Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

quyển 5 chương 55: khốn nạn có đôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: KInh Thuế

“Khoan đã.” Thanh âm bắc trưởng lão vang lên, nam trưởng lão không khỏi trừng mắt nhìn, không phải nói mặc kệ à, sao đến lúc lão lên đài cái lão già này mới chẹn họng, muốn gây sự phải không.

Đối mặt với liếc mắt của nam trưởng lão, bắc trưởng lão vẫn khí định thần nhàn như trước, lão dựa vào quải trượng chỉ một hướng, mà thấy được người bị chỉ mọi người không khỏi trợn tròn mắt.

Hai mắt Dư Châu mị lại, đáy mắt lại lạnh xuống, quải trưởng kia chỉ chính là cô.

“Ta thấy cô bé này mới thích hợp.” Bắc trưởng lão nói xong, chẳng những Kính Nguyệt Sâm sắc mặt tối lại, Thẩm Vũ Âm xanh mét mà ngay cả bọn Dư Dịch cũng không kém kinh ngạc.

Lão đầu kia nói Châu Châu thích hợp là sao, tuy em gái cậu không yếu ớt như Thẩm Vũ Âm nhưng con bé cũng không phải người đánh đấm được.

Bắc trưởng lão gõ quải trượng: “Ta từng cho người thử qua hai người họ, lần đầu vốn muốn tìm Thẩm tiểu thư, không ngờ đánh sai lại chọn được người thích hợp, chính là Dư tiểu thư.”

“Ta cho rằng, người có năng lực ngồi lên chiếc ghế nữ chủ nhân nhà Kính Nguyệt chính là Dư tiểu thư, bây giờ còn chưa có người thứ hai hợp hơn.”

Nam trưởng lão nghe lão bạn kia nói xong khuôn mặt già không khỏi đỏ phừng phừng, lão gia hỏa chết tiệt này muốn biến lão thành kẻ ngốc đúng không, cái gì cũng không nói trước cho lão biết.

Dư Châu vẫn ngồi đó, ngay cả tư thế ngồi cũng lười đổi, tựa như người đang được nói đến kia không có quan hệ gì với cô cả.

“Dư tiểu thư, muốn lên thử một chút không?” Bắc trưởng lão nhìn Dư Châu, ánh mắt khôn khéo lấp lóe.

Mà lúc này, bọn Dư Dịch mới biết được, vì sao bọn họ gặp phải hai đám người kì quái như vậy, một bên thực sự muốn lấy mạng họ, một bên lại khá nương tay, hiện giờ xem ra, nhóm thứ hai hẳn là bên thử thách của bắc trưởng lão.

Dư Châu vẫn đó, cho đến khi mọi người đều chờ muốn phát điên mới chậm rãi đứng dậy.

“Châu Châu, đừng.” Dư Dịch đặt tay lên bờ vai cô, con bé này đần hả, đánh đấm cái gì.

Châu Châu cầm chặt lại tay Dư Dịch, người ta cũng đã chỉ đích danh cô rồi, cô còn không ra mặt không phải quá mất mặt Dư gia sao, hơn nữa, đánh đấm cô cũng không sợ, vị trí kia, vị trí mà Kính Nguyệt Sâm đang ngồi vốn nên thuộc về Liên.

Lướt qua mọi người, cô từng bước tiến đến trên võ đài.

Dư Dịch lo lắng muốn cản, lại bị Gia Dật giữ lại.

“Dịch, đừng lo lắng, Tiểu Trư lợi hại hơn cậu tưởng rất nhiều, yên tâm đi, con bé ra mặt người ăn thiệt chắc chắn là đối thủ của nó.”

Dư Dịch không yên tâm được, hai tay siết chặt lại với nhau, làm sao có thể không lo được chứ.

“Cô ta không đủ tư cách đứng đó.” Hai mắt Kính Nguyệt Sâm phát lạnh.

“Vì sao?” Bắc trưởng lão khẽ nhíu mi lại.

“Chắc trưởng lão chưa quên, nửa năm trước, cô ta hãm hại Tiểu Âm, Kính Nguyệt gia đã có quyết định gì.”

“Chúng ta đương nhiên vẫn nhớ.” Nam bắc trưởng lão đồng thời lên tiếng.

“Cô ta chính là Dư Châu.” Kính Nguyệt Sâm không khỏi nhắc nhở bọn họ.

Nói đến đây hai lão không khỏi sững lại, ôi cái thân già này đúng là không nhớ được lâu.

Một người đã bị đuổi khỏi nhà do hãm hại người khác đương nhiên không có tư cách trở thành ứng viên nữ chủ nhân nhà Kính Nguyệt. Dư Châu lạnh lùng nhìn sang Kính Nguyệt Sâm. Hắn đã muốn nhắc lại chuyện xưa, cô cũng không ngại cho hắn biết thế nào là hối hận.

Sắc mặt Thẩm Vũ Âm càng thêm tái nhợt.

Trình Vũ cũng bước lên, đứng cạnh Dư Châu.

“Sâm học trưởng, chuyện lúc đó sự thật thế nào chúng ta đều hiểu chứ?” Cậu nhếch mép cười, cực kì châm chọc, thẳng thắn nhìn sang nam bắc trường lão.

“Lúc trước khi chuyện đó xảy ra, tôi nhìn thấy tận mắt, nếu không phải lão đại dặn tôi đừng nói ra, không biết giờ này ai mới là người bị đuổi nửa năm trước đâu.”

“Lão đại vốn không đẩy Thẩm Vũ Âm, là chính cô ta muốn đẩy người, không may bị trượt chân ngã xuống, lão đại còn muốn kéo cô ta lại đó.”

“Ha, cậu là ai, cậu có gì để làm bằng chứng không?” Kính Nguyệt Sâm nâng môi, không chứng cứ, ai sẽ tin đây.

Trình Vũ đáp lại cười nhạt: “Kì thật tôi cũng không muốn lôi lại chuyện cũ, nhưng các người đúng là coi thường người khác quá đáng, lần này còn bắt Tương Tư nữa.” Nhớ tới Đan Tương Tư, Trình Vũ cảm thấy mình muốn nổ tung lên vì giận.

Hóa ra, cậu đúng là một kẻ khờ, ngay cả người vô tội cũng không buông tha, đây chính là Kính Nguyệt Sâm, tốt lắm xem ai sợ ai.

Cậu lấy một camera từ trong túi ra.

Bật lên.

Hình ảnh hiện lên, là bậc thang đó, hai người con gái, một màn nửa năm trước, là ai hãm hại ai, người xem là hiểu được.

Hai mắt Thẩm Vũ Âm trợn trừng, toàn thân run lên, mồ hôi lạnh túa ra. Không, không có khả năng, tại sao, tại sao lại như vậy.

Sắc mặt Kính Nguyệt Sâm cũng không còn bình tĩnh nổi, cậu thiên tính vạn tính, lại chưa từng nghĩ đến bị quay lại.

Trên đời này, đúng là không thể lường trước được.

“Đây là ta vô ý quay lại được, thật không ngờ phải không Sâm học trưởng, giờ ta muốn hỏi, bằng chứng như vậy đã đủ thuyết phục anh chưa?”

Trình Vũ cười lạnh một tiếng.

Giữ kín hơn nửa năm, cuối cùng cũng được nói ra, trong lòng cậu thật sự nhẹ nhõm hơn nhiều, lão đại người đã chịu oan ức nhiều rồi.

Dư Phẩm Thành cũng lạnh mặt, đuổi con gái ông còn thuận miệng ngoạm nửa gia sản Dư gia bọn họ, được lắm.

Đầu nam bắc trưởng lão cũng tuôn mồ hôi lạnh rồi, nhìn ánh sáng lạnh nơi đáy mắt Dư Phẩm Thành lại càng thêm tuôn trào. Món nợ nửa năm trước, sợ là không dễ giải quyết rồi.

“Cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng thừa nhận đẩy cô ta, là các người áp đặt tội danh đó cho tôi.” Dư Châu bước đến giữa võ đài, nhẹ nhàng liếc qua tất cả mọi người, cô không để Trình Vũ nói ra ngay, chính là chờ đợi thời cơ này, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, dù Kính Nguyệt Sâm muốn che giấu cũng không thể đối chọi với tất cả thế lực, hãm hại cô, hãm hại Dư gia, Thẩm Vũ Âm cùng Kính Nguyệt Sâm. Cái cô muốn là trả lại gấp nhiều lần những gì họ nợ.

“ Khốn nạn.” Dư Dịch không nhịn được chửi thề, thậm chí còn muốn xông lên đánh người luôn rồi, bon họ biến cuộc sống của bọn cậu thành địa ngục nửa năm qua, còn phải nuôi hung thủ hại em gái cậu.

Kính Nguyệt Sâm đúng là tên khốn nạn.

Dư Châu bước tới nhìn vào hai mắt đã tối đen của Kính Nguyệt Sâm, trò hay còn chưa dừng lại đâu, những gì mà cậu che giấu, tôi sẽ vạch trần hết.

Truyện Chữ Hay