Vào buổi tối,Minh Tự theo thường lệ gọi video cùng Lương Hiện còn có Xán bảo.
Vừa kết nối, cô đã nhìn thấy Xán bảo đầu tiên..
Tiểu cô nương lúc này đang ngồi trên ghế sô pha, mặc một chiếc váy ngủ màu hồng, trông rất xinh đẹp và khá đáng yêu.
Tuy nhiên, mái tóc kia được cột thành bím tóc nhỏ, giống như bị túm mà có không ít tóc dựng thẳng trên đỉnh đầu, giống như một cô công chúa nhỏ được chăm sóc cẩn thận đột nhiên trở thành một nàng lọ lem.
“Xán bảo, tóc của con……” Minh Tự nghĩ đến, nhưng vẫn là không nói ra chữ “xấu “: “Ai đã cột cho con thế này?”
“Là bố ạ.” Nói đến đây, giọng của Xán bảo có chút buồn bã, lại hỏi “Mẹ ơi,chừng nào thì mẹ trở về”
Đầu tiên là bày tỏ sự ghét bỏ của mình đối với bố sau đó lại tiếp tục bày tỏ niềm hy vọng mẹ có thể trở về sớm hơn, ý bên trong có thể nói là vô cùng rõ ràng.
Thực ra, khi nhìn thấy kiểu tóc của Xán bảo, Minh Tự đã đoán được rồi, nhưng giờ cô lại thấy bé đang không ngừng bĩu môi, gương mặt non nớt giấu giếm rất nhiều sự ghét bỏ thành công làm cô ấy bật cười “Mẹ sẽ cố gắng về sớm hơn, ngày mai buổi sáng sẽ đặt vé máy bay, thực mau trở lại với Xán bảo nhưng mà bố đâu con?”
Xán bảo đành miễn cưỡng: “Bố ở ngay bên cạnh ạ.”
Khi giọng nói bé nhỏ dần, màn hình trước mặt Minh cũng rung lên một lúc, và Lương Hiện xuất hiện trên màn hình.
Anh không nói gì mà là nghiêng đầu “Xán bảo, ngày mai mẹ con sẽ trở về.”
Xán bảo ở bên cạnh đáp một tiếng “Vâng”.
“Vậy con ngày mai là có thể nhìn thấy mẹ, cho nên hiện tại có thể cùng dì trước tiên lên lầu ngủ rồi chứ?”
“……”
Khi Minh Tự nghe đến đây, cô cảm thấy vô cùng buồn cười “Xán bảo vẫn chưa nói chuyện với em xong mà!”
Lương Hiện lúc này mới ngồi xuống sô pha, tùy ý duỗi ra hai cái chân dài, nghiêng người nhìn về phía màn hình “Em vừa mới hỏi con bé anh đang ở đâu, không phải là muốn đổi người sao?”
“Nào có! Chỉ là thuận miệng hỏi thôi có được không?”
Hơn nữa, cho dù muốn cùng Lương Hiện nói chuyện phiếm, cô cũng sẽ không trực tiếp đem Xán bảo rời đi.
Lương Hiện nói: “Ồ.”
Ngay sau đó thấp giọng nói: “Nhưng anh lại nghĩ em muốn thay đổi.”
Giọng anh hơi trầm, khóe mắt đuôi mày đều hiện lên một nụ cười.
Minh Tự cũng cười, cô đang ngồi trên giường trong phòng khách sạn, vừa rồi vì muốn duy trì hình tượng làm mẹ ở trước mặt Xán bảo cho nên mới ngồi đoan chính.
Lúc này thoải mái ngả người ra sau, ngáp dài và trông khá uể oải..
“Mệt rồi? Có muốn đi ngủ không?” Lương Hiện hỏi.
“Không” Minh Tự nghiêng người, ánh sáng trong mắt sáng ngời sau cái ngáp vừa rồi “Không phải anh muốn cùng em nói chuyện phiếm sao?”
Đây là năm thứ 4 cả hai yêu nhau nhưng tình cảm vẫn như thuở mới yêu. Nói đến chủ đề dinh dưỡng nhưng không phải dinh dưỡng, thậm chí còn có thể nói rất nhiều, cuối cùng Lương Hiện hỏi cô giờ của chuyến bay.“Anh muốn đến đón em sao?” Cô cong môi sau khi nói giờ bay.
Lương Hiện nhướng mày, uể oải cười: “Không..”
“Thật ra anh không cần phải thực sự đến, tùy ý kêu tài xế trong nhà đến đón em là được, em cũng sẽ không vì vậy mà thương tâm hay ủy khuất.” Minh Tự cố ý làm ra vẻ một chút.
Lương Hiện khẽ ậm ừ “Nhưng anh không yên tâm.”
“Cũng đúng,” Minh Tự gật đầu đồng ý “Vậy nếu anh không tới, em sẽ cùng một anh chàng đẹp trai nào đó cao chạy xa bay.”
“Đừng mơ tưởng” ——
Vào mùa thu ở Bình Thành, gần sân bay trồng hoa mộc lan và cây dương trắng, cây trước thì thưa thớt còn cây sau thì phủ đầy lá vàng. Nhiệt độ giảm xuống hơn mười độ, trời chưa ló dạng cho nên vẫn còn chút hơi lạnh.
Minh Tự ra khỏi sân bay, ngó trái ngó phải cũng không thấy Lương Hiện.
Tối hôm qua,rõ ràng còn nói là sẽ đến đón cô, trước khi lên máy bay họ còn tán gẫu, sẽ không phải là chưa tới đó chứ?
Sân bay có rất nhiều người, Minh Tự không thích ở lâu nên xách vali bắt đầu bước đi.
Hôm nay, cô ấy trông rất dịu dàng ôn nhu, mặc một chiếc áo gió màu hồng khói với một chiếc áo sơ mi màu trắng ngọc trai bên trong, gấu áo gió tùy ý lướt qua bắp chân thẳng tắp và dưới chân là một đôi giày cao gót màu be.
Chiếc áo gió màu này rất kén người mặc,nếu tốt sẽ có khí chất cao quý, nếu không tốt chính là nồng đậm một cảm giác quê cha đất tổ.
Minh Tự có làn da trắng và nét tươi sáng nên cô ấy có thể kiểm soát tốt được, Mái tóc đen xõa sau vai, đi giày cao gót, vạt áo tùy ý bị gió thổi nhẹ, và dường như có một hào quang cực kỳ sáng mỗi khi cô bước đi.
Có rất nhiều người theo bản năng mà di chuyển ánh mắt theo Minh Tự.
Sau đó, họ lại thấy một người đàn ông có ngoại hình vô cùng soái từ phía sau ôm lấy cô ấy.
Người phụ nữ lúc đầu còn giật mình, sau đó định đánh anh ta, nhưng ngay sau đó tay lại bị anh ta bắt lấy, vẻ mặt giống như còn có chút tức giận, sau đó giống như đang cố cự tuyệt cái ôm ấp của người đàn ông kia.
Cuối cùng, họ hôn nhau giữa đám đông, thân mật mà nắm tay rời đi.
110? Tôi muốn báo cảnh sát, nơi này có người ngược cẩu ——
Theo như lời của Xán bảo, con bé quả nhiên rất nhớ Minh Tự.
Kiễng chân và đưa mắt nhìn ra phía ngoài khung cửa kính dẫn đến sân trước của Dinh thự Guanlan một lúc lâu, lại giống chờ không kịp, ngửa đầu nói với bảo mẫu “Dì ơi,con muốn đến cổng chính chờ bố và mẹ.”
Xán bảo giống như một tinh linh bé nhỏ, cả ngày đều rất ngoan ngoãn, lúc nói chuyện trông có vẻ khá nghiêm túc nhưng vẫn còn chút non nớt. Bảo mẫu cũng rất thích tính cách này của bé, khoác cho cô một chiếc áo khoác nhỏ rồi dẫn cô ra ngoài.
Vì thế Minh Tự cùng Lương Hiện vừa mới xuống xe, chưa kịp định thần đã thấy bé chạy tới ôm chặt lấy mình.
“Mẹ ơi, Xán bảo nhớ mẹ nhiều lắm!” Bé hôn lên má Minh Tự.
“Đây chẳng khác nào nói rằng bố không tốt với con” Giọng nói Lương Hiện có chút lười biếng “Bố thật sự không tốt với con sao?”
Xán bảo ngẩng đầu lên và nhìn anh.
Minh Tự nhẹ nhàng cọ má Xán bảo và hỏi:”Bố đối xử với con thế nào?”
“Một, hai” Xán bảo cúi đầu, đếm bằng đầu ngón tay, nghiêm túc nói “Có hai lần không tốt.”
“Hai lần nào?” Minh Tự bế cô lên và làm một cái biểu tình vô cùng đắc ý với Lương Hiện.
“Cột tóc cho Xán bảo hai lần.” Xán bảo nhíu nhíu mi.
Bé vẫn còn nhớ nỗi đau khi được anh cột tóc và cái bím tóc xộc xệch trong gương.
Nó thật sự vô cùng xấu xí.
Lương Hiện: “……”
Còn rất mang thù.
Minh Tự không nhịn được bật cười thành tiếng “Về sau mẹ sẽ giúp con, bố thật sự cột rất xấu.”
Khi giọng nói đó rơi xuống, dư quang quét đến Lương Hiện, bỗng nhiên nhớ tới mỗi lần mình vui sướng khi người gặp họa đều không có kết cục gì tốt đẹp liền ho nhẹ một tiếng, quay hoắc 180 độ “Nhưng…… Cũng phải để bố luyện tập một chút. Sau này có lẽ sẽ có tiến bộ hơn”
Xán bảo chớp mắt, như thể bé đột nhiên không hiểu tại sao mẹ lại nói điều đó ——
Xán bảo bây giờ đang học mẫu giáo, sáng nào cũng đến nhà trẻ, chiều sẽ được bác tài và bảo mẫu đón, ăn cơm xong, ngủ trưa lúc sau, sẽ ăn một chút điểm tâm, sau đó đọc sách, vẽ tranh, nghe âm nhạc,chơi đồ chơi hoặc là cùng với Hạ Tuế,Ragdoll chơi đùa.
Hạ Tuế là fan hâm mộ số một của Xán bảo, từ khi sinh ra đã bắt đầu canh giữ bé ở cách đó không xa, bé trưởng thành, đi đến nơi nào, một mèo một chim một tấc cũng không rời.
Trừ cái này ra, Xán bảo còn thường xuyên ở sân trước và sân sau ngắm hoa và cây cối.
Minh Tự cùng Lương Hiện phát hiện ra rằng Xán bảo đối với những loài thực vật tự nhiên này thực sự rất có hứng thú, và thường bé sẽ ngồi xổm ở đó rất lâu, biểu cảm có thể nói vô cùng mê mẩn.
Họ đã thương lượng rằng sau khi mùa xuân đến, một khu đất nhỏ khác sẽ được mở trong sân để Xán bảo có thể trồng và cải tạo nó.
Vào buổi tối, một nhà ba người sẽ thường đi dạo, sau đó họ sẽ quay về phòng bồi Xán bảo, kể cho bé nghe những câu chuyện cổ tích xa xưa,tranh ảnh mà bé không thể hiểu được.
Lương Hiện thật ra là người không có nhiều kiên nhẫn. Ban đầu, Kha Lễ Kiệt và những người khác đã khẳng định rằng anh ấy khó có thể trở thành một người cha tốt, mà sự thật cũng đúng như vậy —— khi Minh Tự vừa mới sinh xong lúc ấy, Lương Hiện mỗi lần ôm bảo bảo đều có thể đem người chọc khóc.
Tiếng khóc của bé vô cùng khó chịu, ô oa ô oa một lát cũng không ngừng khiến người ta vô cùng đau não, mà Lương đại thiếu gia khi nào thì gặp được một đối thủ khó chơi như vậy, khóe mắt đuôi lông mày đều treo rất nhiều biểu tình rất không kiên nhẫn.
Tuy nhiên, anh không đành lòng để Xán bảo quấy rối Minh Tự, có một số việc cha mẹ phải tự tay làm lấy, chỉ có thể ngày đêm căng da đầu chịu đựng, sau đó trước lạ sau quen, khả năng làm bố của Lương Hiện từng bước một từ từ được khai quật.
Tỷ như hiện tại, kể chuyện xưa cho Xán bảo nghe chính là Lương Hiện.
Đây có thể coi là một trong những kỹ năng buộc phải học —— Minh Tự đương nhiên không có vấn đề gì nhưng cô ấy không muốn ở một mình mà buộc phải có sự tham gia của hai người.
Vì vậy vào ban ngày, Lương Hiện, một đại thiếu gia luôn luôn tiêu sái ở Kinh Hoằng khi về đến nhà còn phải ngoan ngoãn học tập kể cho con gái nghe chuyện xưa.
Bất quá, theo thời gian trôi qua, anh ấy cũng đã chuyển thành một nhân vật “kể chuyện trước khi ngủ” khá chuyên nghiệp,âm thanh,lối dẫn chuyện đều thật sự rất tuyệt vời.
Chất giọng của anh ấy vẫn luôn rất hay, giọng hơi trầm một chút, đôi khi vô tình còn có cảm giác rất hợp với những điệu “dỗ con ngủ” trên mạng.
Vì thế Minh Tự đã đồng hành ghi âm trong suốt quá trình,đợi Xán bảo ngủ rồi, cô cùng với Lương Hiện mới nhẹ nhàng trở về phòng.
Trên đường đi, cô lắc lắc chiếc di động trong tay “Sau này nếu em mất ngủ, em sẽ phát đoạn audio kể chuyện của anh.”
“Không cần phiền phức như vậy” Lương Hiện giơ tay nới lỏng cúc áo sơ mi, nhìn cô mỉm cười có phần hơi nhạt “Có anh là đủ rồi.”
Minh Tự: “?”
Vì vậy, ngay đêm đó, cô ấy trực tiếp bị mất ngủ, và cô ấy cũng bị buộc phải thực hiện “bài tập hỗ trợ giấc ngủ” này trong vài giờ.
Chắc chắn rồi, như vậy cô ấy sẽ ngủ thiếp đi ngay khi chạm vào giường—
Vào những ngày cuối năm, vợ chồng Sầm Hủ mang theo Trì Đảo tới thăm họ một chuyến.
Cuối cùng thì bạn học Xán bảo cũng được gặp người bạn nhỏ trên mạng —— bạn học tiểu Đảo mà bé vẫn tâm tâm niệm niệm trước đó.
Trì Đảo năm nay sắp lên ba, mặc áo khoác xuông, đường nét khuôn mặt xinh đẹp, có chút lạnh lùng khác hẳn với những đứa trẻ cùng tuổi.
Ngay sau khi hai đứa trẻ gặp nhau, Xán bảo đã chào hỏi bằng một câu rất dài “Anh Trì Đảo,xin chào, em là em gái của anh,Lương Dĩ Xán.”
Nói xong, khóe mắt cong lên, đắc ý nhìn đối diện.
Kỳ thật lời này nói ra là bởi vì vào sáng sớm hôm nay,khi Minh Tự lật lại những bản ghi âm cũ, tâm huyết dâng trào muốn cho Xán bảo nghe lại, nói rằng “Chính bé cùng anh tiểu Đảo trước kia đã từng nói chuyện”.
Kết quả ai biết Xán bảo hoàn mỹ kế thừa tính hiếu thắng kia từ cô, nghe xong đoạn ghi âm kia, trọng điểm chính là đều dừng lại ở đoạn phân chia cao thấp, thế là muốn rửa lại mối nhục năm xưa.
Kỳ thật Trì Đảo đứa nhỏ này sinh ra có một chút lạnh lùng, lần đầu thấy tiểu cô nương xinh đẹp như vậy, laị còn thân thiện mời cậu ta chơi đồ chơi, cậu từ đầu đến cuối đều là thái độ lạnh nhạt thờ ơ.
Hơn nữa cái nhũ danh tiểu Đảo kia, từ lúc Trì Đảo lên hai lúc sau, sẽ không có ai gọi cậu như vậy.
Sầm Hủ còn đang muốn giảng hòa, liền nhìn thấy Trì Đảo bước một bước về phía trước “Ừm, rất vui được gặp em.”
“Bây giờ em đã có thể nói những câu rất dài.” Xán bảo nhấn mạnh.
Trì Đảo nói “Anh cũng vậy.”
“Vậy anh thử nói một cái xem?”
“……”
Qua một lúc sau, cậu thật đúng là thong thả ung dung nói ra một câu.
Xán bảo suy nghĩ một lúc, rồi bày tỏ chính mình rất không thuyết phục.
Cuối cùng, cả hai cùng nhau ở công viên hải dương xem các loại sinh vật biển, hai vị phụ huynh đi bên cạnh cố gắng chịu đựng tính tình hai đứa nhỏ xem “Ai không nói được câu dài thì đua”.
Tác giả có lời muốn nói: Trì đảo: Tùy tiện bồi em gái chơi trò chơi thôi!
Xán bảo: Anh ấy có phải là anh trai không, vì cái gì một hai phải cùng bé so!