Vốn dĩ Thời Noãn có một tuần nghỉ ngơi. Nhưng đến ngày thứ ba, Ngô Lệ gọi tới, cô không thể không làm việc.
Ngô Lệ tranh thủ tìm một kịch bản thanh xuân vườn trường được chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng cho cô.
Mặc dù không bằng những kịch bản lớn kia nhưng với Thời Noãn, đây cũng là một cơ hội tốt để xuất hiện trên màn ảnh.
Ngô Lệ đưa kịch bản đến nhà cô, dặn dò: "Mấy hôm nay ở nhà em cứ xem qua kịch bản một lần nhé, nửa tháng sau chị dẫn em đi thử vai."
"Em biết rồi ạ." Thời Noãn lật kịch bản, trang đầu tiên là tên phim được in đậm «Khoảng thời gian anh chưa biết đến».
Một cái tên rất nghệ, cùng tên với nguyên tác, nghe có hơi u sầu. Thời Noãn chỉ xem sơ qua cũng đoán được câu chuyện xưa này sẽ có một cái kết đau buồn.
Thời Noãn lật đến trang cuối, khẽ đọc lời độc thoại cuối cùng của nữ chính Tô Vãn Thường---
"Trước đây chưa từng nói với anh rằng em yêu anh đến dường nào, thế nên sau này anh cũng sẽ mãi mãi chẳng biết được. Là do em yêu anh, anh không hề có lỗi."
Trong bộ phim này, Thời Noãn muốn có được vai nữ chính lụy tình Tô Vãn Thường.
Cô ấy có gia cảnh nghèo khó, tốt bụng lại có nghị lực, thành tích học tập xuất sắc. Bởi vì chuyển trường mà gặp được cậu thiếu niên bất cần đời Tiêu Trầm.
Cũng không khác gì lắm so với mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm khác. Lúc đầu, Tô Vãn Thường và Tiêu Trầm không thèm để ý nhau, nhưng sau một lần đổi chỗ ngồi, hai người trở thành bạn cùng bàn.
Chuyện hai người cũng bắt đầu từ đó.
Mấy hôm nay Thời Noãn vô cùng bận rộn. Vừa xem lời thoại, phân tích hướng đi, trạng thái của nhân vật, vừa tham gia lớp học diễn xuất.
Kỹ năng diễn xuất của Thời Noãn không có gì đáng lo, cái cô quan tâm chính là diện mạo của mình.
Trong nguyên tác, Tô Thường Vãn được miêu tả như thế này---"Thanh tú, nhan sắc không quá nổi bật, nhìn lướt qua sẽ không thèm để ý, khi nhìn kỹ rồi mới cảm nhận được nét đặc biệt của cô. Khắp người cô tỏa ra cảm giác dịu dàng, nhã nhặn của con gái vùng sông nước Giang Nam."
Quan trọng nhất là trong truyện nhắc đến dáng người mảnh khảnh, dậy thì không tốt lắm của nữ chính. Ngực phẳng nữa đó.
Thời Noãn soi gương, cúi đầu xuống nhìn cặp thỏ D hay bị Tống Vi Vi trêu chọc rồi suy nghĩ hồi lâu.
Không có giống nữ chính chút nào.
Dĩ nhiên Ngô Lệ cũng nhận ra được điều đó. Trước ngày thử vai, chị ấy đem Thời Noãn đi tút tát lại ngoại hình.
Biến tóc xoăn thành tóc thẳng, cắt mái ngang, quần áo giản dị. Cuối cùng, chị ấy hô biến ra bảo bối quan trọng nhất ---Áo quấn ngực.
Sau một hồi thay đổi, Thời Noãn như được thay da đổi thịt, cả hình tượng lẫn khí chất đều trở nên khác biệt rất lớn so với trước kia.
Ngũ quan xinh xắn được che đi, làm giảm bớt cảm giác xinh đẹp sang trọng, tăng thêm vẻ thanh lịch của người con gái.
Ngô Lệ rất hài lòng với lần thay đổi này. Lúc dẫn cô đi thử vai, đạo diễn và các nhà đầu tư cũng có ấn tượng tốt.
Thời Noãn không phải là người duy nhất đến thử vai này nhưng cô lại là người thể hiện xuất sắc nhất.
Quan trọng là thái độ tốt, học thuộc lời thoại, đạo diễn chỉ cần chỉ đại một đoạn là có thể diễn liền. Có thể nhận ra được cô tốn công như thế nào.
Tuy bề ngoài có hơi khác với nguyên tác nhưng lại có một đôi mắt có hồn, thuần khiết. Không hề mang vẻ phù phiếm của một minh tinh mà lại rất giống một cô nữ sinh.
Ban giám khảo bàn bạc một hồi, sau đó đạo diễn Triệu đưa ra quyết định, ký hợp đồng với cô ngay tại đó.
Thời Noãn rất vui, muốn cho Lục Chi Hằng biết tin. Sau khi xong việc, cô bảo tài xế đưa cô đến công ty của anh.
Vì không có hẹn trước nên Thời Noãn vẫn đi đến bàn tiếp tân. Vừa chuẩn bị điền đơn thì gặp phải cô gái lần trước.
Cô ấy thấy cô liền cười, "Lục tổng đã dặn dò bọn em rồi. Sau này có gặp chị thì cứ để chị đi lên thẳng, không cần phải điền đơn đâu ạ."
Thời Noãn nghe vậy liền vui vẻ đi vào thang máy.
Hai người thư ký thấy cô tới cũng nói y hệt, "Thời tiểu thư, Lục tổng đang ở trong phòng ạ. Anh ấy cũng nói, sau này cô tới không cần thông báo nữa, cô cứ đi thẳng vào là được ạ."
Cô đang nhận được sự đối đãi đặc biệt của Lục Chi Hằng sao?
Thời Noãn mím môi cười, "Cảm ơn mọi người nhé."
Cô gõ cửa hai lần, sau khi nghe thấy câu "Vào đi" cô mới nhẹ nhàng đi vào.
Người đàn ông đeo kính ngồi ở bàn làm việc không thèm ngẩng đầu lên, vẫn đang nhìn vào màn hình máy tính, lạnh nhạt hỏi, "Có chuyện gì?"
Thời Noãn đứng đó khẽ cười, chỉ nhìn anh mà không nói.
Hóa ra dáng vẻ Lục Chi Hằng lúc làm việc là thế này. Cảm giác giống như lần đầu tiên gặp anh ở buổi tiệc đó, khiến cho cô chợt nhớ đến ba từ---
Lạnh lùng, cấm dục, lưu manh có văn hóa.
Mặc dù sau này hai người quen nhau, cô dần hiểu được anh không hề dính dáng gì với hai từ trước, nhưng còn lưu manh có văn hóa thì mức độ ngày càng tăng.
Đợi mãi không thấy trả lời, Lục Chi Hằng khó chịu, "Có..."
Vừa nói một chữ anh đã thấy cô, trong mắt đầy ý cười, "Sao em tới đây?"
"Vì em nhớ anh quá." Thời Noãn đi qua, đôi môi đỏ cong lên, "Và báo tin tốt cho anh nữa. Em đã thông qua thử vai rồi ạ."
Lục Chi Hằng kéo cô vào lòng, không tiếc lời khen cô, "Noãn Noãn lợi hại quá đi."
Tời Noãn ngồi trên đùi anh nhớ ra tạo hình mới hôm nay, hăng hái hỏi: "Vì lần phỏng vấn này mà em đã thay đổi rất nhiều. Anh thử nhìn xem hôm nay em có gì khác không ạ?"
Lục Chi Hằng nhìn kĩ một lượt, ánh mắt từ trên mặt lia xuống ngực cô.
Nhìn một hồi, anh nhăn mày lại, hơi biến sắc, do dự hỏi, "Mấy ngày không gặp, em...nhỏ đi rồi hả?"
Thời Noãn: "??!"
Mái tóc nâu quăn biến thành mái tóc đen vừa dài vừa thẳng, cắt thêm mái ngố. Ngoại hình thay đổi, đồ trang sức hoàn toàn khác, đến phong cách phối đồ cũng vô cùng khác...Sao mà điều duy nhất anh phát hiện là ngực cô vậy?!
Lục Chi Hằng nghiêm túc: "Noãn Noãn, vì quay phim mà em đi phẫu thuật sao? Chuyện lớn như vậy, sao không nói với anh một tiếng?"
Anh nghĩ đi đâu thế này.
Thời Noãn xấu hổ, giải thích cho anh, "Không phải phẫu thuật, em chỉ mặc áo bó ngực thôi. Bởi vì nữ chính là học sinh cấp ba nên phải làm cho ngực nhỏ lại ạ."
Nghe cô nói xong, Lục Chi Hằng mới thả lỏng.
Thời Noãn thấy vậy càng thêm sầu não. Anh không phải yêu tâm hồn mà lại thích bộ ngực lớn này à?
Hừ, tên đàn ông nông cạn này!
Cô nghĩ mãi vẫn thấy rầu, đưa ra giả thuyết buồn cười, "Lục Chi Hằng, nếu sau này ngực em nhỏ đi hoặc xệ xuống, có phải anh sẽ ghét bỏ em không hả?"
"Sao mà được chứ." Lục Chi Hằng nói với giọng chắc nịch, "Dù cho Noãn Noãn có thế nào anh vẫn thích, chỉ là...đã quen nhìn em trước kia thôi."
Anh cúi đầu nhìn, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, "Em nói xem, món đồ kia thần kỳ như vậy à?"
Thười Noãn thấy anh vẫn chưa tin, bĩu môi: "Thật mà, em lừa anh làm gì chứ!"
Lục Chi Hằng nhìn cô, trầm giọng: "Vậy...em chứng minh cho anh xem đi."
Mi mắt Thời Noãn khẽ run, nhẹ giọng lại, "Chuyện này phải chứng minh thế nào đây ạ?"
Cô vừa nói xong liền cảm thấy hình như bên áo bị vén lên, một bàn tay len vào, sau đó đi vào khe ngực.
Năm ngón tay anh chụm lại thành hình cái bát, giữ lấy một bên tuyết trắng mềm mịn trong tay. Anh từ từ nắm chặt lấy, mãi cho đến khi không thể nữa mới thôi.
Mặt cô ửng đỏ như táo chín, lại nghe thấy tiếng cười của anh, "Lớn nhỏ không giống nhau nhưng mà lúc chạm vào cảm giác vẫn vậy. Đúng thật là thần kỳ quá đi."
Thời Noãn: "..."
Cái tên lưu manh này, cô thề sau này sẽ không đến công ty tìm anh nữa!
- ---------
«Giấc mộng rực rỡ» sắp được lên sóng cùng lúc ở hai đài truyền hình. Vì muốn tuyên truyền trước nên các diễn viên chính của đoàn phim cùng nhau tham gia một chương trình thực tế ở ngoài trước.
Buổi chiều tập dợt, buổi tối ghi hình, xong xuôi mọi việc thì đã là mười một giờ, mọi người lại cùng nhau đi ăn khuya.
Bởi vì lần cãi nhau trước đó mà giờ Thời Noãn rất bài xích với Thẩm Luật Thông, cả một đoạn đường không thèm chạm mặt hay tương tác gì với nhau.
Lúc ăn cơm, cô tình nguyện ngồi kế bên nghe đạo diễn Lâm nói chuyện chứ không thèm ngồi kế Thẩm Luật Thông, sợ anh ta lại phun ra những lời kỳ lạ.
Nơi quay phim cách hơi xa trung tâm thành phố. Buổi tiệc được tổ chức ở quán rượu gần đó, sau khi ăn xong, mọi người ngồi xe mình trở về.
Tài xế lái xe tới, Thiến Thiến muốn về nhà một chuyến nên nói với cô: "Chị Noãn Noãn, sáng mai em đến nhé. Một mình chị ở khách nhớ khóa cửa thật kỹ đó nhé."
"Được rồi, chị biết rồi." Thời Noãn vẫy tay tạm biệt, đi xuống xe.
Cô đi vào quán rượu, tên kia đang ngồi trên ghế lập tức đứng dậy bước đến trước mặt cô, "Noãn Noãn, anh muốn nói chuyện với em."
Thời Noãn không muốn, nhanh chóng từ chối: "Lúc này đã muộn rồi, có gì để mai rồi nói ạ."
Thẩm Luật Thông nhìn cô, "Sáng mai anh sẽ lên máy bay đến thành phố khác. Có vài lời, anh muốn nói rõ với em thì mới yên tâm."
Anh ta kiên trì như vậy, Thời Noãn cũng không tiện từ chối, nói: "Vậy bây giờ anh nói đi."
Thẩm Luật Thông nhìn xung quanh, "Chỗ này đông người quá, bị chụp lén thì sẽ không ổn. Xe của anh đang dừng ở trước cửa, chúng ta lên xe rồi nói."
"...Được." Thời Noãn nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Hai người cùng nhau lên xe. Thẩm Luật Thông nói lời xin lỗi với cô, "Chuyện lúc trước là lỗi của anh, anh không nên nói những lời như thế. Mong em tha thứ cho anh nhé."
Thời Noãn ngạc nhiên, lắc đầu: "Không sao."
Thẩm Luật Thông nói tiếp, "Lúc đó anh nói thích em là thật. Nhưng mà em đã một lòng hẹn hò với Lục tổng thì bây giờ có làm gì cũng uổng công."
Anh ta cười khổ, "Còn thêm việc quấy rầy quá mức khiến em ghét bỏ anh. Như tối nay em cứ né tránh anh vậy. Không bằng anh buông tay, chúc phúc cho em."
Thời Noãn thấy anh ta như thế liền an ủi, "Sau này anh nhất định sẽ gặp người mình thích và người đó cũng thích anh."
Thẩm Luật Thông yên lặng nhìn cô, đột nhiên cười lên, "Thật ra trước đây anh có quen một người bạn gái tám năm nhưng rồi cũng thôi. Vẻ ngoài em và cô ấy rất giống nhau."
Thời Noãn sửng sốt, đột nhiên không biết nên nói gì.
Thẩm Luật Thông kể chuyện anh ta và Tống Như. Đương nhiên là một phiên bản mới rồi.
Một mối tình tám năm, vậy mà không thể tu thành chính quả.
Thời Noãn kiên nhẫn lắng nghe. Nghe xong cô cảm thấy hơi xúc động nhưng chẳng thể làm gì, chỉ có thể nói ra vài lời an ủi mà cũng không biết có tác dụng không.
"Những lời này luôn ở trong lòng anh, cảm ơn em đã bằng lòng lắng nghe. Em cũng nói nhiều rồi, uống chút nước cho đỡ khô họng."
Thẩm Luật Thông đưa một chai nước khoáng cho Thời Noãn, còn lịch lãm vặn nắp chai ra rồi mới đưa cho cô.
"Cảm ơn ạ." Thời Noãn có hơi khát, không nghi ngờ gì mà uống vài ngụm.
Ánh sáng trong xe mờ ảo nên cô hoàn toàn không để ý rằng, sau khi mình uống nước xong, mắt anh ta rất gian trá. Đó là ánh mắt đầy khoái trá.
Ying: Sắp có biếnnnnnn