Thẩm Vũ Âm cúi đầu, luôn cảm thấy những ánh nhìn soi mói chiếu lên người mình, trước kia để được khoác màu áo trắng này cô đã bỏ ra biết bao công sức, người khác cố gắng cô lại càng nỗ lực, cái giá lớn như vậy đổi lại bây giờ mặc lên người màu đen mới yên ổn làm sao.
Chương : Thất bại
Editor: Kinh thuế
Dư Châu vươn tay, vặn khớp cổ tay, hàng lông mày nhỏ nhíu nhẹ, Liên chết bầm, nếu không đánh một trận với anh cổ tay cô cũng không mỏi như vậy.
Đám người áo đen liếc nhau thoáng qua, quyết định qua ánh mắt, một người có vẻ trẻ nhất bước lên từ phía sau cùng, cậu ta sải bước rộng lại dừng bước, dường như đang cân nhắc mình dùng bao nhiêu phần sức lực mới không đánh cô nhóc này nhập viện, trong đám họ tuy cậu là yếu nhất, động tác cũng chậm chạp nhất, cho nên cô nhóc này mới để cậu ra xử lý.
Cậu ước lượng khoảng cách, có chút tính toán nhỏ, trên mặt những người khác đều chảy mấy vạch đen, thằng nhóc này câu giờ làm cái khỉ gì vậy, bọn họ đang làm nhiệm vụ chứ không phải làm bài thi.
Dư Châu thả lỏng tay, nhìn chăm chú người đàn ông trước mặt, bọn họ đang xem thường cô sao, rốt cuộc có muốn đánh nữa không, không đánh, cô muốn mang đứa con gái này đi, tuy cô cực kì không thích Thẩm Vũ Âm, nhưng cô còn chưa vô tình đến mức nhìn thấy mà để mặc bọn họ bắt người đi, ai biết bọn chúng sẽ làm gì cô ta chứ, hơn nữa, cô ta còn chút giá trị với cô, muốn gột sạch oan khuất trước đây phải do chính cô ta ra mặt mới được.
Người còn tác dụng, nên cô mới đứng ra thế này.
Cô không kiên nhẫn nhún nhẹ đầu chân, hơn mười phút rồi đó, không lẽ muốn ra chiêu thái cực sao, còn không ra tay nữa, có lẽ cô phải đi góp ý với nhà Kính Nguyệt sao có thể chiêu nạp những kẻ ngốc đến như vậy chứ, thật phiền phức.
Dư Châu ngáp một cái, nếu không đánh, cô về ngủ đây, trong lòng vẫn không ngừng mắng chửi Kính Nguyệt Liên.
Cũng không thèm nhường cô chút nào, thật đúng là đáng bị đánh đòn.
Khiến cho tinh thần hôm nay của cô vẫn không tốt, trước kia khi đánh nhau, cô càng đánh càng lên tinh thần, mà đánh nhau cùng Kính Nguyệt Liên, càng đánh càng mệt, cho nên sau khi đánh xong cô mới ngủ quên trong cái tầng hầm kín như hang chuột đó.
Đột nhiên cô bừng tỉnh, người kia không phải là cố ý đấy chứ? Môi cô cong lên, khiến cho ngũ quan vốn xuất sắc lại như bừng nở rực rỡ, ôn nhu đầy sức sống. Mà người con trai đối diện đột nhiên được chiêm ngưỡng cảnh quan này con mắt như bị thôi mien.
Thật xinh đẹp, bây giờ làm sao cậu nỡ đánh cô gái này chứ?
Cậu quay đầu lại, những người khác đều cúi đầu, dường như đều có nỗi khó xử chung, cảm thấy thật rợn người.
Đang lúc cậu còn do dự, phịch một tiếng, cậu cảm thấy đầu mình choáng váng, cúi đầu nhìn thấy hung khí là cặp sách nặng màu đen, đôi mắt cậu cũng nhìn thấy sao xung quanh.
“Châu Châu.” Thanh âm đầy lo lắng từ phía sau truyền đến, nhưng cậu ta không còn nhìn thấy gì nữa, vệ sĩ nhà Kính Nguyệt lại bị một cái cặp ném cho hôn mê, đồn ra ngoài cũng thật dọa người mà.
Chân cậu khụy xuống, sau đó ngã xuống cạnh cô nhóc còn lại, mà tay cậu rơi chỗ nào không rơi lại còn rơi ngang ngực cô bé Thẩm Vũ Âm kia, như vậy, dù hôn mê vẫn coi như chiếm được tiện nghi nhỏ, cậu cũng không mất mát gì chăng?
“Châu Châu.” Vài tiếng gọi khác vang lên liên tiếp, một đám người nhào lên từ phía sau.
Hai mắt Dư Châu chớp nhẹ, thu tay lại, mấy người này tới rất đúng lúc, cô cúi đầu nhìn tư thế kì quái của hai người ngã trên mặt đất kia, có xúc động muốn cười thật to, đúng là tư thế hay.
“Các người muốn làm gì?” Dư Dịch chắn trước mặt Dư Châu, chân không để ý dẫm lên người đàn ông ngã dưới đất, dù hắn đang hôn mê cũng không ngăn được sắc xanh hiện ra trên mặt, hiển nhiên, lực dẫm của người vô tình nào đó không hề nhẹ.
Những người khác liếc nhìn chân cậu, khóe mắt run rẩy, huynh đệ, có thể nhẹ tay chút không, như thế không lịch sự với người hôn mê chút nào.
Dư Dịch kinh ngạc nhìn xuống phía dưới chân mình phát hiện ra sự thật, trách không được mềm như vậy, giống như giẫm lên bông vậy.
Cậu vội vàng nhấc chân lên, thật có lỗi, cậu không cố ý đâu.
“Các người là ai phái đến?” Đan Gia Dật liếc nhìn, nhìn đến cánh tay vắt ngang ngực Thẩm Vũ Âm thì khẽ thở dài, bọn họ muốn làm trò mèo gì vậy?
Không biết sau khi Thẩm Vũ Âm tỉnh lại mà biết được có xấu hổ đến tự tử không.
Bọn họ chỉ đi tản bộ mà thôi, bởi vì nữ sinh ở ban thường đều quấn rất chặt, thư tình bay đầy trời, trước kia những nữ sinh ban quý tộc đều rất rụt rè, có lẽ bởi vì thân phận khác biệt, nên giới hạn mỗi người cũng khác theo, lúc trước dù yêu mến đến mấy cũng mặt dày đưa thư tình mà thôi, nhưng, khi chuyển sang đây, những nữ sinh này quả thật muốn điên luôn rồi, hành động nào cũng dám thực hiện khiến cho bọn họ lúc nào cũng muốn tìm đường vắng mà đi, nói thật cảm giác này cũng không tệ lắm. Vừa thỏa mãn lòng tự tin của bọn cậu lại khiến cho bọn cậu cảm thấy mình ngày càng đẹp trai, sức quyến rũ cũng ngày càng lớn.
Chỉ là không nghĩ gặp được Dư Châu chỗ này, con bé còn bị vài người áo đen cao to như vệ sĩ vây quanh, đây là muốn cướp tiền hay cướp sắc.
Người ném túi là Trình Vũ, bởi vì cậu chơi bóng ném rất tốt, mục tiêu thẳng chính giữa, cậu cũng chỉ muốn ném cho đối phương ngất đi là được. Đương nhiên không tính đến chuyện, trên mặt đất đã có một người, Thẩm Vũ Âm.
Còn chưa kịp nói chuyện gì, người mặc áo đen bên kia đã động thủ, bọn họ ăn ý liếc nhau sau đó liền quay vào đánh thành vòng.
Dư Châu đứng một bên nhìn bọn họ, Tả Tư Viêm, Đan Gia Dật, Dư Dịch, còn có Trình Vũ, cô vẫn luôn nghĩ họ chỉ là mấy công tử chân yếu tay mềm không ngờ kĩ thuật đánh nhau không tệ, nhất là Tả Tư Viêm, cậu ta đã là đai đen rồi, những người khác cũng không tệ đâu.
“Á..” lại là một tiếng hét, đám người bất ngờ kinh hãi rồi lại tiếp tục đánh. Dư Châu nhìn động tác của mấy người áo đen, không chút để ý Thẩm Vũ Âm vẫn chưa tỉnh lại, cô ta tỉnh hay hôn mê đối với cô cũng không mấy ảnh hưởng, Dư Châu nhíu mi, dường như động tác của bọn họ chậm đi nhiều, không giống dốc hết toàn lực, đây là người nhà Kính Nguyệt sao có thể kém cỏi như vậy chứ, cô đã từng lẻn vào nhà họ mấy lần, tuyệt đối không phải hư danh nói chơi, nhưng biểu hiện của mấy người này thật sự quá kém mà.
Cũng có thể nói, bọn họ không có ý đả thương người, chỉ đang ứng phó mà thôi.
Ánh mắt những người áo đen không ngừng trao đổi, liếc nhau sau đó một người tách ra nâng tên bị ngất lúc trước dậy, trong lúc bọn Dư Dịch còn chưa ý thức được toàn bộ rút nhanh rồi rời đi. Ngay cả cái bóng cũng không thấy nữa.
“Động tác nhanh nhẹn thật.” Tả Tư Viêm đứng tại chỗ, nhìn qua thấy thật kì lạ, chuyên nghiệp như vậy, nhưng, không có lẽ lúc nãy đánh với bọn cậu cũng đã nương tay không ít.