Editor: Kinh Thuế
Kính Nguyệt Sâm bình thản nhìn đám người bên dưới, đây đều là bạn tốt trước kia của cậu, Gia Dật, Tả Tư Viêm, còn có Dư Dịch đang bị thương không có khả năng xuất hiện ở đây.
Đúng vậy, cậu máu lạnh. Chỉ là thế giới này luôn không công bằng, nếu cậu không máu lạnh như vậy người đang ở nơi hầm tối kia chính là cậu.
Nếu cậu không máu lạnh, vậy bây giờ người không nhìn thấy bầu trời chính là cậu, rõ ràng đều là con cháu nhà Kính Nguyệt, cùng cha mẹ sinh ra, chỉ vì sinh ra sau mà tất cả mọi người đều không để ý cậu, toàn bộ tình yêu của cha mẹ dành hết cho Liên, tất cả mọi người trong gia tộc đều chờ mong anh ấy, còn cậu lại bị giam trong phòng tối, ngay cả sự tồn tại cũng là một tối kị.
“Tốt nhất các người cách Dư gia xa một chút, nếu không, tôi cũng không đảm bảo được cái gì đâu.” Chiếc bóng đen hắt lên khuôn mặt lạnh lùng, như thành thể đối lập với bộ đồng phục màu trắng, cậu ta mặc màu trắng rất đẹp, nhưng người thích hợp nhất với màu đen cũng không ai khác ngoài cậu ta.
Đan Gia Dật tháo mắt kính xuống, con mắt nheo lại nguy hiểm sắc bén, đeo kính cũng vì không muốn để lộ ra quá nhiều sắc sảo, lõi đời.
“Thật có lỗi, Nguyệt Sâm, chúng ta không thể đồng ý. Tớ chọn đứng cùng một tuyến với Dư gia.
Tả Tư Viêm đặt tay lên vai Gia Dật, khóe môi đạm cười, “Cả tôi cũng vậy.” Cậu nhìn lại Kính Nguyệt Sâm bằng con mắt lạnh lùng, giờ người bị cô lập lại là chính cậu ta.
Trình Vũ gật đầu thể hiện ý bản thân, cậu sẽ đứng cùng một chỗ với lão đại, không sợ hãi hay lui bước.
Hơn nữa, Kính Nguyệt Sâm chưa bao giờ là một người tốt lành gì, hôm nay có thể tàn nhẫn với Dư gia, có thể làm vậy với Dư Dịch, không lý gì sau này sẽ buông tha cho nhà họ Đan và Viêm gia.
Dã tâm của cậu ta không nhỏ.
Cho nên bọn họ sẽ không ngu ngốc đi tin mấy lời ngụy biện kia mà bị thâu tóm toàn bộ.
“Phải không, vậy các cậu…” Kính Nguyệt Sâm muốn nói gì, có điều trong chớp mắt lại ngừng lại, đôi mắt mị hoặc dường như nhìn xuyên qua họ để thấy người đứng sau.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của cậu ta, Tả Tư viêm rốt cuộc quay đầu lại, nhìn thấy người đứng phía sau thì há hốc mồm quên cả khép lại.
“Học trưởng Viêm, cẩn thận ruồi bọ bay vào mồm.” Giọng nói trong trẻo vang lên, Tả Tư Viêm luống cuống che miệng khép mồm, quê chết hắn, nhưng nhìn Dư Châu bây giờ thật kinh khủng, cứ như quả bom chuẩn bị nổ banh xác hết bọn họ vậy.
Cậu liếc nhìn hai người bên cạnh, khóe mắt run rẩy, vì sao, con bé chỉ đích danh anh mà nói chứ, chẳng lẽ do mặt cậu trắng hơn, hai người kia kinh ngạc đâu khác gì cậu, miệng mỗi người há đủ để nhét cả quả trứng gà vào luôn ấy chứ.
Dư Châu nhìn chằm chằm vào người như ẩn mình trong bóng đêm kia, khóe môi giương lên nụ cười lạnh lẽo, cô sẽ bắt hắn phải hối hận, nhất định, hắn muốn đối phó cô thế nào, cô cũng chấp nhận nhưng, lại dám đánh anh trai cô, đó là người thân của cô, là người dù bị thương vẫn bất chấp tất cả để bảo vệ cô.
Cho nên, hắn đáng chết.
Nhớ đến đây, đôi mắt cô lại gằn từng tia máu nhỏ, bọn Tả Dật đã nhường cho cô một con đường, hiện tại bọn họ hoàn toàn không lo lắng Dư Châu, tuy không biết cô học đánh nhau từ đâu nhưng, bọn họ hiểu được, cô bây giờ còn mạnh mẽ hơn mấy người họ cộng lại, hoàn toàn bảo vệ được bản thân.
Dư Châu bước vào, trên tay xách theo Thẩm Vũ Âm như một con chim nhỏ, dễ dàng bị túm cổ lôi đi.
Hai mắt Kính Nguyệt Sâm như đá tản, nổi lên một tầng âm hàn, cậu nhìn thấy hận ý không chút che giấu trong mắt cô ta, phút chốc ngẩn ra, rõ ràng trước kia dù cậu làm gì, đôi mắt đó vẫn nhìn cậu đầy yêu thương, vậy mà giờ làm sao cũng không có chút yêu thích nào, tựa như yêu thương trong quá khứ là một trò đùa, bây giờ lại tràn ngập sự căm hận.
Cô hận cậu bởi chính cậu hay bởi cậu làm Dư Dịch bị thương.
Phịch, Dư Châu buông tay đem Thẩm Vũ Âm như bùn nhão ném xuống đất, cô ta vẫn không tỉnh chỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng rồi ngã sóng xoài trên nền đất, cô ta không hay lúc này bao nhiêu mặt mũi đều đã bị ném sạch.
“Kính Nguyệt Sâm, anh dám động đến người bên tôi, món nợ này chúng ta chính thức ghi rồi, không phải chỉ mình anh biết động thủ đâu, tôi cũng làm được.” Dư Châu nghiêng mặt, khuon mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ sát khí, đây mới chân chính là cô, chằng qua là bị áp chế đi thôi.
Kính Nguyệt Sâm thản nhiên liếc nhìn Thẩm Vũ Âm, màu u lam nơi tròng mắt không chút thay đổi, chỉ có điều khóe môi hơi nhếch bình tĩnh nói: “Tùy ý cô.”
Ba chữ nói ra không chút bận lòng, dường như cô gái nằm trên đất kia là một người xa lạ, mà không phải Thẩm Vũ Âm luôn đứng cạnh cậu ta, thậm chí còn được coi là nữ chủ nhân tương lai của Kính Nguyệt gia. Sao cậu ta có thể vô tình, tàn nhẫn như vậy.
Ngay cả người con gái cậu ta yêu cũng tàn nhẫn như vậy, trên đời này còn gì khiến cậu ta để tâm không.
Tả Tư Viêm, Đan Gia Dật cùng Trình Vũ đều không tin vào tai mình, lời nói không chút tình cảm nào như vậy …khó trách, ngay cả Thẩm Vũ Âm cũng rat ay, có lẽ cô ta cũng chỉ là một quân cờ của cậu ta mà thôi.
Quân cờ đã không còn giá trị, nếu không bị ném đi thì chính là bị tiêu diệt.
Trình Vũ nhìn cô gái vẫn hôn mê kia, thậm chí, ngay cả khi ngất đi cô ta vẫn không ngừng thì thào Sâm học trưởng.
Cậu cúi đầu, dường như có cảm thông lại có chút thương hại.
Không biết cho cô ta hay cho chính mình.
Đây là người cô vẫn luôn yêu, cô cũng là người trong lòng cậu trước kia.
Cảm giác bây giờ, thấy thật không đáng cho cô, thật sự không xứng với sự chân thành của cô.
Dư Châu cúi đầu, lông mi rung nhẹ, nhìn nữ sinh ngất trên đất kia, trong mắt cô là sự châm chọc lớn.
Hắn sai rồi, hắn cho rằng, cô đang chỉ đứa con gái ngu ngốc này sao, không phải hắn nhất định phải tìm được một thứ sao, hắn càng muốn tìm cô sẽ càng khiến hắn không làm được.
Rất nhanh thôi, hắn sẽ biết được.
Cô xoay người, bước đi lại không nhịn được quay đầu nhìn lại cậu ta một lần, từ đầu đến chân, không có chỗ nào so được với Liên.
Mà Kính Nguyệt Sâm bên kia không hiểu sao lại thấy bực bội, rốt cuộc Dư Châu là loại người thế nào, bây giờ cậu không sao hiểu được, cô ta cùng tên kia là hai người duy nhất cậu nhìn không thấu, cảm giác này thật sự vô cùng đáng ghét.