các chiến hạm cùng phi thuyền dò la xem phi thuyền Nhan gia rơi ở đâu, phái thêm một đội phụ trách đưa các Đại gia tộc trở về!" Bệ Hạ trầm mặc quát.
Hạ Sóc từ phi thuyền của ông ta nhìn ra khung cảnh hỗn loạn bên ngoài, khuôn mặt mập mạp nhíu lại.
Các chiến hạm của Hoàng thất như vũ bão lao ra bên ngoài, tin tức gia chủ Nhan gia mất tích cùng phi thuyền bốc cháy nhanh chóng tuôn ra trở thành tin tức hot nhất Tinh Tế.
Tô quản gia bên kia nhìn tin tức này liền yên lặng một lúc, lát sau Phượng Cốt hoàn toàn bao vây căn phòng đang chữa trị cho chàng trai kia.
Mấy lão già Nhan gia không được tiếp xúc với bên ngoài nên không hề hay biết gì, vẫn đang chăm chú chữa trị cho chàng trai đó.
Vân Tinh thiết lập giới nghiêm, cấm các phi hành đoàn ra hay vào, Phượng Cốt cử ra một đội phụ trách mảng này. Còn lại chia ra đi tuần ra nghiêm ngặt trên Vân Tinh, mọi người có chút hoang mang, tuy đọc được tin tức kia bọn họ vẫn không tin cho lắm.
-------------------------------
"Các người biết tôi là ai không hả!?" một thiếu niên xăm trổ gào lên với đội Phượng Cốt đang bao vây bên ngoài Nhan gia.
Thiếu niên đó xỏ khuyên, xăm mình nhìn qua rất có dáng vẻ của mấy tay anh chị, ngoài cậu ta ra còn lại một cô gái bị một đám người đứng vây lại.
"Không có lệnh của gia chủ, không một ai được tiến vào Nhan gia" một cậu trai trẻ từ bên trong chậm rãi bước ra ngoài.
"Thằng nhóc còn hôi sữa này là ai mà dám lên mặt như thế?" Thiếu niên xăm trổ bước lại gần cậu ta hếch miệng lên hỏi.
"Tôi là đội phó của Phượng Cốt, Minh Viễn" cậu ta kiên định trả lời.
"Đợi đến khi tao làm gia chủ Nhan gia thì mày sẽ không còn là đội phó nữa đâu" thiếu niên xăm trổ cười lớn, đám hồ bằng cẩu hữu của hắn cũng hùa theo.
Minh Viễn nhíu mày, cười gằn:" Vậy còn phải coi anh có toàn mạng bước qua được cánh cổng này hay không?".
"Mày..." thiếu niên kia giơ tay định đấm cậu ta liền bị Phượng Cốt ở đằng sau rút súng nhắm vào.
Thiếu niên đó tức giận chỉ vào bọn họ chửi những từ mà tác giả không muốn ghi vào chút nào. Nhưng Phượng Cốt không một ai đáp lại thì thiếu niên đó liền chửi thêm mấy câu rồi kéo đám bạn kia rời đi.
"Đợi Nhan Dực Long này lên làm gia chủ thì bọn mày chuẩn bị tinh thần đi là vừa!!!!"
Minh Viễn nhìn bọn họ đi mất hút mới nhìn lại cô gái đang đứng giữa một đám người kia. Bọn họ tới đây đã lâu cũng đòi vào Nhan gia giống như Nhan Dực Long kia nhưng bị Phượng Cốt dọa một trận liền đứng lỳ ở đó.
"Cho chúng tôi vào trong, Nhan Đình chết rồi. Bây giờ Nhan Chỉ Du nhà chúng tôi là người thừa kế tiếp theo, các người còn chặn chúng tôi như vậy nữa, đợi Chỉ Du làm gia chủ chúng tôi sẽ đuổi cổ mấy người đi đấy" một người đàn bà trong đám người chỉ vào Minh Viễn mà nói.
Cậu hừ nhẹ, bọn người này lúc gia chủ còn ở đây sao lại không dám đến đây đòi quyền lợi đi, bây giờ lại oang oang cái mồm lên ở đây. Minh Viễn ngoáy ngoáy tai mình, rút một cây súng nhắm vào bọn họ.
"Câm mồm đi mụ già".
Người đàn bà kia nhìn thấy súng thì rụt cổ lại, nhưng nhìn quanh dường như thấy nhiều người đứng cùng một chổ với bà ta nên lại có thêm tự tin mà hét lên.
"Ôi ôi mọi người đến đây mà xem, giết người, giết người đây này!!!".
Nhan Chỉ Du kia nhìn bà ta với khuôn mặt đầy ghét bỏ nhưng lại không thể làm gì được đành cúi gằm mặt của mình xuống.
Minh Viễn nhìn bà ta đang la hét hăng say cũng không cản lại, trôi qua gần nửa giờ đồng hồ cuối cùng bà ta hụt hơi nên dừng lại. Lúc này có hai thành viên của Phượng Cốt đi ra bắt lấy bà ta, mấy người lúc nãy đứng xung quanh bà ta đều thức thời tản đi hết.
"Làm gì!!?? Các cậu làm gì tôi!!? Buông ra!!" bà ta vùng vẫy điên cuồng nhưng hai người đang giữ lấy bà ta cũng không suy suyễn chút nào.
"Nhan gia chủ một ngày chưa tìm thấy xác chính là chưa chết. Bà chưa biết sự thật đã nói ngài ấy chết, tôi nên cắt lưỡi của bà ra hay nên dùng súng đục một lỗ trên lưỡi bà?" Minh Viễn từ từ đi lại gần bà ta, giọng của của cậu thanh thanh như chim hoàng anh vui sướng vang lên.
Minh Viễn rút một con dao nhỏ ra cầm ở tay trái, tay phải thì cầm súng. Cậu nhẹ nhàng đưa hai thứ đó lại gần bà ta ngắm nghía. Người đàn bà hoảng sợ ngậm chặt miệng của mình nhưng bàn tay của cậu đã thô bạo bóp lấy cằm bà ta.
"Aaaa....ứu.....ứu...ôi...ới" bà ta ú ớ nói mấy chữ, cuối cùng nhìn thấy dao nhọn kề sát lưỡi mình liền ngất xỉu.
Hai người đang giữ bà ta nhìn thấy bà ta ngất liền buông tay để cơ thể bà ta rơi 'phịch' xuống đất, Minh Viễn thu lại dao vào người, mỉm cười nhìn đám người kia.
"Mọi người nên cẩn thận khi phát ngôn".
Nói xong cậu cũng trở lại bên trong Nhan gia, mấy người kia sợ hãi đi đến đỡ người đàn bà đã ngất kia. Nhan Chỉ Du run cầm cập nhìn những người mặc áo khoác trắng có hình phượng hoàng đang nghiêm trang đứng ở đó.
Minh Viễn đi vào trong nhà chính kiểm tra căn phòng của chàng trai kia đầu tiên, nhìn người đó đang được mấy người kia chăm sóc cẩn thận thì mới rời đi tìm Tô quản gia.
"Tô quản gia" cậu ta gọi.
"Đội phó Minh có việc gì sao?" lão Tô nhẹ nhàng hỏi.
"Có tin tức gì của gia chủ truyền về chưa?".
Tô quản gia cười buồn rồi lắc đầu, Minh Viễn nhìn ông ta như muốn có thể dùng ánh mắt mà đọc thấu suy nghĩ của ông vậy, một lát sau cậu ta liền rời đi.
Nhìn bóng lưng của cậu lão Tô nhẹ thở dài.
-----------------------
"Gia chủ, không tìm được tin tức gì cả".
Liễu Phi Yến ngồi dựa vào một chiếc ghế quý phi kiểu cổ nghe người của mình báo cáo lại, mặc dù bà không tin con bé đó dễ dàng ngã ngựa như vậy nhưng mà suy cho cùng nó còn quá trẻ.
"Nhân Nhu ơi Nhân Nhu, cô chắc là đang vui mừng lắm" bà ta lẩm nhẩm trong miệng cuối cùng nở ra một nụ cười nhẹ.
"Theo dõi biến động trên thương trường một chút, nếu những tài sản của Nhan gia bị người khác cấu xé thì chúng ta cũng không thể ngồi chơi được." dù bà khá thích con bé đó nhưng mà lợi ích vẫn là hàng đầu.
Liễu Phi Yến bung chiếc quạt của mình ra nhẹ phe phẩy, Liễu Tường bên cạnh châm tẩu thuốc cho bà ta.
Sương khói mập mờ, nụ cười của Liễu Phi Yến càng thêm quyến rũ.
----------------------------
"Thực sự không tìm thấy gì?" Hạ Sóc vỗ cái bụng mập mạp của mình hỏi người đang đứng bên cạnh ông ta.
"Vâng"
"Cả một chiếc phi thuyền to như vậy, dựa theo hướng rơi vẫn không tìm thấy gì, ngươi nghĩ xem nó có phải là quá vô lý hay không?" ông ta cười cười cầm lấy tua vít chậm vãi vặn mở con ốc bên trong đầu của người máy.
"Ý gia chủ là..." người kia ngập ngừng mở miệng.
"Chính là như vậy đấy, tất cả chuyện này đều được sắp xếp cả rồi. Nếu được thì giúp người ở đằng sau bức màn đó một chút. Con bé đó quá ngạo mạn, cần có một bài học khắc cốt ghi tâm" ông ta cầm lấy con chip nhỏ trên tay mình ngắm nghía, chậm rãi nói ra câu này.
"Thuộc hạ đã biết" người kia gật nhẹ đầu rồi rời đi.
Hạ Sóc nhẹ dùng sức tách con chip ra làm đôi, nhìn kí hiệu Hạ gia bên trong liền cười xùy.
"Cách ụp nồi lên đầu người khác này cũng quá cẩu thả rồi đấy" ông ta tràn đầy hứng thú nhìn con chip trên tay mình.
---------------------------------------
Sở Hạ lúc này đang miệt mài lắp ráp các bộ phận của người máy vào, đột nhiên khi đang lắp đến con chip thì cô ta liền vứt nó đang một bên, vội vàng chạy thẳng hướng thư phòng của Nhan Đình.
Minh Viễn nhìn Sở Hạ gấp gáp chạy như vậy liền đuổi theo, cuối cùng chặn cô ta bên ngoài thư phòng.
"Này làm cái gì vậy, mau tránh ra, tôi có việc gấp phải nói với gia chủ!!" cô ta nhóng cái đầu nhỏ của mình lên mấy lần, cuối cùng bị Minh Viễn đè lại.
"Chị không xem tin tức?".
"Tin gì chứ?" Sở Hạ càu nhàu bật đồng hồ điện tử của mình lên.
Chuyện của Nhan Đình vẫn đang là chủ đề nóng với cả Sở Hạ cài đặt những tin liên quan đến Nhan Đình sẽ hiện lên đầu tiên nên vừa mở lên liền bị tiếng 'ting ting' liên tiếp vang lên làm giật mình.
"Cái quái gì vậy!!!???" Sở Hạ hét lên, trừng mắt không tin nhìn Minh Viễn.
"Trước mắt vẫn chưa có tin tức gì của gia chủ cả" cậu ta nói.
"Không, không thể nào. Nhất định là chị ấy sẽ không sao, đúng rồi..." Sở Hạ lục tục tìm con chip trong túi của mình ra đưa cho Minh Viễn.
"Đây là gì?" cậu ta nhìn con chip bị tách làm hai nửa đầy khó hiểu hỏi cô ta.
"Cái này không phải của Hạ gia làm ra, tôi nhớ tôi từng thấy nó ở đâu mà quên mất. Bây giờ thì tôi nhớ rồi" Sở Hạ cắn ngón tay của mình sốt sắng nói.
"Sở Hạ tiểu thư" Tô quản gia từ bên trong thư phòng đi ra, nhìn vào Sở Hạ cười nhẹ.
"Sở Hạ tiểu thư nên làm xong nhiệm vụ gia chủ đã giao cho cô trước khi gia chủ trở về thôi. Nếu gia chủ về mà tiểu thư chưa làm xong nhiệm vụ thì gia chủ sẽ tức giận lắm".
"Nhưng..."
"Sở Hạ tiểu thư đợi gia chủ trở về rồi nói chuyện đó cũng chưa muộn đâu" ông cười nhẹ "Tiểu thư chắc rất mệt, để lão làm cho tiểu thư chút bánh ngọt".
Sở Hạ nhìn Tô quản gia nhẹ gật đầu, nuốt hết mấy câu chữ vào trong, tâm trạng sốt sằng cũng dịu lại. Minh Viễn đầy khó hiểu nhìn cô ta nhanh chân trở về nhà phụ.
"Chị ta nói gì vậy?" cậu giật giật khóe môi quay sang hỏi Tô quản gia.
Lão cười nhẹ lắc đầu rồi rời đi để lại Minh Viễn vẫn khó hiểu đứng ở đó.
---------------------
Từ hôm ấy cũng đã mấy ngày trôi qua, Nhân Nhu nhìn mọi việc êm đềm nên có chút cẩn thận đề phòng đây là cái bẫy của Nhan Đình.
Trôi qua thêm mấy ngày, người bên kia liên lạc cô ta cũng mấy lần. Cuối cùng hôm nay cô ta mới liên lạc lại cho bên kia.
"Các người đã tóm được người chưa?" cô ta hỏi.
"Chúng tôi làm việc thì cô cũng thấy rồi đấy, phần tiền còn lại..."
"Cho tôi thấy cô ta trước đi" Nhân Nhu híp mắt nói.
Máy liên lạc chuyển sang chế độ lập thể, Nhân Nhu nhìn thấy Nhan Đình đang bất tỉnh ở trong một căn phòng, trên người cô có chút bẩn thỉu. Nhìn thấy như vậy cô ta liền bảo người kia đi đến gần hơn để cô ta nhìn cho rõ.
Cuối cùng xác định được bên kia không lừa mình, cô ta mới cho một cái hẹn, tới lúc đó bên kia giao người cho cô ta xử lý rồi cô ta sẽ giao tiền.
"Nhớ giữ lời" bên kia nói xong liền ngắt liên lạc.
Nhân Nhu ôm lấy máy liên lạc vào lòng, hai mắt đỏ ngầu không giấu nổi sự phấn khích.
"Nhan Đình, lần này tôi sẽ cho cô nếm trải đủ...".
Cô ta ngồi đó một lúc rồi mới đi vào phòng, ánh mắt dịu dàng nhìn Nhị hoàng tử đang ngủ say. Nhân Nhu nhẹ nhàng vuốt gò má của ông ta, Nhị hoàng tử mơ màng tỉnh dậy nhìn thấy cô ta liền cười nhẹ ôm lấy cô ta vào lòng.
"Em không ngủ được sao?" ông ta dịu dành hỏi.
Cô ta nhẹ gật đầu, Nhị hoàng tử âu yếm hôn nhẹ lên trán cô ta. Nhân Nhu dụi vào ngực Nhị hoàng tử mỉm cười.
----------------------
Cuộc hẹn mà cô ta đặt ra lại là mấy ngày sau, rốt cuộc đã trải qua hai tuần từ khi phi thuyền mà Nhan gia phát nổ.
Nhân Nhu lái một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ đi đến một hành tinh khá hoang vu, trên đó có một chiến hạm cỡ to đậu ở đó từ trước.
Một người đàn ông đứng đó đợi cô từ trước, Nhân Nhu khoác một chiếc áo choàng đen che đi cả người mình lại dùng thêm máy biến âm đề phòng có người nhận ra cô ta.
"Đi theo tôi" người đàn ông vứt điếu thuốc trên đất lại đạp mấy cái rồi mới dẫn đường cho cô ta.
Mấy người đàn ông bặm trợn đứng ở bên ngoài hút thuốc nhìn chằm chằm cô ta đến tận lúc Nhân Nhu đi vào bên trong.
Cô ta dễ dàng nhận ra mấy người đó đang vây quanh chiếc phi thuyền của Nhan gia đã bị cháy, trong lòng thêm chắc chắn rằng Nhan Đình đã bị bắt lại.
Chiến hạm khá to nên người đàn ông kia dẫn cô ta đi hơi lâu mới đến được khoang to nhất của bọn họ, trong đó có một người đàn ông bị hư một bên mắt rất có phong thái của một Hải tặc thật thụ trên biển cả.
"Đại ca" người đàn ông dẫn đường cúi đầu chào một tiếng, Bài Cốt nhẹ gật đầu.
"Tiền đâu?" ông ta cất chất giọng trầm khàn của mình lên, bàn tay nhẹ vuốt ve một con mèo có bộ lông trắng muốt.
"Cho tôi gặp cô ta trước" Nhân Nhu cầm vali trên tay của mình giơ lên.
Bài Cốt phất tay để cho đàn em của mình nhấn cái nút trên tường để mở ra một cái khoang nhỏ được giấu trong vách , bên kia là một cái nhà tù bằng sắt, Nhan Đình bị dây xích trói lại đang bất tỉnh bên trong.
Nhân Nhu đi lại gần đó để kiểm tra, xác định quả thực là Nhan Đình mới đưa cái vali qua cho Bài Cốt.
"Nếu các ông đồng ý xử lý sạch sẽ sau khi tôi xong việc thì tôi đồng ý trả thêm một khoản" âm thanh của cô ta qua máy biến âm trở nên khàn đục.
Bài Cốt nhướn mày nhìn cô ta rồi lại cười tươi lộ ra mấy chiếc răng khảm kim cương:" Được thôi".