Minh Tự xác định rằng chính cô ấy vừa ngửi thấy một mùi chua trong không khí.
Cô âm thầm mỉm cười.
Kết quả lại bị Lương Hiện phát hiện, ánh mắt nhìn cô không còn mang theo vẻ đào hoa như ban đầu, thay vào đó là có chút trầm, có chút lạnh lùng.
Lương Hiện cái người này, nói anh có bao nhiêu chững chạc thì có bấy nhiêu chững chạc, nhưng dù vậy có rất nhiều thời điểm trông anh còn ấu trĩ hơn cả cô. Tỷ như, sau khi bạn học nam kia rời đi, anh nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt cô.
Minh Tự đẩy cánh tay anh “Em tới đón anh!”
“Nhưng anh chỉ thấy em mỉm cười thân mật với người đàn ông khác”
Cô hừ một ting Cái gì mà mỉm cười thân mậtđó gọi là xã giao
Cô hừ một tiếng “Cái gì mà mỉm cười thân mật,đó gọi là xã giao?”
Lúc người bạn cũ kia rời đi, ánh mắt dường như là thập phần hiểu rõ,mà theo suy đoán của Minh Tự thì cái ánh mắt kia, chính là loại ở nhà bị chồng mình quản vô cùng nghiêm ngặt.
Mà tất cả mọi chuyện này đều là do Lương Hiện hại.
“Ừm, nếu bây giờ em hôn anh một cái, anh sẽ rộng lượng mà không so đo.” Lương Hiện cong môi, hạ người xuống dừng lại một chút khoảng cách.
Hơi thở từ từ đến gần, nhìn tư thế, hình như là vì cô mà tạo điều kiện.
Minh Tự hơi ngẩng đầu, cánh môi nhanh chóng in lên má Lương Hiện một cái.
Hôn xong cái này, giống như là một hành động thoả thuận hoà bình.
Vì thế hai người kéo tay nhau đi ở phía trước, Thạch Thái trước sau như một, theo ở phía sau, hình ảnh có chút ngược cẩu nhưng vẫn như cũ là vô cùng hài hoà.
Hiện giờ,trọng tâm của Lương Hiện đều đặt ở Kinh Hoằng, Lương Tiến Vũ sau khi bị đóng gói đến công ty chi nhánh, Thạch Thái, từ một vệ sĩ cao to lực lưỡng bảo vệ an toàn chính thức trở thành người vệ sĩ nhàn nhã nhất, không cần lúc nào cũng lên dây cót đề phòng mọi tình huống. Huống chi, vệ sĩ đi theo Lương Hiện không phải chỉ có duy nhất mình anh ta.
Nhưng Thạch Thái giống như là vẫn chưa thoát khỏi trạng thái căng thẳng, khi anh ta đi giữa đám đông, ánh mắt nhìn mọi người như thể họ là một mối đe dọa tiềm tàng nào đó bất cứ lúc nào cũng có thể làm ra hành động nguy hiểm.
Nhìn thấy một người đàn ông mặc vest và đi giày da đứng ở lối ra không xa. Thậm chí dường như còn đang nhìn về phía này, ánh mắt mặc dù không có ác ý, nhưng chính là hơi có chút phức tạp.
Sắp đi đến cửa, Thạch Thái bình tĩnh chuẩn bị đứng giữa người đàn ông và Lương Hiện.
Lại không nghĩ rằng, Minh Tự cùng Lương Hiện lại dừng lại trước anh ta.
Lúc Minh Tự nhìn thấy Nhan Chí Viễn, cô ấy đang thảo luận với Lương Hiện rằng tối nay hai người sẽ ăn gì.
Trên thực tế, việc ăn uống và đi chơi ở một số nơi là những trải nghiệm mà các cặp đôi đều phải có sau khi xa cách.
Minh Tự nói rằng cô ấy muốn đi xem phim, sau đó còn muốn ăn lẩu cho nên Lương Hiện đã hỏi cô ấy rằng nên ăn ở nhà hay đi ra ngoài.
Ngay khi Minh Tự vừa định trả lời, cô bất ngờ nhìn thấy Nhan Chí Viễn.
Ông ấy vẫn anh tuấn như năm đó, nhưng bất quá đã không còn hình dáng của tuổi đôi mươi. Nếu nói năm đó ông ấy có hình dáng hoa hoa công tử, thì giờ đây,khi đã qua cái tuổi 40, dáng người vẫn như cũ tốt đến mức không nhìn ra được có gì thay đổi hay thậm chí còn có thể ra ngoài lừa được một tiểu cô nương xinh xinh đẹp đẹp.
Chính cái ấn tượng này đã gợi lên cho Minh Tự một số đoạn ký ức.
Ngơ ngẩn trong giây lát.Bước chân của Lương Hiện dừng lại, nhận ra Minh Tự đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào một hướng nào đó, ánh mắt cũng nhanh chóng đảo qua “Em biết người này sao?”
Tiếng nói vang lên như gọi suy nghĩ Minh Tự trở về, cô đưa mắt sang một bên, coi như chính mình không quen biết,giọng cũng theo đó mà vô cùng lạnh lùng “Không quen biết.”
Lương Hiện không nói chuyện, ánh mắt anh hơi trầm trầm, lại liếc nhìn qua bên đó thêm một lần nữa.
Ánh mắt của hai người thoáng chốc chạm vào nhau, mặc dù không bao lâu, nhưng dường như mỗi phút giây qua đi đều cực kỳ rõ ràng.
Cuối cùng, Nhan Chí Viễn vẫn là bước lên trước.
Trên mặt vẫn là vẻ tươi cười đúng mực của các vị trưởng bối, cực kỳ tự nhiên, tựa hồ giống như là đang tới đón bọn họ “Nhan……”
“Tôi họ Minh.” Minh Tự cắt ngang.
Cô buông cánh tay của Lương Hiện ra, lưng thẳng, môi đỏ mọng hơi nhếch lên nhưng trong mắt hoàn toàn không có ý cười “Hình như ngài gọi nhầm người rồi thì phải?”
Năm Nhan Chí Viễn cùng Sầm Tâm Nhạn ly hôn, Minh Tự bất quá chỉ mới 4 tuổi, cùng năm đó, Sầm Tâm Nhạn gả cho Minh Chính Uyên, cô theo mẹ sửa lại họ,mà tên cũng theo đó mà sửa lại.
Cho nên vô luận là vì điều gì, Minh Tự đều không muốn lại cùng Nhan Chí Viễn có một tia móc nối.
Nhan Chí Viễn lúng túng trong một lúc, nhưng nhanh chóng che đi.
Nhiều năm không gặp,con gái ruột của ông đã dựng lên một bức tường đồng sắt trước mặt khiến ông hơi có chút băn khoăn không biết làm thế nào.
“Mẹ con hiện giờ có khỏe không?”
“Chuyện này đáng lẽ ra ông nên hỏi trực tiếp với bà ấy thì đúng hơn?” Minh Tự nheo mắt nhìn ông ta.
Nhan Chí Viễn định nói nhưng kịp thời sửa lại: “Bo…..Ta không có phương thức liên hệ với bà ấy”
Minh Tự cong khóe môi, cười đến mức vô cùng ngọt ngào “Vậy chứng tỏ bà ấy hiện tại rất không muốn gặp ông.”
“……” Nhan Chí Viễn từ ánh mắt cô giống như nhìn ra được cái gì, khoé môi ông giật giật, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài “Ta chỉ là muốn đến gặp con.”
Minh Tự thu lại nụ cười,ánh mắt theo đó mà trở nên lạnh lùng hơn.
“Ta ở nước ngoài có mở một công ty chuyên mua bán đá thô, nghe người ta nói con đang cần nguồn nguyên liệu đá thô” Nhan Chí Viễn tạm dừng một chút “Nếu có thể,về phần bản hợp đồng kia, không cần phải cùng ta thương thảo.”
Kỳ thật vấn đề này Nhan Chí Viễn cũng không phải là “Nghe người ta nói”.
Trong một buổi đấu giá từ thiện gần đây, ông đã gặp Du Diệu Đức,một đối tác đã kinh doanh với ông ở Trung Quốc nhiều năm trước, hiện giờ cũng đang tổ chức nhiều buổi đấu giá từ thiện.
Sau khi kết thúc buổi đấu giá, hai người đã có một buổi ôn lại chuyện cũ.
Nhan Chí Viễn nói về công việc kinh doanh mà ông hiện đang làm, Du Diệu Đức chỉ đơn giản là mỉm cười “Rốt cuộc cũng là cha con, nghe nói con gái ông đang chuẩn bị mở cho mình một cửa hàng trang sức riêng, mà vợ tôi chính là fans số 1 của con bé.”
Lúc nghe được hai chữ con gái này, Nhan Chí Viễn đã sửng sốt trong giây lát.
Cùng Sầm Tâm Nhạn ly hôn lúc đó, tính đến nay đã trôi qua rất nhiều năm, đối mặt với việc mình có một đứa con gái lúc ấy, rốt cuộc cũng không qua được sự bồng bột của tuổi trẻ, việc có con lúc ấy cũng xem như là một sợi dây trói buộc.
Sau này công việc ngày càng đi vào ổn định, lúc đó mới nghĩ tới việc cưới vợ sinh con.
Hai chữ “Con gái ” này nói ra, cũng thật lâu rồi không được nghe ai nhắc đến.
Trên đường về nhà, Nhan Chí Viễn dựa vào phía sau xe trầm mặc đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì.
Cuộc hôn nhân của ông trước đó với Sầm Tâm Nhạn đã không hề vui vẻ, cô ấy có quá nhiều thứ để bận rộn, không thể giống như những cô gái nhỏ luôn thích làm nũng, vây quanh người chồng như ông suốt ngày, mà ông chẳng qua là một kẻ quá đa tình, nếu nói theo một hướng nào đó thì là một kẻ ngông cuồng luôn thích những cái mới mẻ.
Sau này khi mối quan hệ của họ dần dần trở nên chết lặng, Nhan Chí Viễn ngay cả che lấp cũng khinh thường, thậm chí lúc không có ai ở nhà, ông ấy còn mang tiểu tam ngang nhiên đi vào trong nhà.
Có một lần không khéo đã bị Minh Tự thấy được.
……
Sau đó, Nhan Chí Viễn xuất ngoại, không biết là cố tình hay là vô tình, dần dần ông đem kết quả của cuộc hôn nhân trước đó cùng việc mình từng có một cô con gái nhanh chóng quên đi mất, mà ông, vẫn như cũ là một người đàn ông đầy lãng tử có vợ và con trai vô cùng hạnh phúc.
Nhưng sau hai mươi năm, khi được Du Diệu Đức bất ngờ nhắc tới, Nhan Chí Viễn phát hiện ra rằng, đối với cô con gái kia của mình, ông hình như vẫn còn chút ấn tượng, dừng lại ở thời điểm con bé được ba bốn tuổi, vừa xinh đẹp lại vừa đáng yêu, tính cách bên trong cũng khá lanh lợi, ham chơi.
Không biết hiện tại đã trưởng thành cái bộ dáng như thế nào?
Nói ra cũng hơi có chút kỳ lạ, câu hỏi đó dường như đã trở thành một trong những câu hỏi thường xuyên nhất của ông ấy trong những ngày này.
“Nhan tiên sinh” Minh Tự ôm lấy cánh tay Lương Hiện, một lần nữa đánh gãy suy nghĩ của ông “Tôi không cần bất kỳ hợp đồng hay sự hợp tác nào từ ngài, và những gì tôi có thể nói ra đều có giới hạn.” Cô nhẹ nhàng dừng lại, và đột ngột mỉm cười “Thật kỳ lạ khi nói rằng tôi là người đặc biệt tốt tính trông khi bản thân tôi không hề tốt tính một chút nào. Nhưng tôi cũng không thể hiểu tại sao gần đây tôi lại nhận được rất nhiều lời xin lỗi từ những người mà tôi nghĩ là từ lâu họ đã không thể?”
Nhan Chí Viễn không biết những người mà cô đang nói cụ thể là ai, nhưng khẳng định trong đó có bao gồm cả ông ta.
Hơn nữa còn đặc biệt hết sức trào ý.
– —-Trào ý: chế giễu———-
Ông cảm thấy rằng không chỉ trái tim với tư cách là cha ruột, mà cái tôn nghiêm kia của ông cũng bị lời nói này làm cho đau nhói, thấy Minh Tự sắp tiến thêm một bước, ông nóng lòng tiến lên thêm một bước.
Nhưng đã bị người khác can ngăn.
“Nhan tiên sinh” Lương Hiện đứng trước mặt ông, hành động lễ phép, nhưng trong mắt không hề có một tia ấm áp nào “Muốn hối hận,ngài có thể đến những ngôi chùa gần đây,và vợ tôi, không có nghĩa vụ nghe ông nói những lời vốn dĩ là không thể.”
Mà vệ sĩ bên cạnh, cũng tiến vào trạng thái chuẩn bị.
Nhan Chí Viễn bên này cũng có mang theo vệ sĩ, nhưng rốt cuộc ông cũng không phải là muốn đem trận gặp mặt với con gái mình biến thành một trận vũ lực.
“Vợ?” Ông sững sờ, cảm thấy như thể mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
Lương Hiện không nói gì, đứng ở tại chỗ, đôi mắt hơi hơi nhếch đặc biệt cho người ta sinh ra một loại cảm giác xa cách, lại như là đang tuyên thệ chủ quyền.
Những lời nói mà Nhan Chí Viễn định nói ra, không biết sao bây giờ lại nói không nên lời.
Huống chi, vị “Con rể” trước mắt này, địch ý trong mắt với ông đều rất rõ ràng.
Cuối cùng, ông đành phải cười gượng lưu lại một câu “Vậy thì sau này mong cậu đối xử tốt với con bé một chút.”
“Tôi đương nhiên sẽ đối xử tốt với cô ấy” Lương Hiện vươn tay ra, nắm chặt lòng bàn tay cô “Và không cần ông phải mong.”
Trên đường về nhà, Minh Tự vẫn như cũ không nói lời nào.
Thái độ cô ấy đối với Nhan Chí Viễn vừa rồi rất sắc bén, nhưng giờ đây, theo Lương Hiện biết,thì đây mới là cô khi đang thực sự tức giận.
Giương nanh múa vuốt hùng hùng hổ hổ ra bên ngoài, giống như mình là người đang rất bình tĩnh, nhưng ngược lại thì thật sự chỉ dừng lại ở mức chán ghét đối phương.
Lương Hiện duỗi tay đem cô ôm vào trong lòng ngực mình, hôn hôn lên mái tóc.
Bởi vì tâm trạng bị Nhan Chí Viễn làm hỏng cho nên kế hoạch của họ trước đó không thể nào thực hiện được nữa, nhưng dù vậy,lúc Lương Hiện ở siêu thị đã mua rất nhiều đồ,và chỉ cần về nhà xử lý một chút, thì hai người có thể cùng nhau ăn lẩu.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, Minh Tự đem tóc quấn lên, khoác khăn tắm đi ra.
Sau khi tắm xong, cô cảm thấy tâm trạng rất không vui của mình từ khi gặp Nhan Chí Viễn đến giờ dường như đã khá lên một chút.
Kỳ thật đối với người trưởng thành, kí ức về năm 4 tuổi rất có hạn, nếu bây giờ hồi tưởng lại lúc cô gặp được bọn họ, thì hình như đã có chút mơ hồ không rõ, rốt cuộc là thấy ôm, hay là hôn môi cô hoàn toàn không thể nào xác định.
Nhưng cảm giác buồn nôn đầy ghê tởm đó dường như đã đeo bám cô cho đến tận bây giờ.
Minh Tự đi xuống lầu, ngang qua dãy hành lang, suối nước nóng, sau đó tiến vào nhà bếp.
Từ phía xa giống như đã ngửi thấy mùi thơm của nước lẩu cay.
Lương Hiện đang xử lý rau, Minh Tự lê dép lê đi tới, từ phía sau ôm lấy anh, mặt chôn ở phía sau lưng mà cọ cọ.
Anh rửa tay sạch sẽ sau đó lau khô rồi xoay người ôm lấy eo, nâng cả người cô lên, sau đó cúi đầu hôn lên cánh môi.
Minh Tự mang theo hơi ấm và hương thơm mới vừa tắm rửa trộn lẫn vào nhau, đẹp và mềm mại đến mức khiến người ta không nỡ buông tay.
“Đói bụng rồi?” Anh cho rằng cô đến phòng bếp là vì món lẩu.
Minh Tự gật gật đầu.
” Vậy chờ một chút nữa.” Lương Hiện buông tay ra “Đi sô pha xem TV.”
“Không muốn ” Minh Tự ôm eo anh, ôm đến mức càng ngày càng chặt, ở trong lòng ngực anh ngẩng đầu lên, nhón nhón chân lên hôn lên chiếc cằm “Em muốn ở phòng bếp với anh.”
Giọng cô hơi mềm mại nhưng không quá ngọt và dường như còn có chút âm mũi, nhẹ nhàng lướt qua tim.
Lương Hiện giật mình, hơi hơi cúi đầu, giọng nói lúc này trầm thấp “Làm nũng à?”
Minh Tự lại ôm chặt lấy anh.
Cô không biết tâm trạng của mình giờ đây là như thế nào, khi nhìn thấy Nhan Chí Viễn, cảm xúc cô hạ xuống rất nhiều, cũng càng thật sự muốn quý trọng Lương Hiện.
Cho nên lúc nhìn thấy anh đang nấu ăn trong bếp nhịn không được phải dính lấy.
“Anh sẽ đi tìm người khác sao?” Minh Tự đưa tay lên ôm lấy gương mặt anh,nói bằng giọng nửa đùa nửa thật.
“Nghĩ gì vậy, tất nhiên là sẽ không, chẳng phải đã sớm nói qua với em trước đó rồi sao.” Anh trầm giọng đáp.
Trước đó là lần ở câu lạc bộ đua xe, anh nói chính mình tuy không đứng đắn nhưng ít ra đạo đức cũng còn.
Khi đó cô còn đặc biệt cảm thấy, một đại thiếu gia như Lương Hiện thì ra cũng sẽ nói ra mấy lời nghiêm túc và chắc chắn với người khác.
“Nhưng khi đó anh còn chưa thích em ” Minh Tự liếc anh một cái.
“Nhưng cưới em, anh chưa từng có suy nghĩ là sẽ có người khác.”