Mùa hạ nắng nóng vừa đến, Nhan Đình đã nhận được lời mời của hội săn bắn.
Đây có lẽ là lần mà nguyên chủ bị hãm hại cùng với Lâm Ngưng, nhưng trên tiền đề là Lâm Ngưng đã trở thành Chính quân của Tống Thương. Bây giờ mọi chuyện đã khác, không biết lần này sẽ xảy ra chuyện thú vị gì đây.
Nghĩ là vậy, cô còn nhiều chuyện phải sắp xếp. Tầm Ngọc đứng bên cạnh đang sắp xếp lại mấy tấu chương để thiết triều ngày mai dâng cho Nữ đế.
"Đại nhân" Tầm Ngọc đột nhiên gọi cô, trên mặt cô ta là vẻ túng quẫn.
"Sao vậy? Khó thấy ngươi khó xử như vậy" cô hỏi.
"Lý Nhuệ cũng muốn tham dự hội săn bắn, không biết đại nhân có thể đưa hắn theo không? Mẫu thân hắn hôm đấy không đi được nên Lý Nhuệ mới hỏi ta, ta vẫn chưa trả lời hắn đâu. Ta đợi ý của đại nhân rồi mới quyết định". Cô ta nói, lại giải thích thêm một đoạn sau đó, dường như đang bối rối.
Nhan Đình cười cười:" Cũng được, nhưng an toàn của hắn thì ngươi chịu trách nhiệm".
Nhìn thì bảy trên mười phần có thể xác định Tầm Ngọc cũng có ý với Lý Nhuệ nhưng mà khi nào bọn họ đến được với nhau thì là một bài toán khó.
Vừa nghe cô đồng ý là gương mặt cô ta rạng rỡ hơn hẳn, tay đang bận bịu xếp đống tấu chương cũng nhanh hơn nhiều.
Đợi khi Hầu Ý đi vào thì chỉ nhìn thấy Tầm Ngọc đang vui vẻ chạy đi.
Hầu Ý lại mang cho Nhan Đình bản đồ phòng thủ của hội săn bắn, để có thể lấy được thứ này cô ta đã phải tốn không ít sức.
Nhan Đình xem bản đồ một lúc, hơi trầm mặc. Vì cô không thấy được điểm bất thường trong đây, chẳng lẽ hội săn bắn sẽ chẳng xảy ra chuyện gì sao?
Cô nhíu mày, lưng dựa vào ghế suy nghĩ.
"Cài thêm người vào thủ vệ hôm ấy, bọn họ chỉ cần đảm bảo an toàn cho Lâm Ngưng là được" cô nhún vai, đứng dậy đi ra ngoài.
Hầu Ý im lặng đi theo cô, bọn họ vừa ra ngoài đã nhìn thấy Tầm Ngọc đang nói chuyện cùng Lý Nhuệ.
Lý Nhuệ có tướng mạo khá anh khí, có lẽ là biết võ nên cơ thể không quá nhỏ nhắn. Tuy vậy đứng gần Tầm Ngọc vẫn thấp hơn một cái đầu.
Nhan Đình không muốn đi lại chổ bọn họ đâu nhưng Lý Nhuệ nhìn thấy cô liền chủ động hành lễ. Tầm Ngọc cũng quay lại nhìn cô, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
"Cứ tiếp tục đừng để ý đến ta" cô che miệng cười nói.
Lý Nhuệ cười chủ động nắm lấy tay Tầm Ngọc cười với cô ta:" Tầm Ngọc tỷ tỷ, thấy không!! Tướng gia cũng muốn tác thành cho chúng ta kìa!!!".
Mặt Tầm Ngọc nóng lên, giải cứu cánh tay của mình khỏi Lý Nhuệ.
"Sao đệ lại không biết rụt rè chút nào vậy!!!" cô ta đỡ trán nói.
Hầu Ý đứng bên cạnh cười, vui vẻ nháy mắt với Lý Nhuệ. Nhan Đình cũng cười cười, trong lòng chợt nhớ đến bé nhà mình.
Hội săn bắn.
Ngày hè oi bức nên Nữ đế đặc biệt dùng băng để ướp rượu cùng trái cây, nhưng để có trái ăn ướp lạnh ăn thì không phải ai cũng có.
Nhan Đình mặc một bộ y phục đơn giản thuận tiện cho việc hoạt động, trang phục của Lâm Ngưng cũng đơn giản hơn rất nhiều.
Mọi người cũng đã quen với việc Lâm Ngưng xuất hiện trong các buổi yến tiệc của triều đình, tất nhiên là song hành với Nhan Đình.
Và mấy người bọn họ cũng biết, chưa muốn chết sớm thì đừng động đến Lâm công tử này, rồng có vảy ngược mà vảy ngược của Mộ Dung Thừa Tướng chính là hắn.
Lâm Ngưng thích thú nhìn trái cây ướp lạnh trên bàn của mình, hắn chợt nhớ về lần bọn họ cùng đi giám sát đê điều.
"Tướng gia" hắn cầm một trái nho lên đút cho Nhan Đình.
Cô vui vẻ cúi đầu ăn trái nho đó lại yêu chiều véo mặt của hắn.
Mặc dù yến tiệc ồn ã sẽ không có nhiều người chú ý đến bọn họ, nhưng có những người cố ý nhìn thì lại khác hẳn.
Hôm nay Ngôn Chi đến cùng Tống Nhữ, hắn mặc một bộ hoa phục màu lam sặc sỡ. Tống Nhữ ngồi bên cạnh hắn ta chỉ im lặng như cũ, hạ thấp giá trị tồn tại của bản thân.
Hội thi săn bắn mở màn bằng mũi tên xuyên qua cổ họng của một con nai do Tống Thương bắn.
Tiếng vỗ tay vang lên nườm nượp, Tống Nhữ bên kia đạm mạc nhìn.
"Thừa Tướng có muốn thử không?" lúc này một võ tướng bỗng lên tiếng.
Bà ta là một người dưới trướng Nữ đế, có lẽ là muốn làm mất mặt cô. Vì nguyên chủ đích thị là một quan văn, chưa từng cầm cung cầm thương nên thường bị trêu chọc.
"Được thôi, chỉ ta bắn thì chán lắm. Bà với thi xem ai bắn trúng hồng tâm nhiều tên nhất, mỗi người bắn ba mũi" cô cười, đưa ra lời thách thức với bà ta.
Mấy võ tướng xôn xao một trận, có người xem trò hay có người lại lo lắng. Người hỏi cô lúc nãy chính là một xạ thủ có tiếng trong triều chỉ sau Tống Thương, bây giờ lại bị một người chưa từng bắn cung thách thức, tất nhiên bà ta sẽ không bỏ qua cơ hội này rồi.
"Được, Thừa Tướng thua thì đừng khóc nhè đấy" nói xong bà ta cười sằng sặc.
Tầm Ngọc nhìn Nhan Đình có chút lo lắng, ngược lại Hầu Ý rất bình tĩnh. Thậm chí Lý Nhuệ đứng bên cạnh Tầm Ngọc cũng đang thích thú nhìn Nhan Đình.
Võ tướng kia rút một lượt ba mũi tên ra, giương cung.
"Phập"
Ba mũi tên cùng cắm bên trong hồng tâm, bà ta đắc ý nhìn cô đầy khiêu khích.
"Cung này nặng mười kí, Thừa Tướng đại nhân cầm nổi không đây" có võ tướng bên dưới hét lên đầy châm chọc.
Nhan Đình cười cười nhận lấy cung tên, cô lấy một mũi tên rồi chậm rãi giương cung.
Tống Thương ngồi ở bàn mình hứng thú quan sát, nếu Nhan Đình thực sự bị bẽ mặt thì cô ta sẽ rất vui.
Ngoài cô ta thì còn có Tống Nhữ cũng đang nhìn về phía này, nữ chính lúc ban đầu vốn muốn đem nguyên chủ về phe của mình, chỉ là không được thôi.
Bây giờ thế cục xoay chuyển, ai cũng mang trong mình dã tâm. Đặc biệt Tống Thương cùng Nữ đế nếu nhìn thấy cô ăn thiệt thòi thì hẳn sẽ rất hả hê.
"Phập"
Mũi tên đầu tiên cắm phập vào hồng tâm, cô lại liên tiếp bắn thêm hai mũi nữa. Mũi tên xé gió bay đi, cây thứ hai chẻ đôi mũi tên đầu tiên rồi cắm phập vào hồng tâm, mũi tên thứ ba lại chẻ đôi mũi tên thứ hai ra.
Mấy võ tướng há hốc mồm kinh ngạc, đặc biệt là người thách đấu với cô.
"Thật ngại quá" cô cười, đem cung tên đặt vào tay bà ta rồi ung dung đi về chổ.
"Thừa Tướng đúng là làm mọi người mở to mắt mà nhìn" Nữ đế ai oán khen ngợi cô.
Võ tướng kia cảm thấy xấu hổ bèn lủi về bàn của mình không hó hé gì nữa.
Tầm Ngọc kinh ngạc trong lòng nhưng không thể để lộ ra được, cô ta huých nhẹ vào vai Hầu Ý rồi nói nhỏ.
"Đại..đại nhân vừa bắn trúng hồng tâm...?" lại còn cmn theo cách cực ngầu!!!!!
"Đại nhân một năm qua bước đi nhẹ như yến, cũng không còn bệnh vặt. Cả mấy tên nghe lén ta không phát giác được mà đại nhân còn phát hiện ra được thì như này có gì là ghê gớm?" Hầu Ý tỉ mỉ nói cho Tầm Ngọc nghe thuận tiện cho cả Lý Nhuệ đang ở bên cạnh cô ta nghe.
Tầm Ngọc nghẹn lời muốn suy nghĩ xem Nhan Đình học mấy thứ này ở đâu nhưng nhìn thấy mấy võ tướng bên kia đen mặt thì trong lòng vội hả hê.
Lâm Ngưng đầy sùng bái nhìn Nhan Đình, đôi mắt to tròn trở nên lấp lánh đến lạ thường.
"Lát nữa đưa chàng đi săn thỏ" cô điểm nhẹ lên mũi hắn.
Nghe đến săn thỏ thì Lâm Ngưng đã vội suy nghĩ đến những món làm từ thịt thỏ.
Hội săn bắn lúc nào cũng có cuộc thi xem ai săn được nhiều nhất. Hầu Ý dắt ngựa ra cho cô, một con ngựa có bộ lông đen tuyền.
Nhan Đình leo lên ngựa, Lâm Ngưng bên dưới tò mò sờ sờ bờm ngựa. Cô chìa tay, hắn liền nắm lấy tay cô mà mượn lực leo lên.
Hắn kích động ngồi trong lòng cô vuốt vuốt đầu ngựa, hắc mã dường như bất mãn hí dài mấy tiếng.
"Chàng thích cưỡi ngựa thì sau này ta sẽ thường xuyên đưa chàng đi" cô xoa đầu hắn.
Lâm Ngưng gật đầu như gà mổ thóc, vui vẻ cười rộ lên.
Nụ cười của hắn chói chang như nắng ngày hè, dường như làm cho cô tan vào trong đấy.
Hai người cùng đi săn, hắn nhìn thấy thú sẽ chỉ cho cô bắn. Nhan Đình đã bắn hết tên nên cũng không bắn nữa, để Hầu Ý đem thành quả trở về rồi lại đưa Lâm Ngưng đi dạo.
Đến một nơi vắng vẻ đột nhiên cô lật người hắn lại, Lâm Ngưng kinh ngạc ôm chầm lấy cô, hai chân vắt trên người Nhan Đình.
Đến khi hồi thần hắn mới biết tư thế này xấu hổ đến dường nào.
"Tướng..."
Hắn chưa kịp gọi đã bị nụ hôn của cô chặn lại, đầu lưỡi của Nhan Đình cạy mở răng hắn luồn vào trong.
Bàn tay của cô cũng luồn vào phía dưới, sờ lấy cặp đùi láng mịn của hắn.
Lâm Ngưng vùng vẫy muốn tránh thoát nhưng dần dần vô lực bởi nụ hôn của cô.
Bàn tay cô nhẹ mơn trớn đùi hắn, Lâm Ngưng rùng mình, thứ gì đó bắt đầu có phản ứng.
Nhan Đình cảm thấy có gì đó cấn lấy bụng cô, bàn tay kia liền luồn vào tiết khố của hắn, bắt lấy tiểu huynh đệ kia.
"Ưm" Lâm Ngưng run lên, tay níu chặt lấy vạt áo của cô, đầu óc hắn nóng rang.
Nơi tư mật của mình bị cô bắt lấy trong tay chơi đùa đem đến cảm giác kì quặc cho Lâm Ngưng.
Khi môi hai người tách ra còn mang theo một sợi chỉ bạc lấp lánh. Lâm Ngưng mơ màng nhìn cô, dương vật đột nhiên bị cô miết nhẹ làm hắn hít sâu.
"Tướng...tướng gia.." hắn run rẩy muốn bắt lấy tay cô.
"Dễ chịu không?" cô cười, khẽ hỏi vào tai hắn.
Hơi thở nóng phun vào tai làm hắn vô thức rụt cổ, Nhan Đình nói xong liền cắn nhẹ tai hắn lại hôn dọc từ cổ hắn xuống trước ngực.
"Đừng mà....Tướng...Tướng gia...." hắn hít sâu mấy cái, chất giọng gấp gáp hơn.
Có lẽ là lần đầu biết đến hương vị mới mẻ nên Lâm Ngưng rất nhanh đã bắn ra, cả người hắn run nhẹ.
Hắc mã bên dưới ngoan ngoãn gặm cỏ, mặc kệ hai người kia đang làm gì trên lưng mình.
Làm ngựa thì không ăn cơm chó!!!
Đột nhiên hốc mắt Lâm Ngưng đỏ lên, nước mắt thi nhau rơi xuống. Nhan Đình lúng túng lau nước mắt cho hắn.
Cmn quá vui vẻ nên dọa bé nhà mình mất rồi!!!!
"Đừng khóc, đừng khóc." cô ôm hắn vào lòng nhỏ giọng nói.
Lần đầu tiên Nhan Đình cảm thấy lúng túng sau khi làm việc này. Có lẽ nhìn hắn mềm yếu như vậy làm cô không nỡ.
"Ta....ta sợ..." hắn vùi đầu vào ngực cô, giọng sụt sịt.
Nhan Đình vỗ vỗ lưng hắn, hôn nhẹ lên trán Lâm Ngưng.
"Mấy tháng nữa ta cũng sắp cưới chàng về, hôm nay ta có chút lỗ mãng. Chàng đừng sợ, ta sẽ thật nhẹ nhàng với chàng mà" cô nói.
Lâm Ngưng gật đầu nhẹ trong lòng cô, Nhan Đình chỉnh lại áo của hắn rồi thúc ngựa trở về hội săn bắn.
Cùng lúc đó Tống Thương cũng thúc ngựa chạy song song với cô.
"Thừa Tướng!!!" cô ta cho ngựa chặn đầu ngựa của cô lại.
Nhan Đình một tay đang ôm Lâm Ngưng trong lòng, một tay cầm cương ngựa. Tâm tình cũng không tệ nên thần sắc vui vẻ nhìn Tống Thương.
"Thừa Tướng đừng giả vờ nữa. Người bên cạnh ngươi đi liên hệ nhiều người như vậy là muốn tạo phản sao?" cô ta gằn giọng.
"Đại hoàng nữ đang nói gì vậy. Người muốn tạo phản không phải là cô sao?" Nhan Đình cười cười hỏi lại.
Tống Thương biến sắc, ánh mắt liếc đến Lâm Ngưng trong lòng cô.
"Mộ Dung Nhan Đình!!!" cô ta nghiến răng hét.
"Ta không có bị điếc!" Nhan Đình nhướn mày nói.
Bầu không khí căng thẳng giữa hai người vô thức mà hình thành.
"Đại hoàng nữ muốn làm Tân hoàng cũng được vì ta không có hứng thú nên hoàn toàn có thể để cô làm" Nhan Đình nhún vai.
Tống Thương im lặng nhìn cô, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
"Ngươi không tin cũng không sao, vì dù gì ngoài ngươi thì ta vẫn có thể chọn Tống Nhữ" cô cười, mắt híp lại.
"Ngươi..." cô ta chỉ vào cô cả nữa ngày vẫn không nói tiếp được.
"Tống Thương ngươi nên nhớ, ngươi bây giờ không có tư cách để hợp tác với ta đâu. Mà là ta vui vẻ thì sẽ không ngại để ngươi làm tân hoàng, không có ngươi ta còn hàng tá người khác".
Cô ta rùng mình, ánh mắt vô tình nhìn trực diện vào mắt cô, Tống Thương cảm thấy như bị rơi vào một hầm băng y như lần ở tiệc tẩy trần.
Mồ hôi của cô ta túa ra, bàn tay dần run rẩy.
Gió thổi đến làm cây cối phát ra tiếng xào xạc, câu trả lời của cô ta cũng bị tiếng lá cây làm mờ ảo.
------------------------
Người chiến thắng hội săn lần này không ai khác chính là Tống Thương. Đại hoàng nữ ưu tú như vậy tất nhiên Tống Nhữ sẽ lại bị đem lên bàn cân cùng cô ta.
Ngôn Chi ở bên cạnh Tống Nhữ cúi gằm mặt xấu hổ, trong lòng lại thầm nguyền rủa Lâm Ngưng.
Qua mùa săn không bao lâu, kinh thành lại một lần nữa trở nên nhộn nhịp.
Hôn lễ của Nhan Đình và Lâm Ngưng đã gần kề.
Lồng đèn đỏ được giăng ở mọi ngõ ngách, thập lí hồng trang, đón chàng vào phủ.
Người bận rộn nhất có lẽ là Tầm Ngọc, cô ấy phải chuẩn bị tấu chương lại chạy đi xem hôn lễ chuẩn bị tới đâu.
Hầu Ý nhìn Tầm Ngọc tơi tả như vậy cũng chủ động bớt chút thời gian cùng cô ấy chạy đôn chạy đáo cho hôn lễ.
Lâm Ngưng nhìn hỉ phục lộng lẫy treo trên giá đến thất thần. Ba năm qua như một giấc mộng, cô mạnh mẽ đi vào cuộc sống của hắn, trao cho hắn muôn vàn sủng ải.
Tiểu Hoàn đứng bên cạnh Lâm Ngưng giúp hắn chỉnh lý lại của hồi môn.
"Tiểu Hoàn, thực ra ta đã từng nghĩ nàng ấy là vì binh quyền nên mới muốn cưới ta. Nhưng kể cả khi binh quyền chuyển giao cho muội muội ta thì nàng ấy vẫn yêu thương ta hết mực...." hắn ngẩn ngơ nói.
Tâm trạng Lâm Ngưng hiện tại có thể gói gọn trong hai chữ 'mãn nguyện'. Gặp được cô đời này chính là phúc phận kiếp trước của hắn.
Ngược lại Nhan Đình bên đây rất bình thản, ngoại trừ phải sắp xếp một đống công việc nhưng về chuyện hôn lễ thì cô không lo lắng gì lắm.
"Ký chủ không vui vẻ sao?" Ảo Ảnh rụt rè hỏi.
"Vui chứ, nhưng đây vẫn là bên trong trò chơi mà thôi!" cô nhún vai, nụ cười trên môi có chút tươi tắn hơn.
Ảo Ảnh muốn phản bác cô nhưng lại nghĩ đến việc đấu không lại Phỉ Vũ đành nhịn lại.
Ngày hôm ấy trời xanh gió nhẹ, Nhan Đình mặc hỉ phục đỏ tươi cưỡi bạch mã đầy tiêu sái đi đến Lâm phủ.
Cả đoạn đường dường như chỉ có một sắc đỏ, người dân vui mừng reo hò, có người còn tung hoa lên trời chúc phúc cho cô.
Trong trời hoa ấy, Nhan Đình dắt tay Lâm Ngưng ngồi vào kiệu, cách một màn sa màu đỏ cô cũng dễ nhận thấy hắn đang hồi hộp.
Đại hôn của Thừa Tướng lộng lẫy xa hoa, có người đem hôn lễ của cô và Tam hoàng nữ ra so sánh làm Ngôn Chi tức giận mấy ngày.
Cô chậm rãi