Chậc.
Nên bắt đầu câu chuyện như thế nào nhỉ?
Kí ức đầu tiên mà tôi nhớ được chính là vòm trời xám xịt cùng một bé gái đang bế tôi trên tay.
Bé gái đó gầy gò, xương gò má lộ rõ ra ngoài. Chúng tôi hình như đang quỳ bên vệ đường để xin miếng ăn, năm đó là một năm hạn hán liên miên.
Lúc đó tôi mới năm tuổi, cha mẹ tôi đã vứt bỏ tôi mà đi, bé gái đó thậm chí không có chút liên hệ huyết thống gì với tôi cả.
Nhưng chị ta đã nhường cho tôi nửa cái bánh bao mà chị ta giành giật được từ một con chó.
Chúng tôi sống chui nhủi trong cái miếu hoang gần một ngọn núi.
Trên ngọn núi đó có mấy người kì lạ, bọn họ quanh năm cầm kiếm múa may. Tôi cùng chị tò mò trèo lên bờ tường cao chót vót mà nhìn trộm họ.
"Hai đứa nhóc này ở đâu ra thế này?" một người đàn bà mày kiếm nhìn qua rất hung hãn túm lấy tôi nhấc lên.
Chị tôi sợ hãi đến mức quên cả chạy, tôi cũng nghĩ là bọn tôi chết chắc rồi.
Nhưng bà ấy lại đưa chúng tôi đến phòng ăn, cho chúng tôi một chén cơm nóng hổi.
Mặt bà ấy vẫn rất khó chịu nhìn chúng tôi, làm chị tôi sợ hãi không dám động còn tôi vì đói quá nên mặc kệ, vớ lấy chén cơm mà ăn.
Chị tôi nhìn tôi ăn một lúc cũng cầm lấy đũa và bắt đầu ăn, chị trước đây từng kể nhà chị trước đây khá giả, chị cũng là một tiểu thư được dạy dỗ kĩ càng.
Hạn hán mất mùa, nạn dân xông vào nhà chị cướp bóc, mẹ chị muốn ngăn cản bọn họ nên bị đánh chết, còn cha nhìn thấy thê chủ mình bị hại chết cũng liều chết với bọn họ.
"Ta là Chưởng môn ở đây, nếu các ngươi muốn có ăn có uống thì làm phục dịch ở đây cho ta cũng được" bà ta gõ gõ lên mặt bàn nói.
"Con..con làm" ta nghe có ăn liền hô lớn lên.
Chị ta nghe thấy ta đồng ý cũng do dự gật đầu, bà ấy sắp xếp cho chúng tôi một căn phòng nhỏ.
Có người đến chỉ dạy cho chúng tôi phải làm gì làm gì, cũng từ hôm ấy tôi không gặp bà ấy nữa cho đến mấy năm sau.
Công việc phục dịch hàng ngày phải làm chính là gánh nước, rửa chén bát của các đệ tử đã ăn, giặt đồ cho bọn họ và tất tần tật các việc vặt khác.
Tôi để ý thấy rằng nơi này có cả nam nhân theo học vì có một lần đi giặt đồ tôi đã gặp một cậu bé trạc tuổi đi ngang.
Cậu bé mặc một bộ y phục sạch sẽ, gương mặt đáng yêu đi lại trong sân, tôi nghe có mấy người gọi cậu ấy là 'thiếu chủ' nhưng cũng không quan tâm lắm.
Nơi này gọi là Tiêu Dao môn, đứng đầu chính là Chưởng môn có gương mặt khó tính đã giúp chúng tôi.
Tiêu Dao môn chủ yếu truyền dạy chính là kiếm thuật, mỗi lần bọn họ luyện tập tôi đều âm thầm ghi nhớ lại.
Đến đêm khi chúng tôi hoàn thành xong công việc, tôi sẽ nhớ lại mấy động tác đó rồi dùng cành cây khô múa cho chị tôi xem.
Chị tôi thường sẽ vỗ tay khen tôi, những lúc đó tôi sẽ hếch mũi lên trời mà kiêu ngạo.
Tôi cứ học lén như vậy một thời gian, có lẽ là bản thân tôi thực sự có thiên phú, không cần được chỉ dạy thêm vẫn có thể tự lĩnh hội được.
Hôm nọ tôi được giao đi quét sân trước của Thư các, cầm chổi trên tay tôi vui vẻ tưởng tượng đó là kiếm mà múa may.
Tôi hoàn toàn không biết rằng Chưởng môn đang đứng ở trong Thư các nhìn tôi, đến tận khi tôi quét xong thì cũng múa xong chút kiếm thuật mà tôi học lỏm được.
"Hầu Ý"
Nghe ai đó gọi tên mình tôi vô thức quay lại, gương mặt của Chưởng môn đanh lại, bà bước về phía tôi.
"Ai đã dạy ngươi kiếm thuật ban nãy?"
Tôi có chút sợ hãi, vai nhỏ run lên, cuối cùng tôi cố gắng rặng ra mấy chữ.
"Con..con học lỏm từ chổ mấy người đó" ngón tay tôi chỉ qua đám đông đang luyện kiếm bên kia.
Chưởng môn chau mày làm sóng lưng tôi lạnh toát, nhưng rồi bà ra lệnh cho tôi làm lại mấy động tác đó.
Tôi nuốt ực một cái, bàn tay run rẩy cầm lấy cây chổi, lúc này Chưởng môn lấy kiếm bên mình ra đưa cho tôi.
Ánh mắt tôi sáng lên nhìn chằm chằm thanh kiếm, cầm lấy nó, trong đầu tôi dần tái hiện lại những động tác kia.
Tôi múa đến hăng say mà không biết được Chưởng môn đang nhìn tôi mà cười. Có mấy đệ tử khác cũng tò mò nhìn sang bên này.
Múa xong tôi mới hồi thần lại nhìn Chưởng môn, trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng nhận lấy hình phạt.
"Con có muốn làm đệ tử quan môn cuả ta không?" bà ấy cười nhẹ, trên khuôn mặt vốn khó chịu lúc này lại giãn ra.
Tôi ngẫn người một lúc rồi quỳ sụp xuống dưới đất gọi bà hai tiếng 'sư phụ'.
Năm đó tôi tuổi.
Làm đệ tử của Chưởng môn nên tôi nhận được sự đãi ngộ khác, nhìn vào căn phòng rộng lớn của riêng mình tôi không kìm lòng được chạy đi tìm chị tôi.
"Mày đừng mơ con bé đó nhớ tới mày, ngoan ngoãn giặt sạch đống này trước khi trời tối đi" đến trước nơi giặt giũ tôi đã nghe được chất giọng chanh chua của nữ nhân.
Bước vào thì nhìn thấy bọn họ đang vậy lại đánh chị tôi.
"Mấy người làm gì vậy?" tôi hét lên.
Bọn họ nhìn thấy tôi có chút giật mình, vội tản đi hết. Chị tôi quỳ sạp trên mặt đất, chị ấy vẫy tay với tôi.
Chị đưa cho tôi mấy trái ổi dại, miệng cười cười khen tôi.
"Muội giỏi thật, sau này muội không cần chịu khổ nữa rồi".
Tôi nghe chị nói rồi lại nhớ đến việc ban nãy, không hiểu sao lại thấy rất tức giận. Tôi kéo chị đi về phòng của tôi, lại chạy đi tìm sư phụ mà xin cho chị ấy.
Sư phụ rất rộng lượng cho phép chị ấy ở lại bên cạnh tôi, tôi lúc đó vui vẻ mấy ngày liền.
Trở thành đồ đệ quan môn của sư phụ tôi cứ nghĩ mình sẽ phải cực khổ lắm. Nhưng những chiêu thức mà người dạy, chỉ cần vài ba lần tôi đều thuộc làu.
Những lúc này bà đều nhìn tôi với ánh mắt hài lòng, tôi nghe bà lẩm bẩm trong miệng mấy chữ như 'thiên tài'.
Chị tôi không cần làm phục dịch nữa nên có nhiều thời gian đọc sách hơn, lúc rảnh rỗi chị sẽ dạy chữ cho tôi, kiếm thuật tôi có thể dễ dàng ghi nhớ nhưng nhìn đến mấy con chữ ngoằn ngoèo tôi lại có chút chán nản.
Sau này tôi lại gặp cậu bé kia, cậu ta tên Vĩ Dương, là con của sư phụ tôi.
Cậu có một đôi mắt rất đẹp làm tôi nhớ mãi, vì tôi hay dắt cậu đến phòng mình chơi nên cậu với chị tôi cũng gặp nhau nhiều hơn.
Vĩ Dương thích ăn bánh bột mà chị tôi làm, nhìn hai người vui vẻ trong lòng tôi chợt có chút ganh tị.
Mấy lần sau đều cố ý không dẫn cậu ta về gặp chị nữa, lúc đó tôi nghĩ chắc là bản thân sợ cậu ta cướp mất chị của cô.
Cậu ta cũng học kiếm thuật như tôi, nhưng Vĩ Dương học rất chậm. Mỗi ngày tôi luyện xong đều thấy cậu ấy vẫn miệt mài luyện tập.
Lúc đó tôi không hiểu, tại sao thứ đơn giản như vậy mà cậu ấy lại miệt mài như thế.
Trong mọi kì thi khảo hạch tôi đều có thể đứng trong hàng đầu cùng những sư tỷ sư huynh khác. Lúc đó rất nhiều người ngưỡng mộ tôi và tất nhiên cũng có người ghét tôi.
Năm ấy tôi mười hai tuổi.
Chị tôi muốn học hành để thi khoa cử, tôi rất ủng hộ nên thường dùng mọi cách nài nỉ Sư phụ mua sách về cho chị đọc.
Ở bên cạnh sư phụ mấy năm tôi liền biết bà trông khó gần nhưng thực chất rất bao dung, chỉ cần tôi quấn lấy bà ấy thì bà thường dễ dàng đáp ứng mấy yêu cầu nhỏ của tôi.
Vĩ Dương lúc ấy cũng ra dáng một công tử như hoa như ngọc, tôi cũng biết mình có cái gì đó khó nói với cậu ta nhưng chung quy lại vẫn là còn quá nhỏ, không hiểu sự đời.
Chị tôi tri thư đạt lễ, nháy mắt trở thành một nhân vật thu hút mấy nam tử trong môn, mỗi ngày chị hay đến Thư các phụ giúp thủ thư dọn dẹp sách vở. Vĩ Dương thường hay đến Thư các nhờ chị chỉ dạy mấy từ khó hiểu mà hắn đọc được.
Tôi lúc đó đã nhận ra mình tuy có thiên phú nhưng nếu không chăm chỉ rèn giũa thì cũng sẽ dễ dàng bị người khác qua mặt, nên hầu như là sẽ ở võ đường luyện tập kiếm thuật.
Chị tôi sau thời gian dài dùi mãi kinh sử, cuối cùng khăn gói lên kinh thành đi thi. Ngày chị đi, Vĩ Dương đã khóc đến sưng cả mắt, tôi nhìn chị nhẹ nhàng lau mắt cho cậu ấy tâm trạng có chút khó hiểu.
Tôi nghĩ tôi thích Vĩ Dương nhưng nếu chị cũng thích cậu ấy thì thôi vậy.
Sau đó tôi lại vùi đầu vào kiếm thuật, đến đại hội luận võ cùng các môn phái khác, tôi vinh dự được Sư phụ lựa chọn đại diện cho Tiêu Dao môn.
Nếu nhớ không lầm thì có hơn mười đại môn phái khác nhau, cuộc thi cũng diễn ra ở một nơi khác. Sư phụ dẫn chúng tôi đi, Vĩ Dương cũng được đi theo.
Dù tôi đã có suy nghĩ kia thì tôi vẫn đối xử với cậu ấy khác những người còn lại một chút, lúc tôi lên đài cậu ta lo lắng nhìn tôi làm cho tôi trộm vui vẻ.
Kết quả của cuộc tỉ thí, tôi xếp thứ nhất. Nhìn Vĩ Dương cùng sư phụ tôi liền nở một nụ cười thật tươi với bọn họ.
Một năm sau chị tôi gửi thư cho tôi, nói rằng chị ấy đã trúng khoa cử, nhận được một chức Tri huyện ở một nơi khá xa.
Tôi vui mừng đem chuyện này khoe với sư phụ rồi lại kể cho Vĩ Dương nghe.
Ngày chị tôi về, trước cả tôi thì Vĩ Dương đã chạy ra ôm chầm lấy chị ấy trước nhiều nhiều, có vài nam tử thích chị nên bọn họ bắt đầu xầm xì.
Lúc này chị liền quỳ xuống trước mặt sư phụ, trước là cảm ơn bà đã cho phép chị ăn học, sau là hỏi cưới Vĩ Dương.
Trong lòng tôi dù biết trước vẫn cảm thấy chưng hửng.
Chị ở lại mấy tháng để cho Vĩ Dương soạn đồ đạc và tổ chức một buổi lễ vì cha mẹ chị cũng chẳng còn nên bây giờ Sư phụ chính là mẹ của chị rồi.
Tôi kéo chị đi nhiều chổ mới mẻ trong môn, lại kể những chuyện trên trời dưới đất. Chị cũng vậy, chị dịu dàng lắng nghe tôi cũng vui vẻ kể những phồn hoa nơi kinh thành.
Chị đặc biệt kể với tôi về Mộ Dung Thừa Tướng, chị nói người đó trạc tuổi chị đã hô phong gọi gió, bản lĩnh hơn người.
Tôi nghe xong cũng gật gù, chị nói sau này nếu tôi muốn liền có thể ghé chổ chị ở, ở cả đời cũng được. Tôi phì cười, chị đưa ngón út ra cho tôi để thể hiện sự chắc chắn của lời nói này.
Dưới đêm trăng sáng tôi cũng nói mình nhất định sẽ trở thành người lợi hại nhất Tiêu Dao môn.
Sau khi chị cùng Vĩ Dương đi, trong môn cũng không còn gì thú vị nhiều. Đến khi Sư phụ cho tôi đi xuống núi tìm hiểu thế sự thì tôi mới hào hứng trở lại.
Tôi đi qua rất nhiều nơi, cũng có đến chổ của chị tôi mấy ngày. Nghe tin Vĩ Dương có thai làm tôi vui mừng thay chị ấy.
Chúng tôi đều là những kẻ bị bỏ rơi, nay chị đã có gia đình của riêng mình.
Sau đó tôi lại đi rất nhiều, trừng trị những kẻ xấu xa ở những nơi mà mình đi qua.
Nhưng có một lần, tôi chọc giận một vị Vương gia, bà ta phái người ám sát tôi. Tuy có thể đánh bại được bọn họ nhưng Vương gia đó không ngừng gửi người đến, tôi bị thương chỉ có thể trốn chạy.
Tôi gặp một đoàn xe ngựa đang nghỉ chân bên một bờ suối liền lẻn vào một cái xe ngựa để trốn.
Vào bên trong tôi mới phát hiện có người, là một thiếu nữ có vẻ lãnh đạm. Cô ấy nhìn thấy tôi bị thương liền bảo một thiếu nữ khác ở bên ngoài vào băng bó vết thương giúp việc tôi.
"Sư phụ ta dạy có ơn tất báo, đa tạ tiểu thư đã cứu ta, xin hỏi sau này có thể tìm tiểu thư ở đâu?" tôi trịnh trọng nói.
"Sau này đến Mộ Dung phủ ở kinh thành tìm ta. Ngươi tên gì?".
"Hầu Ý".
Tôi thấy được rằng có lẽ cô ấy cũng không tin những gì mà tôi nói lắm, nhưng lúc đó tôi cũng không nghĩ nhiều.
Sau đó tôi trở về Tiêu Dao môn nhưng thay vì là hình ảnh các sư muội hào hứng đón chào cô thì chỉ có xác của bọn họ nằm tan hoang ở đấy. Kiến trúc bị phá hủy, máu và xác người ở khắp nơi.
Tôi bàng hoàng chạy đi tìm sư phụ thì nhìn thấy bà bị người ta giết một cách dã man. Cánh tay tôi run lên, bất lực đấm vào bức tường bên cạnh.
Năm đó tôi mười bảy tuổi, lại trải qua thêm một lần mất đi tất cả.
Tôi không nhớ bản thân đã dùng thứ gì để đào đất, chỉ nhớ bàn tay đã rướm máu này đã tự tay chôn năm trăm hai mươi lâm đồng môn của mình.
Tiêu Dao môn hoàn toàn biến mất trên giang hồ, trong lòng tôi tràn đầy thù hận nhưng lại không điều ta được bất kì manh mối nào cả.
Đột nhiên trong đầu nhớ đến thiếu nữ kia nên tôi lập tức đi tìm bọn họ, trước đó còn đi qua nơi của chị cùng Vĩ Dương.
Nhìn Vĩ Dương mang thai đã lớn như vậy, tôi không dám nói đầu đuôi sự việc cho cậu ấy chỉ có thể nói qua một lần với chị.
Chị bàng hoàng đến mức đứng không vững, chị ôm chầm lấy tôi.
"Muội còn có ta, còn có cả Vĩ Dương ở đây nữa. Chúng ta là một gia đình!"
Nước mắt của tôi lại một lần nữa trào ra, đúng vậy, tôi còn có chị ấy.
Sau đó tôi đến kinh thành tìm Mộ Dung phủ theo lời thiếu nữ kia nói, đứng trước phủ đệ rộng lớn làm tôi nuốt ực một cái.
Đúng lúc đó một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa phủ, tôi nhận ra cô gái từng băng bó cho mình đang vén rèm cho thiếu nữ kia.
"A, là ngươi à?" cô ấy nhìn thấy tôi liền hỏi.
Tôi vô thức gật đầu, cô gái từng băng bó cho tôi làm hiệu cho tôi đi theo.
"Tầm Ngọc, chuẩn bị trà đi" thiếu nữ kia nói với cô gái ấy.
Ra là cô ấy tên Tầm Ngọc.
Tôi yên lặng nhìn thiếu nữ kia, đến lúc ngồi đối diện cô ấy cũng không biết nói gì.
"Vậy ngươi đến đây là để trả ơn cho ta?"
"Đúng, nhưng..nhưng xin tiểu thư giúp ta thêm một việc" tôi lúng túng quỳ sụp xuống dưới chân thiếu nữ.
Lòng tôi có một loại trực giác rằng cô ấy có thể giúp tôi, một người không có thế lực như tôi lúc bấy giờ cũng không có khả năng điều tra rõ chân tướng được.
"Ta giúp ngươi thì ta sẽ được cái gì?"
"Ơn này của tiểu thư, ta sẽ cả đời làm trâu làm ngựa tùy ý tiểu thư sai bảo" nói đoạn, ta liên tục dập đầu.
Tầm Ngọc bước vào nhìn ta đang dập đầu như vậy liền nói nhỏ gì đó với thiếu nữ.
"Được rồi, ta đang thiếu một thân tín bên người. Nhưng mà ngươi phải chứng minh cho ta thấy ngươi có năng lực thì ta mới giúp ngươi" thiếu nữ lãnh đạm nói.
"Vâng".
Từ miệng của Tầm Ngọc ta biết được thiếu nữ ấy chính là Mộ Dung Thừa Tướng mà chị ta ngưỡng mộ, ta liền thay đổi cách xưng hô, gọi cô ấy giống như Tầm Ngọc.
Đại nhân giao cho ta một nhiệm vụ đối với ta mà nói khá là đơn giản, ta dễ dàng lấy được chứng cứ phạm tội của quan viên kia. Giúp đại nhân diệt trừ một gian thần.
Sau khi có được kết quả, với quyền lực của đại nhân rất nhanh ta đã lần ra manh mối.
Thì ra là tứ đại môn phái khác đã cấu kết lại diệt trừ Tiêu Dao môn, Tiêu Dao môn có lịch sử trăm năm luôn luôn đứng đầu trong mười môn phái trên giang hồ làm bọn họ ganh ghét, kế hoạch này của bọn họ đã trù hoạch từ rất lâu.
Đó cũng chính là lí do mà Tiêu Dao môn một đêm bị diệt môn, hoàn toàn biến mất không tiếng động trên giang hồ.
Lúc biết được chân tướng tôi chỉ