Thời gian săn ác quỷ của tôi mỗi lúc một ngắn, Kim Thuần Hy chết tiệt, dù ở cùng dưới một mái nhà nhưng vẫn làm cái vẻ mặt âm u đó, một ngày nói không đến ba câu, lại thêm cái tên quỷ nhỏ kia hình như cũng rất khó đối phó, phần trăm thắng lợi của tôi nhỏ quá!
Làm sao đây? Danh tiếng của tôi? Kỷ lục của tôi...
">
Nhẫn nại! Nhẫn nại! Đây là sân thể dục của trường không thể làm chuyện tổn hại hình tượng được, tuy đến bây giờ tôi không còn hình tượng gì nữa.
"Tú Triết... .Có phải cậu rất muốn Tiễn Ni dọn đến nhà cậu ở?"
Đúng vào lúc tôi sắp nổi cơn điên, Tĩnh Mỹ đột nhiên xuất hiện, tuyệt quá! Quan Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn đã xuất hiện rồi.
"Tất nhiên rồi, Tịnh Mỹ là người tốt nhất!"
Cái tên này, đúng là vô duyên, lại còn nũng nịu trước mặt Tịnh Mỹ nữa, cậu ta còn lớn hơn chúng tôi mà >.
"Thế à? Vậy cậu theo tôi đi!" Tịnh Mỹ cười dịu dàng bí ẩn với Tú Triết, rồi quay người bỏ đi. Cái tên này, lại đang ấp ủ âm mưu gì đây?
"Gì thế?" Tú Triết lập tức bị Tịnh Mỹ thu hút, ngoan ngoãn lẽo đẽo đi theo.
Woa...! Đúng là Tịnh Mỹ! Chỉ mấy câu thôi đã giải quyết được cái tên dai như đỉa ấy rồi. Chỉ có nó mới nghĩ ra cách thôi.
Mấy phút sau, Tịnh Mỹ trở về một mình.
'Í...Tên kia đâu rồi?"
"Đi rồi"
"Đi rồi??? Cậu lợi hại quá, nói cho tớ biết cậu lừa cậu ta đi bằng cách nào? Tớ muốn biết lắm lắm??? Hehe.”
"Bảo cho cậu biết cách lừa Tú Triết có giúp ích gì cho cậu không? Tự cậu đếm mà xem, xem còn cách kỳ hạn săn ác quỷ bao nhiêu ngày nữa."
",,,... ., đúng, không sai, ngày, còn cách ngày nữa cho kỳ hạn một tháng săn ác quỷ! Hả _ Trời ơi! Chỉ còn ngày thôi sao" Lúc này tôi mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Cuối cùng cậu cũng biết còn ngày. Cậu xem xem đã dùng hết ngày kia vào những việc gì rồi?"
Phải rồi, chỉ còn ngày nữa, nhưng những gì vận dụng được đã làm hết rồi, tôi vẫn nghiêm túc như trước mà nhưng anh ta không mắc câu, tôi còn làm gì khác được đây.
"Không thể trách tớ, có trách thì phải trách cái tên Kim Thuần Hy chết tiệt kia!"
"Đừng có kiếm cớ cho mình nữa."
"Cái gì? Tớ là Quách Tiễn Ni cơ mà! Tớ không tin là không cưa được hắn."
"Cơ hội duy nhất còn lại lúc này chỉ có trong hội thao toàn trường sắp diễn ra thôi!"
"hội thao? Đúng rồi! Sao tớ không nghĩ đến hội thao nhỉ?" Tôi vỗ mạnh vào đầu mình một cái, để tỉnh táo hơn một chút.
"Theo truyền thống hội thao của trường, nam nữ nào thắng giải năm hạng mục phối hợp sẽ có đặc quyền yêu cầu bất cứ một người nào đó trong trường làm một việc gì đó cho mình! Tuy truyền thống này không còn được đề xướng trong mấy kì hội thao gần đây nữa, song tớ đã tìm ra những việc liên quan đến nó, đến lúc đó muốn thực hiện cũng không khó lắm..."
"Cũng tức là chỉ cần tớ đoạt quán quân năm môn phối họp thì có thể...."
"Có thể bắt Kim Thuần Hy làm bất cứ điều gì cho cậu - bao gồm làm bạn trai của cậu!" Tịnh Mỹ đúng là Tịnh Mỹ, luôn luôn biết tôi đang nghĩ điều gì, hehe!
"Ha ha ha! ^O^ Vậy đúng là quá đơn giản. Quách Tiễn Ni tớ là thiên tài thể thao, đừng nói năm môn phối hợp, mười môn tớ cũng ăn chắc được nữa là.. .Ha ha!"
"Vậy phải nhờ cậu rồi, hội thao là ngày cuối cùng, cũng là kỳ hạn đã hẹn!"
" No Problem, Tịnh Mỹ! q(^o^)p”
Kim Thuần Hy! Lần này anh chết với tôi!!! Ha ha ha ha....................... !
Tâm trạng thoắt chốc trở nên tươi sáng, về nhà đối diện với cái đầu heo lạnh lùng Kim Thuần Hy, tôi vẫn có thể cười được, ha ha!
Lúc ăn cơm tối, bác gái bỗng hỏi tôi:
"Tiễn Ni này, hội thao lần này con tham gia môn nào thế?"
"Con ý ạ! Con tham gia năm môn phối họp ạ!"
"Woa!!! ^^ Tiễn Ni của chúng ta giỏi quá, bác biết ngày mà, còn Thuần Hy con thì sao?"
"Tùy...đến lúc đó hãy nói!"
Tên đầu heo, anh ta tưởng mình ăn chắc đấy à! Đúng là....
"Cả nhà bác sẽ cổ vũ cho con!" Bác trai cũng hứng chí phụ họa.
Hôi thao trường trung học Sâm Vĩnh cuối cùng đã tiến hành trong sư mong đợi của tôi.
Hôm đầu tiên thi đấu, tôi tham gia môn đẩy tạ nữ và bơi nữ.
"Tiễn Ni, cố lên!!! Tiễn Ni cố lên!!! Tiễn Ni cố lên..." đội cổ vũ gia đình do bác gái dẫn đầu đang nhiệt tình vẫy cờ hét lên với tôi!
Tú Triết lúc này càng khoa trương hơn, đang giương một chiếc loa khuếch thanh cỡ lớn không biết lấy ở đâu ra, gào thét ầm ĩ.
Chớp mắt, âm thanh "Tiễn Ni cố lên", "Tiễn Ni cố lên" đã át hẳn những âm thanh khác, bao gồm cả đài phát thanh của trường khiến mấy người ban tổ chức phải gióng trống khoa chiêng điều chỉnh lại....
Cảm động quá đi mất ....>
"Môn đẩy tạ nữ sắp bắt đầu, xin mời các vận động viên vào sân"
"Hu hu hu hu......... " tôi đã bước vào sân đấu, vẫn còn chìm đắm trong sự nhiệt tình mà đội cổ vũ gia đình đã mang lại, không cách nào thoát ra đươc.
"Tiễn Ni" tiếng Tịnh Mỹ vang lên.
Lạ quá, sao nó lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải đang ở trên khán đài đó sao?
"Đúng là không chịu nổi cậu, người ta mới nhiệt tình chút xíu mà đã khiến cậu quên hết mọi thứ rồi. Được, được, đừng khóc nữa, sắp thi đấu rồi kìa, cố lên".
"ừ" tôi cười mà nước mắt cứ tuôn ra.
Các nữ sinh xếp hàng trước tôi để tham gia môn đẩy tạ rất nhiều, tôi và Tịnh Mỹ nhìn với vẻ rất thú vị.
"-O- Quách Tiễn Ni, lớp E năm thứ nhất. Quách Tiễn Ni, lớp EO năm thứ nhất" Đài phát thanh tiếp tục lặp lại giọng nói vang vọng từ loa.
"Họ đang gọi cậu đó" Tịnh Mỹ nhắc tôi.
"A! Ồ"
Vẻ mặt lúc này của Tịnh Mỹ là ý gì thế? Hình như muốn nói tôi là đồ ngốc vậy.
Do tôi nhìn quá chăm chú nên không nghe thấy mà! (tiếng phát thanh ầm ầm thế kia mà tôi không nghe thấy, đã đủ chứng minh tôi chăm chú biết bao) thật là >.
Ha ha ha.. Cuối cùng cũng đến lượt hoàng hậu thể thao Quách Tiễn Ni tôi hiện thân rồi. Ha ha ha!
"Mười mét ở đâu? Hả?" Tôi vừa nhìn khắp lượt trong sân vừa lẩm bẩm
Đúng rồi, chắc là ở đó, mét chắc là ở vị trí kia, cứ đẩy tạ đến đó là được, Tịnh Mỹ chẳng đã nói làm người phải khiêm tốn đó sao, đoạt giải quán quân cũng không cần tạo áp lực cho kẻ khác đâu! He he!
"Khoan đã" tôi đang chuẩn bị cầm tạ lên đẩy. Tịnh Mỹ bỗng gọi giật tôi lại, đưa cho tôi một tờ khăn giấy.
"Lót tay bằng tờ này đã, đừng để tay bẩn" tịnh Mỹ quả nhiên chu đáo, chuyện này mà cũng nghĩ đến.
Chuẩn bị, dùng hết sức, chạy! Vút...
A! Lạ quá, sao khăn giấy cũng bay đi cùng với quả tạ vậy??? "Thành tích của bạn Quách Tiễn Ni -m" =.=
Woa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Thành tích tốt nhất!!! Mấy đứa khác đều đờ hết cả ra.
Ha ha ha, nhìn thấy vẻ mặt mấy đứa đó, tôi biết ngay là không phải do tôi không khiêm tốn mà!
Year!!!! (^^)Tuyệt quá! Quá đẹp! Thiên tài thể thao Quách Tiễn Ni đâu phải do thổi phồng mà có. Ha Ha Ha Ha....
Tịnh Mỹ đang cười! he he. Ăn chắc!
"Woa! Tiễn Ni giỏi quá, Tiễn Ni cố lên, Tiễn Ni cố lên! !!!
Tú Triết đang cầm loa ngồi trên khán đài vừa gào thét lên vừa hoa chân múa tay loạn xạ. Động tác khoa trương ấy đúng là vừa buồn cười vừa đáng yêu, cái tên tế bào đơn này đúng là...........
Khoan đã, tôi nghe thấy giọng nói gì đó....
"Tiễn Ni, bác biết ngay là con giỏi nhất mà, phá kỷ lục rồi, lợi hại quá!" Khi tôi vừa lui ra ngoài, bác gái bèn hí hửng chạy đến.
"q(^o^)p Thuần Hy cố lên, cố lên Thuần Hy, cố lên, Thuần Hy, Thuần Hy cố lên!!!" Đó là trận thi đấu của Kim Thuần Hy ạ" tôi hỏi bác gái.
"ừ, chạy ngắn cự ly mét. Hì hì!"
Tôi đi theo tiếng hô cố lên để đến đó xem, quả đúng là tên đầu heo kia.
Thế mà anh ta luôn dẫn đầu, tiếng hô cổ vũ bùng nổ khán đài, tất nhiên (số lượng mê trai chiếm nhiều nhất) chiếc loa khuếch âm của Tú Triết cũng cũng không tạo ra được hơn thế.
Kim Thuần Hy, bảo bối của trường cuối cùng đã giành phần thắng, như lẽ đương nhiên. Lúc anh ta chạy tới vạch đích, biển người ào ào dồn đến rất kinh khủng, mọi người xô đến chỗ anh ta, hoa tươi mà đám mê trai tặng suýt chút là nhấn chìm anh ta luôn. Có cần khoa trương thế không chứ? Chẳng qua chạy được hạng nhất thôi mà! Có gì ghê gớm đâu! Đúng là...