Thời Noãn cảm thấy đúng là trùng hợp. Lục Chi Hằng sớm không đến, trễ không đến mà hết lần này đến lần khác cứ gặp vào lúc cô tự luyến như thế này.
Khiến cô ngượng chết đi được!
Nhưng mà, hình như anh vừa nói sẽ thích cô cả đời hả?
Hì hì...Khóe miệng Thời Noãn cong lên, ngẩng đầu thì quả nhiên thấy được vẻ mặt vô cùng khó coi của Hạ Yên Nhiên.
Dường như cô ta không tin rằng Lục Chi Hằng sẽ nói thẳng như vậy, sửng sốt, "Chi Hằng..."
Lục Chi Hằng không thèm ngó ngàng đến cô ta, dẫn Thời Noãn đi, "Vào phòng làm việc của anh."
"Dạ." Thời Noãn để cho anh nắm, ngoan ngoãn theo sau.
Lúc ra khỏi phòng, cô chợt nhớ tới hộp cơm để trên bàn, "Anh đợi một chút, em vào trong lấy đồ."
Thời Noãn chạy nhanh vào lấy hộp cơm, vô tình mắt đối mắt với Hạ Yên Nhiên.
Ha, ánh mắt hung dữ của Hạ Yên Nhiên như muốn phóng dao găm vào người cô.
Thời Noãn thấy đúng là nực cười.
Rõ là cô ta muốn cướp bạn trai của cô, vậy mà còn làm nhục cô, tỏ vẻ như cô làm chuyện có lỗi với cô ta.
Cái người này bị gì vậy!
Thời Noãn hung dữ trừng lại cô ta rồi cầm hộp cơm chạy đến bên Lục Chi Hằng.
Cô chủ động nắm tay anh, cười vui vẻ như muốn tranh công, "Em có làm vài món đem đến ăn trưa với anh nè."
Lục Chi Hằng hôn nhẹ lên tay cô, "Bạn gái của anh tốt quá."
Thời Noãn bị động tác của anh làm cho đỏ mặt. Ở đây còn có hai thư ký đang nhìn, sao anh ấy không chú ý gì hết.
"Chúng ta vào nhanh thôi." Cô xấu hổ giục anh.
Hai người đi vào phòng để lại hai cô thư ký hóa đá---
Lục tổng thật sự có bạn gái là minh tinh. Với lại...hóa ra sau khi yêu đương, anh ấy sẽ trở nên ôn nhu, cưng chiều bạn gái như vậy sao?!
Muốn báo tin hot này cho toàn công ty biết quá, lúc đó chắc hẳn sẽ bùng nổ!
Nhưng nhớ đến hình tượng mạnh mẽ thường ngày của Lục tổng, các cô đều thu tay về, không dám ngo ngoe.
Sau khi đóng cửa lại, Lục Chi Hằng áy náy nói với cô, "Thật xin lỗi, lúc nãy để em bị bắt nạt rồi."
"Em không sao mà." Thời Noãn lắc đầu, "Em không tức giận chút nào. Chắc là Hạ Yên Nhiên sẽ tức tới nỗi trưa nay ăn cơm không vô rồi."
Nhớ đến lời mình nói ở phòng nghỉ, cô nhỏ giọng hỏi, "Anh thấy em nói có đúng không ạ? Trong lòng anh, có phải em đẹp hơn cô ta không?"
Mặc dù Thời Noãn tự tin với vẻ ngoài của mình nhưng mỗi người có một tiêu chuẩn riêng. Thức ăn của người này là thuốc độc của người khác(), lỡ như Lục Chi Hằng thích kiểu người dịu dàng ít nói, vẻ ngoài thanh tú thì không phải cô tự vả mặt mình sao?
(): "One man"s meat is another man"s poison".Câu gốc: 各花入各眼 (Các hoa nhập các nhãn) nghĩa là mắt nhìn và khẩu vị riêng thế nên kết quả mà họ thấy được thì chẳng ai giống ai cả. (Cre: Baidu)
Nghe vậy Lục Chi Hằng nhìn cô chằm chằm, Thời Noãn cũng trông chờ nhìn anh.
Một lúc lâu sau anh vẫn không đáp, dường như đang rơi vào trầm tư.
Thời Noãn đợi một giây, hai giây, ba giây rồi đến giây thứ mười mà vẫn không nhận được câu trả lời!
Thời Noãn nản chí, xua tay, giọng nói buồn buồn: "Thôi được rồi, anh cứ xem như em chưa hỏi gì hết đi ạ."
Ôi, lòng tự tôn của cô đau quá đi mất.
"Noãn Noãn, chuyện em hỏi rất khó trả lời." Lục Chi Hằng đáp.
Thời Noãn thở dài, vô cùng hiểu chuyện, "Anh không khen thì em cũng không giận anh đâu mà."
"Ý anh là," Lục Chi Hằng cười cười, ánh mắt sáng ngời cho thấy anh không nói dối, "Với Noãn Noãn của anh thì anh không thể nào nhớ ra được những người phụ nữ khác trông như thế nào nên không so sánh được."
Thời Noãn ngạc nhiên, mặt nóng lên.
Ôi, sao mà anh có thể trêu cô như vậy. Những lời này đúng là quá ngọt ngào, cô không có khả năng chống cự được.
"Chúng ta ăn cơm thôi." Thời Noãn đổi chủ đề, "Nếu không thì đồ ăn sẽ nguội mất."
Cô mang theo hai hộp cơm, một màu hồng họa tiết mèo Kitty, một màu xanh dương hình Doraemon.
Thời Noãn mở hộp cơm màu xanh ra đưa cho anh, nói: "Sáng nay thời gian gấp rút nên em chỉ làm ba món. Có điều đây là ba món sở trường của em, anh nếm thử xem có vừa không ạ."
Hạt cơm trắng tròn, bên trên là sườn xào chua ngọt, bò ướp tương Miso xào với nấm đùi gà.
Mùi hương không tệ, nhưng hơn hết là hương vị gia đình đã lâu rồi anh chưa có được.
Thời Noãn nghe vậy bèn cười ngọt ngào, để lộ lúm đồng tiền nhỏ, "Vậy sau này em sẽ thường xuyên nấu cho anh nhé."
"Ừ." Tâm trạng Lục Chi Hằng tốt vô cùng, đồng ý với cô.
Hôm nay có thể nói là bữa cơm no nhất của Thời Noãn. Đều tại Lục Chi Hằng, cứ gắp thức ăn cho cô như đang nuôi heo.
Thấy cô ăn hết anh mới vui, như là việc dỗ ăn thành công là một thành tựu rất lớn vậy.
Sau khi ăn xong, Thời Noãn no căng cả bụng nên đi quanh phòng anh một vòng vừa tiêu cơm vừa tham quan chỗ làm việc.
Chao ôi, không có một chỗ nào mà không cao cấp, trang nhã cả. Trong tủ kính bày biện vài món đồ bằng sứ Thanh Hoa, bên trên còn có khóa cài mật mã.
Thời Noãn nhìn cách một lớp thủy tinh, không phân biệt được thật giả.
Lục Chi Hằng đi đến cạnh cô, mở khóa lấy một món ra cho cô, "Như vậy mới nhìn rõ được."
Thời Noãn ngó tới ngó lui đánh giá bình hoa trong tay.
Với lượng kiến thức ít ỏi về đồ cổ của cô thì hoàn toàn không thể nhìn ra được là đồ thật hay giả, nhưng đúng là đẹp thật.
Cô tò mò, "Bình hoa này bao nhiêu tiền vậy anh?"
Lục Chi Hằng nói giá tiền.
Thời Noãn ngạc nhiên, "Đắt như vậy sao?"
Cô không dám chạm vào nữa, sợ mình làm bể bèn để bình hoa lại chỗ cũ, đóng tủ kính lại.
Lục Chi Hằng thấy cô như vậy thì buồn cười: "Đừng lo, có đập vỡ cũng không sao đâu."
Thời Noãn: "..."
Sao mà không có chuyện gì được, lỡ làm rớt thì có bán mình cô cũng không trả nổi đâu.
Đi vài vòng Thời Noãn mới thấy hết căng bụng.
Trước khi ăn cơm cô đã lau sạch son môi nên bây giờ cô lấy một thỏi son, thoa lên một lớp mỏng.
Thời Noãn vừa đóng nắp son lại thì thấy Lục Chi Hằng đang nhìn mình, cô giơ thỏi son lên, "Bây giờ thời tiết hanh khô, anh có muốn thoa một chút không ạ?"
Cái miệng nhỏ của cô lúc này vừa được thoa son xong trông tươi tắn hơn, mềm mại, mọng nước.
Giống như thạch nhưng chắc chắn là ngon và mê người hơn nhiều.
Cô nhích lại gần, cầm theo thỏi son muốn thoa lên môi anh. Nhưng mới thoa được một chút đã bị anh giữ chặt cổ tay.
Lục Chi Hằng ôm lấy eo cô, để cô ngồi lên đùi mình, ánh mắt sáng rực, nhếch môi, "Noãn Noãn, em thoa sai cách rồi."
"Dạ...Sao lại sai ạ?" Thời Noãn nhìn Lục Chi Hằng. Trong nháy mắt, anh áp sát người, môi kề môi với cô.
Có tiếng cười khẽ vang lên, anh nói: "Để anh dạy cho em."
Anh cố nén lại kích động, hôn vô cùng dịu dàng như đang thưởng thức món tráng miệng.
Cô ngồi trên đùi anh, eo bị ôm lấy, chỉ có thể ngửa cổ đón nhận nụ hôn cuồng nhiệt này của anh.
Ánh nắng ban trưa tràn vào mặt đất, dường như ngay tại lúc này, khoảng thời gian tươi đẹp ấy đang được ngưng lại.
Thời Noãn bị hôn đến ý loạn tình mê, thở hổn hển, đôi mắt lóe lên giọt nước mắt rồi lập tức biến mất.
Trên da thịt trắng nõn của cô dần được phủ một lớp hồng nhạt. Cô không kiềm được, khẽ rên một tiếng.
Lần đầu tiên làm chuyện này ở văn phòng, Thời Noãn rất ngượng, vẻ mặt bối rối lẫn lo lắng, nhỏ nhẹ năn nỉ, "Anh, anh đừng hôn nữa mà...Lỡ như có người đi vào thì sao?"
"Không có ai đâu, anh khóa cửa rồi." Lục Chi Hằng đáp.
Sao cô không biết anh khóa cửa lúc nào nhỉ?
Nhưng chưa kịp suy nghĩ cô đã đón thêm một cơn mưa hôn.
Lục Chi Hằng nâng gáy cô, mười ngón tay luồn vào mái tóc đen mềm mại.
Hình như đã tìm được thú vui mới, anh hơi cúi người, không biết mệt mỏi mà vui vẻ hôn môi với cô.
Qua một lúc lâu, anh mới tốt bụng tha cho cô.
Hai má Thời Noãn đỏ hồng, mặt nóng không chịu được. Cô lặng lẽ nhìn Lục Chi Hằng.
Trên bộ âu phục của anh không hề có lấy một nếp nhăn, vẫn áo mũ chỉnh tề như cũ.
Mà cô...Chiếc áo len bị anh đẩy lên thật cao, da thịt bị lộ ra ngoài. Lúc anh luồn tay vào xoa nắn thì nút cài áo ngực tự động bung ra. Có thể thấy được lúc đó anh hành sự kịch liệt cỡ nào.
"Thoa như thế này mới đúng." Lục Chi Hằng còn đang ôm cô, đáy mắt tràn ngập ý cười, nói tiếp, "Sau này em cứ thoa cho anh như vậy."
Có ai thoa son như vậy đâu! Thời Noãn quay mặt đi, không thèm để ý tới anh. Sao anh cứ thừa cơ chiếm tiện nghi của cô thế...
Nút cài vẫn còn bung ra, lỏng lẻo như vậy rất khó chịu.
Cô đành đưa tay ra sau cài lại, nhưng bị ngăn cách bởi một lớp áo len, còn bị anh ôm nên mãi mà Thời Noãn không cài xong.
Lục Chi Hằng đưa tay tới, nắm lấy bàn tay có chút lạnh của cô, "Để anh làm."
Bàn tay thô ráp có thêm vài vết chai lướt trên tấm lưng mịn màng mang lại xúc cảm rõ rệt.
Thời Noãn khẽ run, mặt đỏ, giọng lại bé xíu hỏi, "Anh biết làm sao?"
Tay Lục Chi Hằng không ngừng động tác, đùa cô: "Trước lạ sau quen. Noãn Noãn, em muốn cho anh bao nhiêu cơ hội để luyện tập thì anh sẽ cố gắng học chừng nào giỏi mới thôi."
Thời Noãn: "?!"
Mặt phải dày đến cỡ nào mới có thể không biết xấu hổ mà nói ra những lời như vậy...