Vân Dục Hưu sống lâu như vậy, chưa từng phiền chán đến thế này.
Hắn từ trước đến nay làm việc không kiêng nể gì, ai dám cản đường hắn, hắn liền giết người đó, ai làm hắn không thoải mái, hắn chắc chắn để cho đối phương muốn sống không được muốn chết không xong.
Hiện thời, lại vô kế khả thi đối với một con hắc điểu đần độn này.
Hắn lại san bằng một ngọn núi, nàng vẫn bộ dáng bí hiểm như trước, nhẹ nhàng nghiêng đầu, dùng một ngón tay chặn môi, nói với hắn, "Suỵt."
Ngay cả tầm mắt cũng chưa từng lạc lên trên người hắn!
Nếu như với tính tình của hắn trước đây, hắn định là nhào lên một ngụm cắn đứt cái cổ mỏng manh kia của nàng.
Nghĩ như vậy, Vân Dục Hưu có chút rục rịch.
Hắn lặng yên không một tiếng động tiến đến phía sau A Li , nghiêng đầu, nhe răng, gặm lấy sườn gáy của nàng, nhẹ nhàng phát lực.
"Ta hiểu rồi!" A Li bỗng nhiên kinh hô lên một tiếng, búng người lên tại chỗ.
"Xoẹt—— "
Vân Dục Hưu không kịp thu răng nanh lại, răng nanh sắc nhọn quét qua cổ của nàng, kéo ra một đường rách thật dài, mấy giọt máu nhỏ xíu nhanh chóng thấm ra, tụ lại thành một dòng máu mong manh, uốn lượn chảy xuống.
A Li căn bản như không cảm giác được đau, nàng xoay người ôm lấy thắt lưng của hắn, hai con mắt đen lay láy cong lại thành hình trăng non, cười đến đầy mặt đều là hoa.
Nàng dùng trán củng hắn, trên cái cổ nhu mỹ, một dòng máu mong manh chậm rãi chảy vào trong xiêm y bên dưới.
Con ngươi Vân Dục Hưu co rút nhanh, đáy mắt nhiễm đầy đen tối thâm trầm. Hắn phát ra một tiếng thở dài khàn khàn, bỗng dưng cúi đầu, vùi mặt vào trong cổ của nàng, môi đặt lên miệng vết thương của nàng, hung hăng mút mút mạnh mấy cái như trừng phạt.
A Li lúc này mới hậu tri hậu giác cảm giác được một cơn đau đớn tê dại. Đi cùng với nó là một cơn ngứa ngáy xâm nhập vào tận trong xương tủy, nàng không tự chủ phát ra thanh âm làm cho mình vô cùng đỏ mặt.
Đợi đến khi Vân Dục Hưu dùng một loại phương thức của thú liếm láp hết miệng vết thương cho nàng, tóc A Li cũng sắp dựng đứng hết cả lên.
Hắn đẩy nàng vào trên thân cây cổ thụ phía sau lưng, dùng đôi môi dính máu hung hăng hôn nàng, như là phát tiết nỗi hờn dỗi mấy ngày nay nàng để hắn phải chịu.
Hồi lâu sau, hắn rốt cục buông lỏng nữ nhân ngốc đáng giận trong lòng ra, hơi thở hổn hển, híp mắt, thần sắc nguy hiểm hỏi nàng: "Hiểu cái gì ?"
Hai tay A Li mềm yếu cầm lấy vạt áo của hắn, hơi có chút chột dạ đánh giá hắn vài lần.
Trực giác nói cho nàng, nếu như câu trả lời của nàng không thể làm hắn vừa lòng, hắn lập tức đổ hết lên miệng của nàng, làm cho nàng năm ba ngày kế tiếp không thể nói ra một câu nguyên lành.
"Ta hiểu được, chàng mới là quan trọng nhất." A Li kiễng chân, giảo hoạt hôn hôn mặt hắn.
Vân Dục Hưu trùng trùng ngẩn ra, khóe môi theo bản năng muốn cong lên phía trên. Hắn vất vả áp xuống ý cười, thanh âm lạnh lùng nói: "Bớt nói dối lừa gạt ta."
"Ờ, " A Li biết nghe lời phải, "Vậy về sau ta không nói như vậy nữa."
Vân Dục Hưu: "..."
A Li đã sớm hiểu thấu tính tình con ngốc điểu này, nàng dùng cánh tay ôm lấy lưng và vai hắn, hơi hơi kiễng chân, để trán mình tựa lên cằm của hắn.
Quả nhiên, thân thể Vân Dục Hưu lại cứng lại rồi.
Nàng biết hắn không có biện pháp nào đối phó với mình.
Hai người lẳng lặng ỉ ôi một hồi, tựa như một đôi chim chóc ngồi xổm trên ngọn cây, cọ cọ cổ nhau, vỗ vỗ lưng nhau, sau đó liền bắt đầu vụn vặn ríu rít nói chuyện với nhau.
A Li nói: "Đã nhiều ngày nay ta nhìn kiến, nhìn ong mật, bỗng nhiên cảm thấy, chúng nó thật sự cũng giống như con người mà thôi."
Vân Dục Hưu không chút để ý nói: "A. Giống người? Vậy chẳng thà nàng đi nhìn con khỉ đi."
Ngữ khí còn mang theo một chút oán hận.
A Li mới không thèm đi so đo với thằng nhóc to xác này, nàng lại tự nói: "Ong với kiến thì rõ ràng hơn. Cả đám chúng nó, từ khi mới sinh ra, quỹ đạo cả đời phảng phất như đã được chú định. Chúng nó trời sinh đã biết được phải kiếm ăn như thế nào, phải truyền tin tức cho đồng bạn như thế nào , phân công lao động như thế nào, hết thảy đều đâu vào đấy."
Vân Dục Hưu khẽ cười thành tiếng , nhịn không được dùng cằm cọ cọ lên đỉnh đầu của nàng, trong lòng khá có chút buồn cười —— nàng là vì như vậy mà vắng vẻ hắn hồi lâu? !
"Là ai quyết định tất cả những thứ này chứ?" A Li nâng ánh mắt lên, nhìn hắn, "Ong với kiến, hiển nhiên đều không có đầu óc gì cao siêu, nhưng cẩn thận quan sát chúng nó, lại phát hiện khi chúng nó tạo thành một chỉnh thể khổng lồ, mỗi một động tác hay một bước đi của từng cá thể, đều giống như trải qua tính toán hết sức tỉ mỉ, cơ hồ không chút sai sót nào!"
Sắc mặt Vân Dục Hưu dần dần ngưng trọng: "Ý nàng là do kiến chúa hay ong chúa chỉ đạo?"
"Không, " A Li nhẹ nhàng lắc đầu, "Ong chúa hay kiến chúa, cũng chỉ là một phần trong toàn bộ hệ thống tinh vi mà thôi, chúng nó cũng không thể can thiệp vào vận hành của chỉnh thể này. Nếu so sáng với ong thợ kiến thợ, chỉ là chức trách không giống nhau mà thôi. Ý ta là, phải có một đôi mắt hoặc một đôi tay nào đó, rốt cuộc đứng ở chỗ cao đến thế nào mới có thể quan sát hoàn mỹ, chỉ huy hết thảy bộ tộc."
Vân Dục Hưu như có điều đăm chiêu.
A Li khe khẽ thở dài: "Ta cứ nghĩ, có phải là vì phương thức sinh tồn của chúng nó không giống như chúng ta? Thí dụ như nói, một đàn kiến tương đương với một con người đi, thì phân công công việc của tay, chân, miệng, phủ tạng đều rất minh xác, thứ nào thì làm việc nấy. Chẳng qua đối với ong hay kiến mà nói, các bộ phận trong cùng một thân thể này có thể tách ra và hoạt động độc lập với nhau, giống như chúng ta nhìn thấy vậy."
Trong mắt Vân Dục Hưu hiện lên hứng thú, ấn nàng vào trong lòng ôm ôm: "Tiếp tục."
A Li thuận thế dựa sát vào trong lòng hắn, dùng nhiệt độ cơ thể của hắn để đối kháng lại hơi lạnh đang nổi nhè nhẹ trên lưng. Thanh âm của nàng mang theo một chút run run, có hưng phấn, cũng có sợ hãi.
"Mới vừa rồi ta lại bỗng nhiên hiểu được. Có phải cùng trong một thân thể hay không, kỳ thực không có gì quan trọng ! Cái ý chí của ong hay kiến do vận mệnh chú định đó, cùng với ý chí cá nhân của mỗi chúng ta thực ra căn bản không có gì khác nhau —— nếu nói khái quát một chút, mọi người đều giống nhau ,nguồn gốc của tất cả hành vi đều đơn giản, hoặc là để sinh tồn, hoặc là để sinh sản. Đây là quy luật tự nhiên."
"Nếu như có một đám có ý chí cá nhân tương tự nhau, thì khi chúng gặp nhau sẽ hấp dẫn lẫn nhau, đồng hóa, dung hợp thành một ý chí chỉnh thể của một tập thể lớn! Ý chí chỉnh thể này có thể xem là một thân thể, cũng có thể có ảnh hưởng đến hành vi của từng bộ phận, hay cách làm việc của cả một tập thể. Như ong hay kiến, ý chí cá nhân của chúng nó cực kỳ mỏng manh, cho nên vì thế mỗi một con ong, con kiến đềuthành thành thật thật vâng theo ý chí chỉnh thể ."
"Kỳ thực chỉ cần là nơi có bộ tộc tụ cư, liền có thể nhìn thấy sự ảnh hưởng của ý chí chỉnh thể đến quy tắc sinh tồn hay sinh sản diễn ra ở khắp cả bộ tộc. Người cũng giống vậy, tuy rằng nhân tính của con người phức tạp hơn rất nhiều, nhưng nguyện vọng bản năng nhất cũng không ngoài sinh tồn và sinh sản. Người, tất nhiên cũng có ý chí chỉnh thể , chẳng qua nhân loại có thiên tính là tôn trọng tự do, nên ý chí cá nhân càng thêm phức tạp và cứng cỏi. Nếu như có người muốn dùng nhân lực để đả động vào một phương " Thần Vực" kia, vậy chỉ có duy nhất một biện pháp."
"Dùng một cái mồi câu nào đó, kiểu như là ý chí của một phần lớn cá nhân..." Thanh âm A Li hơi hơi trầm xuống, "Sau đó tụ chúng nó lại trên tay mình. Ví dụ như tiền, ví dụ như quyền. Nguyện lực hương khói cũng coi như là một loại, Ngọc Hư Tử kia là nhìn trúng loại này, nhưng bỏ qua một con quái vật càng thêm khổng lồ, khủng bố, khắp nơi có thể thấy được: Thần Sơn. Thần Sơn đã xâm nhập vào được ý chí chỉnh thể, cho nên Tu Du Quân kia mới có thể đem ý chí của mình áp xuống trên người của mọi người! Điều này cũng rất khủng bố ..."
Sắc mặt Vân Dục Hưu nặng nề, ánh mắt phức tạp nhìn thẳng A Li.
Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng nở nụ cười : "A Li, nàng muốn cái gì? Tất cả những gì nàng mong muốn, ta đều có thể cho nàng. Nàng muốn làm cái gì, ta đều sẽ đứng sau lưng nàng."
A Li nhẹ nhàng chấn động, ngẩng mặt nhìn hắn.
Sau một lúc lâu, nàng có chút ủ rũ: "Chúng ta đối địch với Thần Sơn, nhất định sẽ chết rất nhiều rất nhiều người."
Vân Dục Hưu khẽ cười cười: "Ta nhận được một tin tức, mấy ngày trước đây thấy nàng chuyên tâm ngắm kiến, nên không nói cho nàng biết."
"Hả ?"
"Rất nhiều địa phương, đều xuất hiện 'thần tướng che mặt ' ." Vẻ mặt Vân Dục Hưu không thèm để ý, "Loại chuyện nhỏ này ta căn bản sẽ không để trong lòng, bất quá có lẽ nàng sẽ có hứng thú?"
A Li suy nghĩ một lát, kinh hỉ không thôi: "Ý chàng nói, rất nhiều người mượn danh thần tướng che mặt, đi làm việc chính nghĩa? !"
Nàng vội vã liếc liếc hắn,tĩnh tâm nhập thần.
Rất nhanh nàng liền phát hiện, vô số nguyện lực như mây trôi màu trắng ngà bông bềnh ở trên người ấu tể Thiên Đế cách đó không xa , nó đã lớn mạnh vài vòng, có chút bộ dáng cỡ như con nghé con.
"Chúng ta đi nơi nào nhiều người nhìn một cái." A Li bắt lấy Vân Dục Hưu.
Hai người rất nhanh đến gần một tòa thành trì phồn hoa.
A Li phát hiện, trên cái ý chí chỉnh thể giống như cục rong rêu màu sắc loang lổ kia bỗng nhiên hiện lên tầng sương sang sáng màu trắng ngà mỏng manh, giữa cái khối "rong rêu" đó, khắp nơi là điểm sáng trắng nhỏ vụn, có một số chỗ còn tụ lại thành một mảng trắng.
"Đây chẳng lẽ là... Chính khí? !" Trong lòng A Li rung động, hốc mắt không hiểu sao có chút nóng lên.
Vân Dục Hưu nhàn nhạt nói: "Lòng người chính là thứ hay dao động nhất."
A Li bình tĩnh nhìn một lát, nói: "Việc cấp bách là tăng lên thực lực của chúng ta, đợi đến khi chính khí của thiên địa lên đến mức cao nhất, chúng ta sẽ dốc hết sức lực chiến với Thần Sơn một trận!"
Lồng ngực Vân Dục Hưu rung động, phát ra từng đợt tiếng cười dễ nghe.
"Có thể."
Lời còn chưa dứt, trong lòng A Li bỗng nhiên chấn động, một linh cảm điềm xấu khó diễn tả bằng lời bám vào tâm trí nàng.
Trong thành trì phía trước truyền đến tiếng thét hoảng sợ chói tai, tập trung nhìn vào, chỉ thấy dưới đấy bỗng nhiên nhảy vọt lên rất nhiều yêu thú, trong đó có một con yêu thú cuốn lấy một gã thần tướng kim giáp quăng lên cao, nhảy lên xé hắn ra làm hai.
Hơi thở nàng như bị nén lại, chỉ thấy hai điểm màu trắng đại biểu cho chính khí nhanh chóng tắt đi.
"Quả nhiên, lòng người chính là thứ hay dao động nhất." A Li lấy lại bình tĩnh, thử ngưng ra một bộ kim giáp.
Nàng vốn là tiên thiên thần thú, mấy ngày nay cùng Vân Dục Hưu thường xuyên song tu, tu vi sớm đã tăng vọt mạnh mẽ, luận độ cường hãn của thân thể đã gần cấp bậc thần vương.
Kim giáp vàng rực rỡ bao lấy dáng người tinh tế mong manh của nàng, nàng phóng người lên, lướt về hướng một con yêu thú to lớn đang hoành hành không kiêng nể gì ở dưới thần trì kia.
Vân Dục Hưu nhìn bóng lưng yểu điệu của nàng, cổ họng không khỏi hơi hơi phát khô. Hắn lấy lại bình tĩnh, giống một cái bóng màu đen lướt theo sau lưng nàng.
Chỉ thấy A Li ngưng ra một thanh kiếm to màu vàng, từ giữa không trung nhảy xuống, dễ dàng chém một con yêu thú to lớn đang nhảy vọt lên thành hai nửa.
"Thần tướng che mặt! Này mới là chân chính thần tướng che mặt!" Cách đó không xa truyền đến tiếng thét kinh hỉ chói tai.
A Li giống như một con bọ linh hoạt nhảy tới trên đầu một con yêu thú to lớn, mỗi một lần xuất kiếm, đều sẽ lưu loát thu gặt lấy tánh mạng của một con yêu thú khổng lồ.
Mỗi tòa thành trì có từ ba đến năm thần tướng thủ thành, thực lực của mỗi con yêu thú lớn này cũng tương đương với thần tướng, nên nghiền nát một toàn thành trì yên ổn căn bản không cần tốn nhiều sức.
Khi A Li tung hoành giết yêu thú bốn phía, trong lòng càng khẳng định phán đoán của bản thân —— đám yêu thú này, căn bản chính là do Thần Sơn nuôi dưỡng ! Dùng nỗi sợ hãi để phá hủy những ý chí yếu ớt nhất.
Ánh mắt đảo qua, đó là một màn thảm kịch nhân gian. Có người đang đào bới trên đống vụn gạch của nhà ở, ngón tay đã đào đến bong da tróc thịt cũng không cảm giác được, có đứa trẻ nhỏ đang hoảng hốt gào khóc bên xác chết của cha mẹ không còn nhúc nhích, cũng có cha mẹ ôm xác con, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn về phía con yêu thú khổng lồ...
Trong lòng nàng bốc lên cơn lửa giận đùng đùng, xuống tay càng thêm tàn nhẫn, trảm một con yêu thú to lớn thành thịt vụn.
Đợi đến khi trong tầm mắt không còn thấy một con yêu thú khổng lồ nào còn sống, nàng mới chống kiếm, há to mồm thở vài ngụm —— chẳng phải mệt mỏi hoặc là kiệt lực gì, mà là lần đầu tiên nàng cảm giác được, trên vai bản thân giống như khiêng lên một gánh nặng vô hình gì đó.
Nàng nghỉ một lát, có chút mờ mịt ngẩng đầu tìm kiếm Vân Dục Hưu.
Đã thấy trong thành đầy thường dân cùng thần binh, bọn họ người người chật vật không chịu nổi, có trên người còn đang bị thương. Đây đều là những người không chạy trốn, chiến đấu đến cuối cùng.
Mỗi người thoạt nhìn đều vô cùng có tinh thần, ánh mắt bọn họ sáng ngời, nhìn nàng, có hưng phấn, có cảm kích, có ý chí chiến đấu sục sôi, rất nhiều người mở to mắt, trong mắt rơi xuống một hàng lệ nóng.
"Thần tướng che mặt!" Rốt cục có người run giọng kêu lên.
A Li định thần, bước đi về hướng trước mặt một tiểu binh đã bị đứt mất chân.
Mới vừa rồi nàng thấy người này không để ý an nguy của bản thân, từ trong miệng con cự yêu cứu lấy một đứa trẻ.
Đến gần, A Li tháo mặt nạ bảo hộ vàng kim trên mặt xuống, rộng rãi áp vào trong khuôn mặt của tiểu binh này.
Mọi người ở đây ai cũng không nghĩ tới, dưới lớp mặt nạ bảo hộ kim giáp đúng là một gương mặt phù dung ngọc diện tuyệt mỹ tới làm người ta hoảng thần ! Trong khoảng thời gian ngắn, từng tiếng hút khí cao thấp nối tiếp nhau. Mới vừa rồi tình hình chiến đấu kịch liệt, tuy rằng phát hiện thần tướng che mặt dáng người bé bỏng, lại không ai có tâm tư nghĩ nhiều. Giờ phút này đúng là lúc tình cảm quần chúng đang kích động, hận không thể như vậy dấn thân vào dưới trướng thần tướng che mặt, lại phát hiện dưới mặt nạ chắc chắn lãnh ngạnh kia, đúng là một giai nhân như vậy !
A Li cũng không có lưu ý đến sự kinh diễm của mọi người xung quanh mình, nàng nhìn chăm chú vào tiểu binh trước mặt, thanh âm nhẹ nhàng mà kiên định: "Mỗi một người dũng cảm, đều có thể là thần tướng che mặt! Ta là, ngươi cũng là!"
Tiểu binh ôm lấy mặt nạ bảo hộ, gào khóc như mưa.