Khoảng một giờ sáng, Lục Cẩm Bạch nấu cho Tô Mặc Yên một bát mì trứng.
Bưng từ phòng bếp đến phòng ngủ, cẩn thận đặt ở tủ đầu giường, người đàn ông mới xoay người ôm người phụ nữ toàn thân bủn rủn đang nằm liệt trên giường.
Chiếc cổ trắng nõn của cô loang lổ những viết hickey, đôi môi đỏ tươi,ẩm ướt, ánh mắt đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Mặc cho Lục Cẩm Bạch ôm cô lên ghế xong, sau đó lại bày mì và đũa lên bàn đặt trước mặt cô.
“Em còn chưa nói cho anh biết, em cùng ai uống rượu mà?”
Lục Cẩm Bạch dựa vào tay vịn của ghế dựa, ở một bên Tô Mặc Yên.
Loanh quanh một vòng và lăn qua lăn lại hơn hai tiếng đồng hồ, anh vẫn không quên chuyện này.
Tô Mặc Yên tỉnh táo hơn rất nhiều, vừa ăn mì vừa trả lời người đàn ông: “Đạo diễn Phương giới thiệu cho em một vị đạo diễn mới, vài ngày nữa sẽ đi thử vai mới. ”
Trong lúc nói chuyện, đầu của Tô Mặc Yên cũng không thèm nhấc lên, chứ đừng nói là nhấc mi mắt lên nhìn Lục Cẩm Bạch một cái.
Vừa dứt lời, Tô Mặc Yên lại nhớ tới cái gì đó, động tác ăn mì hơi dừng lại, cô ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông đang ở bên cạnh.
“Sao anh lại về sớm như vậy?”
Anh không phải nên trải qua khoảnh khắc giờ với người hâm mộ, rồi tổ chức đón sinh nhật luôn sao?
Đối mặt với sự nghi ngờ của Tô Mặc Yên, sắc mặt Lục Cẩm Bạch hơi trầm xuống.
Một lát sau mới thản nhiên nói: “Đương nhiên là phải về sớm một chút rồi, bây giờ anh có bạn gái rồi ”
“Sinh nhật là chuyện quan trọng như vậy, tất nhiên là phải dành để trải qua với bạn gái của mình chứ, làm thế nào anh có thể bỏ lại bạn gái của mình để tổ chức sinh nhật với một nhóm các cô gái khác được?”
“Nếu mà em ghen thì phải làm sao bây giờ, vậy anh sẽ mất nhiều hơn được mà.”
Lục Cẩm Bạch nói ra rất thẳng thắn, nghe sơ qua cũng cảm thấy rất có lý lẽ.
Anh thật sự đang rất cố gắng để phát triển theo hướng một người bạn trai ba tốt, nhưng Tô Mặc Yên lại cảm thấy dở khóc dở cười.
Bởi vì cô không có nghĩ nhiều như vậy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Cái này em không ngại đâu.” Giọng nữ có chút lười nhác, lại rất bình tĩnh, “Hơn nữa bữa tiệc sinh nhật của anh không phải là chỉ có mỗi fan nữ.”
Tất cả mọi người đều là người trong giới giải trí, hơn nữa Lục Cẩm Bạch còn là một diễn viên vừa có danh vừa có tài, tồn tại trong giới giống như một ông lớn.
Thân là bạn gái của một ông lớn, Tô Mặc Yên cho rằng mình vẫn tương đối rộng lượng.
Có lẽ cũng bởi vì mình cũng là nghệ sĩ, cho nên đối với Lục Cẩm Bạch cũng không đặt quá nhiều ràng buộc.
Dù sao trên mạng mỗi ngày đều có người gọi anh là chồng, nếu cô thật sự ghen thật thì làm sao có thể ghen hết được?
Tô Mặc Yên cho rằng mình như thế là rất chu đáo, Lục Cẩm Bạch nhất định sẽ cảm thấy vui mừng.
Kết quả sắc mặt của người đàn ông tối sầm xuống một chút bằng mắt thường cũng có thể rõ được, di từ chỗ tay vịn đến bên cạnh giường, dáng vẻ giống muốn nói lại thôi.
Trông rất không vui.
Nếu là đổi lại là ngày thường, Tô Mặc Yên nhất định sẽ không để ý tới anh.
Nhưng đã qua nữa đêm,với suy nghĩ là trong ngày sinh nhật là lớn nhất, cô chọn một nắm mì, xoay người đưa đến bên miệng người đàn ông.
“Em ăn không nổi nữa, anh giúp em ăn một chút đi, coi như là ăn mì trường thọ.”
“A——”
Giọng điệu của Tô Mặc Yên cố ý nhẹ nhàng hơn nhiều, giống như dỗ dành một đứa trẻ, trong cặp mắt Phượng hiện lên một chút ý cười.
Lục Cẩm Bạch bị dỗ dành cơ bản không chống cự được trước sự dịu dàng của cô, vì vậy thuận thế há miệng, ngoan ngoãn ăn một miếng mì.
Sợi mì vừa mềm vừa ấm tan ngay trong miệng, tâm trạng không vui của anh có thể tăng lên một chút.
Thấy thế, Tô Mặc Yên thuận thế hỏi: “Vừa rồi em có nói gì sai sao? Sao lại chọc anh mất hứng vậy? ”
Cô thường xuyên không rõ vì sao Lục Cẩm Bạch lại không vui, anh còn hẹp hòi hơn cô nghĩ.
Lục Cẩm Bạch cũng biết mình là một người đàn ông, hẹp hòi như vậy không tốt.
Nhưng hắn thực sự nhịn không được, khi Tô Mặc Yên nói những lời đó, giống như một chút cũng không thèm quan tâm đến hắn, trái tim anh bất giác đập loạn lên.
Sau khi vuốt mặt mình một cái, Lục Cẩm Bạch vươn tay và cầm lấy cổ tay của Tô Mặc Yên.
Đôi mắt đào hoa dịu dàng như nước nhìn cô, trịnh trọng hỏi: “Yên Yên, trong lòng của em thật sự có anh sao?” Em có thực sự yêu anh không? ”
Không đợi Tô Mặc Yên trả lời, Lục Cẩm Bạch lại nói tiếp: “Nếu mà em yêu anh, vì sao em lại không có tính chiếm hữu với anh chứ? ”
Tô Mặc Yên sững sờ, trong lòng những làn sóng ngầm bắt đầu khởi động, gợn sóng phập phồng.
Một lúc lâu sau cô mới lấy lại được bình tĩnh, cười hỏi Lục Cẩm Bạch: “Có phải anh xem quá nhiều mấy câu chuyện không tốt trên mạng phải không. ”
Không phải là cô không có ham muốn chiếm hữu đối với anh.
Mà có lẽ là do sự tin tưởng, bởi vì đã hai ba tháng từ khi bọn họ hẹn hò tới bây giờ, Lục Cẩm Bạch như muốn nâng trọn cả trái tim của anh đến trước mắt cho cô xem.
Đem lại cho Tô Mặc Yên cảm giác an toàn.
Nghĩ tới đây, Tô Mặc Yên cũng không khỏi suy nghẫm về lời nói lẫn cả hành động của mình.
Hình như cô vẫn luôn luôn nhút nhát, không làm được giống Lục Cẩm Bạch, nóng lòng muốn nói với cả thế giới biết về tình yêu mà anh dành cho cô.
Muốn công khai cho mọi người biết mối quan hệ của họ.
Tô Mặc Yên vẫn luôn cho rằng, việc cô thích Lục Cẩm Bạch, chỉ cần bản thân anh biết là đủ rồi.
Loại chuyện kể cho cả thế giới nghe như này,cô vẫn luôn cảm thấy hết sức ngây thơ.
Bây giờ xem ra, có vẻ cô đã làm không đủ tốt, không thể làm cho Lục Cẩm Bạch thật sự cảm nhận được tình yêu của cô dành cho anh.
Thật ra cô thích anh cũng không ít hơn tình cảm của anh, chỉ là cô xấu hổ không dám nói ra, giống như nêu nói ra miệng, tình cảm của cô sẽ trở nên rẻ tiền.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hít một hơi sâu, Tô Mặc Yên buông đôi đũa trong tay xuống.
Đứng dậy rời khỏi ghế dựa, chủ động ngồi lên đùi người đàn ông, bộ quần áo tả tơi ôm lấycổ anh.
Đôi mắt Phượng khóa chặt lấy hắn, “Lục Cẩm Bạch, anh đừng suy nghĩ lung tung nữa. ”
“Xin lỗi…” Giọng nam trầm thấp, xin lỗi.
Anh vô thức ôm chặt eo cô, vùi mặt vào trong lòng tay cô, thì thầm: “Yên Yên, em chắn hẳn không biết anh thích em đến mức nào. ”
“Còn nhiều em nghĩ hơn một ngàn lần một vạn lần.”
Trái tim Tô Mặc Yên rung động không thôi, cô hít một hơi thật sâu, thuận thế đẩy người đàn ông ngã xuống giường, cúi người đè lên anh.
Từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn, áp sát với hô hấp của hắn, như gần như xa áp vào đôi môi mỏng manh của hắn.
Giọng nói dịu dàng: “Chúng ta vẫn còn thời gian rất dài rất dài … Anh có thể nói từ từ nói cho em biết. ”
Cô ban đầu không có ý sẽ trêu chọc người đàn ông, nhưng Lục Cẩm Bạch lại hoàn toàn không chịu nổi được sự chủ động của cô.
Xoay người liền đảo khách làm chủ ép cô rơi vào nụ hôn nóng bỏng.
Tô Mặc Yên cũng không đẩy anh ra, chỉ là trong đầu chỉ nghĩ đến nửa bát mì trứng còn lại kia.
Chờ Lục Cẩm Bạch thỏa mãn, mì chắc chắn sẽ lạnh.
Cũng may cô đã ăn một ít để đệm bụng, bằng không làm sao lại đủ sức lực để cùng Lục Cẩm Bạch tung hoành.
–
Sáng sớm hôm sau, Tô Mặc Yên tỉnh lại trước Lục Cẩm Bạch.
Cô cầm điện thoại di động gửi tin nhắn cho trợ lý, bảo cậu ấy giúp cô đặt bánh ngọt, còn nhân tiện gửi danh sách nguyên liệu nấu ăn mà buổi trưa cần dùng.
Tô Mặc Yên đã sớm hỏi Lục Cẩm Bạch muốn quà sinh nhật gì, thế nhưng người đàn ông vẫn không chịu nói.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hình như anh cũng không có thiếu gì, liền muốn nấu cho anh một bữa cơm là được rồi.
Sự thật chứng minh quyết định của Tô Mặc Yên quả thực rất là chính xác.
Một bữa cơm, một cái bánh ngọt, không chỉ giải quyết vấn đề quà sinh nhật, mà còn khiến cho Lục Cẩm Bạch trở nên rất vui vẻ.
Người đàn ông ngủ đến giờ trưa.
Lúc rời giường vô thức đi tìm bóng dáng Tô Mặc Yên, cuối cùng tìm được cô trong phòng bếp.
Thoáng nhìn bóng dáng xinh đẹp bận rộn ở trong bếp, trái tim Lục Cẩm Bạch không hiểu sao lại trở nên ấm áp.
Những bất an kia đều bị một dòng nước ấm vô hình đè xuống, hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Anh ở trần nữa người trên dựa vào khung cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm bóng dáng xinh đẹp.
Trong lòng tràn đầy ngọt ngào, ít nhất vào giờ khắc này, Lục Cẩm Bạch thật sự cảm nhận được Tô Mặc Yên thật lòng với hắn.
Cũng giống như nhìn thấy hình ảnh hàng ngày sau khi kết hôn của anh và Tô Mặc Yên.
“Tỉnh dậy rồi à, đi tắm rửa đi, lập tức có thể ăn cơm rồi.” Lúc Tô Mặc Yên đi qua tủ lạnh lấy đồ, loáng thoáng có thể nhìn thấy hắn.
Lục Cẩm Bạch đứng thẳng người, ngoan ngoãn gật gật đầu, xoay người trở về phòng ngủ.
Chờ hắn mặc xong quần áo rửa mặt xong, Tô Mặc Yên đã bưng bốn món một canh lên bàn.
Mặt khác còn đốt ngọn nến trên bánh ngọt, hối thúc Lục Cẩm Bạch mau tới ước nguyện.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khi nhìn thấy bánh kem,trong giây lát người đàn ông có chút ngây người.
Dòng nước ấm trong lòng dần dần lan rộng ra, lan đến tứ chi, sưởi ấm dạ dày của anh.
Một lúc lâu sau hắn mới phục hồi tinh thần lại, bị Tô Mặc Yên ngoắc ngoắc ngón tay lại bị câu nữa hồn đi.
“Thổi nến ước nguyện đi, chúc mừng sinh nhật.”
Lục Cẩm Bạch cười toe toét, tiện tay kéo người phụ nữ vào trong ngực, từ sau lưng ôm lấy cô.
Bên tai cô nguyện ước: “Hy vọng sau này mỗi năm vào ngày sinh nhật Tô Mặc Yên sẽ đều ở bên cạnh tôi. ”
Giọng nam trầm thấp tha thiết, giống như dòng nước chảy trong tim Tô Mặc Yên.
Ý cười trên mặt cô hơi cứng đờ, tim đập nhanh hơn, hơi nghiêng đầu, khóe mắt thoáng nhìn thấy bộ dáng đẹp trai đang nhắm mắt cung kính nói điều ước của người đàn ông.
Sau đó, anh ôm cô, cúi xuống để thổi ngọn nến trên bánh.
Anh mắt anh cuối cùng rơi xuống trên mặt Tô Mặc Yên, hai bên môi mỏng xuất hiện má lúm đồng tiền.
“Sao em lại nhìn anh?” Cùng nhau cắt bánh nào. ”
Không đợi Tô Mặc Yên đồng ý, Lục Cẩm Bạch đã nhúng ngón trỏ vào bánh kem chấm lên mặt Tô Mặc Yên.
Cô hoàn hồn, theo bản năng né tránh, “Anh thật ngu ngốc, nguyện vọng nói ra sẽ không linh. ”
“Chuyện thành do người, không linh thì ông trời nói cũng không tính.” Vẻ mặt Lục Cẩm Bạch hẹn thề son sắt.
Sau đó được Tô Mặc Yên sắp xếp chỗ ngồi, hai người mặt đối mặt, lần đầu tiên ở nhà ăn cơm của chính mình nấu.
Dùng lời của Lục Cẩm Bạch mà nói, loại thời gian thoải mái không bị người quấy rầy này, mới là hy vọng xa vời nhất của hai vợ chồng son trong thời gian yêu đương nồng cháy.
Lúc ăn cơm, Lục Cẩm Bạch đã phải nhận rất nhiều điện thoại.
Trong đó có một cuộc điện thoại là cha mẹ anh gọi tới, sau khi bị Lục Cẩm Bạch cúp máy, anh chủ động gọi video lạicho cha mẹ.
Nếu không phải Tô Mặc Yên ra sức ngăn cản, sợ là hôm nay cô sẽ phải gặp phụ huynh sớm hơn dự kiến.
Cuối cùng người đàn ông cũng không làm cô phải khó xử, cầm lấy điện thoại di động đến thư phòng để gọi video với cha mẹ.
Lúc anh đi ra, Tô Mặc Yên cũng đã ăn gần hết.
“Lục Cẩm Bạch, anh có đặc biệt muốn món quà sinh nhật nào không?”
Tô Mặc Yên cũng đã suy nghĩ thật lâu, vẫn cảm thấy một bữa cơm một cái bánh ngọt, không đủ để bù lại một món quà sinh nhật.
Mặc dù biết Lục Cẩm Bạch có thể không thiếu thứ gì, nhưng cô vẫn muốn hỏi hắn.
Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên búi tóc mà cô tùy ý buộc sau đầu.
Lần theo đôi tai nhỏ nhắn thanh tú ánh mắt rơi vào cánh môi đỏ tươi của cô, Lục Cẩm Bạch từ từ đến gần, thản nhiên đưa ngón trỏ nhúng nhẹ vào bánh kem đang ở trên bàn, thừa dịp Tô Mặc Yên không có chuẩn bị, bôi lên môi cô.
Sau đó không đợi cô kịp phản ứng, cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông ôm lấy vòng eo cô, cúi đầu phủ lên đôi môi cô, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua môi cô.
Liếm sạch sẽ tất cả các loại kem trên đó.
Tô Mặc Yên theo bản năng đẩy lồng ngực anh ra.
Lại bị Lục Cẩm Bạch ôm rồi đặt xuống ghế ăn, xúc động hôn cô, giọng nói ngậm ý cười: “Đặc biệt muốn…”
“Em…”
Lời nói bị nhấn chìm giữa môi và lưỡi, Tô Mặc Yên cơ bản không thể kháng cự được, cơ thể đã theo thói quen chào đón người đàn ông.
Cô không nghĩ tới, vào ngày sinh nhật, Lục Cẩm Bạch sẽ trực tiếp tắt điện thoại di động.
Suốt một ngày lôi kéo cô ở nhà lăn qua lăn lại, giống như buổi cuồng hoan.
Ngoại trừ ba bữa một ngày, Tô Mặc Yên cơ bản không thể chạm đất.
Hoặc là chìm trong giấc ngủ, hoặc là chìm trong kỹ năng hôn điêu luyện của Lục Cẩm Bạch.
Rèm cửa phòng ngủ chính được kéo chặt, trong căn phòng tối om, khó phân biệt được giữa ngày và đêm.
Cũng chỉ trong một ngày, Tô Mặc Yên hoàn toàn nhận ra một kiểu người đàn ông vừa độc thân, trẻ tuổi lại tràn đầy năng lượng như Lục Cẩm Bạch, thể lực cùng tinh lực thật không thể so sánh với người bình thường.
Bắt đầu từ ngày cô đồng ý hẹn hò với anh và trở thành bạn gái của anh.
Cô nhất định sẽ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay anh.
Năn nỉ ỉ ôi, luôn cách có thể làm cho Tô Mặc Yên phải vì Lục Cẩm Bạch mà thay đổi điểm mấu chốt, dung túng anh hết mức có thể.