Sau khi kết thúc Lễ giao lưu khoa học kỹ thuật, Bình Thành cũng bước vào mùa thu.
Trong không khí hơi nóng vẫn chưa tản hết, mùi của nắng vẫn còn vương vấn trên đầu mũi.
Lại một lần thi tháng nữa, Lượng Hiện tiếp tục đứng nhất lớp, cách người thứ hai tới mười điểm, và Minh Tự rơi xuống vị trí thứ sáu.
Lúc cô phát bài thi, mặt mày ủ rũ: “Biết thế không đốc thúc cậu học, đúng là bê đá đập vào chân mình.”
Lương Hiện buồn cười.
Cô là người khiến cậu thi tốt hơn, cuối cùng người tức giận cũng là cô. Thật khó chiều.
“Vậy lần sau tớ sẽ chú ý chút?” Lượng Hiện tuỳ tiện nhận bài thi.
Cậu rất ghét viết văn, điểm thi những lần trước không cao là vì làm đại cho xong.
Nếu nghiêm túc viết, cũng khá được, sẽ không kéo chân trong việc phân cấp thứ hạng.
“Tớ cần cậu nhường chắc” Minh Tự lại không vui, qua một lát, cô lại nhìn cậu: “Tuy nhiên, cậu nghe lời như vậy làm gì?”
Khi còn học cấp hai, câu nói của Lương Hiện: “Thùng rác nhỏ, tôi lại đứng đầu.” cô nhớ rất rõ.
Hiện tại tính tình của người nay sao lại thay đổi dữ dội, muốn chung sống hoà bình với cô à?
Hay sợ cô không để ý gì đến mình.
Lương Hiện dựa vào lưng ghế, một tay đặt ở trên bàn, nghiêng đầu nhìn cô.
Minh Tự cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Lương Hiện mơ hồ có những thứ không thể giải thích được.
Không nhịn được muốn thử, nhưng lại lo lắng làm vỡ cục diện cân bằng.
Lần thi tháng này của Thành Dục phát huy không tồi, dùng chính lời của cậu ta mà nói thì là: “Rất rất tốt.”
Cậu ta từ trước đến nay luôn là một người lạc quan, chuyện gì cũng có thể tìm được lý do vui mừng khắp nơi. Vì thế cuối tuần này, lôi kéo mọi người cùng đi leo núi.
“Phải đi! Không đi là không cổ vũ sự nỗ lực của Dục Dục!” buổi tối thứ sáu Thành Dục nhấn mạnh, xác nhận từng người từng người một rồi mới hài lòng để họ đi.
Để leo núi, Minh Tự mặc quần dài ngày thường không mặc.
Mùa này nhiệt độ vào buổi sáng và tối thấp, cho nên không thể thiếu áo khoác. Tài xế đưa năm người đến chân núi, cô cởi áo khoác, bên trong mặc áo màu trắng ngắn tay, quần jean làm nổi bật đôi chân vừa dài vừa thẳng, dưới chân mang một đôi giày chạy.
Còn mang theo mũ che nắng.
“Người biết thì biết cậu tới đây để leo núi, người không biết còn tưởng cậu tới đây du lịch chụp ảnh đấy.” Thành Dục đối với trang phục của Minh Tự khinh thường, cậu nhấn ấn đường, ngẩng đầu nhìn trời quang mây tạnh, tự hào nói: “Leo núi, khí khái đàn ông! Cần những đồ vô dụng đó làm gì!”
Kết quả vị khí khái đàn ông này là đi được nửa đường thì bị cái nóng của mặt trời hun giống như con tôm luộc chín, thậm chí còn hỏi Minh Tự với vẻ mặt ngại ngùng có thể cho cậu ta mượn mũ được không.
Minh Tự cười tủm tỉm, bộ dạng dễ dàng nói chuyện đáp: “Không.”
Thành Dục biểu tình khinh bỉ, sau đó hai giây, cậu ta lại nhiệt tình leo núi, lao về phía trước đuổi kịp Dụ Xuyên..
Trên đường lên núi Thiên Sơn này có rất ít người, leo lâu như vậy, cũng chỉ thấy lác đác hai nhóm người.
Thật ra vừa rồi Minh Tự cũng chả dễ dàng, thể lực của cô không đủ, càng lên cao, càng cảm thấy chân mình nặng như chì, thêm vào đó cái nắng của mùa thu làm người ta khó chịu.
Đi thêm một đoạn, bên sườn núi có một chỗ bóng râm.
Minh Tự đứng yên, hơi bực bội giơ tay quạt quay, quay lại sau nhìn.
Lương Hiện đang cực kì nhàn nhã, leo núi lâu như vậy nhưng vẫn thở đều.
“Không đi được nữa?” Cậu bước lên bậc thang cuối cùng.
Minh Tự tiếp tục quạt: “Kha Lễ Kiệt nói đoạn đường còn lại rất dốc, tớ nghỉ lấy sức.”
“Ừ” Lương Hiện đáp, tiếp tục đi về phía trước.
Minh Tự dừng quạt, không thể tin tưởng nổi nhìn về phía cậu.
Cậu ta cứ thế mà đi?
Không có tí phong độ quý ông nào đây mà?
Lương Hiện đi được vài bước, bước chân dừng lại. Minh Tự vội vàng dời ánh mắt đi, qua một lúc, liếc mắt nhìn trộm sang.
Đường núi gian nan, có rất nhiều cành cây khô héo nằm la liệt hai bên.
Lương Hiện chọn một cành cây rắn chắc, cong lưng dùng sức bẻ gãy.
Chắc cảm thấy Minh Tự đang nhìn lén, cậu cong khoé môi cười một tiếng, gọi cô: “Lại đây, cho cậu một cái gậy núi.”
Minh Tự do dự một giây, vốn định rụt rè một chút, cuối cùng vẫn thành thật đi lại.
Cây gậy leo núi này cao khoảng đến eo cô, dùng rất thích hợp.
Lúc leo lên dốc, Thành Dục nhìn qua trông rất hâm mộ.
Minh Tự càm thêm đắc ý, liên tục thở dài tích kiệm được bao nhiêu sức lực, trong thanh âm ghen tị của Thành Dục, nhẹ nhàng đi trước.
“Không phải chỉ là một nhánh cây bình thường thôi sao!” Thành Dục căm giận nói.
Minh Tự nhếch môi cười, nghĩ đến bộ dáng của Lương Hiện khi đưa “gậy leo núi” cho cô.
Một chút cũng không bình thường
Đoàn người cãi nhau ầm ĩ, vừa đi vừa dừng rốt cuộc cũng tới đỉnh núi.
Đỗ quyên nở rộ, nhất là nhìn từ trên đỉnh núi xuống, đỏ rựa tựa như một biển lửa. Trên đỉnh núi có biệt thự nghỉ dưỡng, xây theo kiểu đại viện cổ kính, còn có hồ nước nuôi mấy con ngỗng trắng.
Sân rộng rãi và phong cảnh rất đẹp.
Dọc theo trung tâm tiểu viện, có một hành lang dài gấp khúc.
Dưới bóng râm, không khí mát mẻ hơn.
Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi, vì ở nhà Thành Dục có nuôi một con vẹt nên có tật xấu thích dạy người khác nói chuyện, lúc này không biết sao nổi hứng đem đối tượng dạy học thành mấy con ngỗng vô tội kia.
Cậu đi ra sân bắt đầu trao đổi với mẫy con ngỗng đó.
Mọi người đều vây xem, Kha Lễ Kiệt cao giọng nhắc nhở, “Cậu đừng chọc giận ngỗng đó!”
Nghỉ ngơi đủ rồi thì mọi người lục tục đúng dậy chuẩn bị đi ăn cơm.“Thành Dục đâu rồi?” Ra sân để đi tới nhà ăn thì Kha Lễ Kiệt mới phát hiện ra Thành Dục đã biến mất.
“Chắc là đang ở chỗ mấy con ngỗng.” Minh Tự xoay người đi, “Mọi người đi gọi món trước đi, tớ đi gọi cậu ra.”
Sân rất rộng, hành lang vòng theo sân cũng rất dài, nhìn không thấy điểm cuối.
Minh Tự dọc theo hành lang uốn quanh một đoạn dài, còn chưa thấy Thành Dục đã nghe tiếng thét đoạt mệnh vang lên “Chạy mau chạy mau!!”
Nhìn về tiếng thét, thì thấy Thành Dục đang từ hành lang đầu kia chạy tới, phía sau là ba con ngỗng chạy theo.
Rõ ràng mấy con ngỗng này không phải hung dữ bình thường, đã từng được dân mạng ví như năng lực chiến đấu của quân đội.
Thành Dục, một con người với sức chiến đấu chỉ bằng nửa con ngỗng, căn bản không có sức chống trả, trên đường chạy bị cắn một lần, con ngỗng hung mãnh kêu liên tục, cậu ta hét lên “úi”, giọng gần như bật khóc,”đau quá đau quá…!!”
Tuy rằng bình thường tính cách của Minh Tự không yếu mềm nhưng không có nghĩa là cô không sợ loài vậy hung dữ như vậy.
Tiếng hét thảm thiết của Thành Dục trực tiếp làm da đầu cô run lên, theo bản năng xoay người bỏ chạy.
Những con ngỗng càng thêm hung hãn điên cuồng đuổi theo.
Minh Tự căn bản không có thời gian suy nghĩ về cảnh tượng hài hước này, trước mặt thấy Lương Hiện bước vào cửa, cùng lúc đó phía sau cô vang lên tiếng la của Thành Dục, “Anh Hiện cứu em”.
Như một lời nhắc nhở, cô gần như không cần suy nghĩ, cả người nhào tới bên người Lương Hiện.
Lương Hiện bị lực đầy lùi về phía sau một bước, theo bản năng ôm lấy cô.
Trong một khoảnh khắc, thời gian như bị tạm ngưng.
Phá vỡ sự yên lặng là tiếng hét lên của Thành Dục.
Minh Tự và Lương Hiện không hẹn mà cùng đi qua xem, ống quần của Thành Dục bị con ngỗng trắng ngậm lấy. Cậu liều mạng thoát khỏi, nhảy lên lan can của hành lang, xung quanh bị đám ngỗng vây lại.
Lương Hiện im lặng một lát, không nhịn được mỉm cười, “Hai người đang đóng phim sao?”
Minh Tự: “…”
Khi tỉnh táo lại, cô cũng cảm thấy bộ dạng hài hước lúc nãy của mình, mặt đỏ lên vô vai cậu, “Sao cậu còn ôm tớ?”
Lương Hiện liếc nhìn phía sau cô một cái, nhíu mày, “Tớ buông tay nhé?”
“Đừng!” Minh Tự nhanh chóng hối hận, ôm chặt hơn, thúc giục nói: “Chạy nhanh lên!”
Lương Hiện không nhịn được cười.
Sự việc lần đó đã khiến ngỗng trở thành bóng ma của Thành Dục.
Kha Lễ Kiệt nghe vậy cười to, cười xong còn làm vẻ mặt nghiêm túc mà nói câu lạc bộ sẽ làm một bộ phim, làm theo phim “Cá mập trắng” trở thành một bộ phim kinh dị “Ngỗng trắng”.
Thành Dục tức giận đến bốc khói.
“Còn hai người! Lúc ấy thế nào lại ôm nhau! Không một chút bận tậm đến cảm thụ của Thành Dục!” Thành Dục vỗ bàn, “Từ học kỳ này tớ đã thấy hai người có gì không đúng, bây giờ còn vậy nữa!”
Đây là một trong những ít khoảnh khắc nổi bật của Thành Dục trong nhóm năm người, giọng nói vang dội, khí thế bức người.
Nhưng không có ai để ý đến cậu.
Minh Tự tập trung làm bài tập toán, Lương Hiện ngồi phía đối diện, dựa vào lưng ghế tùy tiện lật mở sách giáo khoa.
Vào một buổi chiều mùa thu, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ sắc vàng, Thành Dục vẫn còn nhảy tại chỗ, Kha Lễ Kiệt thờ ơ cười, Dụ Xuyên thỉnh thoảng khuyên một câu.
Ồn ào và yên tĩnh, Minh Tự dừng đầu bút, ngẩng lên nhìn cậu một cái.
Lương Hiện như nhận thấy điều gì cũng hướng tầm mắt về đối diện.
Mặc dù Thành Dục đã nói hai người âm thầm quen nhau.
Nhưng Minh Tự không có định nghĩa nào cho mối quan hệ của hai người.
Cô và Lương Hiện, trải qua giai đoạn cãi nhau, hiện tại không biết đi về đâu. Huống chi ở trường việc học bận rộn, lại có nhiều hoạt động, Minh Tự cũng bận bịu nên không quá rối rắm về việc này.
Chỉ là cô phát hiện, mình càng ngày càng hưởng thụ sự chăm sóc đặc biệt của Lương Hiện.
Có đôi khi cô vội vàng đi ra ngoài họp, khi trở về sẽ có bữa sáng ấm áp trên bàn. Ngày hội thể thao đang đẹp bỗng nhiên mưa to, cậu sẽ cởi áo đồng phục của mình che trên đỉnh đầu của cô.
Ánh mắt vô tình chạm nhau, một chút ái muội nổi lên.
Trong nhát mắt, Bình Thành đã vào đầu mùa đông.
Gần đây Minh Tự rất thân với Lâm Hề Gia.
Nói đến duyên phận cũng thật tình cờ, lúc đại hội thể dục thể thao, vị trí của hai lớp ở cạnh nhau. Hai nữ sinh có duyên cũ, lại chia nhau đồ ăn vặt, trò chuyện với nhau, dần dần trở nên thân thiết.
Sau khi Lâm Hề Gia ngưng cử tạ thì bắt đầu ăn uống điều độ và tập thể dục thường xuyên hơn.
Cô giảm cân rất nhanh, chỉ trong vòng hai tháng, dáng người cô đã thon thả, mảnh mai.
Thay đổi lớn nhất là ngũ quan, sau khi cô giảm cân thì gầy đi rất nhiều, đôi mắt hạnh trong veo linh động, hơn nữa vốn cô có làn da trắng trẻo, đi trên đường trong khuôn viên trường thì thỉnh thoảng lại có người bắt chuyện.
Người mù mặt Kha Lễ Kiệt lúc này mới nhận ra bạn tiểu học, không nhịn được lại cảm thán thật thần kỳ. Thậm chí còn đứng trên thân phận bà mối, đơn phương ghép đôi Lâm Hề Già và Dụ Xuyên, trêu chọc hết lần này đến lần khác.
Bởi vì lúc mọi người ăn liên hoan, xuất phát từ tác phong thân sĩ, Dụ Xuyên chiếu cố một chút đối với người mới Lâm Hề Già.
Tuy nhiên hai người này lại không có ý tứ gì nên Kha Lễ Kiệt cũng dừng tay.
Tên tra nam Hứa Sát kia không ngừng hối hận, gần đây lại lảng vảng xung quanh, muốn lôi kéo làm quen lại Lâm Hề Già.
Cô vô cùng ghét bỏ, tức giận đến nỗi đối phương không nói nên lời.
Sau khi quen thuộc với Minh Tự, thỉnh thoảng Lâm Hề Gia sẽ nói về kịch bản mà cô đã nghĩ ra.
Cô muốn thi vào chuyên ngành Điện ảnh và Truyền hình, thường xuyên viết kịch bản, còn đưa cho Minh Tự xem.
Có một cảnh trong kịch bản như này, nữ chính nghi ngờ nam chính thích mình, vì vậy tìm mọi cách để thử xem người ấy có điểm mấu chốt với mình hay không.
Lúc ấy Minh Tự chỉ đọc liếc qua, kết quả vào buổi tối, cô đang ngồi trên sô pha xem phim, không biết sao lại nhớ đế cảnh này.
“Này”, cô kêu Lương Hiện ngồi bên cạnh, “Tớ muốn ăn táo.”
Lương Hiện đang ngồi trên ghế sô pha, nghe vậy liền đưa mắt ra hiệu cho cô nhìn giỏ trái cây ở trên bàn.
Dưới ánh đèn ấm áp, những trái táo đỏ nhìn rất hấp dẫn.
Minh Tự hắng giọng, nói rõ hơn, “Cậu gọt vỏ cho tớ.”
Lương Hiện liếc nhin cô một cái, cô ra vẻ bình tĩnh nhìn lại, ánh mắt vô tội mà tự nhiên.
Cậu chỉ nghĩ là cô đang lười biếng, khẽ khịt mũi, tay cầm dao, tay kia với lấy trái táo.
“Chờ một chút”, Minh Tự ngồi thẳng dậy một chút, vô cùng già mồm ra vẻ nói, “Tớ muốn gọt quả táo thành hình con thỏ.”
Lương Hiện không nói hai lời, liền gọt vỏ cho cô, rõ là vẫn nghe lời.
Nghĩ vậy, vẻ mặt của cô có chút kiêu ngạo.
Nhưng trong mắt Lương Hiện thì không như vậy.
Vẻ mặt đó như đang làm một trò đùa, gây khó dễ cho người khác.
Vừa đáng yêu lại có chút xấu xa.
Cậu lười biếng vứt dao xuống bàn, thuận miệng nói, “Tớ thấy cậu mới giống thỏ.”
Minh Tự: “…”
Ok, thôi quên đi.
Cuối cùng ngày đó Minh Tự vẫn được ăn táo hình con thỏ.
Tuy nhiên, cô phải tức giận ném gối vào cậu thì Lương Hiện mới vào bếp cắt cho cô.
Người này bất đắc dĩ đứng dậy với vẻ mặt “Thật khó dỗ”, nhưng nhìn kỹ lại như đang mỉm cười.
Minh Tự cũng khẽ nhếch môi.
Vào cuối tuần đầu tiên của tháng mười hai, rốt cuộc cô cũng nhớ tới lời hứa mời Lương Hiện đi công viên giải trí, nên đặt vé trên mạng trước.
Lúc ấy cô nói Lương Hiện ngây thơ, kết quả khi chơi trò chơi, chính mình còn vui vẻ hơn ai hết.
Trong lúc đang đi dạo xung quanh thì thấy có cửa hàng trang sức dễ thương ven đường.
Minh Tự bước vào và đang chọn lựa, thì Lương Hiện đã lấy một cái và đội lên đầu cô.
Cậu nhìn cô cười ra tiếng, “Con thỏ nhỏ.”
Minh Tự tức giận đánh cậu một cái, nhưng cuối cùng cũng không lấy xuống, mang bờm thỏ bước ra khỏi cửa tiệm.
Cô mang một chiếc áo khoác dài màu trắng, tóc để xỏa ngang vai, đôi tai thỏ càng làm cho cô thêm vẻ đáng yêu. Trùng hợp Lương Hiện mang đồ màu đen, hai người đi cạnh nhau, tay cô cầm kẹo bông, tay cậu cầm hai ly coca, thỉnh thoảng đấu võ mồm với nhau.
“Có muốn đi tàu lượn không?” Minh Tự nhìn cách đó không xa với ánh mắt sáng ngời.
Lương Hiện thản nhiên đáp, “Tùy ý.”
Minh Tự cảm thấy cậu sợ kích thích nên mới lừa cậu làm chuyện xấu, kết quả là cô một đường hét đến chói tai, lúc xuống tàu lượn thì da đầu run lên, cả người gần như không đứng vững. Mà người ngay từ đầu đã từ chối đi tàu lượn là Lương Hiện thì lại vô cùng bình tĩnh.
Cô như cảm thấy mình bị lừa gạt, một đường đều lên án hành vi của cậu.
Mặc dù hiện tại Bình Thành đã vào đông, nhưng trời vẫn nắng ráo, gió nhẹ.
Hai người đi cạnh nhau, thỉnh thoảng lại tách ra rồi lại nhanh chóng sát lại.
Ở bên ngoài công viên đang có người bán đồ chơi cắn tay.
Nó được làm thành hình cá sấu hoặc cá mập, có kích thước bằng nắm tay với cái miệng mở to và hàm răng thẳng tắp.
“Đến xem đến xem, trò chơi cá sấu cắn tay này vô cùng thú vị!” Ông chủ nói xong thì đưa tay vào trong miệng con cá sấu ấn một cái răng, “Thế này là chưa cắn rồi!”
Ông thử nhiều lần, đến lần thứ tư thì miệng con cá sấu không lưu tình cắn chặt ngón tay ông.
“Ah”, ông chủ kêu một tiếng, nhưng lại kiên quyết đẩy mạnh tiêu thụ, “Không đau chút nào đâu!”
Được mời chào nhiệt tình như vậy mà không mua một cái thì thấy không biết xấu hổ, huống chi Minh Tự cũng rất thích trò chơi khác lạ này.
Cuối cùng hai người chọn một con cá sấu màu xanh, dạo một vòng nữa rồi về nhà.
“Nếu đây là một con ngỗng trắng, tớ sẽ đưa nó cho Thành Dục”. Sau khi về nhà, Minh Tự vừa đi đến sô pha đã ném con cá sấu lên bàn, quay đầu nhìn cậu, “Có muốn chơi một chút không?”
Cô háo hức muốn thử, tất nhiên Lương Hiện sẽ không làm cô mất hứng.
Cậu duỗi đôi chân dài ngồi xuống, một tay sờ hàm răng của con cá sấu, chậm rãi nói, “Chốc nữa bị cắn đừng trách tớ.”
“Hừ, ai xu xẻo còn chưa biết đâu.” Minh Tự cũng ngồi xuống, “Cậu trước đi.”
Lương Hiện liếc nhìn cô một cái, ngón trỏ nhấn xuống một cái răng ở hàm dưới.
Không có việc gì xảy ra.
Cậu cười, “Đến cậu.”
Loại đồ chơi bằng nhựa này dù bị cắn cũng không sao, nhưng cảm giác trái tim treo lơ lửng hồi hộp này có chút kích thích. Minh Tự hít một hơi thật sâu, chọn một chiếc răng nhấn xuống.
Cũng không có việc gì.
Cô nhẹ nhàng thở ra, khóe môi nhếch lên.
Kết quả lúc này Lương Hiện cũng bình an vô sự.
“Vận khí của cậu thật tốt.” Minh Tự nói, chìa ngón tay ra, khoảnh khắc nhấn xuống trong lòng cô không biết sao “lộp bộp” một tiếng. Ngay sau đó, đúng như linh cảm miệng cá sấu khép miệng thật mạnh.
Thật ra trong lúc đó, một chút đau đớn cũng không có, chỉ là có chút dọa người.
Theo bản năng Minh Tự rút tay ra, kết quả con cá sấu cắn quá chặt cô không thể rút ra được, khuôn mặt cô càng ngày càng tệ, ra sức vùng vẫy, lại quên mất lấy tay kia giúp đỡ.
Cuối cùng Lương Hiện cũng giúp cô lấy tay ra, lại cười thật vui vẻ.
“…” Minh Tự ném con cá sấu lên người cậu, trừng mắt một cái.
Lương Hiện thuận tay bắt được, nhưng vẫn tiếp tục cười.
“Cười gì mà cười.” Cô tức giận đến mức chỉ muốn lao tới đánh cậu.
Lương Hiện không biết là đã cười đã đủ rồi, hay sợ cô tức giận, hắng giọng dựa vào sô pha, “Không cười.”
Cậu không có ý cười nhạo cô, chỉ là bình thường cô đều có dáng vẻ xinh đẹp, kiêu ngạo, lần này tình cờ có một lần mơ hồ thật sự rất thú vị.
Cơn tức giận của Minh Tự còn chưa nguôi ngoai, lại ném gối lên người cậu, giọng không vui, “Cậu có vẻ rất vui vẻ khi thấy tớ đau khổ nhỉ.”
“Không có.” Lương Hiện bắt được gối đặt qua một bên, cúi người về phía trước, “Đừng tức giận.”
“Hừ.”
“Đến đây, cười cái nào.”
Minh Tự vẫn “hừ” một tiếng.
Cô chính là có tính tình như vậy, nhất là đối với Lương Hiện, cô vô cớ gây rối như học sinh tiểu học.
Lương Hiện tiếp tục dỗ cô, “Cười đi nào.”
Minh Tự đưa hai tay véo má anh, dường như muốn xả giận, “Tớ không cười.”
Cô thu tay lại muốn rời đi, ai ngờ bị Lương Hiện nắm lấy cổ tay, kéo nhẹ cô trở về ngồi chỗ cũ.
Buổi chạng vạng, mặt trời mùa đông đang lặn xuống dọc theo cửa sổ, những vệt đỏ len lỏi trên sàn nhà.
Bàn tay mảnh mai và ấm áp nắm lấy cổ tay cô, hơi thở rời rạc trong không khí.
Bầu không khí ồn ào bỗng chốc yên lặng.
Lương Hiện cứ như vậy nắm lấy cổ tay cô, khóe môi vốn đang cười giỡn cũng từ từ thu lại, yên lặng nhìn cô. Đôi mắt hoa đào dần ẩn chứa một sự nghiêm túc.
Minh Tự mím môi, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
“Vốn dĩ tớ không muốn nói”, một lát sau ánh mắt Lương Hiện nhìn cô, nhẹ nhàng nói, “Nhưng tớ phát hiện ra chuyện này, thì không thể nhịn được.”
Có lẽ là do họ lớn lên cùng nhau nên có sự ăn ý, ngay từ khi cậu nói câu đầu tiên, Minh Tự đã có linh cảm.
Cô biết dạo gần đây, cô và Lương Hiện đã vượt xa phạm vi bạn bè thông thường, đối với một mối quan hệ mới, từ tận đáy lòng cô có chút chờ mong, cũng có sự bất an.
Thậm chí còn lặng lẽ nghĩ xem cậu có thổ lộ không.
Khuôn mặt Minh Tự có chút nóng, theo bản năng mở miệng, “Tớ…”
“Tớ thích cậu.” Lương Hiện không chút do dự nói, còn kéo tay cô, khẽ nói, “Có muốn yêu sớm không?”
******
“Chuyện này sốc quá.” Tuy rằng Thành Dục là người đầu tiên đoán được hai người họ khác lạ, nhưng lại không nghĩ tới chỉ ngắn ngủ mấy tháng, đôi oan gia này lại thật sự quen nhau, “Không phải tớ đang nằm mơ chứ!”
“Cậu không nằm mơ, mà rõ rằng bị ngỗng cắn cho choáng váng,” Kha Lễ Kiệt nói.
Thành Dục dựng ngón giữa lên với cậu.
Như thường lệ hôm nay mọi người học chung với nhau ở nhà Thành Dục, khi Lương Hiện tuyên bố tin tức này, mọi người lập tức bùng nổ, sau lại tiến vào giai đoạn hoài nghi nhân sinh, cuối cùng mới không dễ dàng chấp nhận lấy.
Khi bình tĩnh trở lại, mọi người lại bắt đầu làm bài tập.
Ba người ngồi đối diện, Minh Tự và Lương Hiện ngồi cạnh nhau, cô làm bài tiếng anh, vừa mới xong bài đọc hiểu thì Lương Hiện đẩy một tờ giấy qua.
Minh Tự nhìn phía đối diện, khi mở ra chỉ có một chữ: tay.
Cô khó hiểu nghiêng đầu nhìn cậu.
Một bàn tay Lương Hiện đặt phía dưới bàn, những ngón tay thon dài của anh khép lại vẫy vẫy cô.
Minh Tự không nhịn được bật cười, tay trái lặng lẽ rời khỏi bản, vừa đưa xuống đã bị bàn tay khác kéo lại, mười ngón tay đan vào nhau.
Ba người đối diện liếc nhìn nhau, yên lặng không nói gì.
Có phải cho rằng bọn họ bị mù không?
Gần đến Tết, trường học tổ chức chiếu phim.
Nghe nói câu chuyện kể về thời gian và không gian song song. Mấy đứa cuồng khoa học viễn tưởng trong lớp họ đã sớm tìm chỗ ngồi bốn phía, còn liệt kê ra một danh sách tiểu thuyết và phim, gặp ai cũng nhiệt liệt giới thiệu.
“Đây là phim gì vậy, càng xem càng thấy buồn ngủ, lại không hiểu gì.” Thành Dục vừa tỉnh dậy, đôi chân đứng dậy, đôi mắt còn mơ hồ như chưa tỉnh.
Kha Lễ Kiệt giải thích nội dụng bộ phim một lần nữa, nhìn thấy Minh Tự và Lương Hiện đang đi phía trước, đột nhiên tràn đầy linh cảm đưa ví dụ, “Giống như thế giới mà chúng ta đang sống, anh Hiện và Minh Tự đang ở bên nhau, nhưng thế giới khác, không chừng hai người giờ đang còn cãi nhau, thế giới khác nữa….”
Minh Tự và Lương Hiện chậm rãi bước đi, nghe Kha Lễ Kiệt phía sau nói liên miên.
Vừa tới ngã ba, lẽ ra là họ phải tiếp tục bước đi đến dãy phòng học thì lại không hẹn mà cùng đi qua con đường nhỏ.
Hiện tại Minh Tự đã hiểu được tại sao lại có nhiều cặp đôi gây án đến vậy, mặc dù biết con đường này hay có thầy phụ trách đi kiểm tra, nhưng vẫn nhất định phải đi dạo.
Bởi vì ở giữa đám đông, cơ hội được ở một mình cùng nhau rất trân quý.
“Cậu có nghĩ rằng có thể có thế giới song song không?” Minh Tự đá một hòn đá nhỏ, “Nếu có, thì chắc chắn cậu cũng là một người đáng ghét.”
Lương Hiện để ý một từ trong câu nói, nhướng mày, “Cũng?”
“Thật là đáng ghét, lần này cậu thi điểm lại cao hơn tớ.”
Lương Hiện thản nhiên trả lời, “Không phải cậu nói bạn trai không thể thua kém hơn mình?”
Mình cũng không nói là lần nào cũng phải như vậy, làm cô không còn mặt mũi gì nữa.
“Hừ, cậu chính là đồ chó, thật là phiền phúc.” Minh Tự không nói lại cậu, liền áp dụng hành vi chụp mũ.
Cô nhìn con đường nhỏ phía trước tối đen như mực, bỗng nhiên dừng chân từ phía sau ôm lấy cổ cậu, “Phạt cậu phải cõng tớ.”
Cô nói xong liền nhảy bật lên, Lương Hiện thuận thế ôm lấy hai chân của cô để cô nằm sấp trên lưng mình.
“Tớ có nặng không? Cậu phải suy nghĩ thật cẩn thận, đây là một câu hỏi chí mạng đấy.” Minh Tự uy hiếp nói.
Lương Hiện thật đúng là suy nghĩ rất lâu, cuối cùng giả vờ miễn cưỡng trả lời, “Không nặng.”
Cô nghe vậy lập tức nói, “Tại sao cậu lại suy nghĩ lâu như vậy? Có phải cậu cố tình nói ngược lại không, còn cười nữa?”
“Không có.”
Lần này cậu trả lời rất nhanh nên cô đành buông tha.
Hai tay Minh Tự ôm lấy cổ cậu, cong môi cười, sau đó lại đắc ý nói, “Cậu ở thế giới song song kia nhất định sẽ không hạnh phúc bằng, ít nhất sẽ không yêu sớm thời học sinh.”
Lương Hiện mỉm cười nghiêng đầu hôn lấy tay cô, “Đúng vậy.”
… Nhưng cho dù ở thế giới nào thì bọn họ cũng sẽ yêu nhau.
Không sớm thì muộn, cũng sẽ trở thành người nhà.