Ngồi ngã người vào buồng tắm, Triệu Vân khép hờ mắt, nhếch môi cười. Vừa mới đả thông Luyện khí tầng một, cơ thể này đã bài tiết không ít mồ hôi độc, hun đến nổi khứu giác nhạy bén của cô muốn tịt luôn. Đưa tay chà sát cánh tay, chà sát ngực rồi chà sát bụng ngân ngấn mỡ. Kiếp trước Triệu Vân nổi tiếng phong tư tiêu sái, lần này sở hữu được bụng mỡ, cô chẳng những không buồn bực, trái lại còn thích thú ưỡn ngực bụng bước đi qua lại trước gương.
Chậc! Ông trời cũng quá thiên vị Triệu Vân cô đi, nhìn cái tướng đi thôi mà đã thấy cao quý sang trọng rồi.
Aizz! Kiểu này đi ra đường chắc chắn lại trêu chọc đào hoa nữa cho xem.
Mà thôi, dù sao cô cũng đã quen rồi.
Khiêm tốn xong, Triệu Vân liền lục lọi hết thẻ ngân hàng trong tủ ra nhét vào túi. Trong đầu có chút rối rắm bản thân nên ưỡn bụng đi hay nên không nên đây?
Thế là trên đường lớn xuất hiện một hiện tượng dỡ khóc dỡ cười, một cô gái xấu xí mập mạp có tướng đi rất khó để hình dung, nhưng vẻ tự tin trong mắt lại không thể không khiến nhiều người phải ngoái đầu lại, chụm tai nhau vừa cười nhìn Triệu Vân vừa bàn tán.
"Trời ơi, lần đầu tiên tớ thấy một con heo đi hai chân kìa."
"Ha ha, không biết cô ta lấy tự tin ở đâu ra mà ra đường nữa."
"Tớ đoán con heo đó nặng ít nhất phải kg."
"Nặng dữ vậy sao?"
"Cậu xem quần áo cũng không che nổi mỡ thừa lòi ra bên hông kìa."
"Ừ, nhìn như có bầu bảy tháng vậy."
"..."
Biết ngay mà, lúc ở trong tông môn, mỗi lần Triệu Vân ngự kiếm phi hành bay đến đâu, là y như rằng có hàng ngàn đệ tử dõi mắt nhìn theo. Đến thế giới này sức hấp dẫn của cô cũng không hề yếu bớt, đây chẳng lẽ là sức quyến rũ tận xương như người ở đây hay nói?
Triệu Vân đi vào tiệm thuốc Đông y, đọc tên hai mấy loại thuốc, thoáng chốc đã tiêu sạch tiền trong thẻ. Chỉ một giây liền trở thành người nghèo, Triệu Vân cảm thấy bản thân phải mau chóng tăng cao linh khí trong người, sau đó bào chế một chút thuốc bổ thận tráng dương bán bán a. Vì sao lại là thuốc bổ thận tráng dương?
Cái này còn cảm ơn hai vợ chồng cách vách, ngày nào cũng nghe cô vợ chửi anh chồng yếu sinh lý, thế nên Triệu Vân mới nghĩ đến loại thuốc bổ này, cô còn tra trên mạng nhện là loại thuốc này chỉ cần có chút công hiệu thôi mà đã bán rất chạy. Thuốc của cô là đại bổ, chắc chắn sẽ cháy hàng!
Nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ do thế giới này đảo lộn âm dương nên mới bị thiên đạo bỏ rơi, linh khí suy tàn, con người càng thêm yếu ớt, chưa tới năm mươi mà sức sống trong cơ thể đã xói mòn tới mức gió thổi là treo.
Về đến nhà, Triệu Vân hưng trí bỏ dược liệu vào bồn tắm, ngồi bên trong nhắm mắt hấp thu. Dùng tiền đổi thành linh khí, tuy có chút ít, nhưng còn đỡ hơn không. Sau này phải ráng kiếm thật nhiều tiền hơn nữa mới được.