Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì không muốn hòa giải nên vụ án vẫn được giải quyết theo trình tự thông thường.
Cử giám sát, ghi chép lại, chạy đi chạy về trong một thời gian dài.
Lúc này Ngô Lệ gọi cho Thời Noãn.
Nghe cô và Lục Chi Hằng vào đồn cảnh sát, còn xảy ra chuyện lớn như vậy, Ngô Lệ bỏ hết mọi việc, chạy từ công ty tới đây.
Lúc chị tới thì vụ án đã được giải quyết, Ngô Lệ bày tỏ lòng biết ơn với Lục Chi Hằng, quan tâm hỏi Thời Noãn, "Noãn Noãn, hôm nay em bị dọa cho sợ rồi hả?"
Thời Noãn bất giác nhìn Lục Chi Hằng, trả lời, "Chị Lệ, em không sao."
Ngô Lệ lái xe tới nên Thời Noãn đành phải ngồi xe chị về, trước khi đi còn dặn Lục Chi Hằng nghỉ ngơi cho tốt, uống thuốc đúng giờ.
"Noãn Noãn, chuyện hôm nay em đừng đăng lên mạng, đỡ bị fan Thẩm Mộng nhảy vào cấu xé, nói chúng ta dựa hơi cô ta."
Ngô Lệ đạp chân ga, chỉ ra vấn đề cho cô, "Mặc dù đăng lên mạng sẽ nhận được nhiều sự thông cảm từ người qua đường nhưng nền móng của em bây giờ chưa chắc, không đấu lại nổi fan Thẩm Mộng đâu."
"Dạ, em biết rồi." Thời Noãn gật đầu, lúc đầu cô cũng không muốn làm ầm lên.
Lúc xe chạy ngang qua Lục Chi Hằng, cô ló đầu ra khỏi cửa xe, vẫy tay với anh.
"Thích anh ta như vậy hả?" Ngô Lệ cười khẽ, nheo mắt nhìn cô.
Tâm tư thiếu nữ bị chỉ ra, mặt Thời Noãn phiếm hồng, hời dỗi, "Chị Lệ, chị nói gì vậy."
Cô không muốn phủ nhận việc mình thích Lục Chi Hằng, hơi do dự xin ý kiến của Ngô Lệ, "Chị Lệ, em muốn hẹn hò, có được không ạ?"
Lúc đầu bọn cô ký hợp đồng không nhắc đến chuyện này, lúc đó Ngô Lệ cũng chỉ nói một câu, bây giờ cô còn trẻ, là lúc liều mạng vì sự nghiệp, tốt nhất đừng nên hẹn hò với người khác.
Ngô Lệ: "Yêu đương cũng tùy đối tượng. Nếu em muốn hẹn hò với Lục Chi Hằng thì chị không phản đối, còn rất ủng hộ nữa."
Thời Noãn vui vẻ, "Cảm ơn chị Lệ."
Ngô Lệ ý vị thâm trường() giáo dục cô, "Noãn Noãn, bước chân vào ngành giải trí không khó nhưng muốn nổi thì không phải là chuyện dễ dàng, ít ai trụ được lâu, có nhiều ngôi sao nữ một thời hoàng kim rồi sau đó không còn xuất hiện trên TV nữa."
(): Ý tứ sâu xa
Những lời chị nói đều xuất phát tận đáy lòng, "Em không có chống lưng, là một người đơn đả độc đấu sẽ rất khó khăn, nếu có người nguyện ý bảo vệ em thì con đường này của em mới thuận lợi hơn. Cho nên em nhất định phải tóm lấy cơ hội để chiếm được Lục Chi Hằng."
Thời Noãn không hiểu rõ câu cuối của Ngô Lệ, "Chị Lệ, chị nói gì thế?"Ngô Lệ nghi hoặc, "Em không biết sao? Mấy ngày trước em leo hot search, mấy bình luận kia bị xóa đều nhờ có Lục Chi Hằng tìm người giúp đấy."
"Là thầy Lục sao?" Thời Noãn mới nghe lần đầu tiên, sửng sốt, "Nhưng mà...Mua hot search mắc lắm!"
Ngô Lệ buồn cười nhìn cô, nói, "Lục Chi Hằng có nhiều tiền như vậy, mua một lần hot search cho em thì có là gì, nếu anh ta thích thì cũng có thể tha hồ mà mua luôn công ty của chúng ta."
Nhìn thấy người ngồi kế bên có hơi ngờ nghệch, vẻ mặt Ngô Lệ kỳ lạ, không tin được hỏi cô, "Noãn Noãn, em không biết bối cảnh nhà Lục Chi Hằng sao?"
Bây giờ Ngô Lệ cảm thấy nghệ sĩ của mình hình như hơi ngốc một chút, không biết được bối cảnh của đối phương cho nên cứ thế mà thích người ta.
"Em nghĩ lúc trước đạo diễn gọi là Lục thiếu chỉ để chơi thôi hả? Nhà nội Mạnh gia của Lục Chi Hằng cực kì quyền lực, nhà ngoại Lục gia cũng không kém gì, ghê gớm hơn là địa vị ở cả hai giới chính trị và thương nghiệp đều không thể xem thường."
Thời Noãn thắc mắc, "Vậy vì sao thầy Lục không kế thừa gia nghiệp mà lại đi dạy học ạ?"
Ngô Lệ suy nghĩ, đoán: "Có khả năng là sở thích, nhưng mà sớm muộn gì anh ta cũng trở về tiếp quản công ty."
Chị cung cấp một lượng kiến thức lớn rồi cuối cùng kết luận lại, "Tóm lại, Lục Chi Hằng có tiền có thế, nếu Noãn Noãn em có thể hẹn hò với Lục Chi Hằng thì con đường ngôi sao của em chắc chắn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."
Chị cảm giác được Lục Chi Hằng chắc chắn có chút để ý Thời Noãn, nếu không thì cũng không giúp cô ấy lúc gặp phải fan cuồng.
Cũng khéo thật, nghệ sĩ của mình có quan hệ thầy trò với Lục Chi Hằng, lại còn thích nhau.
Trong lòng Ngô Lệ vô cùng vui vẻ, cảm giác lúc ký hợp đồng với Thời Noãn là quyết định vô cùng sáng suốt.
Thời Noãn lúc này được phổ cập cho một mớ kiến thức.
Lúc lấy chìa khóa để mở cửa, cô bỗng nhiên nhớ lại vừa nãy mình....hình như còn vô cùng phấn khởi khoe số tiền mình kiếm được khi làm đại diện trước mặt Lục Chi Hằng.
Oaa! Thời Noãn buồn phiền, thiệt là mất mặt quá đi, chắc là chút tiền đó của cô đặt trước mặt anh anh cũng không thèm.Lục Chi Hằng không chỉ đẹp trai mà còn giàu nữa, Thời Noãn cảm thấy độ khó của việc theo đuổi anh tăng lên không ít.
"Haizzz" Cô thở dài một dài, áp lực quá đi mất.
Thời Noãn xấu xa nghĩ, nếu thầy Lục ít tiền đi một chút là tốt biết bao nhiêu.
Buổi chiều, khi Tống Vi Vi trở về từ buổi phỏng vấn, vừa bước vào cửa thì nghe thấy tiếng "binh, binh" tới từ phòng bếp.
Cứ tưởng là có trộm vào nhà, cô ấy tới dép lê cũng chưa kịp thay ra đã cấp tốc vơ lấy cái ghế chạy vào bếp.
Kết quả là thấy Thời Noãn đang ngồi xổm xuống, luống cuống tay chân bắt lấy con cá đang giãy đành đạch.
Nguyên một vũng máu cá ở trên sàn nhà, trông rất giống hiện trường vụ án.
Tống Vi Vi vội vàng thả ghế xuống, đồng tâm hiệp lực với cô tóm cá để lên thớt.
"Noãn Noãn, cậu muốn nấu cơm hả?" Cô ấy không tin hỏi.
"Đúng rồi." Thời Noãn nhẹ nhàng gật đầu, nói với cô ấy, "Vi Vi, cậu đi phỏng vấn cả ngày cũng mệt rồi, ra ngoài nghỉ đi, xong thì tớ kêu cậu."
Tống Vi Vi lau sạch sẽ máu trên sàn nhà, nói, "Cần gì thì cứ gọi tớ nha" rồi đi ra ngoài.
Sau khi cô ấy đi ra, Thời Noãn nhìn vết cắt sâu trên thớt nhưng cá thì vẫn chưa chết, thật là hết đường xoay sở.
Cô biết nấu cơm, nhưng giết cá thì là lần đầu tiên. Vừa nghĩ chính tay mình kết liễu một sinh mệnh là nhát vô cùng.
Nhưng mà Lục Chi Hằng đối tốt với cô như vậy, cũng vì cứu cô mà bị thương, ngoài việc nấu canh bồi bổ thân thể cho anh thì cô không nghĩ ra được cách nào khác để cảm ơn...
Thời Noãn nhắm chặt mắt, cắn răng, tay vung dao xuống, máu cá văng tung tóe, con cá trên thớt cũng không giãy giụa nữa.
Máu me đầm đìa, cá chết không nhắm mắt.
Thời Noãn nặng nề thở ra một hơi, lật nó lại, trong lòng lẩm bẩm, "Chị nhất định sẽ nấu em thật ngon, em nghỉ ngơi ở nơi chín suối, kiếp sau cố gắng đừng đầu thai thành cá nữa."
Sau đó cô bắt đầu nấu theo trình tự trong video, đem nguyên liệu bỏ vào nồi cách thủy.
Ba mươi phút sau, cá được hầm xong. Thời Noãn múc ra chén rồi bưng ra cho Tống Vi Vi, "Cậu uống thử xem có ngon không."
Canh trong chén có màu trắng sữa, còn được bỏ thêm củ khởi().
()Rau khởi có tên rau củ khởi, cây khủ khởi, rau khỉ. Tên khoa học Lycium ruthenicum Murray Mill, thuộc họ cà. Rau khởi vị ngọt, tính bình, không độc, chủ nhuận phổi, mát gan, mạnh thận, ích khí, sinh tinh, trợ dương, bổ hư lao, khỏe gân cốt, khử phong độc làm sáng mắt, lợi ruột, trị khô khát.
Tống Vi Vi uống một ngụm, giơ ngón tay cái lên khen nhiệt tình, "Uống ngon quá, sau này ai mà tích đức tám trăm năm rồi mới cưới được cậu đó!"
Thời Noãn cong môi, cười vui vẻ, vội vàng chạy vào bếp cho canh vào bình giữ ấm.
Tống Vi Vi uống xong đem chén đi rửa, khó hiểu hỏi, "Cậu muốn đưa canh cho ai vậy?"
"Thầy Lục." Thời Noãn kể tóm tắt sự việc.
Tống Vi Vi vỗ ngực, lộ vẻ khiếp sợ, "Mẹ ơi, fan cuồng của Thẩm Mộng đúng là điên hết rồi!"
Cô ấy lập tức nhìn ra, "Anh hùng cứu mỹ nhân, thầy Lục cũng men quá đi. Noãn Noãn, cậu có biết nếu ở thời cổ đại thì ơn cứu mạng như vậy cậu phải lấy thân báo đáp không?"
Thời Noãn không thèm trả lời, đậy nắp bình lại, đợi cô ấy đi rồi mới mở nước rửa chén bát.
Tiếng nước "ào ào", mặt cô dần dần hơi đỏ lên, nhỏ giọng thì thầm ----
"Ở thời hiện đại cũng được thôi."
Vì buổi tối phải đi studio chụp ảnh quảng cáo cho một nhãn hàng socola nên buổi chiều Thời Noãn ghé qua đó trước để thử trang phục. Thấy cô có tiếng tăm vang dội sau bộ phim kia nên công ty đã cấp riêng cho cô một chiếc xe.
Thời Noãn hỏi Lục Chi Hằng qua Wechat, biết buổi chiều anh không có đi ra ngoài nên cô cố tình nói lái xe tới đón cô sớm nửa tiếng.
Tài xế đưa cô tới tiểu khu của Lục Chi Hằng, Thời Noãn mang theo bình giữ ấm, dựa theo trí nhớ của mình tìm địa chỉ nhà anh.
Cả hai lần nhấn chuông cửa mà không có ai trả lời, cô ngẩng đầu lên nhìn số nhà một lần nữa.
Hừm, không có đi lộn, một tiếng trước không phải anh nói không có việc đi ra ngoài sao?
Thời tiết đang chuyển lạnh, gió lạnh thổi qua, Thời Noãn mặc ít nên bị thổi cho lạnh co lại, lấy di động ra nhắn cho anh.
[Thầy Lục, bây giờ thầy có nhà không ạ?]
Nhưng vẫn không có phản hồi.
Ở phòng bệnh VIP có một ông cụ hơn bảy mươi tuổi, chắc là đột nhiên phát bệnh nên sắc mặt ông ấy có hơi nhợt nhạt.
Mạnh Hưng Châu nắm tay cháu mình, nặng nề thở dài, "A Hằng, ông nhớ khi còn bé con rất nghe lời ông, ông nội xin con về Mạnh gia lần này. Con với cha con cãi nhau cũng gần mười năm rồi, cũng nên làm hòa rồi."
Lục Chi Hằng đứng trước giường bệnh, cúi gằm mặt, trông có vẻ rất kính cẩn nhưng vẫn cứ mím chặt môi không nói một lời.
Mạnh Hưng Châu đợi cả nửa ngày vẫn không thấy anh trả lời, ánh mắt vẩn đục trở nên buồn bã, "Ông sống từng này tuổi này rồi, không biết còn sống thêm được mấy năm nữa, cứ một ngày mà con chưa về nhà, chưa bằng lòng nhận tổ quy tông thì ngày đó ông chết không nhắm mắt!"
Lúc này Lục Chi Hằng mới ngẩng đầu lên, nhìn đối diện với nét mặt chờ đợi của ông cụ, giọng nói bình tĩnh không chút xao động, "Ông nội, ông mới uống thuốc, nên nghỉ ngơi cho tốt. Chuyện của con với ông ta tự trong lòng con hiểu rõ."
Anh nói xong, giúp ông để gối xuống.
Mạnh Hưng Châu chăm sóc đứa cháu này từ nhỏ nên hiểu rõ tính của anh.
Nhìn có vẻ như rất hiểu chuyện, nghe lời, không cần người bận khác tâm nhưng thật ra tính tình rất ngang ngạnh, bướng bỉnh tới nỗi ai khuyên cũng không nghe.
Bây giờ nghe tới tên cha mình anh cũng không thèm gọi, trong lòng Mạnh Hưng Châu biết không thể nói được anh, chỉ có thể thở dài nhắm mắt lại.
Lục Chi Hằng đứng trước giường bệnh một hồi, thấy ông thật sự ngủ rồi mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Đi chưa được mấy bước đã chạm mặt một đôi nam nữ đang nắm tay đi tới.
Cả hai đều là người quen, một người là cha anh - Mạnh Khiêm Hòa, còn người còn lại không biết nên gọi thế nào mới đúng.
Từng là bảo mẫu trong nhà, lúc mẹ anh ngã bệnh thì lại lên giường với cha anh.
Mạnh Khiêm Hòa thấy anh, có hơi ngạc nhiên, cười lạnh nói: "Mày không nhận người cha này, tao còn tưởng mày muốn đoạn tuyệt quan hệ với Mạnh gia rồi chứ."
Lục Chi Hằng lạnh lùng, giọng nói không có chút ấm áp, "Ông là ông, ông nội là ông nội, tôi phân ra rất rõ ràng."
Người đàn bà đứng bên cạnh ông ta - Liễu Tư Tư nhẹ giọng khuyên nhủ: "A Hằng, con đừng như thế, nếu chị ở dưới suối vàng biết được ắt hẳn sẽ không hi vọng con và cha con ầm ĩ như vậy."
Lục Chi Hằng nhếch môi, "Nếu mẹ tôi dưới suối vàng biết được, chắc chắn sẽ không muốn nghe bà gọi bà ấy là chị, tôi nghe còn thấy buồn nôn huống chi là mẹ tôi."
"Đã qua hơn chục năm rồi, A Hằng, con không thể tha thứ cho dì sao?" Trong mắt bà ta nhanh chóng có nước mắt, giống như là ủy khuất lắm vậy.
"Lục Chi Hằng, mày nói chuyện kiểu đó đó hả! Từ nhỏ không có ai dạy mày thứ bậc, lễ nghĩa sao?!" Trên đầu Mạnh Khiêm Hòa bốc khói, bắt đầu dạy dỗ, không thèm để ý đây là bệnh viện.
Lục Chi Hằng nhíu mày, hoàn toàn không đem sự tức giận của ông ta vào mắt, "Một tên đàn ông lên giường với bảo mẫu trong nhà lúc vợ mình bị bệnh nặng thì có tư cách gì mà đi dạy dỗ tôi?"
Anh nhìn người đàn ông trước mặt, cười trào phúng, "Hôm qua là giỗ của mẹ nhưng trước mộ của bà không hề có hoa của ông."
Vẻ mặt của Mạnh Khiêm Hòa cứng đờ, mở miệng giải thích, "Công ty có việc, tao..."
Lục Chi Hằng lười nghe, cứ thế đi thẳng.
Lái xe tới bãi đỗ, anh mở cửa kính xe, lấy bật lửa châm điếu thuốc.
Khói lượn lờ ở đầu ngón tay, hút được nửa điếu lại không muốn hút tiếp, anh nhả khói, nhấn mạnh đầu lọc xuống gạt tàn.
Lúc ở bên trong thang máy, Lục Chi Hằng nhàm chán ngẩng đầu nhìn những con số đang nhảy không ngừng.
Cửa mở ra, một dáng người nhỏ nhắn đập vào mắt anh.
Cô gái đứng trước cửa nhà, đang ôm lấy bình giữ nhiệt màu lam nhạt, cúi đầu nhìn mũi chân, hệt như một bức tranh tĩnh.
Không phải là bức tranh thủy mặc cổ xưa, mà là một bức tranh phong cảnh. Là vì người trước mặt đây đẹp vô cùng.
Nghe được tiếng bước chân, cô gái mừng rỡ ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập ý cười, "Thầy Lục, rốt cuộc thầy cũng về rồi."
Giọng nói nhẹ nhàng mà vui vẻ, không hề có ý trách móc.Anh thấy hình như mình vừa mới gặp một ảo giác vô cùng hoang đường, cô giống như người vợ mới cưới đang đợi chồng mình về muộn.
Lục Chi Hằng nhớ trước đó cô hỏi mình có nhà hay không, lúc đó anh không nghĩ sẽ đột ngột nhận được thông báo từ bệnh viện, cũng không nghĩ cô sẽ đột nhiên tới tìm mình.
Anh bước nhanh tới, giọng có vẻ hơi khàn, có chút áy náy, "Em chờ ở đây lâu lắm sao?"
"Không sao ạ, cũng không lâu lắm ạ." Thời Noãn đưa bình giữ nhiệt cho anh, cười nói, "Thầy Lục, em nấu canh cá diếc cho thầy, rất bổ thân thể ạ."
Lúc nhận lấy, Lục Chi Hằng chạm vào ngón tay lạnh buốt của cô, nhìn thấy quần áo cô mỏng manh, anh nhíu mày, vẻ mặt nghiêm lại, "Sao không gọi điện thoại cho tôi?"
"Em có gửi tin nhắn Wechat cho thầy, thầy chưa trả lời em ạ." Thời Noãn cảm giác hình như thầy Lục hơi tức giận.
Cô cắn nhẹ môi, nhỏ giọng giải thích, "Em sợ thầy có chuyện quan trọng cần giải quyết nên không muốn làm phiền thầy."
Dáng vẻ nhu thuận còn có hơi ủy khuất như thế này làm cho lòng Lục Chi Hằng mềm nhũn, rõ là anh khiến cô phải đợi lâu như vậy mà bây giờ còn không biết ngượng mà giận dữ với cô.
Anh thả lỏng, hỏi, "Nếu như tôi không về thì em tính chờ tôi cả đêm sao?"
"Sao được ạ, em cũng không có ngốc tới vậy." Thời Noãn bĩu môi, "Hôm nay thầy không có ở nhà thì ngày mai em nấu lại một nồi khác đưa cho thầy thôi ạ."
Lục Chi Hằng mở cửa, "Ở ngoài lạnh lắm, vào nhà ngồi một chút."Thời Noãn từ chối, "Không được ạ, em phải đi chụp ảnh quảng cáo ngay bây giờ, không còn kịp nữa, em không thể vào đâu."
"Thầy Lục, thầy nhớ uống nhân lúc còn nóng nhé!" Cô vẫy tay, nhẹ nhàng chạy chậm đến thang máy.
Món đồ trên tay trĩu nặng, tựa như tấm lòng của cô.
Lục Chi Hằng mở cửa vào nhà, ngồi xuống bàn ăn, mở túi lấy ra chiếc bình giữ nhiệt.
Anh múc một chén canh, uống mấy ngụm, ấm thẳng vào tim anh.
Lục Chi Hằng chợt phát hiện trong túi còn có một chiếc túi bảo quản nhỏ, bên trong có một nắm hành.
Ở trên có đính kèm một tờ giấy nhớ ---
"Em quên hỏi thầy có thích ăn hành hay không nên em chuẩn bị một ít rồi để riêng cho thầy ạ, cá diếc xương nhiều lắm ạ, lúc uống thầy Lục cẩn thận một chút nhé, nhất định đừng để bị mắc xương cá giống như em lần trước nhé~"
Bao phiền muộn ở trong lòng bấy lâu nay lập tức tan thành mây khói, hóa ra cảm giác được người khác chăm sóc là như vậy.
Nhưng sau khi vui vẻ, anh không thể không bắt đầu suy nghĩ về mối quan hệ của người, rốt cuộc là như thế nào.